Lam Thiên trách móc Diệp Đình một trận xong, trong lòng thấy rất sảng khoái.
Ban đầu lúc mới quen biết Dương Gia Lập, Dương Gia Lập nói cậu là thú cưng của Diệp Đình, Lam Thiên còn không tin.
Những nồng ấm mà Diệp Đình dành cho Dương Gia Lập, là đập khoản tiền lớn mời hộ lý, là không tiếc tiền mua đủ loại đồ tốt chất đống bên chân cậu, có ai lại làm đến mức này vì thú cưng đâu.
Nhưng khi đã tiếp xúc lâu rồi, Lam Thiên cũng xem như là đã thấu rõ sự tình.
Diệp Đình đối xử với Dương Gia Lập đích thực là tốt, nhưng lại kiểm soát quá mức, tính chiếm hữu cũng quá cao.
Diệp Đình cảm thấy không được, một phiếu gạt bỏ; Dương Gia Lập không hài lòng, Diệp Đình cũng sẽ nghĩ cách khiến cậu hài lòng.
Dương Gia Lập đi đâu cũng đều phải được Diệp Đình cho phép trước, lúc ở bên ngoài cũng có vệ sĩ canh gác, không cho ra vào tùy tiện.
Vả lại, những chỗ khuất trong nhà cũng không biết có bao nhiêu camera giám sát, điện thoại của Dương Gia Lập càng thuộc vào diện giám sát 24/24, không một khe hở nào là hắn không quản.
Lam Thiên đoán, dựa theo cách nghĩ này của Diệp Đình, thì điều hắn muốn là Dương Gia Lập chịu nghe lời như một chú cún con, không được có bất kỳ ý nghĩ “không ngoan” nào, phải an phận ở trong phạm vi khống chế của Diệp Đình, nếu lên giường phải ngoan ngoãn dạng hai chân cho hắn làm, mang cả thể xác lẫn tâm hồn ra dâng hiến, thỏa mãn mọi dục vọng của Diệp Đình, vậy thì thà chết còn hơn.
Những cái tốt đẹp mà Diệp Đình dành cho Dương Gia Lập, lại giống như tạo nên một chiếc lồng vàng nguyên chất.
Trông thì xa xỉ, nhưng thực tế lại khiến người ta ngột ngạt khó thở.
Khó trách Dương Gia Lập lại muốn bỏ trốn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lam Thiên bước vào phòng nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, cậu đặt chìa khoá trên tủ giày, rồi đi dép lê vào.
Vừa bước vào phòng, quay đầu nhìn đã thấy đèn trong phòng bếp đang sáng.
Lam Thiên giật mình, nghĩ bụng có khi nào là trộm không.
Cậu toát mồ hôi lạnh với tay lấy chiếc vợt muỗi bên cạnh, rón rén di chuyển đến cửa phòng bếp, dùng chân đá mạnh vào cửa một cái.
Đứng dưới ánh đèn ấm áp dịu mắt trong phòng bếp là một người đàn ông cao to, người đó không ai khác, chính là Nguyễn Ngạn Đình.
Bao trùm bên ngoài áo sơ mi màu xám đậm của hắn là chiếc tạp dề màu xanh dương nhạt, thoạt trông thì có vẻ không mấy ăn nhập, nhưng phong thái tao nhã trên người hắn vẫn không bị che lấp đi.
Nguyễn Ngạn Đình đang nấu canh, bèn đảo mắt nhìn Lam Thiên, cười nhẹ: “Về rồi à.”
Lam Thiên bị hắn dọa khiếp hồn, lắp bắp đáp: “Anh anh anh sao lại ở đây, đây là nhà tôi.”
Nguyễn Ngạn Đình nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Anh muốn vào ắt sẽ có cách.”
Hắn xoay người sang nhìn Lam Thiên, khoé miệng khẽ cong lên: “Vả lại, có nơi nào của em mà tôi chưa đặt chân vào chứ, có cần ngạc nhiên đến vậy không.”
Lam Thiên: “…” không hiểu, không hiểu gì hết.
Nguyễn Ngạn Đình ninh xong nồi canh ba ba, nêm nếm gia vị phù hợp rồi bưng đến trước mặt Lam Thiên.
Lam Thiên không ăn, chỉ nghển cổ nhìn, rõ ràng ngửi thấy mùi thơm nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi, nhưng vẫn không chịu há miệng.
Nguyễn Ngạn Đình biết cậu bây giờ vẫn đang giận hắn, vẫn không muốn nhìn mặt hắn, thế là hắn vừa dỗ dành vừa đút canh buộc Lam Thiên ăn.
Lam Thiên ngại ngùng đẩy ra từ chối, rồi mới giận dỗi trừng mắt nhìn hắn, cầm lên húp lấy húp để.
Dáng vẻ cúi đầu uống canh của Lam Thiên giống hệt như một con thú non liếm nước.
Nguyễn Ngạn Đình mãi ngắm nhìn cậu, ánh mắt không tự chủ mà trở nên sâu lắng.
Chờ đến khi Lam Thiên uống hết cặn đáy canh vào bụng, Nguyễn Ngạn Đình mới cảm thán “Hết tiền rồi phải không, bao lâu không ăn đồ ngon rồi.”
“Lắm chuyện.”
Nguyễn Ngạn Đình lắc đầu cười: “Đến đồng hồ cũng bán rồi, xem ra những ngày gần đây cũng sống không ra làm sao cả.”
Lam Thiên vừa nghe đến câu này, đột nhiên cảnh giác: “Anh muốn nói gì?”
Nguyễn Ngạn Đình thở dài một hơi, như thể là có chút bất lực: “Nghịch ngợm đủ chưa? Nghịch đủ rồi thì thu dọn hành lý, theo anh về.”
“Ai nói tôi muốn theo anh về đấy,” Lam Thiên chợt trở nên nóng nảy, “lần trước tôi đã nhắn tin nói rõ ràng lắm rồi, từ này về sau, anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, hai chúng ta, đường ai nấy đi.”
Nguyễn Ngạn Đình cau mày, giọng hắn trầm xuống nghiêm túc: “Không được tuỳ hứng như vậy.”
Lam Thiên nghe thấy giọng điệu này của hắn lại càng thêm giận, cậu nhấc chân đá một lực vừa phải vào cẳng chân của Nguyễn Ngạn Đình, khinh bỉ đáp: “Tôi tuỳ hứng là chuyện của tôi, không cần anh quản.
Anh cũng lớn hơn tôi có năm tuổi, đừng suốt ngày mặt lưng mày vực dạy dỗ như thể bố tôi vậy.”
Nguyễn Ngạn Đình cười khẩy: “Anh trông nom em từ nhỏ đến lớn, em như thế nào anh biết rất rõ.”
Hắn nhích lại gần bên tai của Lam Thiên, giọng trầm thấp như thể mang theo luồng nóng rát: “Đã nói vậy rồi, em mà muốn gọi anh một tiếng bố, anh cũng sẽ không từ chối đâu.”
“Tôi thèm vào,” Lam Thiên nổi trận lôi đình, “được hưởng lợi riết anh nghiện luôn đấy à.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu đá liên tục vào Nguyễn Ngạn Đình: “Bố mẹ tôi tin tưởng anh biết bao nhiêu, kết quả anh lại phụ lòng tin của họ bấy nhiêu, trước mặt họ anh giả bộ là người chính nhân quân tử, sau lưng lại muốn nuôi tôi lớn rồi mang trên giường, con bắt gọi là bố, thứ vô liêm sỉ! Mẹ tôi mà biết con trai duy nhất của mình bị đàn ông làm rồi, bà sẽ khóc thành thế nào hả…”
Nguyễn Ngạn Đình điềm tĩnh đáp: “Tố chất tâm lý của dì rất mạnh.”
Lam Thiên nén giận đến mặt mũi đỏ bừng, chỉ tay về hướng cửa ra vào: “Anh cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Nguyễn Ngạn Đình tháo tạp dề xuống, bất lực đáp: “Đến cùng em vẫn không chịu theo tôi về, đúng không?”
Lam Thiên cười nhạt hừ một tiếng: “Không sai.
Tôi nói cho anh hay, anh đừng tưởng tôi vẫn nghe lời anh, lần này tôi còn dám đánh anh nữa đấy.
Nhìn thấy khối này chưa,” Lam Thiên chỉ vào bên cổ của mình, kiêu ngạo nói, “biết đây là gì không, đây gọi là mình đồng da sắt đó!”
