Diệp Đình nhìn chằm chằm vết máu trên gương mặt Dương Gia Lập, trong chớp mắt ánh mắt trở nên sắc bén như muốn giết người, khiến người ta nhìn vào lập tức phải trở nên khiếp sợ.
Lực nắm cằm của hắn quá lớn, nắm chặt đến mức Dương Gia Lập bị đau, cậu khẽ rên lên một tiếng, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cậu dùng sức bẻ ngón tay của Diệp Đình đang nắm trên cằm của mình ra.
Ánh mắt ngập tràn tức giận, giống như con thú nhỏ bị bức đến đường cùng mà phát ra tiếng gào rống: "Động tay động chân là cái gì?"
Dương Gia Lập hất tay Diệp Đình ra, quay mặt sang một bên, nghiến chặt răng.
Diệp Đình nhìn biểu tình ngoan cố trên sườn mặt của cậu, giọng nói tràn đầy khí lạnh, hỏi: "Tại sao trên mặt lại bị như vậy, cậu bị đánh?"
Dương Gia Lập giành khẩu trang lại, một lần nữa đeo lên.
Khuôn mặt vẫn như cũ, không định trả lời lại.
Đường cong trên khoé miệng Diệp Đình chậm rãi hạ xuống, sắc mặt u ám: "Tôi hỏi cậu, ai đánh."
Giọng nói của Dương Gia Lập cách một lớp khẩu trang nghe có chút buồn tủi kì quái: "Không có ai"
Diệp Đình thấy cậu như thế nào cũng không chịu nói, đôi mắt hơi hơi híp lại, duỗi tay ra, trực tiếp bóp lấy cầm Dương Gia Lập, kéo mặt cậu trở lại: "Tôi nói cậu nói chuyện."
Dương Gia Lập bị hắn hỏi tới hỏi lui liền trở nên mất kiên nhẫn, cất cao giọng nói: "Đm, hỏi hỏi hỏi, anh có thấy phiền không, chuyện này thì liên quan gì đến anh.
Mặt của tôi bị ai đánh? Chính là cái người vừa rồi thân mật cùng anh đi chung ô tản bộ trên tuyết đó, là cái tên chó chết tiệt họ Nhiếp đó đánh!"
Diệp Đình thu hồi tay lại: "Tại sao hắn lại đánh cậu?"
"Bởi vì lão nhân gia cảm thấy tôi phạm thượng hắn rồi, cảm thấy tôi không xứng ở chung một phòng nghỉ với hắn, còn dám trước mặt mọi người chống đối hắn.
Cho nên hắn ta ở trước mặt mọi người tát tôi một cái, nói là đang dạy dỗ tôi, hiểu chưa?"
Diệp Đình nghe trong giọng nói tức giận của Dương Gia Lập ẩn chứ sự không cam lòng, hắn nhẹ nhàng cong khoé môi: "Giọng điệu như vậy, cảm thấy bản thân uỷ khuất?"
Dương Gia Lập quay đầu đi, im lặng không trả lời.
Diệp Đình nhìn bộ dáng này của cậu bỗng nhiên bật cười: "Cậu thì có cái gì mà uỷ khuất."
Hắn bắt chéo chân, nhắm mắt dựa vào ghế da sau lưng, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối mờ mịt nhìn không rõ sắc mặt, chỉ là ngữ khí của hắn có chút lạnh lẽo, giống như đang cười nhạo: "Đây là cái xã hội ăn thịt người, quy tắc rất rõ ràng.
Là cậu không tự biết thân biết phận, không biết rõ địa vị, quyền lợi của mình.
Chỉ biết ngu ngốc mù quáng, cậu cho mình là ai, cho rằng phía sau sẽ có người chống lưng cho cậu sao?"
Lời này vừa nói xong, khuôn mặt Dương Gia Lập lập tức đông cứng lại.
Hơn nửa ngày sau biểu tình của cậu mới dịu đi, biểu cảm như chẳng để ý, hừ nhẹ một tiếng: "Không cần anh nói, tôi vốn không nghĩ rằng sẽ có người chịu chống lưng cho tôi."
Nói xong câu này cậu liền nghiên người, xoay gáy về phía Diệp Đình, chìm vào im lặng kéo dài.
Diệp Đình nhìn bộ dáng chán nản của cậu, hai mày nhíu lại.
Xe đã chạy đến biệt thự.
Xe vừa dừng lại, Dương Gia Lập mặc kệ tuyết rơi dày dặc bên ngoài, mở cửa bước xuống xe.
Diệp Đình không nhúc nhích, qua cửa kính, hắn nhìn bóng lưng gầy gò, thân mình hơi run run đi vào biệt thự của Dương Gia Lập.
Chờ đến khi cánh cửa biệt thự bị Dương Gia Lập đóng sầm lại, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Hắn lấy tấm danh thiếp Nhiếp Duẫn trộm nhét vào túi quần tây của mình ra, nhìn hai chữ Nhiếp Duẫn mạnh mẽ uy vũ trên đó.
Hơn nữa ngày sau bỗng nhiên cười một cái, chỉ là nụ cười không thể xua tan cái lạnh lẽo bên dưới đáy mắt.
Hắn nắm chặt danh thiếp trong lòng bàn tay, nắm tay siết càng ngày càng chặt, nắm chặt đến mức mu bàn tay nổi lên gân xanh khủng bố, vô cùng đáng sợ.
