Ngày hôm sau, lúc Thịnh Tâm Lan tỉnh lại thì trời đã sáng, một tia nắng chiếu xuyên qua cửa rọi xuống gương mặt cô, cô theo bản năng giơ tay lên che, sau đó ngồi dậy.
Từ bên ngoài xe truyền đến âm thanh sột soạt.
“Anh đang làm gì vậy?”
Thịnh Tâm Lan xuống xe, nhìn thấy Nguyễn Anh Minh cầm một cái ống nhựa đứng trước bình xăng xe, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái.
“Bổ sung xăng.”
Đường ống màu trắng nối bình nhiên liệu của hai chiếc xe ô tô lại với nhau, xăng từ từ được truyền vào.
Xe Thịnh Tâm Lan không chạy được, còn xe của Nguyễn Anh Minh thì lại hết xăng, chỉ có thể tạm thời lấy xăng từ xe của cô.
“Ôi chao? Thật là.”
Thịnh Tâm Lan nhìn thao tác của anh sau đó ánh mắt chuyển động: “Không đúng, hồi tối hai chiếc xe còn cách nhau rất xa mà, sao bây giờ lại gần sát với nhau vậy?”
Nguyễn Anh Minh lại nhìn cô một cái: “Sáng sớm có người chăn dê đi ngang qua, hỗ trợ đẩy xe tới.”
“Thật sao? Người địa phương tốt thật đó.”
“Lấy của tôi ba triệu.”
Nghe được ai kia nói vậy, Thịnh Tâm Lan ngoan ngoãn im lặng, không nhịn được nhíu mày.
Sao cô có cảm giác mới sáng mà sao Nguyễn Anh Minh nóng nảy quá vậy? Nói chuyện cứ như đang nổi giận với mình? Giận mình ăn trộm xăng hả?
Nguyễn Anh Minh cúi đầu cố định lại cái ống, anh xoa tay rồi đứng thẳng dậy.
“Chạy thêm khoảng ba mươi cây sẽ đến thị trấn Quan Hải, cũng không xa lắm, em ăn tạm chút gì đi, trên xe có bánh trung thu với nước sôi.”
“Em không đói.” Thịnh Tâm Lan lắc đầu một cái rồi nói: “Chỉ có ba mươi cây mà, chút nữa chạy đến đó em sẽ mời anh ăn sáng, nghe nói cháo cá ở đó rất ngon.”
Bấy giờ Nguyễn Anh Minh mới có chút vui vẻ: “Được.”
Đối với chuyện tối qua, Thịnh Lan Tâm cảm thấy có chút mơ hồ, cô không uống rượu, nhưng đầu óc lại trở nên chậm chạp có lẽ là vì bị gió lạnh thổi đến đông não, cô mơ hồ cảm thấy đêm qua cô cùng Nguyễn Anh Minh đã làm hòa với nhau rồi.
Có điều cô nhớ là Nguyễn Anh Minh đã xin lỗi cô.
Anh đường đường là chủ tịch lại chịu hạ mình xin lỗi cô, cô cũng không tính toán với anh làm gì.
Sau khi xe bổ sung xăng xong, hai người lần nữa khởi hành, chạy một mạch đến thị trấn Quan Hải.
Lúc cách chân núi tầm chừng mười km, điện thoại di động cuối cùng cũng bắt được tín hiệu.
“Xong em rồi, nhiều cuôc gọi nhỡ đến vậy.”
Thịnh Tâm Lan nhìn cả mớ cuộc gọi nhỡ của Lưu Ngọc Hạnh, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô xong đời thật rồi, chắc chắn thế nào cô cũng bị mắng chết.
Cô thấy có cả cuộc gọi của Cao Khải, cô do dự rồi điện lại cho Cao Khải.
Còn chưa nghĩ ra nên cái gì thì bên kia đã bắt máy.
“Alo? Là Tâm Lan à?”
“Là tôi…” Thịnh Tam Lan suýt chút nữa không nhận ra giọng của Cao Khải, khàn như tiếng vịt bị bóp cổ: “Cao Khải? Chúng tôi không sao hết, Anh Minh đang đi cùng tôi, làm phiền anh rồi…”
“Hạnh Hạnh, có phải đã từng mắc bệnh trầm cảm không?”
Cao Khải đột nhiên hỏi một câu lập tức ngắt ngang lời cô.
Cả hai đầu điện thoại đều đột nhiên yên lặng.
“Sao vậy? Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?” Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan đầy nghiêm túc, cố giữ bình tĩnh.
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, truyền đến âm thanh nức nở của Cao Khải.
“Tối qua cô ấy ngất trước mặt tôi, khi…khi tỉnh lại giống như biến thành một người khác, cô ấy nói mình là kị sĩ, cầm ống nghe của bác sĩ nói là kiếm của cô…”
Từ miêu tả đứt quãng của Cao Khải, Thịnh Tâm Lan như bị sét đánh ngang tai, đại não trống rỗng hồi lâu mới hồi thần lại: “Cô ấy lại phát bệnh rồi.”