Nguyễn Ngạn Đình điềm nhiên “ừ” một tiếng.
Mình đồng da sắt mà cắn một cái đã có thể khiến toàn thân nhũn ra run rẩy, hôn một cái là để lại dấu hồng.
Lam Thiên hung hăng đáp: “Anh nghe rõ cho tôi, bố đây bây giờ xương cốt cứng cáp lắm, cho dù anh có kề dao vào cổ tôi, hay là tôi nhảy từ lầu này xuống, ngay cả khi tôi chết đói chết rét ở xó xỉnh nào đó trên đường, tôi tuyệt đối! Tuyệt đối! sẽ không theo anh về, không có khả năng nào hết!”
Nguyễn Ngạn Định chớp chớp mắt, một lúc sau, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp “được thôi”.
Song hắn đứng dậy, lúc ra đến cửa lại quay đầu lại, làm ra vẻ lưu luyến rồi nói: “Em đã không đồng ý, thì thôi vậy.
Anh chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, vốn dĩ còn nghĩ, nếu như em theo anh về, anh sẽ đồng ý cho em nuôi mèo nữa, hơn nữa còn đồng ý cho em nuôi ba con, một con Dragon li, một con Ragdoll và một con mèo Xiêm.”
Lam Thiên đang tức xì khói mũi, ấy vậy mà nghe đến câu này, cậu chợt khựng người lại.
Nguyễn Ngạn Đình đi thẳng ra khỏi phòng của Lam Thiên.
Vừa đi đến cầu thang thì nghe thấy cánh cửa đằng sau mở ra lần nữa, Lam Thiên nhẹ lướt đến, đưa giọng dò xét: “Anh nói thật chứ?”
Nguyễn Ngạn Đình cố nín cười, thẳng thắn đáp: “Không lừa em.”
Lam Thiên liếc dọc liếc ngang một hồi, mới cắn răng nói: “Vậy để tôi suy nghĩ vài hôm.”
Nguyễn Ngạn Đình cũng không vội xách cậu về nhà, thế là hắn gật đầu đồng ý.
Cửa vừa đóng lại được vài giây, Lam Thiên lại mở cửa, thò cái đầu ra nói: “Đúng rồi, lần này anh đến… có mang theo đồ ăn vặt không?”
Nguyễn Ngạn Đình phủi lên áo quần của mình: “Không có.”
“Vậy thôi bái bai.”
Lam Thiên đóng cửa cái “bịch”.
Nguyễn Ngạn Đình nhìn cánh cửa đã đóng chặt, không biết lý do gì lại thấy tâm trạng rất tốt, hắn lắc đầu mỉm cười, rồi sải bước rời đi.
……
Lam Thiên bên này vui như được mùa, còn Diệp Đình ở bên kia bức tường thì tâm trạng không được tốt như thế.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Đình nhốt mình trong phòng sách đến tận khuya, cấp dưới báo cáo, hôm nay vẫn không tìm được tung tích của Dương Gia Lập.
Cúp máy xong, tâm trạng Diệp Đình cực kỳ tồi tệ, lồng ngực hắn như có chiếc gai nhọn cắm vào, lo lắng không yên.
Đến ban đêm lúc ngủ mơ cũng bất an.
Trong mơ, Diệp Đình đã nhìn thấy Dương Gia Lập, hắn liền nắm lấy cơ hội dùng dây thừng trói chặt tay chân của Dương Gia Lập lại, hòng muốn kéo cậu về nhốt lại, ai ngờ Dương Gia Lập lại cương quyết dùng răng cắn đứt dây thừng, khắp miệng đều là máu.
Giấc mơ này vẫn chưa kết thúc, Diệp Đình lại nhìn thấy Dương Gia Lập chui vào một góc tối, bệnh trầm cảm lại tái phát, hô hấp khó khăn, sắc mặt tái nhạt, còn hắn chỉ có thể giương mắt nhìn Dương Gia Lập ngập sâu vào trong bóng tối.
Diệp Đình bị những giấc mơ này làm cho sợ hãi mà tỉnh giấc.
Hắn ngồi trên giường thở hổn hển, trên trán đẫm mồ hôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...