Lạc Vương Phi

     Trong đại sảnh Lạc vương phủ, Lãnh Tuyệt Tình lơ đãng đánh giá trang sức xung quanh, cách bài trí đại sảnh, nhưng suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào: không biết Mộng Khê có cùng Nam Cung Quyết đến đại sảnh hay không…

Lơ đãng xoay người, liền thấy được bóng dáng yểu điệu mà hắn ngày nhớ đêm mong đang hướng phía đại sảnh đi tới: Mộng Khê!

Lãnh Tuyệt Tình trong lòng vui vẻ, đang muốn tiến lên nghênh đón Lạc Mộng Khê, lại thấy Nam Cung Quyết đi bên cạnh Lạc Mộng Khê, đành dừng lại cước bộ.

Lạc Mộng Khê kéo cánh tay Nam Cung Quyết, nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết lại cúi đầu không biết cùng Lạc Mộng Khê nói cái gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù hiện lên ấm áp cùng ý cười sủng nịnh.

Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, Lãnh Tuyệt Tình không nhìn thấy biểu hiện trên mặt nàng, nhưng đáy mắt nàng dạt dào hạnh phúc cùng ngọt ngào, thật sâu làm đau tâm Lãnh Tuyệt Tình: Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết là thật tâm yêu nhau, hai người ở cùng một chỗ, tất cả thiên địa vạn vật đều bị lu mờ, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, nếu ta chia rẽ bọn họ có phải rất tàn nhẫn hay không, nhưng nếu ta thành toàn cho bọn họ, Tuyệt Tình từ nay về sau xem như không còn nữa…

“Lãnh cung chủ, thật ngại, để cho ngươi phải chờ lâu”. Khi suy nghĩ của Lãnh Tuyệt Tình còn đang kịch liệt đấu tranh, bóng dáng của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đã tiến vào đại sảnh.

“không sao, Lãnh mỗ cũng là vừa mới tới”. Lãnh Tuyệt Tình thu hồi suy nghĩ, lễ phép khách sáo, ánh mắt ưu thương lặng lẽ nhìn Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê vẫn chưa chú ý tới Lãnh Tuyệt Tình luống cuống, kéo cánh tay Nam Cung Quyết, đi tới ghế chủ tọa, Lãnh Tuyệt Tình ngồi xuống một ghế cho khách.

Nha hoàn đem trà thơm mang lên, rất nhanh rời khỏi, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình.

Nam Cung Quyết nhấp một ngụm trà nhỏ xong lại đem chén trà đặt lên bàn: “không biết Lãnh cung chủ đêm khuya tới thăm Lạc vương phủ, là có chuyện gì?”

Nam Cung Quyết hỏi trực tiếp, Lãnh Tuyệt Tình cũng không tính quanh co lòng vòng: “Lãnh mỗ lần này đến Lạc vương phủ, là vì chuyện tro cốt mẫu thân Lạc Mộng Khê, mẫu thân Mộng Khê - Mai Nhược Vân là thánh nữ tiền nhiệm của Tuyệt Tình cung, sau khi mất, tro cốt được an táng ở Tuyệt Tình cung.”

“Nhưng Lạc thừa tướng lại cùng người khác hợp tác, muốn đến Tuyệt Tình cung đoạt đi tro cốt Mai Nhược Vân”. Tin tức này, Nam Cung Quyết đã sớm biết.

“Đúng vậy!” Lạc Mộng Khê đã sớm đem chuyện này báo cho tả hữu hộ pháp biết, cho nên, Nam Cung Quyết biết chuyện này, Lãnh Tuyệt Tình cũng không thấy kì lạ: “Người Lạc thừa tướng lựa chọn hợp tác, là Hạ Hầu Thần.”

Nam Cung Quyết không nói gì, mâu quang vi thiểm, liễm mâu trầm tư.

“Lạc thừa tướng cùng Hạ Hầu Thần quỷ kế đa đoan, hơn nữa Lạc Hoài Văn lại là quan văn đứng đầu của Thanh Tiêu, Hạ Hầu Thần là Tây Lương thái tử, nếu hai người bọn họ hợp tác, không chỉ Tuyệt Tình Cung, ngay cả giang sơn Thanh Tiêu, cũng sẽ khó giữ được…”

“Ý của Lãnh cung chủ là?” Nam Cung Quyết đã đoán được ý đồ đến đây của Lãnh Tuyệt Tình: “Ngươi và ta liên thủ hợp tác, cùng đối phó với Lạc Hoài Văn và Hạ Hầu Thần”.

“không sai, không biết ý tứ của Lạc vương gia như thế nào?” Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình đều là người thông minh, chỉ nói một chút liền hiểu, không cần phải nhiều lời. Huống chi, đây là chuyện mà cả hai bên đều có lợi, chỉ cần là người thông minh, đều sẽ đáp ứng.

Nam Cung Quyết trầm tư một lát: “sự tình đột ngột phát sinh, bổn vương ngay một lúc cũng không thể cho Lãnh cung chủ câu trả lời thuyết phục, cho bổn vương suy nghĩ một ngày, ngày mai trước khi mặt trời lặn, bổn vương sẽ cho Lãnh cung chủ đáp án.”

“Được, ngày mai, trước khi mặt trời lặn, Lãnh mỗ ở trong trà lâu chờ câu trả lời của Lạc vương gia”. Cùng người hợp tác, không thể bức quá mau, khi Lãnh Tuyệt Tình hạ quyết tâm đến Lạc vương phủ, đã đem lợi hại trong đó phân tích rõ ràng.

Nam Cung Quyết là người thông minh, tự nhiên sẽ không mù quáng quyết định, hắn muốn suy nghĩ một ngày, cũng là chuyện bình thường.

“Khởi bẩm vương gia, Tứ hoàng tử thỉnh vương gia đến thư phong một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng”. Thanh âm thị vệ cung kính bẩm báo vang lên ngoài cửa, Nan Cung Quyết hơi hơi nhíu mày: “Bổn vương đang tiếp khách, không thể đi, mời Tứ hoàng tử đến đại sảnh”.

“Nhưng Tứ hoàng tử nói việc quan trọng, cần người nhanh đến thư phòng xử lí…” Thị vệ càng nói giọng càng nhỏ, cũng không dám nhìn lén sắc mặt Nam Cung Quyết.

“Lạc vương gia, ngươi có việc gấp cần xử lí, Lãnh mỗ cũng không tiện quấy rầy, cáo từ”. Lãnh Tuyệt Tình đứng dậy muốn đi, lại bị Nam Cung Quyết gọi lại:

“Lãnh cung chủ đến Lạc vương phủ làm khách, sao có chuyện vừa đến đã muốn đi ngay, Bắc Đường Diệp thường thích chuyện bé xé ra to, lần này, hẳn cũng không phải việc gì gấp, Mộng Khê, tiếp đón Lãnh cung chủ, bổn vương đi một chút sẽ trở lại ngay”.

Nam Cung Quyết theo thị vệ bước nhanh đến thư phòng, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Lãnh Tuyệt Tình cùng Lạc Mộng Khê, trong nhất thời không khí trong phòng yên lặng đến làm cho người ta hít thở không thông.

“Lãnh công tử, cánh tay ngươi bị thương, đã đỡ nhiều chưa?” Lạc Mộng Khê dẫn đầu mở miệng, đánh vỡ cục diện bối rối giữa hai người.

Ngày đó, cánh tay Lãnh Tuyệt Tình bị Hạ Hầu Thần dùng trâm cài tóc làm bị thương, chưa kịp băng bó đã rời đi, Lạc Mộng Khê lo lắng cho thương thế của hắn, đến trà lâu tìm hắn nhưng hắn lại không có ở đó, hai ngày trước gặp lại lại ở trong tình huống như vậy, Lạc Mộng Khê căn bản không kịp hỏi.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại”. Lãnh Tuyệt Tình trả lời bâng quơ, tay trái khẽ vuốt lên chỗ bị thương trên tay phải: Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.

Lạc Mộng Khê từ trên ghế chủ tọa đứng lên, cầm một cái bình sứ tinh xảo đi đến trước mặt Lãnh Tuyệt Tình: “nói như thế, thương thế của ngươi cũng chưa khỏi hẳn, đây là thuốc trị thương của Dược Vương cốc, ngươi dùng thử xem”.

Hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung y thuật cao siêu, nếu như hắn biết thì đã sớm đem cánh tay Lãnh Tuyệt Tình chữa khỏi. Nhưng lần trước Lãnh Tuyệt Tình là vì lạc Mộng Khê nàng mà bị thương, nàng cũng không biết Lãnh Tuyệt Tình có đến chỗ hữu hộ pháp lấy dược hay không, vì để chắc chắn, Lạc Mộng Khê quyết định đưa cho hắn một lọ dược trị thương, cho dù Lãnh Tuyệt Tình đã khỏi hẳn, bình dược này cũng có thể giữ lại về sau dùng. Lại hoặc là, Lãnh Tuyệt Tình cũng không để ý thuốc trị thương này, tùy tiện để ở nơi nào đó cho xong việc, nhưng đây đều là chuyện của Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê cũng không muốn hỏi nhiều. Lãnh Tuyệt Tình vì nàng mà bị thương, nàng quan tâm tới thương thế của hắn, cũng là chuyện bình thường.

Nhìn đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên sự chân thành, cùng với bình nhỏ mà nàng đưa qua, Lãnh Tuyệt Tình mỉm cười, nhấc tay nhận lấy.

Khăn che mặt của Lạc Mộng Khê dài đến tận ngực, Lãnh Tuyệt Tình đưa tay tiếp lấy bình sứ, ‘trong lúc vô tình’ đụng tới khăn che mặt của Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê lại không biết việc này, sau khi đưa bình sứ cho Lãnh Tuyệt Tình thì lui lại vài bước tạo khoảng cách với hắn, cái khăn che mặt lại ngoài dự kiến rơi xuống, đôi môi sưng đỏ của Lạc Mộng Khê cùng với những dấu hôn ngân trên cổ đập vào trong mắt Lãnh Tuyệt Tình.

trên mặt chợt lạnh, Lạc Mộng Khê thấy ý cười trong mắt Lãnh Tuyệt Tình trong nháy mắt lại mang nồng đậm ưu thương, biết là khăn che mặt của mình bị rơi xuống, lộ ra một thân chật vật, Lạc Mộng Khê sắc mặt ửng đỏ, vội vàng cầm lấy khăn che mặt, che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Vừa rồi trong phòng ngủ, Lạc Mộng Khê căn bản không muốn cùng Nam Cung Quyết đến đại sảnh gặp Lãnh Tuyệt Tình, bởi vì bộ dạng nàng hiện tại rất xấu hổ, môi sưng đỏ, cổ đầy dấu hôn ngân.

