Dạo này thời tiết mưa bão, Hiểu Khê ngoài làm việc ở Faurecia xong lại được tài xế đón về nhà, cô không đi đâu được cả, có Nhậm Cơ thì may ra anh còn đưa cô đi chỗ này chỗ kia.
Nếu mà đi công tác thì luôn nhắn tin nhắc nhở không được la cà ở ngoài, bây giờ thì Hiểu Khê mới biết được con người thật của Nhậm Cơ, tính chiếm hữu rất, rất cao.
Hiểu Khê cũng vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện mẹ anh, cứ cảm thấy mỗi lần sắp nói ra thì lời lại trôi tuột xuống bụng, hết lần này đến lần khác.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì thấy Y Phúc đẩy cửa đi vào, tay cầm một sấp tài liệu, đi thẳng đến bàn làm việc của Hiểu Khê.
- Hiểu Khê, giám đốc dặn cô mang những tài liệu này đến Sichuan và điều hành cuộc họp với đối tác bên đó, họ sắp đến rồi.
- Nhưng...nhưng tôi có biết gì đâu mà điều hành, bình thường là phó giám đốc đảm nhận vị trí này...!– Hiểu Khê hơi hoảng.
- À, phó giám đốc đang triển khai cuộc họp, giám đốc vừa gọi về thông báo, cô mau chuẩn bị nhé, tài xế sắp đến đón cô rồi.
Lại chuyện gì đây, Nhậm Cơ lại muốn làm khó hay kiếm chuyện với cô vào những lúc bớt việc hay sao, nghĩ vậy, Hiểu Khê liền lấy điện thoại gọi cho anh.
Rất nhanh, giọng Nhậm Cơ đã truyền đến, nghe rất êm tai.
- Nói nhanh, anh sắp có cuộc họp.
- Sao lại dặn em đến Sichuan điều hành cuộc họp, em là thư ký thôi mà...em không làm được đâu...!- Hiểu Khê vội nói.
- Tập dần đi cho quen, hay em muốn làm nhân viên của anh cả đời? - Nhậm Cơ hỏi ngược lại.
- Ý gì chứ, bộ em phải làm cả nhiệm vụ này ạ? - Hiểu Khê hơi ngạc nhiên, bình thường có thấy Y Phúc hay Y Vân làm việc này đâu.
- Anh đã thông qua hết các dự án này, việc còn lại của em là giải thích cho khách hàng để họ hiểu, mau làm việc đi, anh tắt máy đây.
Nói xong là Nhậm Cơ cũng tắt máy, Hiểu Khê vẫn còn ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, điều hành thì điều hành, sợ gì chứ.
Nhận lấy tài liệu từ Y Phúc xong, Hiểu Khê lấy túi xách và đi xuống tầng trệt, tài xế đang đứng chờ mở cửa xe cho cô.
Lâu rồi không đến Sichuan, tuy là vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cùng đồng nghiệp ở đây.
Thấy Hiểu Khê vừa bước vào phòng họp, những người bên trong liền đứng dậy chào hỏi, tuy đều quen biết nhau nhưng hiện tại Hiểu Khê là người trực tiếp điều hành cuộc họp.
Bên đối tác vừa đến, Hiểu Khê vội đứng dậy bắt tay và chào hỏi.
Sau đó bắt đầu công việc ngay, khách hàng là người Đức, không làm khó được Hiểu Khê, hai bên trao đổi một lúc thì khách hàng quyết định ký kết.
Tiễn các vị khách xuống cửa chính xong, Hiểu Khê mới đi vào phòng Tài chính của Sichuan để gặp mọi người.
Vừa ló đầu vào thì bị Adam chụp lấy vai ngay, kéo cô vào trong.
- Nhỏ này, đi đâu mà dám rình mò trước cửa phòng Tài chính, khai mau...
- Ha ha...trả thù vụ lần trước đi Adam, cho em ấy biết cảnh khổ sở của chúng ta khi chạy đi tìm người say rượu suốt cả đêm.
