Tạ du lúc này chẳng còn sức lực gì, nghiêng đầu tránh đi hơi thở ấm áp của anh, gương mặt nhợt nhạt ửng đỏ lên, mắt nhìn sang một bên, ngón tay căng thẳng mân mê tấm chăn “Em có lo lắng gì đâu.
”
Phó Đình Sâm đột nhiên nhìn vết hằn trên cổ cô sau khi được bôi thuốc giảm sưng, giờ cũng không còn rõ rệt như trước nữa, chỉ còn lưu lại vài vết nhỏ, nhưng với làn da trắng sáng của cô thì vẫn hiện lên rõ rệt, đập vào mắt khiến người khác đau lòng.
Anh giơ tay lên muốn xoa vết thương cho cô, nhưng chỉ cách cô khoảng một tấc thì dừng lại, đổi hướng xoa đầu làm tóc cô rối hết cả lên, đau lòng hỏi “Còn đau không?”
Tạ Du không đáp lại anh.
Lúc vừa tỉnh lại, cô thậm chí quên đi chuyện đã xảy ra, cô nghiêng đầu nhìn những ngón tay sạch sẽ của mình, rồi lại nhớ đến những ngón tay thô ráp của người đó đã bịt miệng cô mà nhớ lại mọi chuyện, khóe mắt run run, trong bụng bỗng cồn cào dữ dội.
Cô bò dậy, men theo mép giường rồi nôn ra, mái tóc đen rũ rượi sau lưng, cơ thể thì run cầm cập.
Trong bụng cô chẳng có gì, đương nhiên cũng chả nôn ra được gì, khó chịu một hồi lâu khiến cô không còn sức lực gì nữa, ngón tay nắm chặt lấy ga giường, trước mắt một màu đen dần sụp xuống.
Phó Đình Sâm đỡ lấy cô, nhưng cằm cô lại đập vào vết cắn trên vai, anh nhất thời không kiềm chế được mà xuýt xao một tiếng.
Tạ Du như có điều suy nghĩ liếc mắt qua, Phó Đình Sâm giúp cô nằm xuống.
Phó Đình Sâm lấy cháo luôn được để trong khay giữ ấm đưa cho cô, đút cô ăn từng thìa
Tạ Du muốn lấy khăn giấy ướt, tỉ mỉ lau đi những ngón tay sớm đã được lau sạch sẽ rồi, mỗi một kẽ ngón tay đều lau rất kỹ càng, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn tồn tại trên các đầu ngón tay chậm chạp không chịu biến mất.
Cô không còn khẩu vị gì, uống vài ba ngụm nước rồi thôi, động tác của cả hai đều rất nhẹ, lại thêm việc những người kia hai ngày qua chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, nên lúc này ngủ rất say, còn có thể nghe được phảng phất tiếng Phương Chiêu Diễm thở một cách mệt mỏi, không ai bị đánh thức cả.
Tạ Du lau hết mười ngón tay, các đầu ngón tay ít nhiều vẫn còn lưu lại mùi cồn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đã chạm vào người đó thì bụng cứ cuộn lên như nước sông Đà vô cùng khó chịu.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà màu vàng nhạt, không tự chủ được mà nghĩ đến cái ngày đáng sợ đó, lúc này mới nhận ra cô đã hôn mê tận 2 ngày 1 đêm.
Ngoài hoảng sợ ra thì chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cô chẳng còn nhớ bao nhiêu cả.
chỉ có vài câu nói liên quan đến cô và mẹ mình là còn lưu lại trong đầu mà thôi.
Phó Đình Sâm im lặng ngồi một bên đợi cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, trong lòng không yên, cũng không biết cô đã nhớ lại những gì rồi, nhìn cứ như phạm nhân đang đợi bị tuyên án, cúi gằm mặt xuống không nói một lời.
Biểu hiện quá bình tĩnh của cô khiến anh trong lòng bứt rứt không yên, cái cảm giác đó cứ như là sự bình yên trước khi núi lửa phun trào vậy.
Sau một lúc, đôi mắt ngân ngấn lệ nhẹ nhàng rơi, Tạ Du nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay chạm vào vai anh qua lớp áo, ngón tay nhỏ nhợt nhạt của cô rất mềm mại xoa nhẹ vết răng lộ ra sau lớp áo sơ mi.
Phó Đình Sâm không cản cô, nghiêng vai xuống cho cô xem.
Khóe mắt Tạ Du đỏ lên, nhìn vết răng còn đọng máu, nhẹ nhàng hỏi “Là em cắn đúng không?”
Phó Đình Sâm vì động tác mềm mại của cô mà máu như cuồn cuộn trở lại, cổ họng cứng đờ, tai đỏ ửng lên, anh ho nhẹ một tiếng rồi kéo cổ áo lên, nhướng mày cười “Cắn thêm mười cái cũng không sao”
“Tỉnh rồi à?” Tạ Diệc thức dậy, nhìn vai của Phó Đình Sâm rồi nhìn Tạ Du.
Tạ Du nghe thấy tiếng Tạ Diệc lập tức rụt tay lại, cười nhẹ nhàng với Tạ Diệc đang ngồi bên cửa sổ “Anh”
Tạ Diệc đổi tư thể ôm Lạc Sanh vào lòng, thấy dáng vẻ cô hoảng loạn nhìn sắc mặt của mình, biểu hiện lạnh nhạt trên mặt cũng phai dần “Phía trường học anh đã giúp em xin nghỉ rồi, mấy ngày này trước hết ở nhà nghỉ ngơi đi.
”
Tạ Du chống tay ngồi dậy, nghĩ đến những lời mà hắn nói bên tai cô vào đêm hôm đó, máu trong người như lạnh đi, trầm mặt cúi xuống.
Sau khi cắn môi, gương mặt tái nhợt của cô ngẩng lên, gượng cười nói “Anh, hắn ta nói mẹ là do em…”
“Không phải do em, phòng thí nghiệm nổ, bà quay lại cứu học sinh của mình nên mới qua đời, không liên quan gì đến em cả.
” Tạ Diệc cắt ngang lời cô, mấy năm nay Tạ Du cứ cho rằng có phải bản thân đã hại chết mẹ không?
Anh tự cảm thấy mình làm một người anh đúng là thất bại mà.
Mí mắt mỏng từ từ cụp xuống, sự tĩnh lặng bao trùm, anh cúi đầu nhìn Lạc Sanh đang ngủ say trên đùi mình, ngón tay xoa xoa má của cô ấy.
“Anh, em muốn đi thăm mẹ.
” đôi mắt Tạ Du bình tĩnh nhìn Tạ Diệc, đôi mắt bình thản không hề có nửa phần dao động.
Lạc Sanh tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn về phía giường bệnh “Du Du tỉnh rồi à?”
Câu nói này cũng làm Phương Chiêu Diễm và Phương Diên n giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu Nhuyễn! Tỉnh rồi sao, em muốn ăn gì? Nếu không đủ anh chạy đi mua thêm cho em!” Phương Chiêu Diễm lập tức từ sô pha phấn khởi nhảy đến, đẩy Phó Đình Sâm qua một bên, “Để tôi xem em gái mình, cậu tránh qua một bên.
”
Phó Đình Sâm bị đẩy ra, sờ sờ mũi rồi ngồi sang một bên.
Anh có mặt ở đây cũng chỉ là mượn danh đại diện nhà họ Phó, bây giờ còn không thể để các anh cô biết tâm tư của mình.
Không để các anh của cô nghi ngờ đã không dễ dàng gì, anh có thể kéo Tạ Diệc lên thuyền cũng coi như là một bước ngoặt lớn rồi.
Với phía người nhà họ Tạ thì chỉ có thể từ từ mà thôi.
Phương Chiêu Diễm lấy mấy thứ đồ ăn vặt mà anh ta mua hôm qua, từng túi từng túi đưa cho Tạ Du, bày ra một đống trước mặt cô, tùy cô lựa chọn.
“Anh họ, em không muốn ăn.
” Tạ Du đưa tay đẩy lại, lắc đầu.
“Tỉnh lại là tốt rồi, anh đi tìm bác sĩ đến xem xem.
” Phương Diên n bỏ viên đá trong tay xuống, thu đống thức ăn không lành mạnh mà Phương Chiêu Diễm mua, liếc cậu ta một cái “Tiểu Nhuyễn không giống như anh đâu!”
“Anh mày làm sao hả? Có cô gái nào không thích ăn mấy thứ này chứ?” Phương Chiêu Diễm vuốt vuốt tóc nhìn Tạ Du “Tiểu Nhuyễn, em thấy thế nào? Đừng sợ! Có các anh ở đây, tên đó sẽ không dám đến làm hại em nữa đâu.
”
Tạ Du cười nói “Cám ơn anh họ, em không sao hết,”
Nói xong liền nhìn về phía Tạ Diệc, ánh mắt cương quyết “Anh, em muốn đi thăm mẹ.
”
“Chuyện này không được nhắc lại nữa.
” Tạ Diệc đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, chỉnh lại cổ áo, “Mấy ngày này ở yên trong nhà, không có đi đâu hết.
”
Lạc Sanh đưa tay kéo anh ta nói “Có chuyện gì thì từ từ nói, Du Du không phải nhân viên trong công ty, anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn được tí à?”
Tạ Diệc nhìn đôi mi dài của Tạ Du đột nhiên rủ xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Bước tới trước giường bệnh đưa tay ra, thấy vết thương còn hằn trên cổ cô, nhưng lại không hạ tay xuống, giọng điệu chẳng ấm áp hơn tí nào “Em lo mà nghỉ ngơi đi.
”
Tạ Diệc đi ra khỏi phòng bệnh, Lạc Sanh xoa xoa mặt Tạ Du nói “Du Du, anh của em hay nổi nóng vậy thôi, em đừng để trong lòng, chị đi xem anh ấy thế nào.
”
Phương Chiêu Diễm nhìn bóng lưng Tạ Diệc rời đi, điện thoại có âm thanh tin nhắn.
Là Phó Vân gửi.
[Em anh tỉnh lại chưa? Hôm nay tiết chuyên ngành của chúng em có bài tập về nhà, em giúp cô ấy đem bài tập đến, giờ đang trên đường đến bệnh viện đây.
]
Phương Chiêu Diễm nheo nheo mắt trả lời.
[Tỉnh rồi.
]
Phó Vân là người thế nào trong lòng anh biết rõ, nhưng cũng chỉ vì lịch sự thôi, chứ sâu trong lòng không khỏi hoài nghi, nhưng anh chọn cách phớt lờ đi cũng bởi vì lúc chơi với nhau, cậu ta cũng không có ý đồ gì với anh cả.
Bây giờ khác rồi, trước kia anh chưa thấy Phó Vân nịnh bợ ai cả, chứ đừng nói là làm một việc râu ria như này.
Dẫu sao, làm bạn bè bao năm nay, anh cũng không muốn làm cậu ta mất mặt, nhìn về Tạ Du đang dựa vào tấm chăn mềm, lại gửi thêm một tin nhắn khác.
[Tâm trạng em ấy không ổn định, không tiện gặp người ngoài, nên tôi đợi cậu ở cổng bệnh viện vậy.
]
Anh cất điện thoại, vỗ vỗ vào vai của Phó Đình Sâm, “Người anh em, giúp tôi trong chừng Tiểu Nhuyễn, tôi ra ngoài gặp một người.
”
Sau khi Phương Chiêu Diễm rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại 2 người Phó Đình Sâm và Tạ Du.
Không còn nhiều người nữa, nụ cười trên mặt Tạ Du cũng mất đi, đôi mắt ửng đỏ rồi vùi đầu vào trong chăn, cô cuộn người lại, nước mắt tuôn trào.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có thể thờ cúng một bài vị trống không mà thôi, hài cốt của mẹ ở đâu, anh trai và cha trước giờ chưa một lần nói cho cô biết.
Cô luôn cho rằng là bản thân đã làm hại mẹ nên bị anh trai và cha oán ghét, nhưng đến hôm nay anh mới kể cho cô biết, mẹ vì cứu học sinh mình mà qua đời.
Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng thấm vào trong chăn.
Phó Đình Sâm mở tấm chăn che đầu cô ra, đưa tay lên lau nước mắt cho cô “Để anh giúp em.
”
Tạ Du sững sờ, nước mắt càng lau càng nhiều.
“Cái người đêm hôm trước hại em tên Thiện Lương, là học sinh của mẹ em, anh trai em nói không sai, mẹ em vì cứu hắn ta mà qua đời.
”
“Thế lực của Thiện Lương lớn hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, không thể tùy tiện được.
”
“Hắn ta trong bóng tối, em thì ở ngoài sáng, hơn nữa, hắn ta còn là một tên điên, không biết sẽ làm ra những gì.
”
Dòng nước mắt cuồn cuộn ban nãy của Tạ Du trong phút chốc đã ngừng lại, còn vài tiếng thút thít, đôi mắt ngấn đầy nước mắt chớp chớp nhìn vào mắt Phó Đình Sâm.
Mặc dù Tạ Diệc không cho Phó Đình Sâm nói chuyện này với Tạ Du, nhưng lại không ngăn cản mà ngầm cho phép bọn họ điều tra.
Chuyện năm đó, anh ấy không nói với Phó Đình Sâm, nếu anh đúng thật là cậu nhóc năm đó, thì chắc chắn anh cũng không thể không quan tâm việc bên mình đang tồn tại một quả bom hẹn giờ.
Tạ Diệc chính là đang thăm dò Phó Đình Sâm.
“Thật sao?” trong thanh âm của Tạ Du mang theo sự nức nở, đậm đặc âm mũi, “Anh trai không lừa em, em không hề hại chết mẹ.
”
Phó Đình Sâm lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, “Đúng vậy, không phải do em, anh của em cũng không biết rằng em lại nghĩ như vậy, chuyện lần này cũng thấy rõ cái người đó rất nguy hiểm, em còn muốn đi tìm hắn à?”
Tạ Du gật đầu “Phải tìm.
”
Lời của người đó khiến cô cảm thấy rất bất an, hắn ta tại sao lại nói chính cô đã hại chết mẹ mình? Sức lực của cô như mất đi một nửa, có cảm giác như chẳng còn tí sức lực nào.
“Vậy được, đừng khóc nữa, anh sẽ tìm cùng em.
”
Tạ Du ngừng khóc mà cười một cái, đưa ngón tay út của mình ra “Nghéo tay.
”
Phó Đình Sâm đưa tay ra nghéo tay với cô, đóng dấu “Chuyện này là bí mật giữa hai đứa mình.
”
Phó Đình Sâm đến giờ chỉ mới biết được ba điều.
Người đó tên Thiện Lương.
Anh chính là đứa bé trong giấc mơ của Tạ Du.
Biết được nơi mà Tạ Du bị bắt cóc năm đó.
Cái thứ nhất có thể kể cho cô nghe, nhưng hai cái sau đối với cô là đả kích quá lớn, giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để kể cho cô nghe.
Ngoài những điều đó ra, chi tiết thế nào thì Tạ Diệc cơ bản sẽ không nói với anh rồi.
Anh biết rõ điểm mâu thuẫn của Tạ Diệc là ở đâu, cả hai đều hoàn toàn muốn xóa đi vết thương trong đáy tim của Tạ Du thì càng không dám mạo hiểm kích động cô.
Ngầm đồng ý cho Phó Đình Sâm ở lại bên cạnh Tạ Du đã là một sự mạo hiểm quá lớn rồi.
Tạ Diệc ở ngoài cửa nghe được hai người nói chuyện, cầm tay Lạc Sanh để lên môi “Hi vọng quyết định của anh là đúng đắn.
”
Lạc Sanh dựa vào vai anh ta, “Thằng nhóc nhà họ Phó này có thể tin cậy được, anh yên tâm đi, các em ấy tuy còn nhỏ, nhưng chúng ta không phải vẫn ở phía sau quan sát hay sao, sẽ không có sai sót gì đâu mà.
”
Lạc Sanh nhìn bộ dạng nặng trĩu lo âu của anh ấy, hôn vào cằm một cái, “Anh đã giấu chuyện này bao nhiêu năm rồi, nỗi khổ trong lòng em đều hiểu cả, Du Du cũng đã lớn rồi, anh nên buông bỏ thôi, có thời gian thì đi thăm cha đi.
”
“Ừm.
” Tạ Diệc vẻ mặt lạnh lùng, nâng cằm cô lên rồi cúi xuống hôn cô, không có sự dịu dàng, chỉ là sự phát tiết những đau khổ mà thôi.
Lạc Sanh đón nhận cái cắn của anh, các ngón tay đan vào tóc anh.
Trán Tạ Diệc chạm lên trán cô, ngón tay lau lau vết máu trên môi cô, “Cảm ơn em”
Trong mắt của người ngoài, Tạ Diệc như bức tường thành kiên cố không thể nào phá được, nhưng Lạc Sanh hiểu rõ, sự yếu đuối và đau khổ của anh cũng chỉ thể hiện trước mặt cô mà thôi, cô cười rồi ôm lấy anh, “A Diệc, em sẽ bên cạnh anh, sẽ không có chuyện gì đâu.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...