Tháng 4, còn nữa tháng thôi, Hiểu Khê sẽ chuyển chỗ làm đến FAURECIA, so với khoảng cách đi làm hiện tại của sẽ phải đi xa hơn, cô bắt buộc phải đi xe buýt, nếu không muốn trễ giờ làm.
Buổi chiều ngày thứ bảy tan làm, Hiểu Khê vừa cố gỡ phần tóc đang bị rối dính vào hạt charm đính trên chiếc vòng tay, biết thế không đưa tay trái lên giữ lại tóc khi bị gió thổi rồi.
Hiểu Khê vừa đi bộ về đến chung cư, suýt chút nữa là cô cắm đầu đi thẳng vào trong rồi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cha của cô đang đứng hét om sòm ở phòng bảo an, sau lưng là một người thanh niên ăn bận khá chỉnh chu.
Hiểu Khê vội tìm chỗ trốn trước, cô vừa nghĩ trong bụng, quái lạ, sao ông ấy lại tìm được đến tận đây, khoan đã, chắc chắn là do năm trước lúc về Hồ Nam, bác trưởng thôn đã yêu cầu mẹ và cô ghi lại địa chỉ và công ty nơi Hiểu Khê làm việc để tổng hợp thông tin gì đó.
Làm sao đây, mấy tháng nay cô không gửi tiền, cũng chặn liên lạc, mấy người này mà tìm đến cửa căn hộ thì cô biết trốn đi đâu bây giờ.
Không tìm được Hiểu Khê, cha cô hét ầm trước cửa chung cư, người thanh niên kia là Vĩnh Hy, em trai khác mẹ của cô, xong cả hai liền vào ô tô tiếp tục ngồi chờ.
Hiểu Khê đành vào một quán cà phê ở hơi xa chung cư Tân Viên, cô không dám về căn hộ.
Mãi đến gần 10h đêm, Hiểu Khê liền thấy Nhậm Cơ bước xuống từ ô tô, cô liền lấy điện thoại gọi ngay cho anh.
Nhậm Cơ nhìn màn hình điện thoại xong dặn gì đó với người bên trong xe.
Anh liền nhận cuộc gọi của Hiểu Khê.
- Anh về gần...
- Em không vào chung cư được, cha em đang chờ trước đó đợi em về...!– Hiểu Khê vội giải thích.
- Bây giờ em ở đâu? - Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn quanh.
- Em ở quán cà phê gần chung cư.
Nhìn thấy quán cà phê mà Hiểu Khê đề cập, Nhậm Cơ liền tắt điện thoại rồi bước vào trong xe lại.
Đến quán cà phê, Hiểu Khê không dám ló mặt ra vì sợ bị cha nhìn thấy, Nhậm Cơ liền sai Y Vân xuống giúp che chắn cho cô đi ra ngoài xe, anh cũng không muốn gây chú ý vì hiện tại quán cà phê rất đông khách.
Vừa ngồi vào trong xe, Hiểu Khê đã vội chồm người nhìn ra phía sau xe, vẫn thấy chiếc ô tô trắng của cha đang đậu đối diện chung cư.
- Chiếc xe màu trắng đó à?
- Ừm, lúc chiều về thấy ông ấy đang hét loạn trước cửa phòng bảo an, em phát hiện kịp nên tránh mặt đến tận bây giờ...!– Hiểu Khê vội nói.
- Thế tối nay anh không ghé, em định uống cà phê cả đêm à? - Nhậm Cơ nghiêng người nhìn cô.
- Không nhé, em ra thuê khách sạn tá túc, rồi tính sau, anh xem thường em thế? - Hiểu Khê vừa mở điện thoại ra xem liền thấy một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ số lạ.
Mở thử vài tin ra đọc, mặt Hiểu Khê biến Sắc, cô thẳng tay xóa tất cả những tin nhắn chưa đọc trong máy.
Nhậm Cơ liếc nhìn kịp một đoạn nội dung ngắn, cha cô gửi tin mắng nhiếc và sỉ vã chính con gái ruột, anh hơi nhíu mày, khi nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô.
- Em ăn tối chưa?
- Lúc nãy em có ăn cái bánh rồi, anh cho em xuống con hẻm phía trước đi, em ở khách sạn một đêm, sáng mai em đến công ty cũng gần hơn.
– Hiểu Khê nói, giọng cô buồn bã.
- Đưa tôi về nhà, Y Vân.
Nghe anh nói với người phía trước, Hiểu Khê vội ngăn cản.
- Không cần đâu, em ở ...
- Nói nhiều quá, im lặng đi.
- Nhậm Cơ quát nhẹ.
Khoảng 30 phút sau thì xe dừng trước một khu chung cư cao cấp, Y Vân xuống xe trước, mở cửa xe cho hai người họ.
Lần đầu gặp Hiểu Khê là lúc ở trên đường, cũng khá lâu rồi, thấy cô rất đẹp, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy cô còn xinh đẹp hơn.
Nhậm Cơ xuống trước, xong anh kéo tay Hiểu Khê xuống cùng.
- Ngày mai đến đón tôi sớm hơn mọi khi.
- Vâng, thưa tiên sinh, tôi xin phép.
Y Vân nói rồi cúi chào bọn họ, xong liền lái xe rời đi.
Nhìn tòa chung cư trước mặt, Hiểu Khê nhìn muốn đau cả cổ, Nhậm Cơ đi vào bên trong, lên tiếng hối thúc cô mau đi theo.
Cả hai vào thang máy lên tầng 16, những thứ ở đây rất sang trọng, vừa ra khỏi thang máy thì có hai người bảo an đang đi tuần.
Thấy Nhậm Cơ liền đứng lại cúi chào, Nhậm Cơ thì không trả lời, cứ thế đi thẳng về phía cánh cửa lớn ở gần đó.
Mỗi tầng chỉ có một căn hộ, để đảm bảo sự riêng tư cho người sở hữu.
Cửa vừa mở ra, dì Tần vội chào hỏi.
- Xin chào tiên sinh.
Nhậm Cơ không trả lời, anh đi nhanh vào bên trong, Hiểu Khê vừa lúc bước vào, cô nhìn bên trong căn hộ của anh mà há hốc, thật sự rất rất lớn, còn có đầu bếp riêng và cả vài người giúp việc khác.
Dì Tần cũng bất ngờ khi gặp Hiểu Khê, lần đầu tiên thấy Nhậm Cơ đưa một cô gái về căn hộ, đầu bếp Chương cũng ngó nghiêng ra nhìn.
Hiểu Khê cười cười rồi cúi đầu chào dì ấy.
Thấy cô cứ nhìn ngang nhìn dọc, Nhậm Cơ phải quát thì cô mới chịu đi nhanh hơn.
- Mau vào đi.
Nghe anh nói khá to tiếng, Hiểu Khê liền vội vàng chạy theo, cả hai đi một mạch lên lầu trên.
Đầu bếp Chương lúc này mới đi ra, ông ấy chờ hai người kia đi hẳn lên lầu mới quay sang nói:
- Bạn gái của tiên sinh đến rồi, tôi bất ngờ quá.
- Tôi cũng vậy đây, mau đi chuẩn bị bữa tối đi, mau mau, à hai người mau dọn dẹp căn phòng cho khách ở lầu hai nhé.
– Dì Tần nhắc hai người giúp việc kia.
- Vâng dì, chúng tôi sẽ làm ngay.
Đẩy cửa căn phòng đầu tiên khi vừa lên đến lầu một, Nhậm Cơ bước vào rồi anh hối thúc Hiểu Khê mau vào.
Anh đặt điện thoại lên bàn làm việc gần cửa sổ, xong mới đi đến cánh cửa khác gần cửa ra vào, là phòng thay đồ, lớn thật, trang phục của anh rất nhiều, Nhậm Cơ tháo đồng hồ đặt vào tủ đựng riêng.
Xong anh cởi áo vest và cà vạt ném vào một chiếc giỏ vải lớn nằm ngay ngắn gần một cánh cửa khác nữa.
- Anh rõ ràng đã ở nơi thoải mái như thế này, hà tất gì phải chui vào cái căn hộ bé như lỗ mũi của em?
Nghe cô nói, Nhậm Cơ bật cười, lý do ban đầu thì là như thế, nhưng mà càng đến gần lại càng không dứt ra được, xong bây giờ thành ra mối quan hệ qua lại giữa hai người, cũng nữa năm rồi mà chỉ nắm tay vài lần, hôn một lần, Nhậm Cơ cũng tự hoài nghi về khả năng của anh, nhưng không phải thế, anh vẫn phản ứng khi ở gần cô, nhưng thấy cô phản ứng không hợp tác anh lại không tiến thêm.
- Vậy ngày mai làm sao em về chung cư?
- Không biết nữa, em nghĩ chắc ngày mai bọn họ sẽ mất kiên nhẫn mà bỏ đi thôi.
– Hiểu Khê nói.
Liếc mắt nhìn sang cô, Nhậm Cơ liền đuổi cô ra ngoài trước, Hiểu Khê quay lại lầu dưới, dì Tần thấy cô đi xuống liền đi nhanh đến dẫn cô vào phòng ăn.
- Xin chào cô, tôi là dì Tần, cô là...
- Cháu tên Sở Hiểu Khê, làm phiền dì và mọi người, cháu rất xin lỗi.
– Hiểu Khê ngại ngùng đáp.
- Không làm phiền, không làm phiền, mời cô ngồi, để tôi lấy nước cho cô.
– Dì Tần kéo ghế cho Hiểu Khê ngồi xuống trước.
Căn hộ này thật sự rất lớn, đầy đủ tiện nghi và hiện đại vô cùng, lần đầu tiên đến đây, cô rất sốc khi vừa bước vào, nhưng cũng đúng thôi, Nhậm Cơ là giám đốc của Faurecia mà.
Dì Tần đặt ly nước cam lên bàn, xong lại vui vẻ hỏi thăm về tuổi tác cũng như công việc của Hiểu Khê.
Nhậm Cơ vừa tắm xong, anh mặc đồ bình thường, bước thẳng vào phòng ăn, ngồi xuống ghế bên cạnh Hiểu Khê.
- Chuẩn bị ít trang phục cho cô ấy đi.
- Vâng vâng, cô Sở cho tôi biết size trang phục của cô được không ạ? – Dì Tần vội nói.
Nghe dì ấy hỏi, Hiểu Khê trố mắt ra nhìn, dì Tần phải giải thích là phải lấy số đo cơ thể của cô để dặn người đưa trang phục đến, Hiểu Khê ngượng chín mặt, nhưng thấy Nhậm Cơ đang ngồi đó, ai dám đọc ra chứ.
- Dì...dì đợi một chút, để cháu viết ra giấy...
Vừa lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút trong túi xách ra, Hiểu Khê viết vội rồi đưa cho dì Tần, dì ấy chỉ mỉm cười rồi gọi một người giúp việc khác đến để dặn dò.
Nhậm Cơ thì ngồi bên cạnh, anh không nói gì, nhưng ánh mắt rõ là đang trêu ngươi.
- Đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó.
- Ánh mắt gì, em đừng có nghĩ xấu về anh.
- Nhậm Cơ nói.
- Lúc em viết số đo, anh vừa liếc mắt qua nhìn đó thôi, không đúng sao? - Hiểu Khê nheo mắt nhìn anh.
- Anh sợ em khai gian vài phân thôi, nhưng thấy em thành thật quá.
- Nhậm Cơ vừa nói vừa cười.
Đầu bếp Chương cùng người giúp việc khác dọn thức ăn ra bàn cho hai người họ, thấy vậy nên Hiểu Khê xấu hổ cúi gầm mặt, không nghĩ là Nhậm Cơ lại còn biết trêu chọc người khác như thế.
Anh vừa cầm đũa lên liền gấp vài món đặt vào chén của Hiểu Khê.
- Ăn mau đi, để cải thiện "tình hình”.
Nghe anh trêu, Hiểu Khê tức đến sôi máu, nếu bình thường ở căn hộ của cô thì Nhậm Cơ đã bị cô đánh rồi, tay cô cầm đũa vì kiềm nén cơn giận mà run cả lên, tên Nhậm Cơ này ...!Còn người chọc cô giận thì đang nhàn nhã thưởng thức các món ăn, anh vừa ăn lại nhìn sang cô mỉm cười.
Dì Tần dẫn Hiểu Khê về phòng ngủ ở lầu hai, vừa mở cửa vào, dì ấy liền hướng dẫn sơ qua phòng thay đồ, phòng tắm cho Hiểu Khê.
Một người giúp việc khác đang đứng ủi hơi nước cho những bộ váy mà lúc nãy vừa lấy về, Hiểu Khê cảm ơn ríu rít vì được giúp đỡ, cô định gửi lại chi phí mua đồ thì dì Tần cười phá lên, bảo không cần.
Làm Hiểu Khê càng ngại ngùng hơn, sau đó bọn họ rời khỏi phòng, Hiểu Khê vội lấy đồ đi tắm, cả ngày nay phải trốn phải tránh làm cô mệt muốn xỉu.
Nhưng nghĩ đến lỡ ngày mai những người đó vẫn không chịu rời đi thì cô phải giải quyết làm sao đây?
Đang đứng sấy tóc thì nghe tiếng gõ cửa phòng, Hiểu Khê chưa kịp ra mở thì đã thấy Nhậm Cơ đẩy cửa đi vào, anh nhìn Hiểu Khê đang đứng trong phòng thay đồ, nhìn cô quyến rũ thật.
- Trễ rồi đấy.
- Anh không ngủ đi, lại muốn trêu ngươi em?
Nhậm Cơ chỉ cười nhẹ, rồi anh đứng dựa vai vào cửa phòng thay đồ, hai tay cho vào túi quần, nhìn cô.
- Không, định lên xem em đã ngủ chưa, hay lạ chỗ không ngủ được?
- Anh về phòng ngủ đi, em không khó ngủ như anh nghĩ đâu.
– Hiểu Khê vừa chải tóc vừa nói.
Nhưng mà thay vì xoay người ra khỏi phòng, thì Nhậm Cơ lại bước vào, đến gần chỗ Hiểu Khê đang đứng, anh nhấc bổng cô đặt lên kệ tủ, cả hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Nhậm Cơ đưa tay chạm vào mặt Hiểu Khê, xong lại hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Bất ngờ bị hôn, mặt đỏ bừng, Hiểu Khê ngồi yên mặc anh, đến khi cô sắp không thở nổi thì Nhậm Cơ mới buông tay ra, xong anh lại hôn xuống cổ và trượt dài xuống dưới.
Hiểu Khê vội giữ đầu anh lại, cô lắc đầu từ chối, Nhậm Cơ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ham muốn, nhưng thấy cô từ chối, anh liền dừng hành vi.
- Em không muốn sao?
- Không...không phải...em...
Thấy Hiểu Khê ấp úng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên cổ và trước ngực đều có vết hôn của anh để lại, Nhậm Cơ thở nhẹ ra một hơi, xong anh vuốt ve khuôn mặt cô.
- Em mau đi ngủ đi, anh về phòng đây.
Nói rồi anh liền xoay lưng rời khỏi phòng, Hiểu Khê đặt tay lên ngực, tim cô đập nhanh quá, Nhậm Cơ lúc nãy thật sự không giống người bình thường hay chọc ghẹo cô, anh rất dụ hoặc, ai cũng muốn trầm luân cùng anh...
Nằm lên giường, Nhậm Cơ đưa tay ôm đầu, anh sắp phát điên khi nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy của Hiểu Khê, không được rồi, không thể để tình trạng này kéo dài thêm, càng nghĩ càng không yên, anh kéo chăn trùm lên cả đầu rồi bực bội dỗ dành giấc ngủ, Hiểu Khê cũng như anh, cô thao thức mãi đến 2h sáng mới có thể ngủ.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê gần trễ làm rồi, cô lấy vội chiếc váy rồi thay vào, xong lại lấy áo khoác, túi xách và giày chạy một mạch xuống dưới lầu, bộ dạng hối hả của cô làm những người đang ở phòng khách trố mắt ra nhìn.
- Y Phúc sẽ đưa em đến Sichuan, mau theo cậu ấy đi.
- Nhậm Cơ vừa kiểm tra tài liệu trên ta vừa nói.
- Cảm ơn anh, vậy em xin phép.
Nói xong, cô vội đeo giày vào xong đi theo Y Phúc xuống tầng hầm lấy xe, giúp cô mở cửa xe xong Y Phúc mới quay lại ghế lái.
Trên đường đi, Y Phúc mới hỏi chuyện.
- Nghe nói cô là bạn gái của giám đốc chúng tôi?
- Chắc...chắc vậy, tôi tên Hiểu Khê, anh là...!– Hiểu Khê ấp úng đáp.
- Y Phúc, tôi là em trai của Y Vân, chào cô Hiểu Khê.
- Vâng, sáng sớm đã làm phiền anh phải đưa tôi đến công ty, thật xin lỗi.
– Hiểu Khê vội nói.
- Không cần ngại, tôi cũng đến Sichuan có việc, nên tiên sinh dặn tôi đưa cô đi luôn.
– Y Phúc nói.
Đến công ty, Hiểu Khê vội chạy lên phòng Tài chính, suýt chút nữa là trễ giờ làm rồi, cô vừa mở máy tính lên thì nghe chị Ninh Hạ quay sang nói nhỏ.
- Cài nút áo kín vào, trên cổ em có gì kìa.
Nghe chị ấy nhắc, Hiểu Khê mới vội nhìn xuống thử, thấy vài vết đỏ lấp ló dưới xương quai xanh, cô xấu hổ vội cài luôn nút ở trên cùng cổ áo.
Chị Ninh Hạ cười khúc khích trêu chọc, càng làm Hiểu Khê đỏ mặt hơn.
Rõ ràng lúc sáng cô xuống lầu, đứng trước mặt Nhậm Cơ, vậy mà anh không hề nhắc nhở, rồi Y Phúc lái xe đưa cô đến đây, thôi xong, chắc chắn đều nhìn thấy, xấu hổ quá đi mất.
Mãi mới đến giờ tan làm, Hiểu Khê thu dọn đồ đạc xong mới ra khỏi công ty, vừa đi bộ vừa thấp thỏm nhìn trước nhìn sau, về gần đến chung cư rồi mà cô vẫn phải trốn từ xa để quan sát, thấy không có chiếc ô tô trắng hôm qua, cũng không thấy cha cô xuất hiện nên cô vội vàng chạy nhanh vào chung cư.
Hiểu Khê thở dài một hơi, rồi đi về căn hộ của cô, mở cửa đi vào trước, xong mới bắt đầu dọn dẹp, trong lòng thầm cầu trời cho những người kia đừng đến làm phiền nữa.
Nhưng thực tế thì phũ phàng hơn, Hiểu Khê vừa cho quần áo vào máy giặt, vừa bấm nút xong liền nghe tiếng gõ cửa dồn dập, làm cô giật thót tim.