– Ninh Hạ hùa theo.
- Em xin lỗi rồi mà, mọi người nhớ lâu quá đi...!- Hiểu Khê cười cười khi nghe mọi người nhắc lại chuyện cũ.
Giờ mới để ý, chỗ làm việc cũ trước đây ở Sichuan của Hiểu Khê đã có người mới vào làm, một cô gái rất xinh xắn.
Chị Isa đang ngồi ăn vặt lén lút, thấy Hiểu Khê nên lên tiếng hỏi han.
- Nãy nghe Adam nói em đến thay giám đốc ký kết với khách hàng hả, con bé này thế mà giỏi quá đi.
- À, em mang tài liệu đến thôi, chứ giám đốc đã thông qua hết rồi, em có làm gì đâu.
– Hiểu Khê vội giải thích.
- À đúng rồi Hiểu Khê, cuối tháng này chị kết hôn, em đến nhé, chị chưa kịp gặp em để gửi thiệp mời, giờ gặp em chị gửi luôn.
Ninh Hạ vội lục túi xách lấy ra một chiếc thiệp báo hỷ màu đỏ chói và đưa cho Hiểu Khê.
Cầm tấm thiệp trong tay, Hiểu Khê mỉm cười rồi nói.
- Tuyệt quá, giờ còn mỗi chị Isa và Adam là chưa kết hôn thôi, mau kết hôn đi để em còn đến chúc mừng.
- Vậy chừng nào tới lượt em đây, đừng có đánh trống lãng, em có bạn trai rồi đúng không? – Adam nhìn một lượt từ trên đầu xuống dưới chân Hiểu Khê.
- Thì...thì em có chối đâu, nhưng mà chưa có gì hết...!- Hiểu Khê ấp úng đáp.
- Là ai thế, chàng trai nào mà có số hưởng phước thế? - Chị Isa cười khúc khích trêu.
- Không thể nói được...để khi nào em giới thiệu sau với mọi người, giờ em phải về đây...
Nói xong Hiểu Khê liền đánh bài chuồn ngay, phía sau là tiếng gọi với theo của mọi người, cả tiếng cười trêu ghẹo.
Nếu mà nói giám đốc Faurecia là bạn trai của cô, chắc mọi người sẽ hét toáng lên mất.
Vừa bước vào trong xe, Hiểu Khê lôi tấm thiệp trong túi xách ra xem, thì ra chị Ninh Hạ kết hôn với một phú hào ở Thượng Hải, chị ấy xinh đẹp như thế mà, có quy định trang phục nữa, lại phải mua váy mới rồi.
Hiểu Khê suy nghĩ về mục quy định màu trang phục, hay cô nên thử thay đổi phong cách của bản thân một chút nhỉ.
Buổi tối, Hiểu Khê vừa vùi người vào trong chăn ấm trên giường cùng chiếc máy tính để xem phim thì lại nghe tiếng chuông điện thoại, là Nhậm Cơ gọi đến, anh vẫn đang đi công tác.
- Em nghe đây...
- Nhớ anh không? - Nhậm Cơ hỏi, tâm trạng anh đang khá tốt.
- Không nhé, tại sao em phải nhớ anh, trong khi em đã nằm trên giường của anh, đắp chăn của anh? - Hiểu Khê cười khúc khích trả lời.
- Ra là thế, anh cũng chỉ là người làm ấm giường cho em? - Nhậm Cơ giả vờ thở dài.
- Khi nào anh về thế, em muốn ôm anh...!- Hiểu Khê thấp giọng nói.
- Cuối tháng anh mới về, em muốn đi đâu thì nói tài xế đưa em đi, muốn mua gì thì mua.
- Nhậm Cơ nhẹ giọng nói.
