Lãi Được Bé Yêu


“Rõ ràng là có đem cơm về, thế mà không nói chuyện đàng hoàng, cái người này đúng là giỏi mà.


Cố Thiên Ân bĩu môi, sau khi lẩm bẩm xong thì nhìn cơm canh trên bàn, trong ánh mắt che phủ đầy sự ấm áp.

Màn đêm bao trùm Đông Lăng, làm cảnh đêm phồn hoa hòa thành một thể, tạo nên những tia sáng nhỏ.

Thịnh Tâm Lan tắm rửa xong đi ra thì thấy một vị khách không mời mà đến ở trong phòng mình, những bước chân của cô ngừng lại.

Đáng chết, sao lại quên khóa cửa vậy trời.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, phí chất xám rồi phí cả sức lực, cho nên cô vừa về là chui ngay vào nhà tắm nên quên mất chuyện phải đề phòng ai đó.

“Anh ở đây làm gì?”
Nguyễn Anh Minh ngồi ở ghế sô pha gần cửa kính lớn cạnh ban công, trong tay là một cuốn sách mà Thịnh Tâm Lan đọc trước lúc ngủ, có tên là “Lịch sử của thời gian”, anh ngẩng đầu lên, gấp sách lại rồi trả lời một câu không liên quan: “Sách đọc trước khi ngủ của em cũng được lắm.


“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ vì cứ đọc là tôi ngủ thiếp đi thôi.

” Thịnh Tâm Lan vắt tay, cách một khoảng cách an toàn với Nguyễn Anh Minh là cái giường.

“Tôi cảm thấy so với nghiên cứu sách tôi đọc trước khi ngủ, chi bằng nhân lúc Cố Thiên Ân còn chưa ngủ thì nhanh đi gõ cửa đi, nếu không tối nay anh lại phải chen chúc trên giường của Lập Huy đấy.


Nguyễn Anh Minh nhướng mày: “Tôi còn chưa tắm.


“Vậy anh đi tắm đi, bên ngoài có toilet đấy.



“Vòi hoa sen hư rồi, không có nước.


“Sao lại thế được.

” Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn anh.

“Không tin thì em đi xem thử đi.

” Nguyễn Anh Minh không hề tranh luận, anh bỏ sách qua một bên và đứng dậy.

“Xem thì xem.


Có quỷ mới tin vòi hoa sen nói hư là hư, Thiên Ân sống ở đây lâu như vậy, có lúc cô cũng dùng nhà tắm bên ngoài, chưa bao giờ bị hư.

5 phút sau, Thịnh Tâm Lan nhìn cái vòi hoa sen nhỏ giọt nước trong tay và cau mày.

“Tôi có lừa em đâu.

” Sau lưng vang lên giọng nói của Nguyễn Anh Minh.

“Vậy thì…vậy thì sang phòng tôi tắm nhanh rồi ra.


Thịnh Tâm Lan cũng đành chịu, cô vặn van nước lại rồi bỏ vòi hoa sen về chỗ cũ: “Nếu ngày mai anh ở nhà thì gọi điện thoại cho bên công ty quản lý chung cư, bảo bọn họ tìm người đến sửa.


“Ừ.


Nguyễn Anh Minh sảng khoái đồng ý, ánh mắt lướt qua cái van nước ở góc tường, có một sự gian xảo hiện lên trên vẻ mặt của anh.

Phòng ngủ chính rất yên tĩnh, Thịnh Tâm Lan ngồi ở sô pha cảm thấy nhàm chán nên cũng lướt vài trang trong quyển “Lịch sử của thời gian” trong tay, trừ tiếng nước chảy ào ào ra thì trong phòng không có âm thanh gì đặc biệt.

Vật lý có chút khô khan, cô đọc một lúc thì cảm thấy rất buồn ngủ, tiện tay từ giá sách lấy xuống một quyển sách về thuốc, nhìn lại những thứ đã học thời đại học.

Sau khi mở sách ra thì thấy những ghi chép lúc trước, cô có chút bùi ngùi.

Lúc đó, nếu không có chuyện ngoài ý muốn đó, bây giờ chắc là đã làm bác sĩ ở bệnh viện rồi.

Kẽ hở ở cửa lộ ra một tia sáng, bàn tay nhỏ đẩy cửa cùng với âm thanh nho nhỏ vang lên: “Mẹ ơi…”
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên thì thấy Thịnh Ái Linh mang bộ đồ ngủ dâu tây màu hồng, đôi mắt chớp chớp nhìn cô.

“Ái Linh?”
Thịnh Tâm Lan hơi ngạc nhiên: “Sao con dậy rồi?”
Thịnh Ái Linh lon ton chạy sang, mí mắt thì như đang đánh nhau.

“Con buồn ngủ quá, nhưng mà mẹ ơi, con phải nói cho mẹ nghe một chuyện.



“Chuyện gì vậy?” Thịnh Tâm Lan hơi buồn cười.

“Không phải là con lại nằm mơ thấy mẹ hứa dắt con đi khu vui chơi cho nên đến lừa mẹ đấy chứ?”
Thịnh Ái Linh bĩu môi: “Không phải đâu ạ, việc lần này nghiêm trọng lắm.


