Buổi chiều, Hiểu Khê vừa được tan làm sớm, đang đứng nói chuyện với nhân viên lễ tân vì muốn gửi nhờ chiếc ví của Tư Truy để khi nào anh ta đến thì giúp cô trả lại, nhân viên gật đầu đồng ý.
Hiểu Khê mới vội mở túi xách ra để lấy chiếc ví, vừa đẩy đến chỗ lễ tân thì liền bị một bàn tay khác chặn lại và tiện tay lấy cả chiếc ví.
Giọng đàn ông truyền đến ngay trên đỉnh đầu của Hiểu Khê, giọng rất chói tai.
- Không phải chứ, đã nói là phải đưa trực tiếp, sao lại gửi người khác rồi.
Biết thừa là Tư Truy nên Hiểu Khê chỉ quay lại nhìn xong định xoay bước rời khỏi quầy lễ tân, lúc trưa thấy anh ta cùng Nhậm Cơ đi lướt ngang qua phòng Tài chính vào phòng giám đốc, thấy từ xa là đã không có cảm tình rồi, vẫn là không nên gặp mặt trực tiếp.
- Này...này Hiểu Khê...sao mà lạnh lùng thế, anh chưa cảm ơn vì em đã giúp đỡ mà...Chờ đã...!– Tư Truy vội cất ví vào túi trong áo vest xong hối hả chạy theo.
- Không cần đâu, anh đừng đi theo tôi nữa.
– Hiểu Khê càng đi nhanh hơn.
- Chân em dài bằng anh không mà đua, cảm ơn đàng hoàng thôi có gì đâu mà em sợ anh như sợ tà thế? – Tư Truy vẫn cố đi theo, hai người thư ký cũng ba chấm với mỗi câu mà anh nói.
Đi cả đoạn rồi mà Tư Truy vẫn cố chấp đi theo phía sau, nói luyên thuyên không ngớt, Hiểu Khê dừng lại, quay đầu nhìn người phía sau.
- Đừng đi theo nữa, tôi nghe lời anh cảm ơn rồi.
- Đẹp quá trời mà sao khó tính thế, để anh mời em bữa tối coi như lời cảm ơn chứ nhỉ.
– Tư Truy nhướn mày, cười gian manh.
- Thôi được rồi, tôi thấy không tin tưởng anh lắm, không nói đến công việc thì tôi thấy anh hay làm mấy trò kỳ lạ lắm.
Nghe Hiểu Khê nói thẳng thắn quá, Tư Truy liền đặt tay lên lồng ngực và giả bộ bị tổn thương.
Hai người thư ký phía sau cũng quay mặt đi chỗ khác để nén cười.
- Thì lần đó anh có quá tay làm em đau thật, anh rất cắn rứt lương tâm, không ngờ lại được em ra tay nghĩa hiệp giúp anh không bị tai nạn...Anh rất xúc động...
- ...!– Hiểu Khê và hai người thư ký đều nhìn Tư Truy bằng ánh mắt phán xét.
- Thôi được, anh không nhớ chuyện gì hết, nhưng mà anh là người có ơn tất báo, nếu em không chịu đi ăn tối thì anh liền đi theo em đến tận nhà.
– Tư Truy đứng thẳng lại, giọng nghiêm túc, cúi đầu nhìn Hiểu Khê.
- Tôi báo cảnh sát.
– Hiểu Khê liền lục tìm điện thoại.
- Ấy ấy...ai lại làm thế, vậy để lần sau anh đáp lễ, em cất điện thoại đi nào.
– Tư Truy quay lại dáng vẻ lất cấc như bình thường, cười cười nhìn cô.
Thấy Tư Truy không còn đi theo nữa, Hiểu Khê mới an tâm tiếp tục đi tiếp về chung cư.
Không muốn dính dáng gì đến kiểu người như Tư Truy, với lại anh ta cũng là giám đốc của NingXia, có chuyện gì lại không hay.
Một chiếc Phantom Mansory đen nhám đang dừng cách chỗ Hiểu Khê và Tư Truy không xa, yên lặng theo dõi hành động của hai người họ.
Ngày hôm sau, chưa đến giờ làm việc nên Mạch Tử vẫn còn đang ngồi nói chuyện cùng Pha Triết, thấy Hiểu Khê đẩy cửa phòng Tài chính đi vào liền quay lại chào hỏi nhau một lượt.
Đi trở vào phòng quản lý, Hiểu Khê cởi áo khoác mắc lên ghế rồi ngồi xuống lục túi xách lấy điện thoại ra, kiểm tra danh bạ xong đặt lên bàn làm việc.
Sau đó mở máy tính lên để in một số báo cáo của tuần qua, một lát còn phải đi họp, đang đứng chờ tài liệu chạy ra khỏi máy in thì nghe tiếng gõ cửa, người bước vào là Y Phúc.
- Xin chào cô Sở, tôi biết chuyện này khá đường đột...nhưng mà tôi vẫn muốn gặp cô trước để nhắc cô.
- Chuyện gì thế ạ? – Hiểu Khê quay lại nhìn người sau lưng, thấy vẻ mặt lo lắng của Y Phúc.
- Hiện tại, Faurecia và NingXia đang đối đầu, cô đừng qua lại với giám đốc bên đó...!– Y Phúc nói đến đây lại lấp lững.
- Qua lại gì chứ ??? – Hiểu Khê đặt mớ tài liệu trên tay xuống bàn, ngạc nhiên nhìn Y Phúc.
- Hôm trước, cô dùng điện thoại công ty gọi điện cho NingXia, hôm qua còn gặp riêng ở bên ngoài, tiên sinh biết chuyện này...!– Y Phúc lại ngập ngừng.
Như hiểu ra vấn đề mà Y Phúc đang muốn nói, Hiểu Khê chỉ thở dài ra một hơi, cô chẳng làm gì khuất tất nên không lo lắng.
- Anh yên tâm, tôi không làm chuyện gì ảnh hưởng đến công ty đâu, giám đốc NingXia gặp tôi chỉ vì tôi đã giúp anh ta nhặt lại ví thôi.
- Nhưng cô cũng phải cẩn trọng, vì cô đang là quản lý phòng Tài chính của Faurecia, nếu xảy ra sơ xuất thì tôi lo sợ cho công việc của cô.
– Y Phúc nhìn Hiểu Khê.
- Tôi sẽ cẩn thận hơn...cảm ơn anh, Y Phúc.
– Hiểu Khê mỉm cười nhìn người trước mặt.
- Vậy...vậy tôi xin phép.
– Y Phúc nói rồi rời đi ngay.
Từ khi nào Faurecia và NingXia đối đầu nhau rồi nhỉ, không lẽ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì rồi sao, Hiểu Khê cầm sấp báo cáo trên tay, vừa đi đến phòng họp vừa tiếp tục suy nghĩ, nếu xét trên thị trường chung thì NingXia không bằng Faurecia về các khoản rót vốn, còn thêm Hoành Thị đang ra sức xây dựng nền tảng dưới danh nghĩa hợp tác với Faurecia.
Nhưng tại sao Faurecia lần này có vẻ lại dè chừng NingXia như vậy, Hiểu Khê lại tự ngẫm nghĩ thêm, mấy hôm nay cô có bỏ lỡ sự kiện gì không nhỉ, chỉ có hôm đi trễ đó thôi, mà cũng không nghe ai nhắc đến nội dung gì quan trọng trong cuộc họp, nên Hiểu Khê cũng đinh ninh không có vấn đề gì.
Vào trong phòng họp, Hiểu Khê vừa ngồi xuống ghế xong quay sang hỏi chị quản lý phòng Sale về những nghi hoặc trong lòng.
- Chị, hôm em đi trễ không tham gia cuộc họp vào buổi sáng, đã có chuyện gì thế?
- À, hôm đó giám đốc chỉ nhắc đến một số dự án lớn ở Thâm Quyến, phải hủy bỏ một số hạng mục với NingXia nữa, nhưng không đề cập chi tiết, chắc hôm nay sẽ nói rõ.
– Chị quản lý phòng Sale nói.
Đang muốn hỏi thêm nhưng không được, Nhậm Cơ và một số lãnh đạo cấp cao vừa bước vào rất nhanh, anh liền ném mạnh một sấp tài liệu xuống xong chống hai tay lên mặt bàn, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt đang rất tức giận, giọng nói cũng trở nên khó nghe cực kỳ.
- Phòng Tài chính, tất cả dự án và báo cáo cho hàng loạt dự án ở Thâm Quyến, từng chi tiết, hạng mục, thỏa thuận để đấu thầu tại sao lại giống NingXia 100%?
Vừa dứt lời, tiếng xì xầm bàn tán liền xuất hiện ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chỗ Hiểu Khê đang ngồi.
Không đúng, Hiểu Khê cũng sững sờ không kém, những dự án này vừa được Hiểu Khê đưa đến ngày hôm qua, thậm chí là đưa riêng thì đúng hơn, dù bên NingXia có đưa ra đề xuất gì thì cũng không thể giống hoàn toàn được.