Người lái xe phía trước cẩn thận nhắc nhở: "Diệp tổng, nên xuống xe rồi."
Lúc này Diệp Đình mới hít sâu một hơi, gật đầu, không nhanh không chậm lấy điện thoại từ trong túi ra.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Diệp Đình nhìn cái tên Nhiếp Duẫn bị hắn siết đến vặn vẹo nức nẻ, nói với đầu kia của điện thoại: "Cậu tìm người giúp tôi làm một chuyện."
...[comchientrungne.wordpress.com]
........!
Màn đêm dần dần chuyển tối.
Diệp Đình ngủ không sâu, đến nửa đêm hắn bị một tiếng động nhỏ đánh thức.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, chống người ngồi dậy, nâng mí mắt lên nhìn đồng hồ, đồng hồ chỉ 4 giờ sáng.
Hắn nhíu nhíu mày, đi dép lê vào, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ của mình.
Hắn đi đến cầu thang lầu hai nhìn xuống phía dưới.
Một Dương Gia Lập luôn luôn ham ngủ, vậy mà bây giờ đã 4 giờ sáng vẫn chưa đi ngủ.
Cậu không bật đèn, cứ như vậy mà ngồi trong phòng khách tối om, âm thầm đổ thêm nước và thức ăn cho A Phúc.
Sau đó lại ngấy ngốc ngồi một mình trên ghế sô pha, cúi thấp đầu xuống.
Hơn nữa ngày sau cũng không thấy cậu chuyển động, hệt như một pho tượng điêu khắc.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng liền nhói lên một cái.
Hắn không sợ Dương Gia Lập ầm ĩ với mình, một Dương Gia Lập tràn đầy sức sống nhảy nhót lung tung hắn đã thấy nhiều rồi.
Nhưng vào một đêm khuya muộn như vậy, một Dương Gia Lập cúi đầu ôm lấy đầu gối, ngồi lẻ loi một mình bên trong phòng khách lại làm hô hấp của hắn cứng lại, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Hắn duỗi tay ra ấm công tắc trên tường, đèn sáng.
Dương Gia Lập bị ánh sáng đột ngột bên trong phòng khách làm cho giật mình, cậu ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Diệp Đình đang đứng ở đầu cầu thang, cậu nhìn hắn vài giây sau đó rũ mí mắt xuống, đặt cái gối sang một bên, lẳng lặng đứng lên đi về phía phòng mình.
Diệp Đình gọi cậu lại: "Đứng lại."
Dương Gia Lập nghe thấy giọng nói của Diệp Đình nhưng cậu không những không đứng lại mà còn bước chân nhanh hơn.
Diệp Đình đi xuống lầu, bắt lấy cánh tay đang chuẩn bị đi vào phòng của Dương Gia Lập, hắn nắm chặt lấy cổ áo cậu, đem cậu ấn vào tường: "Hơn nửa đêm rồi, tại sao không chịu đi ngủ?"
Dương Gia Lập nghiên đầu tránh đi: "Không liên quan đến anh."
"Đêm khuya không chịu đi ngủ, làm cái gì mà ngồi một mình trong phòng tối, chơi cái trò im hơi lặng tiếng giống như có bệnh vậy," Diệp Đình ghé sát vào mặt Dương Gia Lập, "Cậu đang bán thảm* cho tôi xem sao?"
*Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Cả người Dương Gia Lập cứng lại.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Diệp Đình.
Qua một lúc lâu, cậu hung hăng "xì" một tiếng khinh miệt.
Diệp Đình nhìn phản ứng này của cậu, không chút tức giận, ngược lại còn mỉm cười: "Quả nhiên là vì cái tát kia mà cảm thấy oan ức."
Hắn bóp chặt tay cậu, đem Dương Gia Lập đang cố gắng giãy giụa ấn chặt lên tường.
Đột nhiên hắn giống như nhớ tới cái gì đó mà mình vô cùng để ý, nhìn chằm chằm vào Dương Gia Lập, hỏi: "Tôi hỏi cậu, tại sao đến hôm nay cậu bị người khác khi dễ cũng không có ai ra tay giúp đỡ mà chỉ có thể cắn răng nuốt xuống oan ức? Trong lòng cậu có phải đang có một chút hối hận rồi không?"
"Tôi hối hận cái gì?"
"Hối hận vì năm đó chia tay với tôi," lực trên tay Diệp Đình lại tăng thêm mấy phần, "Cậu chắc chắn biết rõ nếu như bây giờ chúng ta còn ở bên nhau, vậy thì cái tên Nhiếp Duẫn đó dám động một đầu ngón tay vào cậu, tôi sẽ cho hắn mếm mùi đau đớn gấp mười lần, khiến hắn phải trả giá gấp trăm lần để chuộc tội với cậu, rút giận cho cậu."
Dương Gia Lập cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, anh sẽ không về phía tôi nữa, ngược lại còn rất sẵn lòng đứng qua một bên xem tôi làm trò cười, nhìn xem sau khi tôi rời khỏi anh sẽ có bao nhiêu thảm hại, đúng không?"
Diệp Đình không nói chuyện, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua vết thương đang ửng đỏ trên má Dương Gia Lập, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu.
Giọng nói hắn phức tạp không rõ ràng, trầm giọng nói: "Bảo bối, nghe lời, nói cho tôi biết, em có hối hận không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...