Lạc Mộng Khê vốn định mặc một cái áo cao cổ, lại dùng thảo dược thoa lên môi, nhưng Nam Cung Quyết lại nói những dấu vết này che cũng không xong, trong chốc lát cũng không thể tiêu mất.

hắn nhưng thật ra đã nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn, Lạc Mộng Khê không cần mặc áo cao cổ, cũng không cần thoa thuốc, Lãnh Tuyệt Tình cũng tuyệt đối không nhìn ra sự khác thường của nàng.

Nam Cung Quyết cầm lấy khăn che mặt đeo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê, quả nhiên che hết những dấu vết xấu hổ của nàng. Nam Cung Quyết lại vừa nhẹ nhàng vừa cứng rắn, Lạc Mộng Khê đành phải đồng ý đến đại sảnh gặp Lãnh Tuyệt Tình.

Có khăn che mặt Lãnh Tuyệt Tình quả thật nhìn không đến những dấu vết kia, nhưng ai biết được cái khăn che mặt lại tự mình rơi xuống.

Dấu vết ái muội trên người Lạc Mộng Khê hiện lên trong mắt Lãnh Tuyệt Tình, trong lòng hắn cũng không phải là hâm mộ, mà là đau lòng: Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết, mới vừa rồi…thân thiết…

Tuy rằng Lãnh Tuyệt Tình phi thường không muốn tin tưởng, nhưng đây là sự thật, ai cũng không thể chối cãi.


Lạc Mộng Khê biết, Lãnh Tuyệt Tình cũng là thích nàng, không có nam tử nào lại nguyện ý biết: Người âu yếm trong lòng mình lại thân thiết cùng nam tử khác.

Nay, Lãnh Tuyệt Tình khẳng định đã doán được nàng và Nam Cung Quyết vừa làm chuyện gì, chuyện riêng tư bị người biết không nói, nhưng người biết lại thập phần thương tâm…

Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê đều không có nói chuyện, toàn bộ đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, không khí có chút áp lực, làm cho ngời ta sắp hít thở không thông.

“Lãnh cung chủ, Mộng Khê”. không biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê cảm thấy dài giống như một thế kỷ vậy, tiếng Nam Cung Quyết vang lên, đánh vỡ sự yên lặng trong đại sảnh.

Thân ảnh thon dài màu trắng quen thuộc đi vào đại sảnh, Lạc Mộng Khê không dấu vết nhẹ nhàng thở ra: Nam Cung Quyết như thế nào không đến sớm hơn một chút.

“Lạc vương gia, Lạc vương phi, đêm đã khuya, Lãnh mỗ không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, cáo từ”. Lãnh Tuyệt Tình lễ phép nói lời từ biệt.

Ánh mắt dư quang thật sâu nhìn Lạc Mộng Khê liếc mắt một cái, không chờ Nam Cung Quyết trả lời, Lãnh Tuyệt Tình đã bước nhanh ra khỏi đại sảnh, vận dụng khinh công nhanh chóng rời đi.

“Mộng Khê, nàng và hắn vừa nói chuyện gì?” Đối với chuyện mà Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình nói, Nam Cung Quyết có chút tò mò.

“Chúng ta cái gì cũng chưa nói”. Lạc Mộng Khê tức giận trả lời, ánh mắt trong trẻo hiện lên lửa giận, tay nhỏ bé thẳng hướng ngực Nam Cung Quyết mà đánh…

“Khăn che mặt này chàng giúp ta mang như thế nào, nó cư nhiên tự rớt xuống, hại ta xấu mặt với Lãnh Tuyệt Tình, là chàng cố ý phải không?”

Nam Cung Quyết thân thủ bắt lấy cánh tay Lạc Mộng Khê không ngừng đánh vào ngực mình: “Mộng Khê, sau khi bổn vương đeo khăn che mặt cho nàng, nàng cũng đã kiểm tra, nó không thể vô duyên vô cớ tự nhiên rơi xuống…”

Lạc Mộng Khê không phục, không ngừng dùng sức giãy giụa khỏi sự giam cầm của Nam Cung Quyết, lại muốn hung hăng đánh hắn mấy quyền: “Ý của chàng là nó bị người ta kéo, ta lo lắng một thân chật vật của mình bị Lãnh Tuyệt Tình biết, làm sao lại có thể tự kéo khăn che mặt…”

Lạc Mộng Khê linh quang chợt lóe, ngừng lại động tác: Chẳng lẽ khăn che mặt của ta, là Lãnh Tuyệt Tình kéo…

“Mộng Khê, rất nhiều chuyện không cần ta nói rõ, Lãnh Tuyệt Tình đối với nàng…”. hắn thời gian dài không gặp được nàng, tháo xuống khăn che mặt của nàng, nhìn dung mạo của nàng cũng không có gì kì quái.

Huống chi, bộ dạng của nàng hiện tại lại tuyệt sắc khuynh thành, khẳng định để người ta nhìn thấy xong đều sẽ điên cuồng, hắn chắc chắn lúc nào cũng đánh chủ ý lên nàng.

“Nam Cung Quyết, tất cả những chuyện này, đều do chàng an bài đi, chàng sớm biết Lãnh Tuyệt Tình sẽ đến, sau đó, cố ý đem môi của ta hôn thành sưng như vậy, còn ở trên cổ của ta lưu lại dấu hôn ngân”. Mục đích chính là không tiếng động hướng Lãnh Tuyệt Tình tuyên bố: Lạc Mộng Khê là nữ nhân của Nam Cung Quyết ta, thỉnh Lãnh cung chủ không cần lại đánh chủ ý lên người nàng.

Trước kia, Nam Cung Quyết sợ nhất là Lạc Mộng Khê sẽ tiếp xúc cùng nam tử khác, vô luận đi đến đâu, đều ở bên cạnh nàng một tấc không rời, đem nàng gắt gao giữ chặt, lúc này đây lại hào phóng như vậy, để cho nàng ở lại một mình cùng Lãnh Tuyệt Tình ở đại sảnh, nguyên lai là có mục đích khác.

Nam Cung Quyết làm việc, thâm trầm nội liễm, tính toán chu đáo, thận trọng. Mỗi bước đi đều có mục đích, làm cho người ta bất tri bất giác trúng kế của hắn cũng không hay biết.

“Này cũng không hoàn toàn trách bổn vương, nếu Lãnh Tuyệt Tình không tháo khăn che mặt của nàng xuống, hắn cũng sẽ không thương tâm”. Thương tâm, là hắn tự tìm.

“Chuyện Lãnh Tuyệt Tình đề nghị chàng nghĩ như thế nào? Chàng chuẩn bị cùng hắn hợp tác sao?” Nếu Nam Cung Quyết cùng Lãnh Tuyệt Tình hợp tác, chính là Thanh Tiêu cùng Tuyệt Tình cung hợp tác, thực lực, tuyệt đối có thể dễ dàng phá hủy một quốc gia.

“Vấn đề này, ngày mai trước khi mặt trời lặn bổn vương sẽ cho Lãnh Tuyệt Tình câu trả lời thuyết phục…”

“Nam Cung Quyết, đã trễ thế này, ngươi còn gọi bổn hoàng tử đến là có chuyện gì a?” Trong viện, thanh âm của Bắc Đường Diệp có chút mơ hồ không rõ, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.

Đáy mắt Nam Cung Quyết hiện lên một tia cười quỷ dị, nhẹ nhàng buông ra bàn tay đang nắm cổ tay Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, ở đây chờ ta một chút”

Nam Cung Quyết bước nhanh ra khỏi đại sảnh, ở giữa vườn hoa không biết nói cái gì với Bắc Đường Diệp, thanh âm Nam Cung Quyết rất thấp Lạc Mộng Khê nghe không rõ, nhưng thanh âm tức giận của Bắc Đường Diệp thỉnh thoảng truyền vào trong tai Lạc Mộng Khê:

“Lê hoa uyển…toàn bộ kinh thành mọi người đều biết hắn ở lê hoa uyển…”

“Nam Cung Quyết, bổn hoàng tử là nam….như thế nào có thể đi làm loại chuyện này…”

“…Lạc Mộng Khê, nàng…”

Theo sau, thanh âm Bắc Đường Diệp cũng ngày càng thấp, vô luận Lạc Mộng Khê ngưng thần như thế nào, đều không nghe được….

Ước chừng qua thời gian một nén hương, Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp nói chuyện xong, Bắc Đường Diệp cực kỳ không tình nguyện báo oán:

“Nam Cung Quyết, chỉ có một lần này, lần sau không được viện lý do này nữa, nếu lại có lần sau, đừng trách bổn hoàng tử trở mặt…”

“Bổn vương cam đoan, sẽ chỉ có một lần này”. Nam Cung Quyết có lệ nói: “Bắc Đường Diệp, ngươi không phải vẫn muốn tìn một nữ tử thành thân sao?”

Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp quen biết năm năm, phi thường hiểu rõ hắn, Bắc Đường Diệp muốn làm gì, Nam Cung Quyết chỉ cần liếc mắt là có thể biết được.

“Nam Cung Quyết, sau khi thành thân, có phải hay không cùng lúc độc thân không giống nhau?” Nam Cung Quyết từ sau khi thành thân biến hóa lớn như vậy Bắc Đường Diệp đều nhất nhất xem ở trong mắt.

Nhất là lúc hắn cùng Lạc Mộng Khê thân thiết khăng khít, cuộc sống ngọt ngào không coi ai ra gì, làm Bắc Đường Diệp hắn hâm mộ không thôi, chút bất tri bất giác, làm hắn nảy sinh ý tưởng muốn thành thân, nhưng trong chốc lát không thể tìm thấy nữ tử thích hợp.

“Vấn đề này phải đợi sau khi ngươi thành thân mới biết được”. Nam Cung Quyết trêu ghẹo: “Nếu ngươi đem chuyện này làm tốt, bổn vương cam đoan sẽ giúp ngươi tìm nữ tử thích hợp thành thân, như thế nào?”

“thật sự?” Bắc Đường Diệp bán tín bán nghi, Nam Cung Quyết sẽ không phải lại muốn tính kế cái gì đi: không phải Bắc Đường Diệp đa tâm mà là Nam Cung Quyết rất tinh quái, Bắc Đường Diệp không muốn mình lại vô cớ trúng kế Nam Cung Quyết.

