Thái y bắt mạch, rồi nói:
- Thưa hoàng phi, nhị hoàng tử đã bị rối loạn thực vị do ăn nhiều đồ không hợp khậu vị, thần sẽ kê thuốc rồi sai người nấu ạ
- Rồi, phiền thái y rồi
Sự việc hắn bị ‘’ngộ độc thực phẩm ‘’ đã truyền sang phủ của công chúa. Điều đó khiến ả vô cùng tức giận. ả vội vàng chạy sang phủ của hắn, đi thẳng vào căn phòng hắn đang nằm. thấy nó đang canh ở đó, ả vội vàng kéo nó ra
- nói mau, có phải chính cô đã khiến Long ca ca ra nông nỗi này không?
- Ta chỉ cố gắng nấu cơm cho hắn thôi maf
- Cố gắng? liệu đây là cô gắng hay là cố ý hả? ngươi hại ca ca ta ra nông nỗi này rồi vẫn con ở đó thah minh?
- Ta cũng thấy rất hối hận mà, đó là sự việc ngoài ý muốn
- Ngươi đừng tửng chỉ nói ngoài ý muốn là ta cho qua. Con tiện nhân này, đừng tửng ban sáng long ca ca giúp đỡ ngươi thì là huynh ấy có cảm tình với ngươi nhé
- Mong công chúa chú ý ngôn ngữ
- Ngươi còn dám lên mặt với ta? không hiểu tại sao thái hậu lại sủng ái ngươi tới thế, ngươi chỉ là một tiểu thư nhỏ bé, ngươi là cái thá thì mà sánh được với nhị hoàng tử chứ?
- Đúng ta là 1 tiểu thư nhỏ bé nhưng ta đã thành phu thế với nhị hoàng tử, vì thế mà ta là tẩu tẩu của người, mong công chúa chú ý thái độ
‘’ bố.ppp’’. ả tát nó 1 cái
- Tẩu tẩu ư? Ngươi hại long ca ca ra ông nỗi này rồi vẫn còn mặt mũi để nói lý với ta. Bổn cung không giết ngươi là phúc 8 đời của ngươi rồi
Mặt nó lạnh tanh đi, không nói gì, quay lưng lại roofiddi vào trong. Người nó như tỏa ra một sát khí. Không buông tha cho nó, ả kéo nó lại tiếp tục hành hạ. nó không hề đnahs lại, chỉ đẩy ả ra rồi bước vào phòng. Vì im lặng là sự khinh bỉ lớn nhất
Đợi ả đi rồi, nó ngồi sụp xuống đất, mặt úp vào đầu gối, ngồi khóc sướt mướt.nó tự trách bản thân mình rằng chính nó đã hại hắn ra nông nỗi này, nhưng nó chẳng oán hận ả bởi chính ả đã thay bản thân trùng trị nó. nó lê gối tới giường, chẳng thể tự cho mình cái đặc quyền bình đẳng, nó đành tựa vào thành ngủ vậy
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy, thấy nó vẫn đang ngủ
‘’ sao cô ta ngốc thế? Sao lại ngủ ở đây chứ? Nhìn kìa, sao lại khóc, mắt sưng lên rồi kìa, sao mặt lại có vết sước thế kia?’’
Hắn từ từ đưa tay ra khẽ lau hai hàng nước mắt cho nó, bỗng nó bừng tỉnh
- Ngươi tỉnh rồi à? Xin lỗi, ta không nên bắt ngươi ăn hết chỗ thức ă đó
- Không sao đâu, dù gì ta cũng ăn rồi mà, nhìn xem bây giờ ta cũng chưa chết – hắn cố tỏ ra vui vẻ
- ngươi muốn đánh ta, trách ta thì cứ việc,không cần tỏ ra vui vẻ thế
- sao cô lại khóc thế? Ai ức hiếp cô?
- Khóc sao?
- ừ, vẫn còn nước mắt kìa
nó đưa tay lên má, nhận ra mình khóc, nó lau vội rồi nói
- hahaaa ta có khóc đâu, chắc mơ ngủ thôi, ta đi rửa mặt đây
nói rồi, nó đứng vụt lên chạy đi, nhưng chân khự lại, có lẽ vì ngời cả đêm, nó không bước được tiếp mã ngã xuống- ngã ngược
-aaaa, đỡ ta- trong lúc mất thăng bằng nó đã kịp nói
Giây phút ấy trôi qua nhanh lắm, nó ngã thảng vào giường, nhắm mắt 3s, nó mở ra, thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay hắn. nó bất ngờ đẩy hắn ra, rồi nói
- không phải ta cố ý đâu
- cứ cho là thế đi, ta nghĩ ngươi là quá cố ý chứ
- ngươi
- nằm im nào, để ta xem. sao trên mặt lại có vết sước thế kia? Ai đánh cô đúng không?
- Đã bảo là không rồi mà.
Nó ngại ngùng đẩy hắn ra, chạy đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...