Tạ Du tỉnh lại thì xuất viện luôn trong hôm đó, ngày đó Tạ Diệc và Lạc Sanh cùng ở nhà với cô.
Ngoài trời mặt trời đang chiếu sáng lung linh, Tạ Du ở trong phòng làm bài tập mà Phương Chiêu Diễm giúp cô đem về, chỉ chừa lại 5 câu hỏi lớn hơi khó giải, cô phải dúng đến cuốn giáo trình, tới tận trưa mới giải xong.
Lúc ăn cơm tối, Tạ Du hỏi chuyện Lạc Sanh.
Tạ Diệc dừng đũa lại, sau đó dáng vẻ tự nhiên gắp một cái chân gà cho Lạc Sanh, bầu không khí im lặng bị phá vỡ “Là giả thôi”
“Vậy lúc em còn nhỏ đã từng gặp Thiện Lương đúng không?
Tạ Diệc buông đũa xuống, “Lúc nhỏ, mẹ có dẫn em đến phòng thí nghiệm, có gặp qua rồi, sau khi phòng thí nghiệm xảy ra chuyện thì chưa gặp lại lần nào.
”
Tạ Du lau lau miệng, cúi đầu nhìn xuống.
Buổi tối hôm đó Thiện Lương nói, lúc cô 7 tuổi đáng lẽ nên chết quắt dưới biển mới đúng.
Lệ Thành không hề giáp biển.
Trong trí nhớ của cô, lúc cô 7 tuổi nào có đi biển lần nào.
Khóe môi cô mấp máy, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ không có ánh sáng, nhìn về Tạ Diệc như chất chứa những mong đợi nhỏ nhoi cuối cùng, “Anh, em từng mơ thấy có cậu bé đã cứu mạng em.
”
“Đó chỉ là mơ mà thôi”.
Tạ Diệc tránh ánh mắt của cô, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, bước đi một cách dứt khoát, lấy chiếc áo vest vắt lên cánh tay rồi đi ra khỏi cửa.
Lạc Sanh nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Tạ Du, “Du Du…”
“Chị dâu, em không sao đâu.
” Tạ Du cầm chiếc thìa lên, biểu hiện như như không có sự thay đổi gì, thẫn thờ ăn những thức ăn trên bàn.
Đêm đó Tạ Diệc không về nhà, Tạ Du trốn trong phòng gọi video với Tạ Chí Bác, trên bàn lộn xộn những mảnh ghép linh tinh, cô lắp ráp suốt cả 2 tiếng đồng hồ nhưng không có tiến bộ gì.
“Cha, Thiện Lương trở lại rồi.
”
ống kính bên kia lắc lư, bộp một tiếng, sau đó hình ảnh tối sầm, một lúc sau thì màn hình sáng trở lại, hiện lên gương mặt già nua của Tạ Chí Bác “Tiểu Nhuyễn, lúc nãy không cẩn thận làm rơi điện thoại, mấy ngày nay khai giảng có ổn không con?”
Tạ Du chỉ mở mỗi chiếc đèn bàn, bên ngoài có ánh chiều tà le lói, phía xa xa thành phố như thu nhỏ lại thành những bóng đen, rồi từ từ biến mất trong trong màn đêm.
Cô đưa tay lên lấy từ trên kệ xuống một mô hình lắp ráp, tháo từng mảnh ghép ra, “Anh không nói gì với cha sao? Con suýt chút nữa bị tên Thiên Lương bóp cổ đến chết rồi.
”
“Nó vẫn không buông tha cho con…” Tạ Chí Bác lỡ lời nói ra, lập tức dừng lại.
Chợt nhận ra mình đã lỡ nói những điều không nên nói, ông nhìn Tạ Du, thấy mặt cô không phản ứng gì, an tâm nói “Du Du, nghe lời anh con, tin tưởng nó sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc, đợi cha hết bận công việc sẽ về thăm con.
”
Tạ Du giương gương mặt tươi cười lên “Con biết rồi, cha cũng phải tự mình chăm sóc sức khỏe cho tốt đó.
”
Tạ Chí Bác vội vội vàng vàng tắt điện thoại, sau khi nghe đến cái tên của Thiện Lương thì đến cả những phản ứng bình thường ông cũng không làm được.
Nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, nụ cười trên mặt Tạ Du từ từ vụt tắt.
Tất cả đều lừa cô!
Tạ Du mở cuộc trò chuyện với Phó Đình Sâm lên, gõ gõ được vài chữ lại xóa sạch.
Quay lại danh sách cuộc trò chuyện, tìm được tấm ảnh đại diện đen thui bèn mở cuộc trò chuyện ra.
Phó Vân: [Tôi có thể giúp cậu điều tra những việc mà cậu muốn biết.
]
Đó là tin nhắn mà sáng nay Phó Vân đã gửi cho cô.
Ngón tay cô gõ trên màn hình: [Không cần]
Tạ Du tắt màn hình rồi úp điện thoại xuống mặt bàn.
Nhớ lại những gì đã hứa hẹn với Phó Đình Sâm trong phòng bệnh, cô cúi đầu xuống gỡ mô hình ra một cách lộn xộn.
Hi vọng anh sẽ không gạt em.
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Du không còn hỏi bất kì chuyện gì nữa, như bình thường mà nũng nịu trước mặt anh trai, tất cả mọi người đều không ai phát hiện ra điều không bình thường ở cô.
Mọi người đều quên đi, Tạ Du không còn là một đứa trẻ nữa rồi, không còn là cô gái đem hết mọi tâm tư của mình biểu hiện lên gương mặt nữa rồi, cô rất thông minh, rất nhiều chuyện chỉ cần cho cô chút ít manh mối, cô đã có thể đoán ra được đại khái là như thế nào.
Trước khi chuyện này xảy ra, cô đã rất nhiều lần có thể tìm ra được việc mà Tạ Diệc đang giấu cô từ miệng của anh, nhưng cô trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến, mình đã bị lừa suốt mười mấy năm nay, những ký ức mơ hồ trước năm 7 tuổi của cô, tất cả đều do Tạ Diệc giúp cô tạo dựng.
Cô cũng không phân biệt được trong những kí ức đó, cái nào là thật, cái nào là giả,
Bầu trời đột nhiên thay đổi, lúc chạng vạng tối thì một đám mây đen từ từ kéo đến, không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt, phía xa xa truyền đến tiếng sấm vang dội, cứ thế cho đến khi bầu trời tối hẳn đi, trong không khí thoáng qua mùi tanh của cá.
Sấm chớp từ trong bầu trời mãnh liệt giáng xuống xé toang màn đêm, tiếp đó lại truyền đến một trận sét như đấm vào tai, như cơn giận đã tích tụ lâu ngày trong nháy mắt vỡ tung.
Tạ Du từ trong mơ tỉnh dậy, mở to mắt nhìn những tia chớp nhấp nháy ở phía xa xa ngoài cửa sổ, bóng của khung cửa năm trên mặt sàn, căn phòng yên ắng vô cùng, cô trốn trong chăn co người lại.
Đôi mắt mơ màng đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Biển!
Giống như một đêm giông tố cùng nhau ập đến.
Cô bị ném xuống biển!
Nhưng cậu nhóc đã cứu cô đâu rồi?
Cô cố nhớ lại, đầu đau đến chịu không nỗi nữa.
Sấm chớp một lần nữa giáng xuống, tiếng sét dồn dập như tiếng trống, cơ thể cô run lên khi nhận ra sự đáng sợ này, đi chân không xuống giường, cuộn chăn lại rồi bỏ vào tủ quần áo.
Mấy năm nay, vào những đêm mưa, cô đã quen với việc trốn vào tủ quần áo, trong tủ có hương mộc, đóng chặt cửa lại đem đến cho cô cảm giác rất an toàn.
Tạ Du kéo tấm chăn ra khỏi tủ quần áo, gương mặt không cảm xúc mà nhìn những ánh sáng từ bên ngoài tấm rèm cửa sổ từ từ chiếu vào, đôi mắt cô bơ phờ, mí mắt cô run run.
Mưa đã nửa tiếng rồi, tiếng mưa cứ tí tách tí tách mà rơi xuống.
Tạ Du nghe tiếng mưa nhỏ dần đi, từ trong tủ quần áo chui ra, mở rèm cửa sổ.
Mưa lớn cứ rơi xuống cửa sổ lộp độp không ngừng, những giọt mưa men theo khung cửa sổ mà rơi xuống tạo thành một tấm màn nước, nhìn mờ cả mắt.
Đèn đường bên ngoài cùng những ngôi nhà sang sáng ở phía xa đều đang che mình một tấm màn bằng mưa, trong bóng tối chỉ thấy được lờ mờ.
Cô thích mưa nhưng lại ghét sự đáng sợ của sấm chớp.
Tạ Du để tay trên tấm kính, cảm giác lạnh lạnh từ cửa sổ bắt đầu thấm vào người cô, móng tay cào lên trên tấm kính tạo ra âm thanh vô cùng sắc bén.
Cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác rồi choàng lên trên đồ ngủ dài tay, đi chân trần vào phòng khách, lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp thuốc lá và bật lửa, bỏ vào túi áo, thay giày rồi ra khỏi nhà.
Không hề kinh động đến Phương Chiêu Diễm đang nghỉ ngơi ở một phòng khác.
Mấy ngày nay cô cứ ở mãi trong nhà, các anh trai thì thay phiên nhau mà trông chừng cô.
Phương Chiêu Diễm là người tốt nhất trong nhà, khoảnh khắc cô ra khỏi nhà cũng không bị anh ấy phát hiện, Tạ Du nhẹ nhàng đóng cửa lại.
đứng trước cửa nhà Phó Đình Sâm một lúc rồi đi vào thang máy.
Kể từ lúc cô xuất viện, Phó Đình Sâm chưa gặp cô được lần nào, nhìn con số trong thang máy từ từ giảm xuống, trái tim cô bỗng trở nên nhẹ nhàng, nhớ lại những ngón tay ấm áp của anh lúc trong phòng bệnh, trong lòng bình yên hẳn.
Anh sẽ không lừa cô.
Đi đến sảnh lớn cầm lấy một cây dù trong suốt rồi đi ra khỏi tòa nhà, trong đêm khuya, khu nhà cô ở không có một bóng người, tiếng mưa cứ thế mà như nhỏ đi phân nửa.
Tất cả mọi âm thanh giống như bị ngăn cách bởi một lớp gì đó rồi rơi xuống tai cô, Tạ Du rất thích cái cảm giác này, giống như thế giới này mọi thứ đều không liên quan gì đến cô cả.
Kể từ khi khu nhà cô ở có người lạ đột nhập, thì hệ thống bảo an càng thêm chặt chẽ, 24 giờ đều có vài nhóm bảo vệ đi tuần tra, cửa khu chung cư cũng không cho người lạ ra vào nữa.
Tạ Du đi đến vườn hoa, đứng trước băng ghế mà cô bị tấn công hôm đó, những vết tích trên bãi cỏ dã được xử lí trở về nguyên trạng.
Những ngón tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy dù, những hạt mưa bên trên chiếc dù như vỡ ra rồi lăn xuống, vai bị ướt một chút, cẳng chân ướt đẫm nước mưa do đi qua hoa cỏ xinh đẹp bên đường.
Tạ Du kéo dù xuống thấp, lấy hộp thuốc lá và cái bật lửa từ trong túi áo ra, điếu thuốc nhỏ nhỏ và tinh tế, trên giấy thuốc còn khắc hình một cây cỏ khô màu đen, vị thuốc thì rất nhạt, cô học theo dáng vẻ của Phó Đình Sâm ngậm đầu thuốc trên môi.
Ngọn lửa xanh vòng quanh trên giấy thuốc, từ từ sáng lên thành khói trắng mập mờ, cô từ từ hít một hơi, ngay sau đó đã nhả ra, không nghẹt thở lắm, hương bạc hà len lỏi giữa những kẽ răng dần dần lan ra.
Nếm thử mùi vị này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, giống như mấy đứa nhóc lén ăn mấy thức ăn vặt mà người lớn không bao giờ cho chúng động vào, vừa kích thích vừa hưng phấn vô cùng.
Cô nhẹ nhàng cắn lấy đầu thuốc, hít một hơi thật sâu, thuốc xông vào khoang miệng, vị the cay của bạc hà xộc lên mũi, nước mắt rơi xuống, do cô nhất thời không khống chế được hơi thở, hít khói thuốc vào thanh quản, tay còn cầm điếu thuốc mà ho sặc sụa lên.
Có kinh nghiệm rồi, cô không dám hít thật sâu nữa, chỉ nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhả trở lại.
Cô nhìn vào màn mưa trước mắt mình, tại sao tất cả mọi người đều lừa cô?
Vì thương yêu cô.
Cô hiểu rõ, vấn đề này từ đầu đến cuối cũng chỉ có một đáp án, nhưng trong đáy lòng thật sự cứ âm ỉ không yên, những cảnh tượng nhỏ nhặt mà cô mơ thấy gần đây càng ngày càng xuất hiện nhiều, nhưng không làm thế nào mà ghép chúng lại với nhau được, cô cảm thấy như có gì đó đang từ từ sáng tỏ.
Dường như những thứ mà cô không thể nào khống chế được thì sẽ bị một rào cản nào đó phá vỡ, trong lòng cô cứ lo lắng không yên.
Tạ Du mím môi, Phó Đình Sâm nói thật không sai, hút thuốc không thể giải tỏa những muộn phiền trong lòng, nên cô dập thuốc đi.
“Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm gì vậy?!” từ trong màn mưa truyền đến giọng nói đầy tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...