Lạc


Canton Disco (Shanghai Edition), một chuỗi nhà hàng nổi tiếng ở Phố Tây, chuyên các món Quảng Đông đặc trưng, nhạc nền du dương trong khung cảnh tràn ngập sự hào nhoáng và sang trọng, nghệ sĩ đánh piano đang say sưa di chuyển những ngón tay linh hoạt để tạo ra những giai điệu bay bổng.

Nhân viên nhà hàng vừa mở cửa xe để Nhậm Ni và Hiểu Khê bước xuống trước, phía sau là xe của Nhậm Cơ, anh đưa tay đỡ Hoành Kiều Kiều bước ra, nhìn sang Hiểu Khê bằng vẻ mặt không có cảm xúc.

Rất nhanh, nhân viên phụ trách liền hướng dẫn cả bốn người đi vào thang máy để vào phòng riêng đã được thư ký của Nhậm Ni đặt trước đó, đang có hai nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn, giúp kéo ghế để Hiểu Khê và Hoành Kiều Kiều ngồi xuống trước.

Sau đó các món ăn đậm chất Quảng Đông lần lượt được mang đến, có vài món Hiểu Khê không thích, Nhậm Ni cầm đũa gấp một ít thức ăn đặt vào bát của Hiểu Khê rồi thúc giục cô hãy cứ tự nhiên.

Ngồi nghe ba người này trao đổi công việc với nhau làm Hiểu Khê chỉ có thể im lặng tiếp tục ăn, nhân viên phục vụ mang rượu đến, rót vào mỗi ly rồi đặt đến trước mặt bốn người họ.

Hiểu Khê không biết uống rượu, cô nghĩ thầm trong đầu, bữa tối nay cũng thật nực cười, Nhậm Cơ và Hoành Kiều Kiều sắp đính hôn cũng xem như là sắp thành một gia đình, còn người bên này lại là cha của anh, còn cô thì là người lén lút qua lại với Nhậm Cơ ở sau lưng, thật đúng như trò đùa lố bịch nhất mà cô có thể tưởng tượng ra lúc này.

Nhậm Ni chạm ly vào ly của Hiểu Khê, làm cô lúng túng vội nâng ly lên, nhắm mắt uống đại thôi, chỉ một chút chắc không sao, hương vị thật khó nuốt, Hiểu Khê nhăn mặt khi rượu vừa chạm đến vị giác, tại sao thứ khó uống này lại được mọi người uống một cách say sưa như vậy nhỉ, Hiểu Khê tự hoài nghi, hay do khẩu vị của cô quá tệ không cảm thấu được vị ngon của rượu.

Nhân viên phục vụ định rót thêm, nhưng Hiểu Khê xua tay từ chối, mặt cô lúc này đã đỏ ửng lên rồi, hai bên tai bắt đầu ù ù.

Lúc lâu sau, thấy Nhậm Ni đứng dậy để rời đi, Hiểu Khê định đi theo ông ấy để quay lại Faurecia thì nghe giọng Hoành Kiều Kiều nói.

- Cô Sở, để tôi dặn tài xế đưa cô về sau nhé, tôi và Nhậm tiên sinh phải ra sân bay rồi, ngài ấy sắp trễ giờ bay.

- À...vâng vâng, cảm ơn mọi người...!– Hiểu Khê vội cúi đầu chào, rồi lại nói linh tinh gì đấy.

Quay sang nhìn Nhậm Cơ vẫn đang uống rượu kia, Hoành Kiều Kiều liền nhíu mày nhắc nhở:

- Anh mau về đi, đừng uống rượu nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi Thâm Quyến đấy, em đưa cha ra sân bay đây.

- Ừ.

Không nhìn người trước mặt, Nhậm Cơ không lạnh không nhạt đáp, chờ cho hai người này đi trước, tài xế riêng mà Hoành Kiều Kiều dặn đưa Hiểu Khê về nhà mới bước vào:

- Cô Sở, Hoành tiểu thư căn dặn tôi đưa cô về, mời cô theo tôi ạ.

- Tôi đưa cô ấy về.

- Nhậm Cơ đặt ly rượu trên tay xuống xong mới lên tiếng.

- Nhưng...nhưng...vậy làm phiền tiên sinh, tôi xin phép về trước ạ.

- Thấy ánh mắt của Nhậm Cơ, người tài xế hơi hoảng, liền rời đi ngay.