“Đương nhiên là thật, bổn vương khi nào thì lừa gạt ngươi chưa?” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lóe ra chân thành, ánh mắt Bắc Đường Diệp mang theo nghi hoặc nhất thời sáng lên: “một khi đã như vậy, việc chung thân hạnh phúc của bản hoàng tử liền giao cho ngươi, bất quá, Nam Cung Quyết, bổn hoàng tử cần nói rõ, vương phi của Bắc Đường Diệp ta cũng không thể kém Lạc Mộng Khê….”

Ánh mắt Nam Cung Quyết vẫn khác hẳn với người bình thường, hắn chính là Bá Nhạc*, có thể nhìn đến một số điểm mà người khác không thấy, lại càng có thể thấy được mĩ ngọc giấu trong cát bụi.

* Bá Nhạc – sống vào thời nhà Chu, vốn nổi tiếng xem tướng ngựa, biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa để phát hiện ngựa nào đích thị là thiên lý mã. “Đời vốn không thiếu thiên lý mã, song nếu không có Bá Nhạc, thử hỏi mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm đường?”

Cho nên, đem chung thân đại sự của mình giao cho Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp vẫn là có chút yên tâm, chính mình là hảo bằng hữu của hắn, nếu chọn người kém, bổn hoàng tử sẽ làm cho hắn cả đời bất an, đừng mơ tưởng có ngày tháng ngọt ngào cùng Lạc Mộng Khê.


“Bắc Đường Diệp, ngươi vẫn không phải là vương gia, nữ tử ngươi thú không thể xưng là vương phi…”

“Nhanh thôi, phụ hoàng đã sớm sai người dùng bồ câu đưa tin cho bổn hoàng tử, kêu bổn hoàng tử sớm trở về nhận thụ phong Yến vương, ngươi bên này nhiều việc, nên bổn hoàng tử mới chưa có để ý tới…” nếu không, hiện tại bổn hoàng tử cũng có thể xưng bổn vương.

Yến vương, thật ra lại rất thích hợp với Bắc Đường Diệp, mỗi ngày không chịu ngồi yên, luôn thích không có việc gì liền kiếm việc để làm: “Bắc Đường Diệp, thời gian không còn sớm, ngươi nhanh đi làm việc, bổn vương chờ tin tức của ngươi”.

Có cam kết của Nam Cung Quyết, khuôn mặt Bắc Đường Diệp không còn đầy vẻ u sầu như vừa rồi, mang theo một bụng khoái hoạt đi làm việc mà Nam Cung Quyết giao.

Bắc Đường Diệp đi rồi, Nam Cung Quyết nắm tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê hướng phòng ngủ đi đến: “Nam Cung Quyết, vừa rồi chàng kêu Bắc Đường Diệp đi làm chuyện gì?” Nhìn bộ dáng khó xử của hắn, khẳng định không phải là chuyện tốt gì.

“Thiên cơ không thể tiết lộ” Nam Cung Quyết ánh mắt đầy bí hiểm: “Chờ ngày mai nàng sẽ biết”.

Sau khi trở lại nội thất, Lạc Mộng Khê đang muốn thoát y lên giường nghỉ ngơi, liền bị Nam Cung Quyết xoay người đặt ở trên giường, Lạc Mộng Khê còn không kịp phản kháng liền bị Nam Cung Quyết gắt gao che lại miệng: “Nam Cung Quyết…ngô…”

Cùng dĩ vãng bất đồng là, khi Nam Cung Quyết hôn môi nàng, đem khuy áo của nàng tháo đi, bàn tay khẽ vuốt lên da thịt nàng, nhưng không có đem quần áo của nàng cởi…

Lạc Mộng Khê đẩy hắn, nhưng hai tay lại không có chút khí lực, căn bản không thể lay động Nam Cung Quyết nửa phần.

Sau đó, Nam Cung Quyết buông ra môi Lạc Mộng Khê đã sớm sưng đỏ, chuyển hướng hôn xuống cổ của nàng:

“Nam Cung Quyết…chàng đã nói…đêm nay chúng ta nghỉ ngơi…”

Lạc Mộng Khê gấp giọng nhắc nhở, Nam Cung Quyết lại dường như không nghe thấy, theo chiếc cổ mảnh mai của Lạc Mộng Khê hôn xuống dưới, Lạc Mộng Khê cắn chặt môi, lại vẫn không ngăn được phát ra âm thanh làm người ta thẹn thùng.

không biết là Lạc Mộng Khê có chú ý tới hay không, khi Nam Cung Quyết hôn đến ngực nàng, một cái bóng màu đen hiện lên ngoài cửa sổ, mà sau khi bóng đen xuất hiện, Nam Cung Quyết cũng dừng lại động tác.

Bên ngoài trời tối đen hiện lên một đạo hồng quang, Nam Cung Quyết xoay người ngồi dậy, đáy mắt thâm thúy tràn đầy tự tin: Bắc Đường Diệp đã bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Nghiêng người, đem Lạc Mộng Khê toàn thân như nhũn ra nâng dậy, cẩn thận giúp nàng mặc quần áo, nhìn ánh mắt khó hiểu của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười: “Mộng Khê, bổn vương mang nàng đi làm một chuyện”

“sẽ không lại là đi kích thích người khác đi”. Vừa rồi Nam Cung Quyết đem miệng nàng hôn thũng, trên cổ nàng lưu lại dấu hôn ngân rồi mang nàng đi gặp Lãnh Tuyệt Tình. Lúc này làm cho môi nàng vốn đã sưng lại càng thêm sưng, không chỉ có cổ, cả ngực cũng che kín vết hôn ngân, cho nên, Lạc Mộng Khê nghi ngờ Nam Cung Quyết mang nàng ra ngoài, là vì muốn kích thích người khác.

“Phương pháp giống nhau, bổn vương sẽ không dùng lần thứ hai”. Cùng lúc, Nam Cung Quyết đem mạng che mặt đeo lên cho Lạc Mộng Khê, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo nàng đứng lên.

“Lúc này, chúng ta thật sự đi làm chính sự”.

Lê Hoa uyển là thanh lâu, nhưng lại bất đồng với thanh lâu ở chỗ, nó là từ rất nhiều thuyền hoa tạo thành. Chỉ ban đêm mới đón khách, nữ tử trên thuyền hoa, người người xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa, chỉ bán nghệ không bán thân.

Bóng đêm ngày càng sâu, thuyền hoa ở trên hồ lướt một vòng, sau đó trở về gần bờ, trên thuyền những nữ tử thanh lâu tận tình ca múa, Hạ Hầu Thần cùng vài tên vương hầu đệ tử trẻ tuổi uống rượu nghe nhạc.

Lạc Tử Hàm mặt mang ý cười, thỉnh thoảng vì Hạ Hầu Thần mà rót rượu, một bộ hiền thê lương mẫu khuê tú, không có gì khác biệt.

Đột nhiên, trên bờ một bóng dáng màu lam quen thuộc đập vào mí mắt, Hạ Hầu Thần cả kinh: Lạc Mộng Khê, nàng làm sao có thể một mình ở đây lúc này?

Thân ảnh yểu điệu màu lam đó, Hạ Hầu Thần tuyệt đối không nhìn lầm, là Lạc Mộng Khê không thể nghi ngờ.

Thân ảnh Lạc Mộng Khê cách thuyền hoa càng ngày càng xa, Hạ Hầu Thần mâu quang hơi trầm xuống, không dấu vết nhẹ nhàng hạ thủ trên thân thể Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Hàm cảm thấy đầu choáng váng, chân đứng không vững, té ngã trên đất…

“Lạc Tử Hàm, nàng làm sao vậy?” Hạ Hầu Thần bất động thanh sắc, giọng điệu mang vẻ thân thiết.

Lạc Tử Hàm dùng sức lắc đầu, choáng váng không những không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nặng: “Tử Hàm có chút váng đầu, có thể do mệt mỏi…”

Hạ Hầu Thần buông ly rượu trong tay, đỡ lấy cánh tay Lạc Tử Hàm, đáy mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo rồi lập tức biến mất…

“Nếu Tử Hàm mệt mỏi, bản cung đưa nàng vào trong nghỉ ngơi”

Lạc Tử Hàm thụ sủng nhược kinh: “Tử Hàm có thể tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, không dám làm phiền thái tử điện hạ…”

“không sao, nàng là nữ nhân của bản cung, bản cung chiếu cố nàng cũng là chuyện đương nhiên”. không để ý đến kháng cự của Lạc Tử Hàm, lôi kéo cánh tay Lạc Tử Hàm đi vào nhã gian của thuyền hoa.

“Hạ Hầu thái tử thực quan tâm Lạc nhị tiểu thư…” một trong năm tên công tử đưa ra kết luận.

Nghe nói, Lạc nhị tiểu thư so với Lạc đại tiểu thư mỹ mạo kém xa, nếu như Lạc đại tiểu thư không gả cho Lạc vương gia, chỉ sợ nam tử toàn bộ kinh thành, cũng trầm mê không thoát ra được…

“Lạc nhị tiểu thư là nữ nhi của đại phu nhân Tướng phủ, dung nhan xinh đẹp, có thể có được ưu ái của Hạ Hầu thái tử, cũng không có gì kì quái”. một nam tử trẻ tuổi khác trêu ghẹo: “sẽ không phải là ngươi có ý với Lạc nhị tiểu thư đi…” Lạc Tử Hàm hiện tại đã là nữ nhân của Hạ Hầu Thần…

“Làm sao có thể”, nam tử trẻ tuổi lập tức vội vàng phủ nhận: Lạc Tử Hàm tuy đẹp, nhưng thế gian nữ tử mỹ mạo ngang nàng lại không thiếu, bản công tử cũng không phải kẻ ngu, lại không tự lượng sức mình đi thưởng nữ nhân với Hạ Hầu Thần…

Lạc Tử Hàm đầu choáng váng, để cho Hạ Hầu Thần giúp đỡ đi vào trong nhã gian nghỉ ngơi, chỉ sợ đây lại là kế sách của Lạc Tử Hàm, khẩn cấp muốn hiến thân cho Hạ Hầu Thần, nữ nhân người khác đã dùng qua, bản công tử cũng không nghĩ muốn…

Hạ Hầu Thần sau khi giúp đỡ Lạc Tử Hàm đi vào nhã gian, Lạc Tử Hàm đang muốn lễ phép nói lời cảm tạ, nhưng cơn choáng váng đầu đột nhiên đánh úp lại, Lạc Tử Hàm nháy mắt mất đi tri giác.

Hạ Hầu Thần lạnh lùng cười, đem Lạc Tử Hàm ném đến trên giường, cũng không để ý tư thế của nàng có bao nhiêu khó coi, bước nhanh đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn mọi nơi không có người, Hạ Hầu Thần thả người nhảy, nháy mắt bóng dáng thon dài đã ở ngoài mấy chục thước, rất nhanh theo phương hướng Lạc Mộng Khê biến mất bay đi.

