Diệp Đình gắt gao ấn chặt tay Dương Gia lập lên tường.
Cả người hắn dựa sát vào cậu, tựa như dính chặt vào người Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập yếu ớt giãy giụa mấy lần, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Đình: “Buông tay.”
“Em còn chưa cho tôi câu trả lời,” Diệp Đình bóp chặt tay Dương Gia Lập, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đen như mực kia lại giống như ẩn chứa cơn giông bão mãnh liệt cùng cố chấp.
Phảng phất giống như thể Dương Gia Lập không cho hắn câu trả lời vừa ý thì hắn nhất định sẽ không buông tay, “Nghe lời, thành thật nói cho tôi biết, rời khỏi tôi em có hối hận hay không?”
Dương Gia Lập tức giận, trong giọng nói không kìềm được có chút run rẩy: “Tôi hối hận hay không cũng không có liên quan cái lông gà gì đến anh hết.
Thế nào, muốn nghe tôi nói tôi hối hận vì đã rời xa anh nhiều như thế nào, không có anh tôi phải sống thảm hại khổ sổ như thế nào, muốn tôi nói như vậy để lòng hư vinh trong người anh bùng nổ, đắc ý xem tôi thành trò cười sao?”
Sắc mặt Diệp Đình càng tối đen lại, hắn đem Dương Gia Lập ép chặt hơn.
Hắn giống như con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào miếng mồi của mình, nhìn khuôn mặt đang phẫn nộ giãy giụa của Dương Gia Lập, đột nhiên hắn bật cười hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Tôi cho rằng em vào xã hội lâu như vậy, đã học được cách thức thời đưa đẩy với người khác.
Không nghĩ tới, em vẫn cứ không ngoan như trước.”
Dương Gia Lập đáp lại bằng một tiếng cười lạnh, đột nhiên cậu nâng chân lên, bắt lấy thời cơ muốn dùng cẳng chân của mình đá vào người Diệp Đình, cậu muốn đá hắn cút ra xa một chút.
Diệp Đình nháy mắt đã thấy động tác của Dương Gia Lập, sớm có phòng bị, Dương Gia Lập vừa nhấc chân lên, hắn đã thô bạo ép cả người Dương Gia Lập vào giữa bức tường và chính mình, dùng lực gắt gao ép chặt cơ thể cậu lại, khiến cậu không thể động đậy.
Diệp Đình nheo mắt lại, thanh âm lạnh lẽo cất lên: “Tôi nhớ rõ thời đại học em rất dính lấy tôi, tại sao bây giờ ở bên cạnh tôi lại trở nên không vui như vậy?”
“Quá khứ và hiện tại tôi phân biệt rất rõ,” Dương Gia Lập nói, “Tôi thừa nhận, khoảng thời gian ở đại học, điều tôi mong chờ nhất chính là mỗi ngày có thể trở lại căn nhà nhỏ của chúng ta, cùng anh dính lấy nhau.
Nhưng quá khứ là quá khứ, bây giờ anh chính là một tên cẩu tặc*, một giây tôi cũng không muốn ở cạnh anh.”
*Cẩu tặc về cơ bản là dùng để chỉ những người kém cỏi như lợn và chó, đạo đức giả, hư hỏng.
Khoé miệng Diệp Đình vốn dĩ còn giữ ý cười, nhưng sau khi vừa nghe những lời này xong, sắc mặt dần tối sầm lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa.”
“Một giây đồng hồ tôi cũng không muốn ở cạnh anh,” Chuyện đã đến nước này, Dương Gia Lập cũng không muốn vòng vo với hắn nữa, cậu dứt khoát xé xuống lớp nguỵ trang, nôn hết những chuyện không vui trong lòng ra ngoài, cậu nghiến chặt răng, nói: “Tôi không muốn có cái quan hệ gì với anh hết, tôi thà tuỳ tiện tóm một người đàn ông trên đường cũng không muốn anh chạm vào tôi.”
Sắc mặt Diệp Đình hoàn toàn đen lại.
Hắn cúi đầu, nhìn đôi môi vì kích động mà run rẩy của Dương Gia Lập, hắn tức giận đến bật cười: “Tuỳ tiện tóm một người đàn ông trên đường, lời này mà em cũng dám nói.”