“Sao vậy?”
“Lúc con đi ăn với chú Nguyễn, chú Nguyễn bảo chú Chu tìm mẹ của anh Lập Huy đấy, là đang tìm mẹ sao?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan liền biến sắc: “Con nói sao?”
Dù sao Thịnh Ái Linh vẫn là trẻ con, dù lúc đó cố gắng nghe rồi, nhưng cũng không nhớ hết được, chỉ nhớ chung chung, cảm thấy có liên quan đến mẹ, hơn nữa là chuyện quan trọng, cho nên vẫn luôn nhắc nhở bản thân về nhà phải nói cho mẹ.

Kết quả Thịnh Tâm Lan bận chuyện công ty đến rất muộn mới về, nha đầu nhỏ đã ngủ rồi, lúc nãy nghe tiếng động trong phòng khách mới đột nhiên tỉnh dậy.

Từ trong những lời nói đứt quãng của Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan đại khái cũng đoán ra được chuyện mà Nguyễn Anh Minh bảo Chu Phương làm, bàn tay cầm sách của cô dần nắm chặt hơn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Dựa vào thủ đoạn và sự thông minh của Nguyễn Anh Minh, rất nhanh thôi anh sẽ tìm được chân tướng, tìm được gốc ngọn rồi không cần nhiều thời gian thì sẽ biết được cô gái năm đó chính là cô, đến lúc đó thì làm sao?
Tiếng nước chảy trong nhà tắm im bặt đi.

Bàn tay to lớn lau đi vết hơi nước trên gương, để lộ ra một khuôn mặt như khuôn đúc, sau khi tiện tay lau tóc thì anh liền kéo cửa nhà tắm và đi ra.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ mở ngọn đèn vàng đầu giường, cả căn phòng được bao phủ bởi sự ấm áp, làm người ta vừa nhìn đã muốn say giấc.

Bệnh mất ngủ của Nguyễn Anh Minh đã nhiều năm rồi, trừ khi ở bên cạnh Thịnh Tâm Lan, anh đều không thể nào có giấc ngủ trọn vẹn, đây chính là lý do vì sao anh cứ muốn ở lại phòng của Thịnh Tâm Lan.

Dưới chăn có một chỗ nhô lên, hình như Thịnh Tâm Lan đã ngủ rồi, hơi thở đều đều thổi những sợi tóc đầu mũi bay lên bay xuống.

Nguyễn Anh Minh xốc một góc chăn lên nằm xuống, tiện tay kéo cô vào lòng mình.

Làm như thế này, cô sẽ không còn cách nào mà bảo anh ra ngoài ngủ nữa.

Người trong lòng nhúc nhích một lát, hình như là tỉnh rồi, Nguyễn Anh Minh cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đang hơi nheo lại, mang theo chút mệt mỏi và mơ màng, nhìn rất ngây thơ.

Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói trầm trầm: “Ngủ đi, cứ ngủ như vậy, ở bên ngoài tôi không ngủ được.


Thịnh Tâm Lan từ từ duỗi tay ra ôm lấy eo anh, đầu gối ở trong chăn nhẹ nhàng cọ vào chân anh.

“Ừm.



Vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh cứng đờ ra, giọng nói dường như trong chốc lát trở nên khàn khàn: “Tâm Lan, đừng động đậy.


Bộ dạng của Thịnh Tâm Lan thì cứ như hoàn toàn không biết gì, cứ vặn vẹo người mình khi ở trong lòng anh, cô lẩm bẩm: “Làm gì thế, không thoải mái, tôi phải đổi tư thế.


Cái giọng nói lười biếng lúc nửa tỉnh nửa mơ của cô chảy ra trong trái tim anh, hoàn toàn khó mà kiềm chế, một giây sau, anh liền lật người dậy, nhốt cô lại ở dưới người mình.

Thịnh Tâm Lan trừng mắt, sự lười biếng trong ánh mắt đã giảm đi vài phần, dường như là sợ hãi, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ bình thường, cô nuốt nước bọt: “Anh làm gì đấy?”
“Đừng giả vờ nữa.

” Nguyễn Anh Minh với giọng nói khàn khàn cúi thấp người xuống, hơi thở phả vào cổ cô, kích thích bên tai cô.

“Là em quyến rũ tôi trước.


Thịnh Tâm Lan sững ra, hai tay đẩy ngực anh: “Tôi…tôi không có.


Cô có vẻ rất rối rắm, là bối rối, có chút gì đó như là mất tự nhiên khi bị bóc trần.

Nhưng mà tất cả chuyện này ở trong mắt Nguyễn Anh Minh thì lại biến thành sự e thẹn.

Còn anh thì rất thích vẻ e thẹn của cô, cái con mãnh thú trong lòng anh không thể khống chế được nữa mà xông ra, nụ hôn dài che lại tất cả những lời giải thích mà cô chuẩn bị nói, bàn tay to lớn khống chế thân thể mềm mại của cô, cũng là khống chế tâm hồn cô, bọn họ cùng nhau bị hút vào, rồi lại lún sâu hơn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui