Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi


Sau khi cúp điện thoại Dương Gia Lập gọi taxi đi Vinh Hải.
Ngữ khí của Triệu Hướng Hải nghe rất nghiêm túc, khiến lòng cậu hơi hoảng loạn.
Dọc đường đi cậu đoán tới đoán lui nhưng vẫn như lọt vào sương mù, không đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu thúc giục tài xế dùng tốc độ nhanh nhất tới Vinh Hải, rồi chạy lên lầu vào văn phòng của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải đưa hộ chiếu cho cậu, sắc mặt có hơi kỳ lạ.

Trưởng phòng nhân sự cũng đang đứng bên cạnh Triệu Hướng Hải, ánh mắt nhìn cậu cũng có chút kỳ kỳ quái quái.
Dương Gia Lập thở phì phò, hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy ạ?"
Triệu Hướng Hải không mở miệng, trưởng phòng nhân sự gật đầu nói: "Mấy ngày hôm nay chúng tôi đang xử lý hồ sơ thông tin của nhân viên và nghệ sĩ mới ký hợp đồng, khi đăng ký và xác nhận hộ chiếu, phòng quản lý xuất nhập cảnh đã nói với bên chúng tôi là visa của cậu đang trong quá trình thay đổi trạng thái, đang chờ chuyển qua pr"
Dương Gia Lập trợn tròn mắt, hết nhìn hộ chiếu của mình lại nhìn Triệu Hướng Hải: "Em đâu có làm?"
Ngón tay Triệu Hướng Hải gõ nhẹ trên mặt bàn, cũng cau mày: "Anh cũng thấy thật kỳ lạ.

Trước đó em cũng không thường xuyên đi Mỹ, nơi làm việc và định cư cũng chủ yếu là ở Trung Quốc, huống hồ em cũng chưa hề đề cập việc muốn xin quốc tịch Mỹ với anh"
Trưởng phòng nhân sự giang tay: "Cũng không thể là Sở Di trú Hoa Kỳ thấy cậu ưu tú nên mạnh mẽ ép cậu đi?"
Dương Gia Lập gãi gãi đầu: "Cũng không ưu tú tới mức đó"
Triệu Hướng Hải gật đầu, chống cằm, ánh mắt quét trên người Dương Gia Lập, đột nhiên nhìn thấy trên ngón tay đang rũ xuống của Dương Gia Lập có đeo một chiếc nhẫn, kiểu dáng khá bình thường.

Triệu Hướng Hải nhướn mày, chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay Dương Gia Lập: ".......Đây là?"
Dương Gia Lập nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, "à" một tiếng rồi giải thích nguồn gốc của nó.
Lúc trước Diệp Đình đeo lên cho cậu, sau khi kết thúc giao ước ba mươi ngày, cậu cũng từng nghĩ nên tháo xuống, nhưng không biết vì sao mỗi lần ngón tay chạm vào chiếc nhẫn này, cậu liền bắt đầu do dự, cuối cùng dừng lại, cũng không tháo ra.
Thế nên cho tới bây giờ nó vẫn nằm trên ngón tay Dương Gia Lập, chưa từng mảy may di chuyển.
Bên này, vẻ mặt Dương Gia Lập bình thản cảm khái kể về ngọn nguồn của chiếc nhẫn.
Nhưng Triệu Hướng Hải cùng trưởng phòng nhân sự nghe xong đều thay đổi sắc mặt.
Trưởng phòng nhân sự kinh ngạc nói: "Người ta muốn cậu làm lễ kết hôn với người ta, cậu liền thật sự đồng ý?"
Dương Gia Lập chớp mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Hôn lễ kia không phải của tôi với anh ta, chỉ là mượn lễ đường của người khác, giả đó"
Trưởng phòng nhân sự lắc đầu: "Có linh mục chứng kiến, nộp giấy đăng ký kết hôn nữa là có thể có hiệu lực pháp luật rồi! Đứa ngốc này!"
Triệu Hướng Hải còn tính là bình tĩnh, ngồi xuống gõ máy tính nửa ngày, tìm được một tờ giấy đăng ký kết hôn ở Las Vegas, quay màn hình về phía Dương Gia Lập hỏi: "Em nghĩ kỹ lại xem, em đã từng ký văn bản này chưa"
Dương Gia Lập cúi đầu nheo mắt nhìn, cố gắng đọc một hàng tiếng Anh: "License and cer....."
"License and certification of marriage", Triệu Hướng Hải trực tiếp đọc thay cậu.
Dương Gia Lập lúc này mới nhớ ra, trong lòng chùng xuống: "Đây không phải là hợp đồng công tác ở nước ngoài gì gì đó sao?"
Triệu Hướng Hải đã hiểu chuyện gì xảy ra, tươi cười thật sâu: "Cái này là, giấy đăng ký kết hôn"
Dương Gia Lập lập tức choáng váng đầu óc, như bị sét đánh rầm một cái, cả người cứng đờ.
Hơn nửa ngày, cậu mới run rẩy nâng tay lên chỉ vào mình: "......Em kết hôn rồi?"

Triệu Hướng Hải gật đầu, không khách khí mà bồi thêm một câu: "Với Diệp Đình"
Mặt Dương Gia Lập tái mét.
Triệu Hướng Hải thở dài: "Đừng vội, anh có bạn bè ở Mỹ, nhờ họ tìm luật sư liên quan để xác nhận lại thông tin, khi nào có kết quả anh sẽ thông báo cho em"
Cả người Dương Gia Lập bị xoay vòng vòng, gật đầu như một con rô bốt, không biết đã ra khỏi công ty về nhà như thế nào.
______________________
Mấy ngày sau, Triệu Hướng Hải đưa cho cậu hai tờ giấy, nở nụ cười thâm thúy: "Xem lại giấy đăng ký kết hôn của em đi này"
Dương Gia Lập nhận lấy bằng cả hai tay, ánh mắt kinh ngạc dán chặt vào hai tờ giấy trên tay.
Triệu Hướng Hải thở dài: "Anh biết cậu ta sẽ không để em đi dễ dàng như vậy mà.

Chiêu này, làm đến thực sự tàn nhẫn, trực tiếp lừa em vào lễ đường, kết hôn đeo nhẫn cưới luôn.

Nếu không phải lần này đi đăng ký xác nhận hộ chiếu bên phòng quản lý xuất nhập cảnh thì em vẫn còn chưa biết đâu.......Đúng rồi, Dương Dương, em thật sự nên đi học lại tiếng Anh đi"
Cả người Dương Gia Lập bị bao vây bởi cảm giác tức giận, chưa kịp đáp lại lời của Triệu Hướng Hải đã xoay người xuống lầu.
Cậu trực tiếp bắt taxi đến Quảng Tụ, nghiến răng nghiến lợi, giống đang đi đòi nợ.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân của công ty không dám ngăn cản cậu, Dương Gia Lập một đường đi thẳng vào trong công ty, bước vào thang máy lên tầng trên.
Đại sảnh tầng trên là nơi làm việc của nhóm trợ lý, trợ lý mới nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Dương Gia Lập, trong lòng nhảy dựng, lập tức đứng lên: "Xin chào, cậu là ai......này, không được xông vào, cậu làm gì vậy?........"

Thư ký Phùng bưng ly cà phê từ phòng ăn trở về, nhìn thấy cảnh này, vội vàng ngăn cản người trợ lý mới tới kia.
Người trợ lý kia tủi thân nói: "Bộ dáng cậu ta hung dữ, còn không nói cậu ta từ đâu tới"
Thư ký Phùng vỗ vai cô an ủi: "Cô nhớ rõ mặt cậu ấy.

Lần sau khi cậu ấy đến, cô không cần hỏi cậu ấy có hẹn không, cũng không cần đăng ký.

Văn phòng của Diệp tổng, nếu cậu ấy muốn vào cũng đừng ngăn cản"
Cô trợ lý nhỏ chớp mắt: "Cậu ấy là em của Diệp tổng?"
"Còn hơn cả em ruột", thư ký Phùng lắc đầu nói nhỏ bên tai cô, "Là tâm can bảo bối của Diệp tổng"
Cô trợ lý nhỏ che miệng, mắt tròn xoe, như thể đang nghe trộm bí mật kinh thiên động địa nào đó.
Dương Gia Lập mang theo lửa giận ngùn ngụt như khi Lâm Xung chạy trốn vào ban đêm, xé gió đạp tuyết xông gϊếŧ vào văn phòng của Diệp Đình, lại phát hiện văn phòng không có ai.
(Lâm Xung chạy trốn vào ban đêm: các ông đọc Thuỷ Hử chưa, đây là một nhân vật trong truyện Thuỷ Hử.

Vợ ông bị làm nhục nên tự sát để bảo toàn danh tiết, sau đó kẻ gian sợ ông trả thù nên đã gài bẫy, gán cho ông tội mưu sát rồi ép đi xung quân, chờ dịp trừ khử ông.

Sau khi ông phát hiện ra thì cực kỳ giận dữ, ông không muốn cứ chết một cách dễ dàng như vậy.

Buổi tối bão tuyết hôm đó, ông giận dữ lao ra khỏi chỗ trú ẩn, gϊếŧ hết tay sai và con trai của kẻ thù, rồi bỏ trốn tới Lương Sơn Bạc.


Tui không biết tui nhớ có đúng không nhưng đại loại là vậy đó)
Cậu siết chặt nắm tay, hỏi thư ký Phùng đang đi theo vào phòng: "Người đâu?"
Thư ký Phùng cố nén mồ hôi: "Diệp tổng đang ở trong phòng họp, bàn chuyện hợp tác với người của Hoành Khang"
Dương Gia Lập cười lạnh nói, "Chị nói với anh ta giúp tôi, bảo anh ta họp xong thì về đây.

Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói"
Thư ký Phùng nghi ngờ bất an gật đầu rồi đi ra ngoài.
11 giờ 30 Diệp Đình mới họp xong, hắn mở cửa văn phòng, thấy Dương Gia Lập đang ở bên trong.
Dương Gia Lập không ngồi trên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, lần này, cậu trực tiếp ngạo nghễ ngồi trên ghế ông chủ, ánh mắt sắc bén.
Diệp Đình sửng sốt, kéo nhẹ cà vạt, đặt tập tài liệu trong tay xuống: "Bé con, sao đột nhiên lại tới đây? Có chuyện gì à?"
Dương Gia Lập lạnh lùng nói: "Đến nói với anh vài chuyện"
Diệp Đình nhướn mày, nhìn Dương Gia Lập đang ngồi trên ghế của mình, nghi hoặc hỏi: "Em ngồi đó chi vậy?"
Dương Gia Lập nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ngẩng đầu, nâng mắt nhìn Diệp Đình, ý cười không rõ nói: "Tôi thích, tôi vừa ý.

Hơn nữa, ghế của ông xã tôi, tôi ngồi đó, anh có ý kiến ​​gì?"
(Tui nên để "lão công" hay "ông xã" bây giờ???? Aww)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui