Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập thật lâu.
Hắn dường như đã lâu không nhìn thấy đôi mắt toả sáng rạng rỡ như vậy của cậu.
Từ khi chia tay năm 4, cho tới lúc gặp lại sau 5 năm, lại cho tới bây giờ, những gì hắn thấy ở Dương Gia Lập là sự bất lực cùng áp lực trầm cảm, giống như cậu đã phải chịu đựng hết thảy mỏi mệt cùng khó chịu, cố gắng lăn lê bò trườn để lết qua cuộc sống trắc trở tăm tối.
Nhưng hiện tại, hắn dường như đã nhìn thấy Dương Dương của năm đó.
Người đang đeo balo đứng trên bậc thềm, nhàm chán đá đá vài chiếc lá dưới chân, thấy hắn đạp xe tới, sẽ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay kêu anh Đình rồi chạy nhanh tới, là Dương Dương của hắn.
Đôi mắt Diệp Đình đỏ lên.
Hắn nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Dương Gia Lập, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Anh tên Diệp Đình"
"Diệp Đình", Dương Gia Lập lẩm bẩm, giả vờ trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cậu gật đầu nhướn mày, "Tên không tệ, tôi nhớ rồi"
Diệp Đình cười tủm tỉm, vừa định nghiêng người tới nói chuyện, Dương Gia Lập đột nhiên cầm tờ đơn ly hôn có chữ ký của hai người từ bên cạnh lên, giả bộ nói: "Yo, xem tôi nhặt được gì nè, ai để ở đây vậy ta?"
Cổ họng Diệp Đình thắt lại: "Không biết ai nữa, dứt khoát xé rồi vứt đi"
Dương Gia Lập trêu chọc Diệp Đình: "Vậy thì không được nha.
Nhìn nè, trên đó có chữ ký.
Nhỡ đâu là tài liệu quan trọng thì sao.
Nếu có lúc cần dùng đến thì không phải phiền phức rồi sao"
Ánh mắt Diệp Đình kiên quyết: "Đừng lo, cả đời này anh sẽ không bao giờ để nó hữu dụng"
Dương Gia Lập sửng sốt, ánh mắt quét qua khuôn mặt Diệp Đình.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định và khẩn cầu của Diệp Đình, tâm Dương Gia Lập mềm đi.
Dưới ánh mắt của Diệp Đình, cậu nhét tờ đơn ly hôn vào túi, cười nói: "Vậy tôi cất cái này đi trước.
Bây giờ không nói, nhưng nhỡ đâu sau này người nào đó đột nhiên lại phát điên thì tôi sẽ đập cái này vào mặt anh ta, để anh ta chờ xem"
Diệp Đình tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Em định dùng đơn ly hôn này để uy hiếp anh sao?"
Dương Gia Lập kiêu ngạo ngẩng đầu: "Làm sao, không vui?"
"Vui, vui", Diệp Đình cười nhẹ, bàn tay bên dưới lặng lẽ nắm lấy tay Dương Gia Lập, ánh mắt như tràn đầy ánh sáng, "...........Nhưng mà bé con, chúng ta bắt đầu lại từ giai đoạn nào?"
Dương Gia Lập suy nghĩ một chút: "Làm bạn trước?"
"Ừmmm........bạn cùng phòng được không?"
Dương Gia Lập nhướng mày, khóe miệng cong lên: "Anh lại có chủ ý gì nữa vậy?"
Diệp Đình giả bộ tội nghiệp: "Hoàn cảnh chỗ em sống bây giờ quá tệ, anh không yên tâm.
Hơn nữa em có công việc của em, anh có công việc của anh.
Nếu chúng ta không ở chung, số lần gặp em ít như vậy, thích ứng kiểu gì?"
Dương Gia Lập chống cằm suy nghĩ một hồi, ừm, nói cũng không sai.
Nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng của cậu, Diệp Đình vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói: "Em dọn đến chỗ anh đi, phòng vẫn để cho em"
Dương Gia Lập nghĩ đi nghĩ lại, liền đưa ra hai yêu cầu: "Thứ nhất, trước tiên phải chia phòng ngủ, nếu là bắt đầu lại từ đầu thì phải từ từ tới.
Thứ hai, tôi không muốn ở nhà anh miễn phí, tiền thuê sẽ trả theo giá thị trường, đỡ phải cảm thấy thiếu nợ anh"
Diệp Đình trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ho khan một tiếng: "Điều thứ nhất cũng được, chỉ là điều thứ hai..."
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở Dương Gia Lập: "Biệt thự kia của anh, giá cho thuê trên thị trường là một vạn ba một tháng"
(13000 RMB = 46 triệu VND, mấy chương trước tui để đơn vị tiền là VND nhưng nó cứ kỳ kỳ sao á, nên từ chương này đổi qua RMB đi)
Khoé miệng Dương Gia Lập giật giật, sắc mặt cứng đờ.
Diệp Đình vội vàng nói: "Nhưng nếu là cho em thuê thì một tệ ba đi"
(1.3 RMB = 4 ngàn rưỡi VND, =)))))))))) đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử)
Dương Gia Lập bật cười, đá hắn một cái, đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: "Thôi, một tháng tôi sẽ trả anh bốn ngàn tiền thuê nhà, việc nhà, nấu cơm các thứ tôi lo.
Anh cho tôi thuê nhà, tính là tôi chiếm tiện nghi của anh vậy"
(4000 RMB = 14 triệu VND)
Diệp Đình chớp mắt: "Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là......."
Dương Gia Lập "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn hắn.
Diệp Đình nghiêng người, thổi một hơi khí nóng qua hỏi: "Bé con, em chiếm tiện nghi của anh, có thể để anh chiếm tiện nghi của em một lần không?"
Ngữ khí Dương Gia Lập sâu kín mỉm cười: "Anh muốn làm gì?"
Diệp Đình quét mắt nhìn quanh sân vận động một vòng, cởϊ áσ khoác trên người, phủ lên đầu của mình và Dương Gia Lập, trước khi Dương Gia Lập kịp phản ứng, hắn đã nghiêng người, chặn đôi môi ấm áp của cậu, từng chút một cạy khớp hàm của cậu ra.
Dương Gia Lập hoảng hốt: "Đệt, anh to gan vậy, người ta còn đang tập huấn bên dưới........."
Diệp Đình bắt lấy tay Dương Gia Lập, nhắm mắt lại tiếp tục kiên trì hôn cậu: "Có áo che rồi mà, chúng ta hôn một chút thôi, bọn họ không nhìn thấy"
Dương Gia Lập bị hành động to gan lớn mật của Diệp Đình làm cho cảm xúc phập phồng lên xuống.
Tiếng những tân sinh viên trẻ tuổi hô khẩu hiệu huấn luyện quân sự văng vẳng bên tai, chóp mũi cậu lại đang lượn lờ mùi hormone nam tính của Diệp Đình hoà quyện với mùi nước hoa nam dễ ngửi, khớp hàm cậu bị Diệp Đình cạy mở, hắn cường thế xâm nhập vào lãnh địa của cậu, vừa hung hăng lại lại vừa quý trọng, từng chút một xâm chiếm rồi đoạt lấy.
Dương Gia Lập nghe tim mình đập dữ dội, giống hệt như năm đó.
Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấy trải qua nhiều năm như vậy, mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng lại giống như chưa có gì biến đổi.
______________________
Dương Gia Lập chuyển đến biệt thự của Diệp Đình theo thỏa thuận.
Ngày chuyển nhà hôm đó, Diệp Đình không cử vệ sĩ tới, hắn tự mình lái xe đến đón Dương Gia Lập.
Hai người cùng nhau thu dọn cả một buổi tối, cuối cùng cũng dọn xong hành lý, an bài thoả đáng mọi thứ.
Trước khi đi ngủ, Diệp Dình nhìn Dương Gia Lập đang chuẩn bị vào phòng, trong mắt hiện lên vẻ vừa nhẹ nhõm lại vừa bất đắc dĩ: "Anh thật sự muốn đốt cháy giai đoạn để cùng em nằm trên giường, ôm em ngủ"
Dương Gia Lập ôm gối, trong mắt hiện lên khiêu khích: "Xem biểu hiện của anh"
Diệp Đình cười, xoa xoa tóc Dương Gia Lập, nói: "Anh ngủ ở phòng bên cạnh, nửa đêm nếu em cảm thấy khó chịu, nhớ nhanh chóng sang tìm anh"
Ngay khi Dương Gia Lập vừa định gật đầu, Diệp Dình liền tiến lại gần một bước, ghé vào tai Dương Gia Lập, thở ra một hơi ấm áp nói: ".........Đương nhiên, nếu em thèm muốn thân thể của anh, muốn làm điều gì đó khác, cũng nhớ sang tìm anh, lúc nào cũng được"
Hô hấp Dương Gia Lập cứng lại, đôi mắt trợn tròn.
Diệp Đình khẽ cười một tiếng, đứng thẳng người, liếc nhìn chính mình trong mắt người đối diện, đầy ẩn ý nói: "Đều cho em dùng"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...