Khi vừa mới chuyển đến sống ở đây, Nhậm Cơ đã đưa thẻ cho Hiểu Khê, nhưng cô không chịu lấy, cuối cùng Nhậm Cơ phát cáu nên chuyển thẳng tiền vào tài khoản của cô, kèm thái độ thách thức nếu cô dám từ chối.
Thà nhận thẻ còn tốt hơn, chứ cách vài ba hôm lại có thông báo gửi số dư trong tài khoản lại bị tăng lên gấp hai gấp ba, làm mấy đời cũng không kiếm được số tiền này.
Vì cuối tháng phải tham dự hôn lễ của chị Ninh Hạ, nên nhân lúc vừa tan làm sớm, Hiểu Khê dặn tài xế đưa cô đến trung tâm thương mại IFC để mua váy, lần trước đến có nhìn trúng vài chiếc váy nhưng chưa kịp xem.
Lần này không có Nhậm Cơ nên tha hồ mà xem, mà thử không sợ anh mua hết những thứ cô chạm vào.
Váy màu đen, dài và thanh lịch, chọn vài chiếc váy ôm dáng dài xong Hiểu Khê nhờ nhân viên giúp cô thử đồ.
Nhìn bản thân trong gương, Hiểu Khê tự thấy rất mới lạ.
Thử một lúc, Hiểu Khê chọn chiếc váy màu đen thứ hai, đơn giản nhất, phần lưng váy tuy hơi thấp nhưng dùng tóc để che chắc không lộ bao nhiêu, giá cũng khá ổn áp nhưng vẫn rất đắt.
Cuối tháng, cũng là ngày cuối tuần, đúng ngày cưới của Ninh Hạ, từ sớm Adam và chị Isa đã gọi điện cho Hiểu Khê, để chờ nhau trước cổng khách sạn, sau đó mới vào bên trong sảnh tiệc cưới.
Hiểu Khê vừa tắm xong, cô tranh thủ sấy khô tóc trước rồi mới thay váy, phần cúp ngực vừa vặn, thân váy đen trơn không có họa tiết quá đặc biệt.
Vừa chỉnh xong váy, Hiểu Khê liền vén một phần tóc ở trước mặt tạo thành một búi nhỏ ra phía sau đầu và lấy cây trâm xỏ vào để cố định, cô phải xoay đầu qua lại để nhìn, xong tô một chút son.
Chọn chiếc ví cầm tay nhỏ màu bạc, đặt gọn điện thoại và thiệp cưới vào trong, mở tủ giày lấy một đôi cao gót cùng màu chiếc váy đeo vào chân.
Lúc Hiểu Khê đi xuống lầu, dì Tần và mấy người giúp việc khác nhìn cô mà há hốc, thật sự Hiểu Khê rất đẹp.
Dì Tần vội đi đến gần chỗ cô đang đứng ngay cầu thang.
- Cô Hiểu Khê hôm nay xinh đẹp quá, tôi nhìn suýt không ra, cô có tiệc sao?
- Vâng ạ, hôm nay chị đồng nghiệp của con kết hôn, nên bây giờ con đến đó, con không ăn tối nhé.
- Hiểu Khê cười nhẹ đáp.
- Chúc cô đi vui vẻ.
Dì Tần cười tít mắt, vội đi đến mở cửa nhà cho Hiểu Khê bước ra ngoài, còn vẫy tay tạm biệt rất vui vẻ, làm cô vừa ngại vừa xấu hổ.
Nhân viên bảo an cũng không thoát khỏi sự thu hút của cô, nhìn đến thẩn thờ.
Chú tài xế đang đứng chờ mở cửa xe cho Hiểu Khê, cũng khen ngợi không ngớt lời.
J Hotel, Shanghai Tower, đỉnh Tháp Thượng Hải, tòa nhà cao chọc trời là một trong số các khách sạn và nhà hàng sang trọng tọa lạc tại điểm cao nhất ở Thượng Hải.
Thiết kế nguy nga, tráng lệ cùng cách bày trí sang trọng độc đáo phù hợp cho giới thượng lưu tổ chức tiệc tùng.
Gần đến nơi, Hiểu Khê vội nói với tài xế.
- Khi nào cháu về sẽ gọi cho chú nhé, chú cứ thoải mái đi dạo.
- À...!vâng vâng, cô Sở yên tâm.
– Chú tài xế gật đầu.
Vừa xuống xe đã thấy Adam và Isa đang đứng gần chỗ đài phun nước, tất cả đều mặc trang phục màu đen.
Thấy Hiểu Khê đang đi tới, Adam phấn khích vẫy tay về phía cô.
- Bọn anh ở đây này, Hiểu Khê...
- Để mọi người chờ, em xin lỗi...!- Hiểu Khê cười gượng.
- Không lâu đâu, anh và Isa cũng mới tới thôi, trời ơi, em đẹp quá, suýt nữa không nhận ra luôn đấy.
– Adam giữ hai vai của Hiểu Khê lay mạnh.
- Ha ha...Adam muốn trở thành đàn ông thực thụ vì Hiểu Khê sao...ha ha chọc tôi cười chết mất...!- Chị Isa cười nắc nẻ.
Cả ba người đi cùng nhau vào sảnh tiệc ở tầng hai mươi lăm, đưa thiệp cưới cho nhân viên kiểm tra xác nhận tên khách mời xong mới được hướng dẫn đi vào trong và ngồi vào đúng vị trí ghế mời.
Cả sảnh rất đông người, hướng mắt về lễ đường để theo dõi buổi lễ, sau đó mới bắt đầu buổi tiệc tự chọn.
Thấy Hiểu Khê vừa định ngó nghiêng chỗ phục vụ rượu, Adam liền lườm nguýt ngay.
- Né xa chỗ đó ra, đừng có làm hại mọi người nữa, chưa chừa vụ lần trước hay sao...
- Em chỉ xem thôi, yên tâm...ha ha.
– Hiểu Khê cười trừ, liền khoác tay chị Isa đi sang chỗ khác.
Giờ mới để ý, khách mời toàn là những người trong giới kinh doanh, có vài người Hiểu Khê từng gặp lúc ở Thâm Quyến và cả ở Faurecia.
- Ái chà...nhìn từ xa nãy giờ, thấy quen mắt lắm, cứ tưởng mỹ nhân nào, hóa ra là Sở Hiểu Khê của anh...mau đến ôm anh đi chứ...
Giọng nói sổ sàng này chói tai cực kỳ, không phải lại xui đến mức gặp con người biến thái đó ở đây chứ, Hiểu Khê vừa nghĩ trong đầu xong liền quay phắt ra sau lưng, đích thị là Tư Truy.
Hôm nay trong lịch thiệp biết bao, vẻ điển trai này liền khiến chị Isa và Adam nhìn không chớp mắt.
- Tư...Tư Tổng...Chào ngài...!thật trùng hợp quá...!– Hiểu Khê ấp úng.
- Anh đi theo tiếng gọi của trái tim, nên tìm thấy em đấy, cảm động chưa.
– Tư Truy cười gian manh nhìn cô.
Cảm thấy như Tư Truy sắp sữa nói lung tung gây hiểu lầm cho người nghe, nên Hiểu Khê liền kéo tay chị Isa và Adam tránh đi chỗ khác.
Nhưng Tư Truy vẫn bám theo phía sau, thong thả cho hai tay vào túi quần.
- Thôi mà Hiểu Khê, em có tránh cũng không thoát khỏi anh đâu, mau lại đây đi.
- Là ai thế Hiểu Khê, bạn em hả ? – Chị Isa vội hỏi nhỏ vào tai cô.
- Không phải đâu, anh ta kỳ cục lắm, là giám đốc của NingXia đó...!– Hiểu Khê nhỏ giọng giải thích.
- Em nên nói chuyện với anh ta cho rõ ràng, chứ kiểu này chắc ra khỏi đây cũng không được yên đâu.
– Adam nhắc nhở.
Cũng đúng, nếu nghe lời Adam nói cũng không sai, vì hay ái ngại Tư Truy là giám đốc của NingXia nên rất nhiều lần anh ta có lời nói không đứng đắn thì Hiểu Khê cũng chỉ chọn cách cho qua, thôi thì nói chuyện dứt khoát một lần rồi sau này có gặp lại thì cũng tránh bị quấy rối kiểu này.
- Vậy hai người ở đây nhé, em nói chuyện với anh ta xong sẽ quay lại.
– Hiểu Khê nói.
- Ừ, em mau đi đi.
– Chị Isa nói.
Quay lại nhìn Tư Truy, nhìn biểu cảm không chút xấu hổ của anh ta, Hiểu Khê hơi khó chịu, tuy lần trước nhận được sự giúp đỡ nhưng không thể vì thế mà bỏ qua những lời nói càn quấy của Tư Truy.
Thấy Hiểu Khê nhìn chằm chằm xong lại một mình đi ra ban công của sảnh tiệc, Tư Truy nhếch môi một chút rồi chậm rãi bước theo.
- Tư Truy, lần trước anh giúp tôi lúc bị sốt và ở bệnh viện, tôi thật sự rất biết ơn và cảm ơn anh, nhưng mà anh không thể suốt ngày nói những lời quá phận như thế với tôi.
- Anh thích sự thẳng thắn của em, nhưng em từ chối hay chấp nhận thì là việc của em, còn thích em là việc của anh.
– Tư Truy hơi dựa người vào ban công, cúi đầu nhìn cô.
- Không lẽ anh thích một cô gái thì liền ve vãn cô ấy bất chấp việc họ thích hay không sao? - Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Nghe Hiểu Khê nói, thái độ của Tư Truy liền trở nên nghiêm túc, anh đứng thẳng lưng không dựa vào ban công nữa, rút tay ra khỏi túi quần rồi chụp lấy bàn tay của Hiểu Khê.
- Tính anh là vậy đó, dù em có nói nhiều hơn nữa thì anh vẫn thích làm phiền em khi có cơ hội.
- Buông tay tôi ra...tôi đã có bạn trai rồi...Anh không thể hành động như thế...!- Hiểu Khê cố giằng tay ra nhưng không được.
- Anh không quan tâm, em có chồng cũng không có nghĩa gì với anh.
– Tư Truy cười gian.
- Ai được anh thích đúng là cực hình...buông tay ra...
Thấy Hiểu Khê bị đau vì giằng co, Tư Truy buông tay cô ra trước, sau đó lại cười đắc ý.
Hiểu Khê liền xoay người rời khỏi chỗ này, sự thái quá này của Tư Truy làm người ta thấy ngột ngạt và khó chịu.
Ra khỏi sảnh tiệc một đoạn, Hiểu Khê quay đầu lại nhìn thì lại thấy Tư Truy vẫn đang đi phía sau, cửa thang máy vừa mở ra, vội bước vào ngay, trong thang máy đã có vài vị khách trong đó.
- Hiểu...Hiểu Khê.
Bị gọi tên, Hiểu Khê liền ngẩng đầu lên nhìn, giày âu bóng bẩy, đôi chân dài, lồng ngực rắn chắc cùng bờ vai rộng, hoàn hảo trong bộ suit đen tuyền đắt đỏ.
- Anh...!sao anh ở đây?
Y Phúc và Y Vân đang đứng phía sau, cả hai nhìn Hiểu Khê mà thoáng đỏ cả mặt, phải quay đi chỗ khác, dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy đen ôm sát từng đường cong gợi cảm của cô thật sự rất quyến rũ và thu thút người nhìn.
Chưa kịp mừng vì gặp nhau, tiếng nói của Tư Truy liền vọng lại từ bên ngoài thang máy.
- Em cố tránh anh làm gì, đằng nào anh chả tìm được em hả, Hiểu Khê?
Nhìn thấy Tư Truy đang đứng trước cửa thang máy, Nhậm Cơ giữ lấy cánh tay của Hiểu Khê kéo cô đứng nép ra phía sau lưng của anh.
Sau đó đưa tay về phía người trước cửa thang máy, chờ cái bắt tay lịch sự.
- Xin chào Tư tổng, rất hân hạnh được gặp ngài ở đây.
- Ồ...thật vinh dự được gặp Nhậm tổng, nhưng tiếc là tôi cần cô gái xinh đẹp kia để làm bạn ăn tối.
– Tư Truy vừa nói vừa hướng ánh mắt đến Hiểu Khê.
- Rất tiếc, Hiểu Khê là của tôi, xin phép ngài.
Nói xong, Nhậm Cơ buông bàn tay đang bắt tay với Tư Truy ra, hướng ánh mắt đầy lãnh đạm về phía hắn ta, đóng cửa thang máy lại.
Lúc này, Tư Truy vẫn đang đứng ngoài thang máy, còn đang chiêm nghiệm câu nói của Nhậm Cơ, thì ra là như thế.
Hai thư ký của anh ta lúc này mới hớt hại chạy đến, chưa kịp thở thì lại phải co giò đuổi theo ông chủ.
Trong thang máy, cả bốn người đều giữ im lặng, lúc nãy nghe Nhậm Cơ nói, trong đầu của Hiểu Khê giờ chỉ có sự ngại ngùng.
Lên đến tầng ba mươi lăm, Nhậm Cơ không quay lại nhìn phía sau, anh nói.
- Hai người thay tôi gặp giám đốc TexHong.
- Vâng thưa tiên sinh.
Cả hai người kia liền đồng thanh trả lời rồi bước nhanh ra khỏi thang máy, cửa thang đóng lại, chỉ còn hai người bọn họ.
Lên đến tầng tiếp theo thì Nhậm Cơ bước ra trước, Hiểu Khê vội vàng đi theo phía sau lưng anh, đến trước một cánh cửa lớn được trang trí và điêu khắc rất tỉ mỉ.
Nhậm Cơ quét khóa từ lên ổ khóa xong đẩy cửa bước vào, thuận tay kéo Hiểu Khê vào trong và đóng cửa lại.
- Sao hôm nay em đến đây, lại còn trong dáng vẻ này.
Nhậm Cơ hỏi, nhưng anh không nhìn cô, ánh mắt nhìn đi hướng khác, giọng nói trầm ấm có chút khô khốc.
- Chị đồng nghiệp của em ở Sichuan hôm nay kết hôn, em được mời tham dự, anh sao thế, bị sốt hả, sao mặt đỏ thế?
- Không sao, anh rất bình thường...
Thấy khuôn mặt có phần biến sắc của Nhậm Cơ, lại né tránh ánh nhìn của cô, nên Hiểu Khê mới nghĩ là anh không khỏe, đang định bước đến chạm vào mặt để kiểm tra thì anh lại bước tránh đến chỗ kệ đựng rượu trong phòng.
Lấy hai ly và một chai rượu đặt lên bàn, rót một chút vào cả hai ly rồi đưa cho Hiểu Khê.
- Em không uống đâu...Anh thừa biết em uống vào lại nói năng làm loạn mà...
- Được, anh giữ em.
Nhậm Cơ đặt ly rượu lên bàn lại, anh kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn sang Hiểu Khê, chờ đợi.
Thấy vậy, Hiểu Khê cũng không nghĩ ngợi gì thêm, bước đến đứng gần chỗ anh ngồi.
- Anh rốt cuộc là làm sao thế, ai chọc anh giận phải không?
- Là em làm anh giận.
Đột ngột bị Nhậm Cơ kéo sát vào người anh, Hiểu Khê hơi lúng túng, đặt tay lên vai anh.
Bàn tay không an phận luồn ra sau lưng cô mà mơn trớn.
- Em đã làm gì chứ, anh đừng làm em thấp thỏm.
- Dáng vẻ này của em khiến anh giận vì không thể nhốt em ở yên trong phòng, chỉ để anh có thể nhìn thấy.
- Nhậm Cơ lại vuốt ve khắp đường cong trên cơ thể của cô.
- Anh thật là xấu xa, định không cho em ra ngoài hay sao? - Hiểu Khê vỗ nhẹ lên vai anh.
- Uống một chút thôi, xong anh đưa em về.
Nghe lời dụ dỗ của Nhậm Cơ xong, Hiểu Khê liền uống hết ly này lại bị anh rót cho ly khác, cuối cùng một mình cô uống gần nữa chai rượu, đứng còn không vững thì về kiểu gì.
Nhậm Cơ cười nhẹ một tiếng rồi kéo Hiểu Khê áp sát vào anh.
- Hiểu Khê, để anh đưa em đến nơi em thích.
- Ừm...Anh hư lắm...sao chỉ có một mình em say...không công bằng...phải phạt anh...!- Hiểu Khê ôm ghì lấy cổ của Nhậm Cơ, miệng bắt đầu luyên thuyên.
- Phạt anh sao, làm cho thấy nào...
Giọng cười khúc khích của Hiểu Khê truyền đến ngay, liền cúi đầu một chút, áp môi lên môi anh, hôn nhẹ một cái rồi luồn tay vào cổ áo của anh sờ soạng.
- Em muốn cởi váy...mau giúp em...
- Được, để anh giúp em...
Hiểu Khê với tay lấy chai rượu, ngửa cổ uống một ngụm lớn xong lại tìm đến môi của Nhậm Cơ, đưa rượu cho anh bằng cách này thật sự rất kích thích.
Vừa hôn vừa đưa tay cởi áo vest, xong lại vội vàng cởi áo sơ mi của Nhậm Cơ, xong lại hôn xuống yết hầu nam tính kia.
Nhậm Cơ khẽ thở hắt ra một hơi, xong lại cởi nốt phần còn lại để Hiểu Khê tha hồ làm loạn.
Không thể kiên nhẫn thêm, Nhậm Cơ liền ôm Hiểu Khê, nhấc bổng lên cao và trút bỏ hết vướng víu trên người cô.
- Ôm anh, để anh có thể yêu em, Hiểu Khê...
- Ưm...a...Nhậm Cơ...ngã em...
Vội ôm lấy cổ của Nhậm Cơ, hai chân tự giác ghì chặt vào thắt lưng của anh, cảm giác này thật sự rất hưng phấn.
Phải mất một lúc mới có thể thích ứng với sự hiện diện này, Hiểu Khê cúi đầu hôn lấy Nhậm Cơ, lúc lướt qua, lúc lại dây dưa không chịu rời.
- Thích không?
- Thích...nhưng vẫn sợ ngã...ư...!- Hiểu Khê thở hổn hển nhìn anh.
- Anh nhớ em rất nhiều, chỉ muốn được thấy em mọi lúc...Hiểu Khê của anh...!- Nhậm Cơ nói xong liền hôn lên mắt cô.
- Em cũng rất nhớ anh...
Cả hai cùng mỉm cười, sau đó Nhậm Cơ đưa Hiểu Khê quay lại giường, để cô nằm xoay lưng về phía anh, kéo phần hông lên cao rồi tiếp tục chiếm lấy, hết lần này đến lần khác.
Quá giới hạn chịu đựng, Hiểu Khê đầu hàng nằm úp trên giường mặc cho Nhậm Cơ vẫn giữ chặt phần eo của cô mà vận động kịch liệt, những nụ hôn của anh trải dài từ lưng ngược lên cổ, dừng lại ở vai của Hiểu Khê.
Đến tận khuya Nhậm Cơ mới hài lòng mà rời khỏi cơ thể của Hiểu Khê được, thấy cô đã mê mệt nên anh nhẹ nhàng ôm lấy và cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...