Cảm thấy hơi sợ, Hiểu Khê không mở cửa ngay, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn, cứ để thế này thì sẽ làm ảnh hưởng đến người khác mất.
Cô đành phải mở cửa, trước cửa là cha cô và một người thanh niên, Hiểu Khê đoán chắc có thể là đứa em trai cùng cha.
Thấy Hiểu Khê cuối cùng cũng chịu mở cửa, ông ta liền lao vào tán mạnh lên đầu Hiểu Khê, chửi rủa:
- Con khốn này, mày không gửi tiền cho tao đóng tiền nhà, còn dám chặn cuộc gọi...
Bị đánh bất ngờ, Hiểu Khê không kịp tránh nên cô bị ngã nhào vào tường, ôm đầu vì bị đau, Sở Vĩnh Hy thấy vậy liền nói.
- Nhỏ tiếng thôi cha, vào trong rồi chúng ta nói, người ta đang nhìn kìa.
Hai người họ lập tức bước vào căn hộ của Hiểu Khê, đóng cửa lại, tiếp tục chất vấn.
Cha Hiểu Khê bây giờ đang nghiến răng, ông ta tức giận đến run cả tay vì đã phải chật vật khắp nơi tra hỏi địa chỉ nơi ở mới của cô.
Đến đây tìm, chờ trước chung cư suốt hai ngày, phải lấy cả giấy tờ liên quan để xác nhận với bảo an xong mới được biết số căn hộ.
- Mày tưởng trốn được sao, mau đưa tiền cho tao...mau lên...
- Chị mau chuyển tiền cho cha đi, chúng tôi đã cất công đến tận đây tìm và chờ đấy.
– Sở Vĩnh Hy trơ trẽn nói.
- Tôi không mắc nợ các người.
– Hiểu Khê lúc này mới đứng dậy được.
Thấy Hiểu Khê cứng đầu, không chịu chuyển tiền, ông ta liền muốn lao sang đánh, Sở Vĩnh Hy vội giữ lại.
- Chúng ta chỉ lấy tiền, cha đừng đánh chị ta làm gì.
- Hai người thật không có liêm sĩ, lần trước đã lấy hết số tiền đi làm của tôi trong ba năm, bây giờ còn đến tận đây đòi hỏi, chuyện các người làm thì liên quan gì đến tôi chứ? - Hiểu Khê nói lớn, cô đang rất tức giận
Thấy Hiểu Khê to tiếng, cha cô lại đẩy con trai ra, lao đến chỗ Hiểu Khê tát mạnh vào mặt cô, làm Hiểu Khê loạng choạng ngã xuống, cô ôm phần mặt bị đau, quay lại trừng mắt nhìn cha.
- Giờ có chết tôi cũng không đưa một đồng cho mấy người, hơn mười lăm năm qua các người có quan tâm tôi và mẹ sống như thế nào đâu...bây giờ, lấy tư cách gì đến đây đòi tôi phải đưa tiền chứ?
- Chị cũng là người họ Sở, nhưng chị là con gái nên phải chấp nhận, chị không nghe lời cha thì có chuyện gì tôi không cản.
- Sở Vĩnh Hy đứng kế bên châm chọt.
- Ra ngoài mà kiếm tiền, cậu không có tư cách dạy tôi phải làm như thế nào đâu, không có tự trọng hả? - Hiểu Khê quát lớn tiếng về phía đứa em trai.
Cha cô lại xông tới túm tóc Hiểu Khê, kéo mạnh để cô đứng dậy, bị đau nhưng Hiểu Khê vẫn nghiến răng chịu đựng không khóc.
Ông ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt Hiểu Khê rồi nói.
- Tao không có thời gian nói chuyện với mày, nếu không gửi tiền ngay thì đừng trách tao không nể mặt con mẹ đáng chết của mày.
- Buông tôi ra, ông không có quyền xúc phạm mẹ tôi...buông ra...!- Hiểu Khê vùng vẫy muốn kéo tóc ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của cha.
Không nghĩ tới việc Hiểu Khê cứng đầu như thế, Sở Vĩnh Hy liền đẩy cửa đi vào phòng ngủ của cô, hắn lục tung cả lên để tìm điện thoại cũng như những thứ có giá trị khác, kéo hộc tủ đầu giường ra liền thấy chiếc đồng hồ của Nhậm Cơ để quên, hắn ta liền chạy vội ra bên ngoài, giơ đồng hồ lên.
- Cha, chị ta chắc chắn có rất nhiều tiền, đồng hồ này là Rolex Cosmograph Daytona Platinum đó, giá gần 80 vạn.
- Cái gì? Con nói thật không? – Cha Hiểu Khê vội buông tay đang nắm tóc Hiểu Khê ra và chạy đến xem chiếc đồng hồ.
- Thật đấy, con xem kỹ rồi, có số seri đầy đủ, tra ra thông tin luôn này, cha nhìn đi.
- Sở Vĩnh Hy vội nói và đưa điện thoại ra xác nhận.
Thấy chiếc đồng hồ của Nhậm Cơ sắp bị hai người này cướp, Hiểu Khê liền lao tới giật lại.
- Không được, đây không phải đồ của tôi, các người không được lấy.
Sở Vĩnh Hy thấy vậy liền lao tới giật lại chiếc đồng hồ trên tay Hiểu Khê, xong còn đẩy mạnh làm Hiểu Khê ngã ra phía sau.
- Mày hay lắm, có tiền nhưng giấu, không chịu đưa cho tao mua nhà cho em mày, còn dẫn đàn ông về đây, giờ cái đồng hồ là của tao.
- Không...Không...trả chiếc đồng hồ đó cho tôi, nó không phải của tôi, tôi...tôi sẽ chuyển hết tiền trong tài khoản cho các người...!– Hiểu Khê vội ngồi dậy, cô ngẩng đầu xin hai người kia trả lại.
- Chị mau gửi hết tiền sang đi, rồi chúng tôi sẽ cân nhắc trả lại đồng hồ này.
- Sở Vĩnh Hy giơ chiếc đồng hồ trong tay lên đong đưa.
Nghe vậy, Hiểu Khê vội vàng nhịn đau, đứng dậy đi đến chiếc túi xách đang được treo bên dưới chiếc áo khoác trên kệ tường, ngón tay cô run rẩy ấn vào màn hình, cô chuyển hết toàn bộ tiền trong tài khoản sang cho cha cô.
Nhận được tiền, nhưng Sở Vĩnh Hy không có ý định trả lại đồng hồ, hắn thẳng thừng đeo đồng hồ lên tay rồi quay sang nói với cha.
- Chúng ta về thôi cha, chuyến này không uổng công chúng ta đến Thượng Hải, cái đồng hồ này hơn 80 vạn là đã quá hời rồi.
- Đúng đúng, con trai đeo đồng hồ thật ra phong thái người giàu.
– Hai cha con Sở Vĩnh Hy không ngừng tâng bốc nhau.
- Không được, trả đồng hồ cho tôi...các người không thể lấy nó...tôi đã chuyển hết tiền cho các người...!– Hiểu Khê vội giữ tay đứa em trai lại.
Thấy Hiểu Khê vẫn còn sức bám víu, cha cô liền vung tay hất mạnh Hiểu Khê ra phía sau, làm lưng cô va chạm mạnh vào bệ bếp phía sau.
Đau quá, Hiểu Khê ngồi thụp xuống, đau đến thở không nổi, miệng không phát ra tiếng, cô chỉ có thể giương mắt nhìn hai người vô liêm sỉ kia cười khoái chí rời khỏi căn hộ cùng chiếc đồng hồ của Nhậm Cơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...