Hiểu Khê đứng dậy trước, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nhưng báo cáo dự án này tôi chỉ vừa đưa cho giám đốc vào sáng hôm qua...làm sao có chuyện NingXia lại có thể giống hoàn toàn được.
- Đến đây xem.
- Nhậm Cơ nói xong liền ngồi xuống ghế, cả người anh toát ra sự tức giận.
Hiểu Khê rời khỏi chỗ ngồi, cô dè dặt đi đến gần chỗ tài liệu đang nằm trên bàn, một bên là của Faurecia và một bên là của NingXia, lật tài liệu của NingXia ra xem, Hiểu Khê sốc vô cùng.
Giống đến từng con số phần nhỏ nhất, vị trí từng hạng mục, câu từ ngắt dòng đều giống nhau hoàn toàn, cả hai tập tài liệu đều là bản sao của nhau.
- Không thể nào...
- Tất nhiên là có thể, cô đã bất cẩn dùng điện thoại nội bộ của công ty để liên lạc cho NingXia, tôi đã cho người kiểm tra nhật ký cuộc gọi.
Giọng nói của Hoành Kiều Kiều vang lên, cô ta vừa lúc xuất hiện ngay cửa ra vào cùng hai thư ký đang đứng phía sau.
Lớn giọng chất vấn Hiểu Khê xong mới đi vào phòng họp.
- Tôi thừa nhận là có dùng điện thoại công ty để gọi cho NingXia, nhưng không phải vì mục đích làm lộ báo cáo dự án...
- Báo cáo dự án của phòng Tài chính thì do cô chịu trách nhiệm, gọi điện thoại cho tập đoàn đối nghịch với Faurecia cũng là cô gọi, gặp riêng giám đốc của NingXia cũng là cô gặp.
Nghe từng lời của Hoành Kiều Kiều nói ra như đang khẳng định việc làm lộ các dự án ở Thâm Quyến cho NingXia chính là bản thân cô làm, Hiểu Khê không chấp nhận, cô không làm gì cả, mọi thứ quá trùng hợp.
- Không phải, nội dung cuộc gọi đó và lần gặp mặt đó chỉ là vì một vài vấn đề riêng tư, tuyệt đối không liên quan gì đến Faurecia và các dự án ở Thâm Quyến...
- Nói như cô Sở đây, ai nói mà không được, bằng chứng hiện tôi đang giữ, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra trùng hợp như thế được.
– Hoành Kiều Kiều nói tiếp, vẻ mặt của cô ta lúc này có gì đó rất đắc ý.
Hoành Kiều Kiều nói không sai, dù cô không làm chuyện sai quấy, nhưng báo cáo dự án lại giống hệt nhau, còn việc liên lạc với công ty đối thủ, xong còn gặp mặt bên ngoài thì dù có cãi tới gãy lưỡi cũng không ai tin việc đó mình không làm.
Lúc này Hiểu Khê mới hiểu được hết ý những câu nói của Y Phúc lúc sáng khi đến tìm cô.
NingXia đã gửi dự án đi sớm hơn một chút và được thông qua, nên Nhậm Cơ đang tức điên lên là đúng, thất thoát lần này thật sự rất khủng khiếp.
Thấy không khí quá căng thẳng, lúc này phó giám đốc mới từ tốn lên tiếng.
- Vẫn còn ba ngày để tham gia đấu thầu lần cuối, nếu chúng ta tìm được đối sách khác tốt hơn NingXia thì có thể thay đổi hoặc giảm bớt thất thoát...
- Ông đọc qua báo cáo dự án của NingXia chưa, hoàn toàn không có kẽ hở nào để chúng ta có thể tìm ra rồi thay đổi khác.
– Hoành Kiều Kiều nói.
Đúng là không có chi tiết hay kẽ hở nào trong dự án này cả, Hiểu Khê đã tìm hiểu rất chi tiết và cẩn thận, cuối cùng nó lại trở thành điểm chí mạng của cô.
- Lập tức đi Thâm Quyến.
Nhậm Cơ nói xong liền đứng dậy xoay người rời khỏi phòng họp, Hoành Kiều Kiều định đi theo thì Nhậm Cơ chặn lại, anh đứng ngay cửa nói.
- Em ở lại đây, thay anh kiểm tra các dự án với Hoành Thị, anh đi cùng phòng Tài chính.
Thấy Hiểu Khê vẫn đứng ngơ ngác, Y Phúc liền thúc giục cô mau đi lấy túi xách và áo khoác xong xuống cửa công ty chờ, bọn họ sẽ phải bay đến Thâm Quyến ngay bây giờ, để còn tìm ra cách giải quyết dành lại dự án.
Thâm Quyến nằm ở cực nam của đại lục Trung Quốc, ở phía nam của tỉnh Quảng Đông, nằm cạnh Hồng Kông, tiếp giáp với thành phố Đông Hoản và thành phố Huệ Châu, là một trong những trung tâm kinh tế lớn của Trung Quốc.
Sân bay Bảo An Thâm Quyến, nhiệt độ đang là 11 độ, cả bốn người vừa đi từ trong sân bay ra, Hiểu Khê đi phía sau phải cố bắt kịp bước chân của những người đi trước, ra đến bên ngoài thì thấy Nhậm Cơ đang đứng chờ ở gần chiếc Rolls-Royce.
Cô vội cúi đầu bước vào trong xe ngồi trước, xong Nhậm Cơ mới bước vào ngồi bên cạnh, Y Phúc đóng cửa xe xong liền quay lại ghế phụ phía trước.
Sau khoảng một tiếng thì đến trước cửa tập đoàn ZTI, nhân viên bảo an chạy đến mở cửa xe.
Nhậm Cơ vừa bước xuống thì đã được giám đốc ZTI cùng vài người khác nữa xuống đón tiếp và hướng dẫn đi vào thang máy để lên tầng 28 tham gia cuộc họp.
Đông người quá, có vài gương mặt mà Hiểu Khê vẫn nhớ đã từng gặp ở buổi diễn thuyết cùng Nhậm Ni.
Thấy Y Phúc và Y Vân đang đứng phía sau, Hiểu Khê định đứng chung với bọn họ nhưng Nhậm Cơ lại liếc mắt sang nhìn cô, Y Phúc liền đẩy nhẹ Hiểu Khê đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Nhậm Cơ.
Dù không muốn nhưng nhìn thái độ của anh lại khiến Hiểu Khê lo sợ hơn, Y Vân liền đặt máy tính và tài liệu xuống trước mặt cô rồi đứng lùi lại chỗ cũ.
- Nhậm tiên sinh đã đến, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu triển khai kế hoạch được rồi, tôi vừa nhận được thông báo từ phía NingXia kêu gọi hợp tác, nhưng vẫn muốn chờ ý kiến riêng của mọi người rồi mới quyết định.
– Giám đốc ZTI, một người đàn ông khác lớn tuổi phát biểu.
- NingXia vừa rồi đã dành được rất nhiều dự án ở các trung tâm trọng điểm, cách làm việc cũng không thỏa đáng, nói trắng ra là “chơi không đẹp”.
– Một người khác nói.
- Lần này trưng cầu ý kiến của tất cả mọi người khi diễn ra đấu thầu vào ba ngày tới, bỏ phiếu cho Faurecia.
– Giám đốc ZTI đứng dậy nói.
- Vậy hai ngày nữa Faurecia sẽ đưa báo cáo dự án cuối cùng đến, nếu có bất cập sẽ sửa lại lần cuối cùng.
– Nhậm Cơ đang ngồi, lúc này mới lên tiếng.
- Thế thì tốt quá rồi.
– Giám đốc ZTI nói.
Ngồi nghe bọn họ trao đổi công việc, Hiểu Khê đã nắm bắt được toàn bộ nội dung, trong hai ngày tiếp theo Faurecia bắt buộc phải đề xuất lại một dự án đấu thầu khác hoàn toàn với bên NingXia, nghĩ đến đây Hiểu Khê lại thấy khô khốc ở cổ họng, để làm dự án cũ phải mất gần một tuần mới có thể hoàn thành không có chút sai sót, bây giờ chỉ với hai ngày thì làm sao kịp chứ.
Rồi chuyện bị vu khống tuồn thông tin cho NingXia nữa, trong đầu Hiểu Khê lúc nãy như có ai đang cầm búa đập mạnh vào.
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc, những người trong phòng họp lần lượt đứng dậy rồi bắt tay tạm biệt nhau, có vài người nhận ra Hiểu Khê nên cũng gật đầu chào hỏi cô.
Tầng 70, khách sạn Thâm Quyến Mandarin Oriental, Y Phúc và Y Vân vừa đặt tất cả các tài liệu liên quan tới cuộc họp hôm nay, hai chiếc máy tính lên bàn làm việc trong phòng xong mới cùng nhau rời đi.
Nhân viên khách sạn cũng đã được căn dặn từ sớm để chuẩn bị trang phục cho Nhậm Cơ và Hiểu Khê.
- Có nhất thiết phải ở chung một phòng không ạ...!– Hiểu Khê nhìn căn phòng lớn này.
- Chúng ta chỉ có hai ngày để hoàn tất công việc, nếu em cảm thấy có thể làm nhanh hơn khi ở một mình thì anh đặt phòng khác cho em.
– Nhậm Cơ cởi áo vest và cà vạt ra, ném lên ghế sofa xong đi thẳng đến bàn làm việc.
- Có hai ngày thôi, liệu có kịp không anh? – Hiểu Khê cởi áo khoác và túi xách đặt lên ghế.
- Nếu em bắt đầu ngay thì sẽ kịp.
Nhậm Cơ mở cả hai máy tính lên cùng lúc, Hiểu Khê thở dài ra, kéo chiếc ghế ở bàn ăn đến ngồi bên cạnh.
- Phần này em tìm hiểu lại kỹ hơn về những mục anh đã khoanh, tổng hợp lại tất cả rồi gửi cho anh, sau đó làm đến chỗ này.
– Nhậm Cơ đẩy một sấp tài liệu sang bên chỗ Hiểu Khê.
- Ừm.
Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng gõ bàn phím, tiếng lật giấy, Hiểu Khê cẩn thận lướt kỹ các hạng mục, phân tích thật kỹ các chỗ mà Nhậm Cơ đã khoanh.
Chốc chốc, Y Phúc và Y Vân lại đi vào, mang theo cà phê và bánh ngọt đặt bên chỗ Hiểu Khê, xong lại đặt tài liệu khác để Nhậm Cơ xem xét và ký tên lên đó.
Vừa tổng hợp đến mục cuối cùng, Hiểu Khê cầm tài liệu lên để xem kỹ hơn, cô phát hiện ra lỗi ở bản báo cáo cũ bị NingXia sao chép.
- Nhậm Cơ, em tìm ra lỗi này hay lắm, nếu NingXia dùng bản báo cáo dự án giống cái của em làm thì có chuyện để chúng ta xét rồi, NingXia chỉ có một công ty chủ quản, đại diện cũng vậy, nhưng anh thì khác, anh đẩy sang Lixun thử xem...em vừa đưa lên hệ thống đối soát.
Nhìn bảng hệ thống đối soát mà Hiểu Khê vừa làm, Nhậm Cơ đặt tay gác lên lưng ghế của Hiểu Khê, tập trung xem xét.
- Lixun đại diện, đẩy cả Sichuan vào một cụm, cổ phiếu ở đấy đang tăng trưởng, em thêm vào dòng cuối đi.
- Nếu HongYuan thì sao anh, dù gì Sichuan cũng không gần Lixun, tỷ suất không bằng nhưng vẫn cao hơn rất nhiều NingXia.
– Hiểu Khê thắc mắc.
- Anh thấy lệch nhau 3%, nhưng vẫn là Sichuan sẽ chắc chắn hơn, HongYuan để vào dự án sau.
– Nhậm Cơ giải thích.
- Tăng ở đây một chút không anh, dù không được 100%...!– Hiểu Khê chỉ vào dòng gần cuối trên bảng hệ thống.
- Em đẩy lên đi, xong thêm sang bảng tiếp theo, có gì hỏi anh.
Nói xong, Nhậm Cơ quay lại nhìn vào màn hình máy tính của anh, phần khó nhằn nhất đang làm anh điên đầu.
Thấy Nhậm Cơ định hút thuốc, Hiểu Khê có ý hơi nghiêng mặt sang bên kia, cô không thích mùi thuốc lá.
Thấy Hiểu Khê tránh mặt, Nhậm Cơ đặt điếu thuốc xuống lại, không hút nữa.
- Anh cứ hút đi, em tránh xa một chút cũng được mà...
- Xin lỗi em, một chút anh hút sau.
Nói xong liền lấy tách cà phê uống sạch trong một hơi.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, Hiểu Khê lấy một chiếc bánh nhỏ đưa đến.
- Nạp chút chất ngọt làm anh thấy dễ chịu hơn đấy.
- Anh không ăn đồ ngọt, em cứ ăn đi.
– Nhậm Cơ từ chối.
- Ngon mà, em thấy ngon hơn mùi thuốc lá kia đấy.
– Hiểu Khê vừa cắn một nữa cái bánh xong đặt lên đĩa lại, cô đứng dậy vươn vai.
Nhìn đến đồng hồ thì mới biết đã gần 9h tối rồi, nhanh quá, tập trung làm việc rồi không còn nhớ tới thời gian nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...