Y Phúc lúc này mới bước vào, nhìn hai người còn ở trong phòng, tự nhiên lại thấy bất an trong lòng, không phải sắp cãi nhau nữa đấy chứ, trong đầu Y Phúc đang thầm cầu xin hôm nay hai con người này đừng giống như lần trước nữa, người đánh người tức giận, làm anh và Y Vân thấp thỏm lo lắng không biết khi nào Nhậm Cơ sẽ bắt đầu nổi điên.

- Tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xe, mời ngài về.

Vừa đứng dậy, Nhậm Cơ liền kéo tay Hiểu Khê đi theo, nhưng mà nãy giờ Hiểu Khê chỉ đứng im lặng nhìn, bị kéo đi cũng không ầm ĩ, ngồi vào xe cũng rất yên bình.

Y Phúc ngồi ở phía trước ghế lái cũng hơi hoang mang, cũng mong là hai người này bình thường hộ nốt đêm nay, muốn cãi thì về đến nhà cãi cũng được.

Xe dừng trước khu căn hộ cao cấp của Nhậm Cơ ở quận Tĩnh An, Nhậm Cơ dặn việc cho Y Phúc xong liền kéo Hiểu Khê đi vào bên trong, cả hai đi thang máy lên tầng 16.

Dì Tần vừa mở cửa, vừa định chào hỏi thì thấy bộ dạng Hiểu Khê như không ổn lắm, nhìn cả hai người đi lên lầu xong bà ấy cũng trở về phòng để nghỉ ngơi, gần 1h sáng rồi chứ ít gì.

Vừa vào đến phòng, Nhậm Cơ liền cởi sạch sẽ trang phục của cả hai rồi nhấc bổng Hiểu Khê lên, đi về phía phòng tắm, anh thử độ nóng của nước xong mới để Hiểu Khê ngồi vào bồn tắm.

Sự ấm áp làm Hiểu Khê khẽ thở dài, hai tai cứ ong ong cả lên, không nghe được gì cả, Nhậm Cơ vừa bước vào thì nước trong bồn lập tức tràn ra ngoài, anh đưa hai tay áp lên đầu Hiểu Khê.

- Em không uống được rượu thì cố uống làm gì?

Cảm thấy hai tai đã bớt ù, Hiểu Khê lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng:

- Đầu đau quá...

Nghe Hiểu Khê than vãn, Nhậm Cơ liền kéo cô dựa sát vào người anh, tiếp tục giúp cô xoa hai bên thái dương.

Sau đó kéo Hiểu Khê đứng dậy, lấy khăn choàng lên người cô trước, xong anh mới lấy áo choàng tắm mặc vào.

Tự giác Hiểu Khê đi ra bên ngoài phòng thay đồ, cô định sấy tóc nhưng Nhậm Cơ nhanh tay hơn, đứng phía sau vươn tay lấy máy sấy tóc cho cô, chưa kịp khô thì đã bị Hiểu Khê xoay người lại ôm lấy thắt lưng.

- Anh sắp đính hôn rồi đấy, chúc mừng nhé.

- Em không nói linh tinh thì không chịu được à? - Nhậm Cơ vẫn đang sấy tóc cho cô.

- Nói đúng mà, mà anh cũng ghê gớm thật...Anh ngủ với người khác được, còn em thì không được...Không công bằng chút nào...!– Hiểu Khê nói hơi đứt quãng.

- Hiểu Khê...!- Nhậm Cơ nhíu mày nhắc nhở.

Đặt máy sấy về chỗ cũ trước, Nhậm Cơ liền nhấc bổng Hiểu Khê đặt cô ngồi lên chiếc bàn đựng đồng hồ phía sau, rút chiếc khăn choàng trên người cô rồi ném sang một bên.

Định hôn thì bị Hiểu Khê chặn lại, luồn tay vào tóc của Nhậm Cơ, khiến cô thấy dễ chịu hơn, xong lại lướt nhẹ ngón tay lên môi anh miết tới lui.


Nhậm Cơ liền ngậm lấy ngón tay của cô và cắn nhẹ, Hiểu Khê khẽ thốt lên, đầu lưỡi anh thật nóng, cúi đầu xuống hôn, Nhậm Cơ nhíu mày vì bị Hiểu Khê chạm vào đầu lưỡi, quyến luyến không chịu rời, còn thì thầm vào tai.

