Thịnh Tâm Lan đỏ bừng mặt.
“Em... em không có nghĩ thế.”
Nguyễn Anh Minh nhếch miệng cười, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Thật không? Trông em không giống cho lắm.”
Giờ Thịnh Tâm Lan đã trở nên đề phòng, cô biết rõ trong đầu anh đang nghĩ gì.
Thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô vô thức cúi đầu nhìn mình một chút, rồi do dự buông tay xuống, lấy can đảm chất vấn:
“Mặc kệ em nghĩ gì, thì việc anh dẫn em tới đây là sao? Em có thể xin lỗi anh chuyện lúc nãy, nhưng anh phải mở cửa để em đi ra ngoài.”
Nguyễn Anh Minh không hề có ý định nhúc nhích, mà chỉ xoay người tựa lên gối trên thành bồn tắm, giọng nói trầm thấp pha lẫn hơi nước trong phòng tắm: “Anh không hứng thú với lời xin lỗi trống không.”
Thịnh Tâm Lan sốt sắng.
“Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”
“Em tới đây.”
Ba chữ ngắn gọn súc tích này vang vọng trong phòng tắm, cả người Thịnh Tâm Lan như chết lặng tại chỗ chẳng thể nhúc nhích, cô trừng mắt nhìn lưng Nguyễn Anh Minh, rồi nói năng lộn xộn:
“Anh... anh đang đùa gì thế?”
“Em cũng có thể nghĩ anh đang nói đùa, nếu em muốn anh dây dưa ở đây.”
“Anh...”
Thịnh Tâm Lan nhìn bóng lưng Nguyễn Anh Minh, hận không thể nhấn đầu anh xuống nước.
Trên đời này làm gì có người đàn ông mưu mô khốn nạn lại ăn nói hùng hồn như anh chứ? Cô chỉ nói đùa chút thôi, thế mà anh lại thù dai như vậy, còn dùng cách này để báo thù nữa? Đúng là con người nhỏ nhen.
Thịnh Tâm Lan ngẫm nghĩ một lúc, rồi cắn răng đi tới bên bồn tắm, gần như nói ra bằng giọng mũi:
“Lau thế nào?”
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu nhìn cô: “Em lau kỹ vào.”
Chuyện này còn cần anh nói à?
Trong lòng Thịnh Tâm Lan thầm khinh thường, cũng chẳng muốn hỏi anh nữa, nên tiện tay cầm chiếc khăn đang treo bên cạnh, miễn cưỡng chen vào bồn tắm, bắt đầu lau bả vai anh.
“Được rồi.”
Nguyễn Anh Minh né tránh ánh mắt của cô, rồi gạt tay cô ra.
“Em có thể ra ngoài rồi.”
“Anh sao thế?” Thịnh Tâm Lan khẽ nhíu mày.
“Em ra ngoài đi!” Nguyễn Anh Minh thu tay lại, nhíu chặt mày.
Thịnh Tâm Lan hoàn hồn, không dám nói câu nào nữa, cô chống tay lên thành bồn tắm định đứng dậy rời đi, nhưng vì bồn tắm quá trơn, mà tâm trạng cô lại không ổn định, nên vừa xoay người chưa bước đi, đã giẫm lên bọt xà phòng trượt té, cả người bật ngã ra sau.
“Á!” Thịnh Tâm Lan hét toáng lên, tiếng hét vang vọng trong không gian chật hẹp, cô khiếp sợ một hồi, uống mấy ngụm nước, mới bò dậy được, bắt đầu ho dữ dội.
Trong khoảnh khắc cô mở mắt ra, tiếng ho bỗng nghẹn trong cổ họng.
Nước không ngừng trào ra từ mép bồn, tràn ra khắp phòng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...