Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái


“Cảm ơn.” Tạ Du nhận lại thỏ con còn nguyên vẹn, giọng khàn khàn nói cảm ơn.
Phó Đình Sâm bị lừa, không khỏi nghiến răng, bị cô bé giăng bẫy đã không đánh không mắng được, lại còn phải dỗ dành lời hay ý đẹp, cả đời anh chưa bao giờ phải chịu uất nghẹn như này.
Thấy cô không rơi nước mắt, bày vẻ mặt đau khổ khó chịu nữa, lòng anh lại bắt đầu ngứa ngáy, đặt cánh tay lên lưng ghế, anh khẽ nhướng mày, “Lần sau nếu có trông thấy anh thì tốt nhất là trốn đi…” 
Nước mắt cô lại lập tức rơi xuống như chuỗi ngọc.
“Tổ tông ơi! Ngừng ngừng!” Phó Đình Sâm đỡ trán, thấy nước mắt cô càng ngày càng nhiều, tiếng khóc nhịp nhàng, hai mắt đẫm nước rơi có nhịp điệu, anh không nhịn được mà dọa nạt, “Còn khóc nữa anh sẽ hôn đó!”
Tạ Du lập tức che miệng lại, trừng đôi mắt ngập nước nhìn anh, còn khẽ nấc ức lên.
Phó Đình Sâm chứng kiến năng lực thu phóng nước mắt một cách tự nhiên của Tạ Du thế là đủ rồi, anh đã dùng hết sự kiên nhẫn đời này để dỗ dành đứa bé khóc nhè.
Tạ Du sợ trước sợ sau, may là cũng không đâm nặng lắm, dù trước kia lúc tập lái Phương Chiêu Diễm đã dặn dò đi dặn dò lại bên tai cô, nhưng đến lúc cô lái một mình, những điều đó loạn thành một cục trong đầu.
Mãi nửa tiếng sau cô mới cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.
Phó Đình Sâm đã đoán ra, cô nhóc này ăn mềm không ăn cứng.
Nước mắt mà cứ như nước máy, nói chảy là chảy, nói ngưng là ngưng.
Các anh em ở xưởng sửa ô tô thấy Phó Đình Sâm đi vào cùng một cô gái, ánh mắt không kìm được mà phóng về phía cửa kính che một nửa của phòng khách.
Rồi trợn mắt há hốc mồm trông Phó Đình Sâm thường ngày kiêu ngạo cứng đầu đang dịu dàng dỗ dành cô gái, tức đến nghiến răng cũng không dám mắng dám quát.
Cả đám người xem kịch vui đến nghẹn cười.
Xưởng sửa xe này mới được Phó Đình Sâm dựng một tháng nay, trước đó thi đấu hơn nửa tháng ở Lệ Thành nên đã đưa tất cả mọi người tới đây.
Mười mấy người của đội xe trừ những ai đang luyện tập ở sân thì số còn lại đều ở lại, đứng một bên xem lão đại khuất phục cô gái nhỏ.
“Nhìn thấy không, cái xe đi vào phía sau xe đội trưởng kia kìa.”
“Đội trưởng cố ý bỏ một cuộc thi để đến tham dự đấu giá, vốn dĩ tấm vé thắng lợi đã nằm trong tay, nhưng giữa chừng Trình Giảo Kim xuất hiện hô giá lên cao gấp mấy lần so với giá khởi điểm, với giọng điệu ra giá đó, nếu còn tiếp tục đấu e rằng đội trưởng thật sự đọ không lại.”
“Trông tư thế này của đội trưởng là muốn nuốt chửng cả xe lẫn người luôn à?”
“Bị đội trưởng nhắm vào, cô bé kia đúng là xui xẻo!”
“Có một lát thôi mà chọc khóc biết bao lần!”
“Nước mắt em gái là đao đoạt mệnh! Tao có cảm giác em gái kia sẽ hạ gục vị bá vương này.”
Vài người giải tán, uể oải ngồi lên mũi xe nhìn về phía phòng khách qua cửa kính.
“Anh Phó, đèn pha này mấy anh em không sửa được đâu!” Ai đó ló đầu từ trong xưởng ra to giọng gọi Phó Đình Sâm.
Bởi đây là mẫu xe mới ra, còn là xe thể thao phiên bản giới hạn nên không có chỗ nào để thay vỏ đèn pha.
“Để tôi tới xem!” Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du đang lo lắng, “Em yên tâm, tôi đảm bảo xe sẽ hoàn hảo không xước xát gì về tay em!”
Tạ Du ôm cốc nước dùng một lần, nhiệt độ truyền đến tay cô qua thành cốc, cô rũ mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đã là giữa trưa, tiệc sinh nhật Tạ Diệc sẽ bắt đầu lúc bốn giờ chiều, “Sắp hết thời gian rồi.”
Phó Đình Sâm biết cô đang lo lắng điều gì, “Kịp.”
Dứt lời, Phó Đình Sâm cởi áo khoác, để lộ ra cánh tay trong tay áo màu đen, cánh tay được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, kết cấu rõ ràng.


Theo từng cử động của anh, gân xanh trên cánh tay nổi lên nhàn nhạt.
Tạ Du hoảng loạn dời ánh mắt đi chỗ khác, vành tai lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.
Phó Đình Sâm sau khi thấy dáng vẻ này của cô thì thâm sâu nhìn cô một cái, cười cười đi vô phân xưởng.
Người vừa đi thì vài người liền vây lại trong phòng khách, trong đó có một người nhuộm đầu tóc màu vàng, cậu ta trông rất giống tên nhóc lưu manh cô gặp hồi cấp 2 khi Phương Chiêu Diễm lén mang cô đi chơi.
Tạ Du nắm chặt lấy Tiểu Bảo, bất lực nhìn về hướng mà Phó Đình Sâm biến mất.

Đối diện có nhiều người dòm ngó như vậy cô thật sự cảm thấy có chút ngột ngạt.
“Chị dâu nhỏ, chị quen anh Phó của chúng tôi bao giờ vậy?”
Tạ Du mở to mắt: “Chị…chị dâu nhỏ?”.
“Đây là lần đầu lão đại đem một cô gái đến đây”.
“Hai người ai theo đuổi ai?”.
“Vậy mà còn hỏi, khẳng định là lão đại theo đuổi người ta rồi!”.
“Chị dâu nhỏ, lão đại của chúng tôi tính khí nóng nảy, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy nhẫn nại dỗ dành người khác như vậy, nếu đổi lại ngày thường anh ấy sớm đã đạp cửa đi mất rồi”.
“Anh chị đã phát triển đến mức độ nào rồi?”.
Tạ Du nhấp nhấp môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng tôi không thân.”
Mấy người trước mặt liền không hẹn mà cùng cười phá lên: “Ồ, không thân không thân”.
Ánh mắt của Tạ Du liếc sang một bên, bọn họ thật sự không thân, lần này mới là lần gặp mặt thứ hai mà thôi, Phó Du xiết chặt cái chăn mà Phó Đình Sâm phủ lên người cô.

Sau này…đừng nên gặp mặt nữa.
Phó Đình Sâm đứng dựa vào khung cửa lòng như bị người ta vò, miệng ngậm điếu thuốc, chửi đám người đột nhiên nhiên nổi hứng này: “Biến qua một bên, tất cả bọn mày mỗi ngày luyện thêm 10 vòng.”
Đợi bọn họ hầm hực tản ra, Tạ Du liền có thể thở phào nhẹ nhỏm, chỉ là ánh mắt như thiêu đốt của ai đó trên cơ thể làm cô cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Phó Đình Sâm đi tới đứng trước mặt cô che đi một nửa ánh sáng, giọng nói bởi vì  ngậm điếu thuốc có chút vẫn đục: “Không thân?”
Tạ Du trau đôi mày, giống như quả bóng bị xì hơi nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Đình Sâm để ý đến khuôn mặt nhăn nhó của cô, dùng ngón tay vê điếu thuốc xuống gạt tàn, chậc chậc lưỡi, tiện tay lấy miếng bìa cứng quạt quạt cho hơi thuốc bay đi: “Tôi giúp em sửa xe, không bằng chúng ta làm thân đi”.
Tạ Du ấp úng lấy ra thẻ đen: “Không cần đâu, tôi sẽ trả tiền”.
Phó Đình Sâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhả ra vài chữ: “Em xem tôi thành thợ sửa xe rồi?”.
Ánh mắt của Tạ Du dừng lại trên bộ đồ dính đầy xăng của anh, lùi ra vài bước nhìn vào anh, trầm mặc…
Phó Đình Sâm: “…..”

Anh lấy khăn giấy lau đi dầu dính trên ngón tay, nghiến răng cười rạng rỡ: “Đúng vậy, tôi chính là thằng sửa xe, làm sao, chê rồi hả?”.
Tạ Du cười dịu dàng, lắc lắc đầu: “Tôi rất ngưỡng mộ anh”.

Cô biết anh ấy là một tay đua rất nổi tiếng, ở các cuộc đua xe trong nước ngoài nước giành được rất nhiều giải thưởng.

Cô cảm thấy rất ngưỡng mộ anh, mười mấy tuổi đã đủ khả năng đứng ở nơi cao như vậy, còn có thể một mình dẫn dắt cả đội đi thi đấu ở rất nhiều quốc gia.
Cô đã lớn như vậy rồi mà chưa từng một mình đi du lịch, nội tâm rất hâm mộ kiểu người tiêu giao tự tại như vậy.

Cô cũng không biết tại sao, khi đối diện với anh ấy không hề có cảm giác ngột ngạt thường thấy khi đối diện người lạ, ngược lại cả người rất nhẹ nhỏm.
Mặc dù… Đôi khi cũng thật sợ…
” Vậy… vậy đợi một lát nhé, thấy nhàm chán thì coi tivi, cần 2 3 giờ gì đó mới sửa xong”.
Phó Đình Sâm bị nụ cười của cô làm cho chóng mặt, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo: “Em thích chiếc xe này sao?”.
Ánh mắt của Tạ Du khó hiểu, gật gật đầu.
“Ừm.” Phó Đình Sâm nheo mắt, đi vào công xưởng.
Nhìn chiếc xe đua màu đen trước mặt, hai mắt nóng lên, anh nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Du đang nhàm chán ngồi trong phòng khách co lại như một quả bóng.

Dùng ngón tay sạch sẽ chạm lên chiếc xe, anh lắc lắc đầu tiếc nuối.
Quên đi, nhìn qua cho đỡ nghiện là được rồi, tính chi với cô gái nhỏ.
Không có người làm phiền, Tạ Du ngồi chồm hổm giữa sofa và bàn trà, cánh tay chống lên mặt bàn trà bằng đá cẩm thạch lạnh ngắt, lông mi dài rũ xuống, nhàm chán tháo con thỏ ra từng mảnh.

Mô hình logo này không hề khó ghép, lúc trước bởi vì cô chỉ dùng khoảng nửa tiếng hay 1 tiếng mỗi ngày.

Giờ đang lúc nhàm chán lại tháo nó ra rồi lắp lại từ đầu.
Lúc xe sửa xong đã chập tối, Tạ Du đã lắp rắp con thỏ nhỏ thành hình nhưng những bộ phận chi tiết vẫn phải tốn thêm ít thời gian.

Tạ Du nhỏ giọng thở dài một tiếng.
Phó Đình Sâm đứng dựa trên khung cửa nhìn người con gái được bao phủ dưới ánh nắng dịu, tóc đuôi ngựa được chải lỏng trên đỉnh đầu, đôi mắt nai ngấn nước chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy nhốn nháo trong lòng, đường cong tuyệt mỹ của chiếc cổ làm lộ ra một ánh hào quang sắc kim óng ánh, lại nhìn xuống dưới…
Trên trán Phó Đình Sâm lăn xuống từng giọt từng giọt mồ hôi, yết hầu nhấp nhô, đôi mắt dần tối sầm lại, âm thầm nhéo mình một cái, đầu lưỡi liếm liếm hàm trên.


Phải nhịn, không được doạ người ta chạy mất!
Phó Đình Sâm lau sạch ngón tay, đưa tay về phía Tạ Du: “Đưa chìa khoá đây, anh đưa em về”.
Tạ Du do dự một lát: “Tôi tự về…”.
“Không muốn bị anh trai em biết thì ngoan ngoãn để anh đưa về”.
Tạ Du lập tức ủ rũ, móc chìa khoá xe từ trong túi xách đặt vào lòng bàn tay anh, nói luôn địa chỉ.
***
Tại nhà họ Tạ.
Trong ngôi biệt thự ở nửa đồi trong khu giàu có Liệt Thành, những nhân viên bảo an được qua đào tạo bài bản đang đi tuần tra bên ngoài biệt thự, những người bước xuống từ những chiếc xe hơi đắt tiền đều là những nhân vật ngày thường khó mà nhìn thấy được, chỉ cần nhìn những người đến dự tiệc thôi cũng có thể thấy được mối quan hệ xã hội rộng rãi của nhà họ Tạ.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc là sân trước nhà họ Tạ, tuy không lộng lẫy như khách sạn nhưng ở đâu cũng trang nhã, hoa lá, ao hồ trang trí tinh tế vừa phải.
Bữa tiệc sinh nhật của Tạ Diệc cũng chỉ như một buổi tiệc nguỵ trang của giới kinh doanh, Tạ Du trước đến giờ không có hứng thú gì với việc này.
Nhưng mà lần này không biết tại vì sao Tạ Diệc thế mà lại đồng ý cho cô ra sân trước tham gia buổi tiệc.
Mặc dù Tạ Du sợ gặp mặt người lạ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phấn khích, cô rất khát vọng giống những người bình thường khác có bạn bè, có thể chia sẻ bí mật nhỏ của mình, có thể cùng đi dạo phố mua sắm rồi đi công viên giải trí.
Tạ Dụ vô cùng buồn chán đi đến bên hồ bơi, chỗ này ít người, bên cạnh một giàn hoa, có thể nhìn thấy tình hình của bữa tiệc, cô cởi giày ngồi xuống bên hồ bơi, đôi chân ngọc ngà vươn xuống hồ bơi vẫy vẫy nghịch nước.

Cô nghiêng đầu nhìn sảnh tiệc đầy người một cách thèm muốn, những người bên trong đó trên khuôn mặt đều mang theo nụ cười, gặp bất cứ ai cũng sẽ chào hỏi vài câu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau khổ.
Bản thân hình như là một người ngoại tộc.

Đây không phải là lần đầu tên cô có cảm giác như thế này. 
Tuy nhiên, không lâu sau cô đã bị Lạc Sanh kéo đến sảnh tiệc, đứng bên cạnh Tạ Diệc và Phương Chiêu Diễm.
“Các vị, đây chính là em gái của tôi”.
Cô con gái nhỏ chưa từng công khai của Tạ gia, lần đầu tiên lộ diện, mọi quan khách đều ngạc nhiên đánh giá cô gái trước giờ chỉ được nghe nói mà chưa từng gặp mặt.
Tạ Du bất lực nhìn về phía Tạ Diệc và Phương Chiêu Diễm, cô không quen với những lời nịnh hót về mình.

Nếu không phải sợ anh trai bị mất mặt, cô nhất định sẽ lui về phía sau và trốn sau lưng Phương Chiêu Diễm.
Tạ Diệc nhìn thấy cô sợ đến vậy cũng không miễn cưỡng, nâng ly với từng người một:” Thật ngại quá, em gái tôi sợ người lạ, ly này tôi uống thay em ấy”.
Lạc Sanh dẫn Tạ Du qua ghế sofa bên cạnh nghỉ ngơi.

Tạ Du có chút không hiểu:
” Chị dâu, tại sao anh hai lại đột nhiên cho phép em tham gia bữa tiệc vậy?”
Lạc Sanh nhéo nhéo mũi cô, rồi vội bỏ tay trước khi bị cô bắt lấy, mỉm cười: “Con bé ngốc này, anh em đang lót đường sẵn cho em đấy.

Ai bảo em báo danh đại học Yến Thành mà không nói một lời, ở bên đó anh chị khó mà chiếu cố cho em được, mặc dù giới thiệu em với bọn họ có chút phiền phức nhưng khi em đến Yến Thành sẽ không có ai dám tìm em gây khó dễ”.
Tạ Du gật gật đầu, nhìn về Tạ Diệc đang thay cô uống rượu bên kia, đột nhiên cảm thấy bản thân quá tuỳ hứng rồi, cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng.

“Bên đó là địa bàn của nhà họ Phó, nhà chúng ta với nhà bên đó có giao tình, có điều em phải tránh xa tiểu Bá Vương nhà bên đó một chút, hai đứa đã từng gặp mặt rồi, Phó Đình Sâm, cậu ta hiện nay cũng đang ở Đại học Yến Thành”.
Tạ Du trở nên cứng đờ, mím môi, mềm yếu nói: “Anh ta cũng ở Đại học Yến Thành sao…”
Phó Đình Sâm đang đứng không xa nhìn Tạ Du, bộ dạng lanh lợi ngồi trên sofa, tay che miệng thì thầm gì đó với Lục Sanh.
Cô gái nhỏ không biết nghe được cái gì, đôi mắt mang theo vẻ ngây thơ vô tội, cái miệng xinh đẹp mở to ra, vẻ mặt đau khổ, hoàn toàn là dáng vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ.
Tạ Du và Lạc Sanh đang thì thầm nói chuyện, thì cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng bất thường, dựa vào cảm giác cô liếc mắt nhìn xung quanh liền bắt gặp đôi mắt đổ về phía của mình không phải trong chốc lát.
Khuôn mặt nhỏ đổi màu một cách đau khổ, cô cố gắng dồn sự chú ý của mình lên người anh trai, nhưng tâm tư không biết đã trôi dạt đến phương nào.

Lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, lại lén lén nhìn về phía bên ấy thì phát hiện Phó Đình Sâm cầm cả ly rượu uống hết một hơi.
Cô cảm thấy động tác ngẩng đầu của người thiếu niên thật giống như như một bức tranh chuyển động chậm.

Áo sơ trắng cởi hai nút, xương quai xanh lộ rõ ra sau lớp cổ áo lỏng, khi anh uống rượu yết hầu chuyển động lên xuống.

Đường nét quai hàm thanh thoát phác hoạ lên một bên mặt thanh tú, nhìn lên chút nữa cặp lông mi dài che phủ bên trên đôi mắt đen, cặp mắt ẩn chứa niềm vui đang nhìn qua đây lặng lẽ nháy mắt với cô.
Miệng lưỡi Tạ Dụ đột nhiên có chút khô khốc, còn có cảm giác xấu hổ khi bị người khác bắt được đuôi, cô dời tầm mắt, lúng túng cầm đại ly rượu trên bàn uống hai ngụm, bị vị cay dần dần lan toả trong miệng làm ho nhẹ vài cái.

Lúc này mới nhận ra thứ bản thân vừa uống là rượu.
Phó Đình Thâm vẫn luôn chú ý đến Tạ Du nhìn lén như bịt tai trộm chuông*, đáy lòng như bị ngọn lửa thiêu đốt, vừa nóng nảy vừa cáu kỉnh, hơi nóng cuồn cuộn dường như đang làm vành tai của anh phát nóng.
掩耳盗铃:Bịt tai trộm chuông(Có tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng.

Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy, nghĩa là tự lừa mình chứ không lừa được người)。
Đè nén ý muốn bắt nạt người khác, anh đem ly rượu đặt về chỗ cũ, vào lúc không có người nào để ý, đôi chân dài bước đi.
Tạ Du sau khi ho nhẹ vài cái thì phát hiện trong miệng ngọt ngọt, lúc này cô mới cảm nhận ra hết mùi vị của ly rượu vừa rồi, bất giác liếm môi, lại bưng ly rượu lên đặt lên miệng, cẩn thận từng tí một nếm thử một ngụm.
Trong lòng cô có một tia phấn khích nhàn nhạt, giống như một đứa bé đang lén ăn thức ăn, lặng lẽ nheo mắt không để ý đến anh trai bên này.

Lấy ngón tay đặt lên môi, đối với Lạc Sanh đang nhìn qua nhẹ giọng “Suỵt” một cái, thoả mãn liếm môi, ợ một tiếng rồi lắc lắc đầu tiếp tục uống ly rượu.
Lạc Sanh nhìn bộ dạng mơ hồ của Tạ Du, lấy tay xoa xoa đầu cô ấy: “Thích thì uống một ly, uống xong rồi thi đi ngủ là không có chuyện gì”.
Tạ Du hai mắt sáng lên, hệt như con mèo nhỏ đang ăn trộm, mắt lim dim cười, nhẹ giọng nói: “Em cảm ơn chị dâu”.
Tạ Sanh không ngờ ràng cái gật đầu này của cô đã làm Tạ Du thành công uống đến say.
Tạ Sanh không biết nêncười hay nên khóc nhìn Tạ Du như con mèo nhỏ đang dựa vào ngực mình.
Chẳng qua chỉ là rượu vang sủi*!Bản thân cô uống hết một bình cũng không đỏ mặt, tại sao…tại sao đến Tạ Du mới uống nửa ly đã say bí tỉ rồi?
气泡酒:Vang sủi hay rượu vang sủi tăm/sủi bọt hay vang có gas là một loại rượu vang có chứa một hàm lượng carbon dioxide đáng kể làm cho nó khi rót ra thì có hiện tượng sủi bọt tăm li ti。
Tạ Du cầm ly rượu trong tay, đôi mắt say rượu lim dim mờ mịt, cười hồn nhiên:” Cạn ly!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui