Sau khi tiệc xã giao kết thúc, Diệp Đình đụng phải Triệu Hướng Hải ở cổng biệt thự.
Triệu Hướng Hải đang khoác áo khoác ngoài, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nho nhã như cũ, dường như đã thoát khỏi đoạn thời gian khó khăn lúc trước.
Xe còn chưa tới, Diệp Đình quét mắt qua nhìn anh, nheo mắt nói: "Anh đã gọi điện thoại cho Dương Gia Lập chưa?"
Triệu Hướng Hải chỉnh lại đồng hồ, nhàn nhạt trả lời: "Không biết Dương Gia Lập nào cả"
Diệp Đình ầm thầm nắm chặt tay, lạnh nhạt nói: "Anh nói em ấy lập tức gọi điện cho tôi, tôi thật sự có chuyện muốn nói"
Giọng điệu của Diệp Đình đã không còn gay gắt như mấy ngày trước.
Triệu Hướng Hải kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn một cái, cười gằn: "Nhìn qua tính khí Diệp tổng thay đổi thật nhiều.
Nhưng mà, đối với cách làm Diệp tổng, mở miệng ra là cưỡng ép uy hiếp, Dương Gia Lập căn bản là bị chính cậu bức chạy, cậu ấy không nguyện ý ở bên cậu, muốn cậu ấy chủ động gọi cho cậu, chỉ sợ là phải chờ khi cậu ấy bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp được"
Ánh mắt Diệp Đình u ám.
Mỗi lần nghe được Dương Gia Lập không muốn ở bên hắn, hắn luôn cảm thấy như có gai đâm vào tim.
Hắn nhìn nụ cười có ý trào phúng trên mặt Triệu Hướng Hải, bực mình!
Diệp Đình lạnh lùng cười, không chút khách khí đáp trả: "Anh tốt xấu gì cũng là ông chủ lớn, sao lại chuyên tâm quản chuyện nhà người khác như vậy.
Dương Gia Lập không muốn ở bên tôi, anh cho rằng, hiện tại Tiêu Dã đang vui vẻ đợi anh ở nhà sao, y đã bao lâu không về cái nhà kia của anh, chính anh còn không biết sao?"
Tâm sự của Triệu Hướng Hải bị nói trúng, sắc mặt lập tức biến đen.
Tiêu Dã thật sự là đã lâu chưa về nhà.
Cho dù có về, cũng là đưa Nhạc Nhạc trở về, ở lại một lúc rồi lập tức rời đi.
Mới vừa rồi trên bàn tiệc xã giao, có một lão tổng nói bóng nói gió, nửa khuyên nhủ nửa mỉa mai thấp giọng nói: "Triệu tổng gần đây phải trông Tiêu tổng cho tốt nha, Tiêu tổng trẻ tuổi anh tuấn lại nhiều tiền, xung quanh có rất nhiều cám dỗ.
Triệu tổng cùng Tiêu tổng cũng sống cùng được bảy năm rồi đi, đều nói là thất niên chi dương, Triệu tổng đừng để Tiêu tổng bị loá mắt bởi những cám dỗ bên ngoài nha"
(* thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời)
Triệu Hướng Hải nắm chặt tay, cưỡng chế cảm xúc dữ dội đang trào lên, bình tĩnh nói: "Chuyện nhà tôi, không cần Diệp tổng nhọc lòng"
Diệp Đình cười lạnh: "Như nhau.
Chuyện nhà tôi, người của tôi, cũng không đến lượt anh động vào"
Hai người tan rã trong không vui.
Diệp Đình ngồi lại trên xe, xe vững vàng xuất phát.
Hắn dựa vào ghế sau, trong lòng vẫn như có một ngọn lửa thiêu đốt, trong đầu xoay tới xoay lui đều là giọng nói của Dương Gia Lập.
Di động chấn động vang lên, là một số lạ.
Diệp Đình nhíu mày, vẫn là cầm lên nhận cuộc gọi.
Không có gì ngạc nhiên khi đây lại là cái xưởng rượu đáng chém ngàn đao kia.
Có lẽ là do lần trước Diệp Đình nhận cú điện thoại lừa đảo kia, lại còn nghe một lúc nên nhóm lừa đảo cảm thấy đã tìm thấy "khách hàng" tiềm năng có khả năng lôi kéo để chạy KPI, bọn chúng như đỉa thấy máu, châu chấu thấy lúa, mấy ngày nay điện thoại lừa đảo Diệp đình nhận được ngày càng nhiều.
Bình thường mấy cuộc gọi kiểu này Diệp Đình sẽ không thèm nhìn tới mà trực tiếp ngắt máy.
Nhưng từ khi biết rằng cuộc gọi của Dương Gia Lập có thể lẫn trong đó, Diệp Đình cho dù không muốn cũng đều nhận tất cả cuộc gọi từ số lạ.
Xe đưa Diệp Đình về nhà trọ.
Diệp Đình mặt lạnh xuống xe đi vào phòng, trống rỗng, một chút hơi người cũng không có.
Diệp Đình bỗng nghĩ tới trước kia khi Dương Gia Lập ở đây, bầu không khí nơi này không phải như vậy.
Cho dù Dương Gia Lập không vui cũng sẽ tìm cách để bản thân thoải mái hơn.
Có khi cậu sẽ vào phòng bếp làm bánh kếp, dầu chiên vang lên tiếng xèo xèo, có khi sẽ ghé vào ban công tưới nước cho cây cỏ, học cắt tỉa cành.
Nếu thật sự nhàm chán, cậu sẽ ôm con cừu bông nằm trên đất lăn lộn qua lại ngớ ngẩn than ngắn thở dài.
Mỗi ngày Diệp Đình đi làm về nhìn thấy cậu, ngực đều không hiểu sao mà ấm lên một chút.
Chỉ nghĩ, nếu có thể đem người cứ như vậy đặt bên cạnh cả đời, cậu muốn cái gì đều cho cậu, chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh hắn, cũng không tồi.
Ánh mắt Diệp Đình âm trầm, ở trong căn phòng lạnh lẽo nhìn quanh một vòng.
Hắn đi vào phòng khách, nửa quỳ trước thùng rác, yết hầu khô khốc.
Hắn rối rắm do dự, từ trong thùng rác lấy ra một con cừu bông lấm bẩn.
Diệp Đình nhìn nụ cười bất biến của cừu bông, sau một lúc lâu, chỉ khe khẽ thở dài, cất giọng hầu như không ai nghe thấy: "Bé con, trở về đi"
"Lần này anh sẽ đối xử tốt với em"
Hoàng hôn dần chìm sau dãy núi, bóng đêm tràn tới chiếm lấy ánh nắng chiều.
Diệp Đình đi tắm trong căn phòng trống trải sau đó mặt vô biểu tình bật máy tính, chuẩn bị xem chút văn kiện chưa kịp xử lý xong ở công ty.
Vừa mới mở khoá màn hình, di động bên cạnh lại ong ong kêu.
Diệp Đình đã bị điện thoại quấy rầy mài mòn tới không còn tính khí.
Hắn hạ mắt nhìn, lại là dãy số lạ từ Quý Châu.
Có lẽ lại là xưởng rượu chết tiệt.
Hắn gắt gao cầm điện thoại, hung hăng nói: "Lại gọi tới quấy rối, tôi phá nát cái xưởng rượu của các người bây giờ, các người liệu mà ăn không hết, gói mang về! Cút! Cút xa ra!"
(*ăn không hết, gói mang về: câu này dịch ra tiếng Anh nghe hay lắm nè "If you can't eat it all, you'll have to take it home".
Đại loại là tự làm tự chịu, trong trường hợp này tui xin phép dịch là "Mày có chắc mày muốn động vào bố không, liệu mà làm không tao sẽ cho chúng m biết thế nào là lễ hội" =))))))))
Đầu bên kia điện thoại không truyền tới âm thanh nào.
Sau một lúc lâu, mới nghe được Dương Gia Lập khàn khàn nói: "Được, về sau sẽ không gọi quấy rầy anh nữa.
Tôi cúp"
Diệp Đình giật thót tim, lúc này mới phản ứng lại, lần này không phải là xưởng rượu.
Đây là cuộc gọi từ Dương Gia Lập mà hắn chờ lâu tới mức chỉ thiếu chút nữa là trừng thủng màn hình điện thoại.
Cảm xúc hắn trong chốc lát bị mất khống chế, rầm một cái đập bàn đứng dậy, hai mắt trừng to, tay phát run, lập tức cao giọng nói: "........Không không không, không được cúp, Dương Dương, không được cúp!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...