Dương Gia Lập ngoan cố ngước cằm lên.
Diệp Đình hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Có thể em vẫn chưa hiểu rõ một chuyện.”
Hắn siết chặt tay Dương Gia Lập: “Bây giờ, người nắm quyền chủ động là tôi, người nghèo túng bất lực không nơi nương tựa là em.
Nếu tôi thật sự tàn nhẫn muốn ép em vào chổ chết, tôi có thể khiến em chủ động dạng chân mình ra, khóc lóc, cầu xin tôi chơi em.”
Dương Gia Lập thô lỗ đáp lại ba chữ đơn giản: “Nằm mơ đi.”
Dương Gia Lập dùng hết sức mới có thể đẩy hắn ra một tí, cậu nhanh chóng nhấc chân chạy vào phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhân tiện khoá trái cửa.
Nghe động tĩnh bên trong, có vẻ như cậu còn kéo cả sô pha và tủ đồ chặn ở phía sau cửa, thái độ mười phần phòng cháy, phòng trộm, phòng Diệp Đình.
Diệp Đình không nhúc nhích, sắc mặt vô cảm nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Dương Gia Lập.
Thật lâu sau đó hắn mới vỗ nhẹ áo ngủ của mình, đi tới bên cạnh bàn trà, rót cho mình một cốc nước, uống cạn sạch.
Hắn cầm ly nước bằng thuỷ tinh trong tay, đứng yên lặng trong bóng tối, lắng nghe âm thanh tích tách của đồng hồ.
Hắn vốn nghĩ căn bản sẽ không ra tay nhanh như vậy.
Nhưng xem ra bây giờ có vẻ như không cần chờ đợi nữa.
…….
Dương Gia Lập tránh mặt Diệp Đình, tránh tận mấy ngày.
Khi Diệp Đình ngủ, cậu làm cơm sáng, làm xong thì cậu sẽ về phòng khoá cửa lại, chờ Diệp Đình rời nhà đi làm, sau đó cậu sẽ giống như con chuột chui đầu ra khỏi ổ mình, bắt đầu hoạt động.
Cứ như vậy mà tránh được một khoảng thời gian, Dương Gia Lập có hơi ngạc nhiên khi thấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Diệp Đình, như thể hắn đã quên mất chuyện đêm đó bức ép cậu lên tường.
Hắn không hề có ý định chạm vào cậu, cũng không hỏi cậu đi đâu, thậm chí đến một chữ cũng lười nói.
Thái độ mười phần xa cách.
Dương Gia Lập thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, cứ như thế này thì tốt quá.
Cuối tuần, cậu nhận được thông báo từ ban tổ chức, phải tham gia một buổi tổng duyệt khác cho bữa tiệc tối.
Lần này còn trang trọng hơn lần trước, các nhà đầu tư lớn đều tự mình đến xem.
Dương Gia Lập nhìn mấy ông chủ lớn nhỏ ngồi ở hàng ghế đầu, sợ mình biểu diễn không tốt sẽ bị đá ra khỏi đội hình, vì thế càng để tâm, chăm chú hát hơn ngày bình thường.
Sau khi tổng duyệt kết thúc, cậu đang muốn rời đi, phó đạo diễn liền đi đến bên cạnh, nói với cậu: “Lát nữa mấy nhà đầu tư sẽ đến khách sạn Quân Đình ăn liên hoan, cậu cũng đến đó đi.”
Dương Gia Lập có chút ngạc nhiên, chỉ tay vào chính mình: “Tôi?”
Phó đạo diễn mất kiên nhẫn: “Có người muốn nói chuyện phiếm với cậu, cậu đừng có nói nhảm nữa, đi nhanh đi.”
Ông ta ném xuống mấy câu xong liền quay người đi, Dương Gia Lập ngây ngốc nhìn bóng lưng của ông ta, có chút đi không được về không xong.
Mấy ông chủ đầu tư lớn nhỏ đi ăn cơm với nhau, cậu cũng không phải là người hay tham gia mấy loại cuộc vui này.
Tuy là như vậy, nhưng cậu vẫn suy nghĩ lại một lần, vẫn là không nên chậm trễ.
Cơ hội được mời đi ăn cơm cũng với mấy ông chủ này cũng không nhiều, tuy rằng trong lòng cậu không hiểu lắm nhưng nếu có cơ hội tiếp cận những người này, mở rộng quan hệ, không chừng về sau cậu sẽ có thể không e ngại chuyện đối mặt với Diệp Đình nữa, càng không bị hắn chèn ép đến chết, đây cũng là chuyện tốt.
Cậu lái xe, khẩn trương đi tới khách sạn Quân Đình.
Được nhân viên dẫn vào phòng, Dương Gia Lập ngẩng đầu nhìn.
Mấy ông chủ đầu tư đang uống vô cùng vui vẻ, ăn uống linh đình, tiếng hoan hô không dứt.
Ngoại trừ cậu ra, bên trong có không ít minh tinh tham dự biểu diễn cho tiệc tối, bọn họ hoặc là đang bồi rượu, hoặc là đang cười đùa bồi chuyện, một khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Mà Diệp Đình, hắn ngồi ở trên ghế, bên cạnh là Nhiếp Duẫn đang thân mật rót rượu cho hắn.
Diệp Đình đang cùng một ông chủ bên cạnh nói chuyện, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn về phía cậu.
Dương Gia Lập yên lặng ngồi vào chiếc ghế trống cuối cùng.
Cậu vừa ngồi xuống, một người doanh nhân trung niên mập mạp đã chạm vào tay cậu, cùng cậu trò chuyện, ông ta nói: “Cậu hát không tồi nha, cậu tên gì? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu.”
Dương Gia Lập lễ phép gật đầu: “Tôi tên là Dương Gia Lập, tôi không có nổi tiếng, ngài chưa từng gặp tôi cũng là điều đương nhiên.”
Người đàn ông kia gật đầu một cái.
Tiệc rượu diễn ra được một nửa, người đàn ông kia vẫn cứ mở chai rượu mời Dương Gia Lập đang ăn cơm uống, ông ta cười nói: “Nhóc con, tiệc đang sôi nổi như vậy, cậu đừng có cúi đầu ăn cơm nữa, không thú vị gì hết.
Nào, tới đây, cạn một ly đi.”
Dương Gia Lập trước kia cũng đã từng tham gia qua nhiều tiệc rượu, cậu biết chuyện mời rượu nhau trong tiệc như thế này là chuyện bình thường, cũng không tiện từ chối quá nhiều lần, nên cậu ngửa đầu lên lập tức uống cạn.
Cậu cứ như vậy mà uống hết, ông chủ béo kia càng cười lớn hơn, bên cạnh hắn cũng có mấy ông chủ nhỏ, bọn họ thay phiên nhau liên tiếp rót rượu cho Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập tự cho tửu lượng của mình không tồi, hơn nữa cậu lại có kĩ xảo trốn rượu, mấy chai rượu này là hàng nhập khẩu, độ rượu không quá cao, vì thế cậu cũng yên tâm mà uống nhiều hơn ngày thường một chút.
Uống đến khi sắc mặt có chút đỏ lên, Dương Gia Lập lắc lắc đầu, nghe được bên kia có người nâng cốc kính rượu Diệp Đình: “Hôm nay cảm ơn Diệp tổng đã đến tham dự buổi tiệc rượu này, còn mời chúng tôi uống rượu quý nữa, ngài thật là tốt bụng quá đi.”
Bên cạnh có người cười nói xen vào, nhân tiện nịnh nọt Diệp Đình: “Đó là đương nhiên rồi, từ khi Diệp Đình tiếp quản tập đoàn, phong quang vô cùng tận, nhìn thử đi, mấy chai này đều nằm trong bộ sưu tập, giá khởi điểm không dưới mấy chục vạn đâu, mùi vị xuất thần, tốc độ ngấm lại chậm, đây đều là bảo bối đó.”
Nghe mấy âm thanh hùa theo xung quanh, Diệp Đình cũng không phản ứng lại nhiều.
Hắn như có như không liếc nhìn về phía Dương Gia Lập, nhìn đến mang tai đang phiếm hồng cùng bộ dáng có chút choáng váng của cậu.
Hắn bình tĩnh nở nụ cười, tự rót cho bản thân nửa ly rượu.
“Không cần khách khí,” Hắn nâng ly rượu lên, trong giọng nói cất giấu một đoạn tâm tư không dễ đoán ra, “Cứ việc uống đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...