Một câu nói, lời ít ý nhiều, trả lời câu hỏi ban đầu của Cao Khải.
Lưu Ngọc Hạnh bị bệnh trầm cảm, rất nghiêm trọng.
Đó là lý do cô đùa giỡn với cuộc đời nhiều năm như vậy, lại không dám đáp lại chân tình của một người, cô ấy điên cuồng nói về tình yêu nhưng lại không dám tiến thêm một bước, chính là vì cô ấy không muốn người khác biết cũng không muốn người khác nghi ngờ.
Cúp điện thoại, Thịnh Tâm Lan thở dài một hơi.
Cơn tức đã dồn nén trong lòng bấy lâu nay, đến lúc được trút ra hết thì trong lòng lại thấy không thoải mái chút nào.
Cô nói mấy câu về tình huống của cô ấy, cuối cùng nói với Cao Khải.
“Phiền anh chăm sóc cô ấy hai ngày, tôi xử lý xong mọi chuyện sẽ lập tức trở về.”
Nguyễn Anh Minh không hỏi cô cái gì, nhưng hành động rất rõ ràng, tốc độ xe trở nên nhanh hơn, ba mươi km không dài cũng không ngắn, nhưng sẽ không thể đến liền được.
Thịnh Tâm Lan tựa lưng vào ghế trầm mặc hồi lâu: “Em vốn tưởng bí mật này có thể cất giấu rất lâu, nhưng hiện tại xem ra em nên kể anh nghe, anh chuyển lời lại cho Cao Khải nhé.”
“Ừ.” Nguyễn Anh Minh tay đặt lên vô lăng, ngón tay thon dài rất đẹp, thái độ của anh vẫn lãnh đạm như vậy, tựa như là người ngoài cuộc, không có chút tò mò nào cả.
Chính vì vậy Thịnh Tâm Lan thấy yên tâm hơn kể cho anh nghe.
“Bệnh trầm cảm của Ngọc Hạnh đã phát tác hai lần rồi, một lần là khi cô ấy mới mười lăm tuổi, cha mẹ ly hôn, cô ấy đi theo mẹ, mẹ cô ấy tái hôn với một giảng viên đại học…”
Tuổi thơ của Lưu Ngọc Hạnh không mấy vui vẻ, cha mẹ cãi nhau suốt ngày, sống trong hoàn cảnh như vậy mười năm, cô rất ủng hộ cha mẹ ly hôn, nhưng không nghĩ rằng cha mẹ cô ấy ly hôn rồi lại đẩy cô ấy nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Cha kế là một giảng viên đại học tài giỏi đầy triển vong, mới bốn mươi tuổi đã nhậm chức vụ rất lớn, không ngờ một người như vậy lại động vào phòng con gái riêng của vợ mỗi khi bà ta không có nhà.
“Em chưa từng nhìn thấy cô ấy phát bệnh, chỉ nghe cô ấy kể với em rằng, lúc nghiêm trọng cô ấy sẽ ảo tưởng rằng mình là dũng sĩ chiến đấu với ác long để cứu công chúa, sẽ ảo tưởng mình là một thanh kiếm hành tẩu giang hồ, lúc đó cô ấy sẽ không hề thấy hoảng sợ, sau đó sẽ mất ngủ cả đêm.”
Lúc nói ra những lời này, Thịnh Tâm Lan đã tóm lược một phần rồi, nhưng dựa vào đầu óc của Nguyễn Anh Minh, có lẽ anh đã đoán ra được, nguyên nhân Lưu Ngọc Hạnh Phát bệnh là vì đã trải qua những chuyện dáng sợ kia,
“Giai đoạn sau là trạng thái mà bệnh nhân trầm cảm nào cũng gặp phải, coi thường mạng sống muốn tự tử, cô ấy không muốn sống, thấy trên thế giới không có gì đáng để lưu luyến, chỉ có chết mới có thể giải thoát, lúc này có nói gì cô ấy cũng không nghe lọt tai, cần phải có người trông chừng 24 tiếng.”
Cho dù là một tuýp kem đánh răng cũng có thể trở thành công cụ để cô ấy cắt cổ tay.
“Trên người Ngọc Hạnh có rất nhiều hình xăm, bên dưới tất cả hình xăm đều là vết thương.”
Thịnh Tâm Lan lạc giọng nói: “Một cô gái như vậy, lúc ở quán bar nước ngoài em bị người ta bỏ thuốc, cô ấy dũng cảm không màng cứu giúp, lại mắc bệnh như vậy?”
“Đây chính là lý do cô ta từ chối Cao Khải sao?”
“Còn chưa đủ sao?”
Thịnh Tâm Lan nhắm mắt, cúi đầu lau nước mắt: “Không ai chấp nhận được cuộc đời của cô ấy đâu.”
Nguyễn Anh Minh thở dài đau lòng, tiện tay rút khăn giấy đưa đến cho cô.
“Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi.”
Tình huống này, e rằng Cao Khải không thể nào buông tay mặc kệ được nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...