- Hình như em say thật...em thấy có hai Nhậm Cơ...Không được rồi...một người đã điên lắm rồi...

- Thế thì em hời quá rồi...!- Nhậm Cơ vừa nói vừa kéo chân Hiểu Khê đặt lên thắt lưng.

- Nhẹ một chút...em không theo kịp anh...!– Hiểu Khê vừa nói vừa ôm lấy cổ Nhậm Cơ.

Cảm giác bị lấp đầy vô cùng thỏa mãn, Nhậm Cơ không vội di chuyển, anh đẩy nhẹ vai Hiểu Khê, để cô chống hai tay lên mặt bàn, dáng vẻ lúc này vô cùng gợi tình, còn cắn môi nhìn anh.

- Anh thật xấu xa...

Nghe lời này, Nhậm Cơ cười nhẹ, hơi thở đầy dục vọng nhìn Hiểu Khê, hai chân của cô cứ miết lên thắt lưng anh dụ dỗ.

Kéo cô đến thật gần hơn, Hiểu Khê ngữa cổ lên bật ra tiếng rên rĩ ái muội.

- Muốn anh không, Hiểu Khê?

- Ư...ừm...muốn...

Mỗi lần Nhậm Cơ tấn công, Hiểu Khê chỉ có thể cắn môi mà cảm nhận, mái tóc xoăn dài cũng vô thức lắc lư theo, thấy cô sắp không chống đỡ nổi, anh liền kéo cô đến gần và nhấc lên.

Hiểu Khê vội bám lấy cổ Nhậm Cơ, tiếng thở hổn hển của cô sát bên tai anh, vừa đặt Hiểu Khê nằm xuống thì cô lại bò dậy, ngẩng đầu nhìn người trước mặt:

- Em...em muốn ngồi trên người anh...

- Đến đây...

Hiểu Khê rất nhanh đã trèo lên trên, cô không vội mà cúi đầu nhìn vào mắt Nhậm Cơ, đôi mắt này rất đẹp, màu hổ phách, khi tức giận thì tối sầm lại rất đáng sợ.

Nhậm Cơ đẩy eo cô lên cao một chút để anh có thể tiến vào, anh thở hắt ra một hơi rồi nhìn người bên trên đang chật vật.

- Làm gì tùy ý muốn của em.

Chống một tay lên lồng ngực rắn chắc, Hiểu Khê hơi nghiêng đầu, cô kéo bàn tay Nhậm Cơ đặt lên môi, xong lại liếm nhẹ lên đầu ngón tay của anh và đưa vào miệng cắn nhẹ như lúc nãy bị anh cắn, chưa vừa lòng, Hiểu Khê đặt tay anh lên ngực cô mơn trớn.

Nhậm Cơ không thể nhịn nổi, anh vỗ nhẹ lên ngực Hiểu Khê rồi giữ lấy phần eo của cô, không ngừng nâng lên hạ xuống.


- Đừng...đừng...chậm lại...em không theo kịp...

- Anh không để em ngã đâu, cứ tận hưởng đi.

Không thể chịu đựng thêm, Hiểu Khê liền dùng sức để rời khỏi Nhậm Cơ, nhưng chưa kịp tỉnh táo thì lại bị anh nắm lấy hông, nâng lên, để tiếp tục hành động đang dang dỡ, mỗi lúc một nhanh hơn, mãnh liệt hơn...!Xong xuôi, Nhậm Cơ thỏa mãn, anh kéo Hiểu Khê đang ngủ mê man bên cạnh nằm sát vào người anh, nhẹ nhàng ôm cô rồi đi ngủ.

Hôm sau, tiếng chuông reo của điện thoại rất inh ỏi, Hiểu Khê vừa buồn ngủ vừa cố mò tìm chỗ chiếc điện thoại đang nằm, lấy được rồi, nhưng mà chiếc điện thoại này to hơn bình thường, số điện thoại cũng không biết là ai, chỉ ghi tên Hoành Thị...

- Đưa điện thoại cho anh, Hiểu Khê...

- Ừm...!Nhậm Cơ...

Nhưng mà điện thoại thì vẫn đang nằm trong tay Hiểu Khê, cô vừa ngủ vừa nói linh tinh, Nhậm Cơ lấy điện thoại, anh vừa nghe máy thì bên kia đã truyền đến giọng của Hoành Kiều Kiều, chất vấn anh tại sao còn chưa ra sân bay.

Thấy Hiểu Khê đang nằm sấp trên cơ thể của anh, Nhậm Cơ liền vươn tay kéo chăn đắp lên lưng cô, xong còn vỗ nhẹ đầy nuông chiều.

- 20 phút nữa tôi đến.

Không cho Hoành Kiều Kiều nói thêm chữ nào nữa, Nhậm Cơ liền tắt máy và đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cúi đầu nhìn Hiểu Khê, cơ thể trần trụi của cả hai áp sát vào nhau, thật thoải mái và dễ chịu.

Dù không muốn nhưng cũng phải ra sân bay, anh cẩn thận xoay người Hiểu Khê để cô nằm xuống bên cạnh, xong mới rời khỏi giường, đi vào phòng thay đồ.

Nhìn đồng hồ trên tay, gần 10h rồi mà Nhậm Cơ vẫn chưa xuống, Y Phúc ngồi chờ ở phòng khách mà thấp thỏm không yên, cứ vài phút thì thư ký của Hoành Kiều Kiều lại gọi điện thoại để hối thúc.

Khoảng năm phút sau thì Nhậm Cơ xuống lầu, anh cũng vội vàng đi rất nhanh, tay còn đang cài nút bấm của áo vest.

Dì Tần vội chạy ra từ phòng ăn, chưa kịp nói gì thì đã bị Nhậm Cơ nhắc nhở.

- Hiểu Khê muốn đi đâu thì dặn tài xế đưa cô ấy đi.

Nói xong liền đi một mạch ra bên ngoài, Y Phúc đã đứng mở cửa chờ sẵn, sắp đến giờ bay, từ đây ra sân bay cũng hơn mười phút, cả hai người vội vàng hơn.

Hôm nay cuối tuần nên hi vọng không bị kẹt xe, Y Phúc mở cửa xe cho Nhậm Cơ xong hối hả chạy về ghế lái, khởi động xe và rời đi.

Sân bay Thượng Hải

Vừa thấy Nhậm Cơ bước xuống xe, Hoành Kiều Kiều liền đứng dậy, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, chưa kịp nói gì thì lại phải đi nhanh đuổi theo bước chân của Nhậm Cơ.

Đến tận lúc yên vị ở khoang dành cho hạng thương gia thì mới có thể lên tiếng:

- Anh làm gì đến trễ thế, lần này nếu không lấy được mấy hợp đồng ở Thâm Quyến cho em cũng tốt cho danh tiếng Faurecia, anh còn để em chờ như thế thì lần sau em sẽ đến cửa nhà anh tìm đấy.

- Hoành Tổng đã liên lạc chưa? - Nhậm Cơ phớt lờ lời của Hoành Kiều Kiều, anh đưa mắt nhìn sang Y Phúc đang ngồi phía sau.

- Vừa liên lạc lúc nãy, thưa tiên sinh, tôi có nhận được các đề xuất thỏa thuận của ngài ấy rồi.


– Y Phúc vừa nói xong liền đưa máy tính cho Nhậm Cơ xem.

Thấy người đàn ông trước mặt không nhìn đến mình một cái từ nãy giờ, Hoành Kiều Kiều có chút bực mình ra mặt, nhưng mà không dám phàn nàn vì dè chừng sợ làm Nhậm Cơ tức giận, đành ngồi yên quan sát.

Sau khoảng hơn hai tiếng thì bọn họ đến Tập đoàn ZTI, trụ sở chính đặt tại Thâm Quyến, nhân viên lễ tân vội vã chạy ra tiếp đón cẩn thận, cũng vừa lúc đó xe của Hoành Tổng cũng vừa dừng lại ngay phía sau, nhân viên bảo an vội mở cửa xe, Hoành Tổng bước ra liền thấy mấy người bọn họ, ông ấy bắt tay với Nhậm Cơ rồi mới hỏi.

- Làm phiền Nhậm tổng phải đến tận đây giúp đỡ, thật vất vả cho ngài.

Nhậm Cơ không trả lời, tuy không lạ gì thái độ này của Nhậm Cơ nhưng mà vẫn cảm thấy không được hài lòng lắm.

Rất nhanh, giám đốc ZTI cùng hai trợ lý vội vàng đi ra khỏi thang máy, bước nhanh đến chỗ Nhậm Cơ để bắt tay và chào hỏi, xong bọn họ đi vào thang máy để lên lầu cao nhất, chuẩn bị đàm phán.

Gần bốn giờ chiều, Hiểu Khê mới lồm cồm bò dậy, kéo chăn ra khỏi đầu, ngó xung quanh tìm điện thoại, mở màn hình lên xem giờ, may mà hôm nay chủ nhật, không thì lại mệt nữa, ôm đầu ngồi dậy trước.

- Đau đầu chết đi được...ở đây là đâu vậy nhỉ?

Nhìn xung quanh thấy bản thân đang ở trong một căn phòng rất lớn, tông màu chủ đạo là đen, mọi thứ trong phòng đều rất gọn gàng và tối giản, nhưng mùi hương thoang thoảng nghe rất quen thuộc.

Hiểu Khê nhặt lại trang phục của cô đang nằm trên sàn, mặc vào xong mới mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc đến chỗ cầu thang thì mới nhớ ra đây là căn hộ của Nhậm Cơ.

Thấy Hiểu Khê đi xuống, dì Tần vội đi đến chào hỏi.

- Cô Sở, tiên sinh có dặn nếu cô muốn đi đâu thì nói để tôi thông báo tài xế đưa cô đi.

- À...cháu chào dì ạ, hôm qua cháu say rượu, không biết về đây lúc nào...đầu óc cứ quay loạn cả lên...!– Hiểu Khê gãi gãi đầu, ngại ngùng đáp.

- Ra thế, hèn gì tối hôm qua thấy cô mặt đỏ như tôm luộc, lại không nói năng gì, đầu bếp Chương đã chuẩn bị thức ăn rồi, mời cô dùng.

– Dì Tần nói.

Bụng đang cồn cào nên Hiểu Khê không từ chối, cô theo dì Tần đi vào nhà ăn, vừa ngồi xuống liền được người giúp việc đưa thức ăn đặt lên bàn.

Ăn xong, Hiểu Khê đi lên lầu để lấy áo khoác và túi xách, giờ mới có dịp nhìn kỹ hơn phòng ngủ của Nhậm Cơ, đi sang cánh cửa bên phải, thì ra là phòng làm việc của anh, Hiểu Khê chậm rãi đi đến chỗ bàn làm việc, chỉ có vài quyển sách đặt lung tung trên đó, cặp mắt kính, vài cây bút và máy tính.

Cô tò mò, ngồi xuống ghế, kéo hộc tủ của bàn làm việc ra, thấy một số giấy tờ không quan trọng, thứ thu hút ánh mắt của Hiểu Khê là chiếc hộp gỗ nhỏ màu nâu có khắc rõ chữ “Sở Hiểu Khê” ở góc phải bên dưới trên mặt hộp.

Mở ra xem, là chiếc vòng tay màu bạc đính rất nhiều đá quý được trang trí rất cầu kỳ và tỉ mỉ, còn một mảnh giấy nhỏ đặt giữa chiếc vòng, giấy màu đen, phần chữ khắc nổi màu bạc ghi ngày sinh nhật của cô.

Thì ra Nhậm Cơ biết ngày sinh nhật của cô, nhưng mà lúc đó hình như anh đi công tác khá lâu, còn cô thì đi Hồ Nam, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện không vui, Hiểu Khê đặt chiếc hộp vào chỗ cũ, đứng dậy rời khỏi phòng.

Dì Tần định nói tài xế đưa cô về, nhưng nhận được sự từ chối, Hiểu Khê muốn bắt xe buýt về cho thoải mái, cô tạm biệt mọi người rồi đi nhanh ra khỏi khu căn hộ, trong lòng lại nghĩ đến việc Nhậm Cơ sắp đính hôn, cả hai người không thể tiếp tục dây dưa như thế này mãi được, nếu chuyện vỡ lỡ thì Faurecia của Nhậm Cơ sẽ gặp chuyện mất, cô không thể trơ mắt nhìn được, thứ anh khao khát nhất, muốn có nhất là Faurecia.

Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang nhuốm màu hoàng hôn, ước rằng chưa từng gặp Nhậm Cơ, chưa từng yêu thích anh nhiều như thế, chưa từng nhìn thấy nhau...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui