Dương Gia Lập nghĩ nghĩ, vẫn là không cúp điện thoại.
Chẳng qua khi mở miệng, ngữ khí lại có vẻ lạnh lùng: "Không phải anh vừa nghiến răng nghiến lợi nói muốn cho tôi ăn không hết, gói mang về, đừng tới quấy rầy anh, nói tôi cút là anh, hiện giờ không cho tôi cúp cũng là anh, con người anh cũng thật kỳ lạ"
(*ăn không hết, gói mang về: câu này tui giải thích ở chương trước rùi nha)
Diệp Đình giọng nói khô khốc, khàn khàn nói: "......Anh vừa rồi không phải đang nói em"
Dương Gia Lập nhàn nhạt "à" một tiếng.
"Vậy nên anh giày vò người khác lâu như vậy bắt tôi gọi cho anh, hiện tại tôi gọi rồi đây, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Diệp Đình vốn dĩ cảm thấy hắn có cả ngàn cả vạn điều muốn nói với cậu, nhưng khi cậu thật sự gọi cho hắn, hắn lại cảm thấy cổ họng như vướng một cục bông ướt, lời muốn nói đều bị lấp kín, nói ra không được nhịn xuống cũng không xong.
Hơn nửa ngày, Diệp Đình mới nuốt nuốt yết hầu, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây.........em sống tốt không?"
Dương Gia Lập trả lời đến là sảng khoái: "Ăn no ngủ ngon, bắt đầu dưỡng béo.......chế độ dưỡng sinh cũng không tồi"
Diệp Đình chỉ nghe giọng nói thoải mái nhẹ nhàng của cậu, liền biết cậu sống đúng là không tồi.
Xác định Dương Gia Lập vẫn sống tốt, Diệp Đình thoáng yên tâm.
Nhưng sâu trong đáy lòng, lặng lẽ tràn ra chua xót cùng không cam lòng.
Dương Gia Lập ở bên hắn lúc nào cũng là tinh thần sa sút, ánh mắt một màu đen vô hồn giống như miệng giếng bị lấp bởi một tảng đá to.
Nhưng thời điểm không ở bên hắn, Dương Gia Lập lại giống như chim nhỏ tự do bay nhảy suиɠ sướиɠ.
Vui vẻ hiện tại của Dương Gia Lập, đều không phải do hắn.
Nhận thức được điều này, ngực Diệp Đình nhói lên hai cái, không tự giác nắm chặt tay thành quyền.
Giọng hắn trầm thấp, nghe không ra chút gợn sóng: "Em không chịu nói địa chỉ cho anh, được, chỉ cần em không cắt đứt điện thoại, anh trước không ép hỏi em.
Nhưng em ít nhất nói với anh em đang sống ở chỗ như thế nào, có an toàn không, điều kiện thế nào?"
Diệp Đình con người này luôn phúc hắc, lại giỏi tính kế.
Dương Gia Lập đối với loại tìm hiểu như có như không này, không thể không cảnh giác.
Tuy Diệp Đình liên tục truy hỏi, Dương Gia Lập chỉ qua loa lấy lệ mà nói: "Điều kiện rất tốt, anh không cần lo lắng"
Diệp Đình tự biết không cạy ra được cái gì, đành từ bỏ.
Hai đầu điện thoại trầm mặc một lúc lâu.
Giọng Diệp Đình như bị chèn ép, cười khổ hỏi: "..........Em có phải thật sự không tính quay về đúng không?"
"Tôi trăm cay ngàn đắng mới trốn đi thành công, so với đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng không dễ dàng hơn bao nhiêu.
Anh cảm thấy tôi sẽ lại chui đầu vô lưới, quay trở lại cái ngục giam kia, bị anh cầm tù, bị anh khống chế tới nỗi nói một câu cũng phải thận trọng sao?"
Diệp Đình nghe thanh âm bình tĩnh của Dương Gia Lập, trong lòng lại tràn tới một trận khó chịu.
Hắn nhỏ giọng hỏi: "Dương Dương, em còn thích anh chút nào không?"
Dương Gia Lập đột nhiên im bặt, hơn nửa ngày mới hừ nhẹ một tiếng: "Tôi không muối nói cái này"
"Nếu anh không còn vấn đề gì khác, vậy đến đây thôi, tôi cúp đây, tạm biệt"
"Đừng, trước đừng cúp", Diệp Đình lập tức trở nên luống cuống, phí nhiều công sức như vậy mới có thể cùng Dương Gia Lập nói chuyện qua điện thoại, sao hắn có thể cứ vậy để bị cắt đứt chứ, ".........Ít nhất em nói cho anh, khi nào sẽ lại gọi điện cho anh?"
"Tôi không biết, xem tình hình đi"
Nghe thấy Diệp Đình còn cắn chặt không chịu buông, Dương Gia Lập lúc này mới thở dài: "Được, chừng nào anh không nhằm vào anh Hải, bỏ đi mấy cái công kích trả thù nhàm chán của anh, như vậy tối thứ sáu tuần sau sẽ gọi lại cho anh"
Diệp Đình còn chưa thoả mãn: "Nếu em tạm thời chưa muốn trở về, vậy về sau mỗi thứ sáu đều gọi cho anh, được không?"
Dương Gia Lập bất đắc dĩ: "Biết rồi"
Diệp Đình còn chưa kịp thở ra thì nghe bên Dương Gia Lập đột nhiên vang lên một giọng đàn ông mơ hồ, ngữ khí còn khá hưng phấn: ".......Dương Dương, anh vẫn đang bao cái hồ kia, đêm nay lại đi ngâm suối nước nóng đi, anh chờ em thay quần áo"
Đôi mắt Diệp Đình thoáng chốc trừng lớn, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, ngữ khí cũng trầm xuống: "Ai đang nói chuyện với em!"
Dương Gia Lập nhíu mày: "Một người bạn"
"Bạn nào!"
Dương Gia Lập lười trả lời vấn đề này của Diệp Đình, trực tiếp ngắt máy.
Diệp Đình nghe được thanh âm đô đô bên đầu dây bên kia, cắn chặt khớp hàm.
Hắn rõ ràng nghe được giọng nói thân mật nhiệt tình của người kia, thậm chí còn mời Dương Gia Lập ngâm suối nước nóng cùng nhau.
Diệp Đình nhìn màn hình cuộc gọi vừa bị ngắt, trong lòng có vô vàn cảm xúc cuộn lên.
Nếu là trước kia, loại đàn ông khả nghi này mà xuất hiện bên cạnh Dương Gia Lập, hắn có trăm phương ngàn kế có thể thăm dò ra quan hệ giữa hai người, hắn còn có thể nhẹ nhàng trói Dương Gia Lập về, vây cậu trong địa phương mà chỉ hắn mới có thể tiến vào, bảo đảm từ thân đến tâm Dương Gia Lập chỉ thuộc về hắn.
Nhưng hôm nay, Dương Gia Lập đã trốn đi rất xa, ra khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Ngay cả gọi điện thoại hắn cũng không có quyền chủ động, chỉ có thể chờ Dương Gia Lập chủ động liên lạc với hắn.
Diệp Đình đem điện thoại ném trên mặt bàn, ấn mạnh tàn thuốc xuống, nhắm mắt lại.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ như vậy, nhưng tới bây giờ hắn mới mơ hồ nhận thấy được một sự thật.
Hắn có thể giam Dương Gia Lập nhất thời, nhưng lại không giam được cậu một đời.
Chỉ cần Dương Gia Lập muốn chạy trốn, thì cho dù có dùng thủ đoạn cưỡng ép, cưỡиɠ ɠiαи mạnh mẽ trói cậu bên người, cho dù chặt đứt hai cánh đánh gãy hai chân, Dương Gia Lập cũng nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp, cố hết sức liều mạng thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Yết hầu Diệp Đình giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dương Gia Lập trên màn hình điện thoại, trong lúc hốt hoảng, tim như bị đào rỗng một mảnh.
Trống rỗng, vừa đắng chát vừa đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...