Thanh Tiêu là địa phương của Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần sở dĩ vội vàng như vậy, là không muốn người ta biết hắn bắt đi Lạc Mộng Khê, nếu không, lấy thực lực của Nam Cung Quyết, hắn muốn mang Lạc Mộng Khê ra khỏi Thanh Tiêu, tuyệt đối không có khả năng.


Đêm nay Lạc Mộng Khê có chút thương tâm, đi một chút lại ngừng, Hạ Hầu Thần không tốn bao nhiêu sức lực liền thấy được bóng dáng yểu điệu của nàng, trong lòng vui vẻ, tốc độ cũng nhanh hơn.

Lạc Mộng Khê vẫn chưa quay đầu, nhưng dường như biết được Hạ Hầu Thần theo phía sau, vận dụng khinh công, rất nhanh hướng phía trước bay đi…

Lạc Mộng Khê, đêm nay không có ai bên cạnh nàng, nàng đừng hòng trốn thoát! Hạ Hầu Thần vừa nghĩ, tốc độ dưới chân cũng thoáng chốc nhanh hơn.

Bên này, Nam Cung Quyết đang lôi kéo Lạc Mộng Khê cực không tình nguyện đi về phía trước, lặng yên không một tiếng động ra khỏi vương phủ, rất nhanh theo một phương hướng bay đi, lúc đầu, Lạc Mộng Khê đối với lời nói của Nam Cung Quyết rõ ràng không tin:

Làm chính sự cần đem ta ép buộc thành bộ dạng này sao? rõ ràng là Nam Cung Quyết muốn đem ta đi kích thích người nào đó.

Nhưng khi đến nơi, Lạc Mộng Khê không thể không tin lời của Nam Cung Quyết, bởi vì nơi mà họ đến không phải nơi của Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình hay Hạ Hầu Thần, mà là Tướng phủ.

Phủ thừa tướng đều là thân nhân của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đem nàng ép buộc thành bộ dạng này căn bản là không có người để kích thích, nếu là Lạc Thải Vân thì còn có thể.

Nhưng Lạc Thải Vân không quyền không thế, căn bản Nam Cung Quyết không để nàng vào mắt, huống chi nàng cũng không phải tình địch của Nam Cung Quyết, kích thích nàng, nhưng Nam Cung Quyết cũng không có tâm tình này.

“Nam Cung Quyết, chàng mang ta tới nơi này làm gì?” nhìn trong sân quen thuộc, cảnh trí quen thuộc, Lạc Mộng Khê tâm sinh khó hiểu.

Bóng đêm ngày càng sâu, toàn bộ tướng phủ đã chìm trong giấc ngủ say, chỉ có bọn thị vệ trên tay cầm đèn lồng ở trong viện tuần tra, gió nhẹ thổi qua, trên hành lang, đèn lồng theo gió lắc lư.

“Mộng Khê, bổn vương phải làm một việc, nhưng cần có nàng phối hợp với ta”. Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy, không có ý nói giỡn.

“Có chuyện gì”. Lại nghiêm trọng như vậy.

Nam Cung Quyết ở bên tai Lạc Mộng Khê nói vài câu, Lạc Mộng Khê đột nhiên nâng lên mí mắt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Chàng xác định phải làm như vậy?”

“Đương nhiên, Mộng Khê không muốn phối hợp với bổn vương sao?” Nam Cung Quyết giọng điệu mang ý trêu tức, kì thật hắn đã sớm biết đáp án.

Lạc Mộng Khê cố tình ra vẻ khó xử suy tư một lát, khe khẽ thở dài: “Được rồi, vì tương lai của ta và chàng, ta quyết định giúp chàng việc này”.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chia nhau hành động”. Nam Cung Quyết xoay người muốn rời đi, nhưng sau khi xoay người lại giống như nghĩ đến cái gì, đem nút thắt cởi bỏ, cởi áo khoác xuống choàng lên người Lạc Mộng Khê: “Ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh”.

“Chàng…” nhìn Nam Cung Quyết mặc quần áo hắc y, Lạc Mộng Khê nói không ra lời: Nam Cung Quyết không phải chỉ thích mặc đồ trắng sao, vì sao đêm nay lại đổi thành hắc y?

Nàng càng giật mình là, đêm này nàng cùng Nam Cung Quyết luôn luôn ở cùng nhau, hắn đổi một thân hắc y lúc nào thế nhưng nàng không biết.

Bất quá, bộ dáng Nam Cung Quyết mặc hắc y, cao lớn, anh tuấn, thần bí, mê người, so với mặc đồ trắng càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

“Ta đi trước một bước, Mộng Khê, nàng nhất định phải cẩn thận, nếu phát hiện có người không thể ứng phó được nhất định phải phát tín hiệu cho ta biết”.

Nam Cung Quyết lấy một cái tín hiệu nhét vào trong tay Lạc Mộng Khê, đồng thời cũng cho nàng một ánh mắt kiên định, Nam Cung Quyết mang khăn che mặt, đứng dậy rời đi, dáng người tiêu sái, làm cho người ta mê say.

Lạc Mộng Khê dựa theo kế hoạch của Nam Cung Quyết, tìm nơi ẩn nấp thật tốt, chờ tín hiệu của Nam Cung Quyết: không biết kế hoạch này của Nam Cung Quyết mục đích là gì?

Người này bí hiểm, tâm cơ sâu không lường được, làm việc lại cẩn thận, chu toàn thận trọng, trước đó một chút tin tức nhỏ cũng không lộ ra, sau khi thành công, tất cả đáp án sẽ hiện ra rõ ràng, ta cũng không cần suy đoán lung tung.

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời nhẩm tính: Gần giờ tí, lúc này, là thời gian tốt nhất để hành sự.

Tướng phủ, Lạc viên, đại phu nhân không có việc gì, liền rửa mặt chải đầu đi ngủ, trong mông lung, một trận tiếng vang nhỏ truyền vào trong tai, đại phu nhân đang mơ màng lập tức thanh tỉnh, đột nhiên mở mắt.

“Người nào?” đồng thời với tiếng rống giận, đại phu nhân vung bàn tay lên, căn phòng tối đen lập tức sáng như ban ngày.

một đạo bóng dáng thon dài màu đen đưa lưng về phía bà mà đứng, trong tay không biết cầm cái gì, thấy bà tỉnh lại, cái gì cũng chưa nói, bóng dáng thon dài vừa chuyển, phá cửa sổ bay ra.

“Đứng lại”, đại phu nhân gầm lên, bàn tay vung lên, quần áo ở đầu giường đã xuất hiện trong tay, cổ tay vừa chuyển, quần áo đã phủ lên trên người, thân thể được bảo dưỡng thích đáng xoay người xuống giường, theo cửa sổ bay ra, đuổi sát theo bóng dáng màu đen.

Thân ảnh màu đen khinh công cực cao, đại phu nhân căn bản đuổi không kịp hắn: “Người đâu, mau tới bắt thích khách”. Đại phu nhân ra lệnh một tiếng, trong nhất thời tiểu viện tối đen thấp thoáng ánh đuốc, rất đông bọn thị vệ cầm trong tay cây đuốc từ bốn phương tám hướng chạy đến, đem hắc y nhân bao vây ở giữa.

Hắc y nhân mặc hắc y, lại mang khăn che mặt, có thể nói, trừ bỏ ánh mắt của hắn, toàn thân cao thấp của hắn được phủ trong bóng tối, nhìn tất cả thị vệ trong viện, hắc y nhân bất vi sở động, mâu quang lạnh như băng.

“Ngươi là người nào, ban đêm xông vào Tướng phủ là có mục đích gì?” Đại phu nhân nhìn hắc y nhân đem thứ gì đó lặng lẽ nhét vào trong tay áo, nhưng không nhìn rõ đó rốt cuộc là gì?

“Chuyện của tại hạ không tới phiên một nữ lưu như bà hỏi đến”. Đại phu nhân mâu quang phát lạnh thoáng hiện lệ quang, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt: “Bắt lấy hắn, bất kể sống chết”.

Mấy chục năm qua, cũng không có người dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bà, nghe trong lời nói của nam tử này, là đối với bà khinh thường cùng trào phúng, Vân Bích Lạc bà khi nào thì bị người ta chế nhạo như vậy.

Hắc y nhân khinh thường hừ lạnh, mâu quang không chút nào che dấu trào phúng cùng khinh thị: “Chỉ bằng các ngươi, còn không bắt được bản…tại hạ”.

Nhìn thị vệ giống như thủy chiều rất nhanh hướng về phía hắn, hắc y nhân không chút hoang mang, ánh mắt bình tĩnh, khi trường kiếm trong tay bọn thị vệ sắp đâm tới hắn, hắc y nhân tung người nhảy lên, bóng dáng thon dài nháy mắt bay lên giữa không trung.

Cổ tay vừa chuyển nội lực cường thế hướng bọn thị vệ đánh tới: “Bang, bang…phanh…”. Nội lực đi qua nơi nào tạo ra một luồng khói mù mịt, hắc y nhân thừa dịp thị vệ bối rối, rất nhanh phi thân rời đi.

“Khụ, khụ, khụ…mau đuổi theo, đừng để cho hắn chạy”. Đại phu nhân quát một tiếng, đồng thời cũng phi thân đuổi sát theo hắc y nhân. Bọn thị vệ phản ứng lại, cũng rất nhanh đuổi theo, sau khi mọi người đi hết, toàn bộ tiểu viện trở lại im lặng, trong viện chỉ còn lại mấy cỗ thi thể của thị vệ.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, một bóng dáng yểu điệu màu trắng từ giữa không trung xuất hiện giữa tiểu viện, khắp nơi để ý không có người, Lạc Mộng Khê bước nhanh hướng phòng ngủ Đại phu nhân mà đi.

Trong phòng ngủ đèn vẫn sáng, Lạc Mộng Khê không kịp để ý nơi khác, đi nhanh đến trước giường của đại phu nhân, thân thủ nhấc lên chăn nệm phía trên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trên giường cẩn thận quan sát, không bỏ qua một chỗ khả nghi nào.

Đột nhiên, ánh mắt Lạc Mộng Khê dừng lại trên một hộp trang sức màu đỏ bên cạnh giường, khóe miệng giương lên một chút tươi cười: Nguyên lai cơ quan ở chỗ này.

Bàn tay nhẹ nhàng ấn vào cơ quan, chỉ nghe ‘lách cách’ một tiếng, ngay vị trí gối đầu của đại phu nhân mở ra một cái hộp, Lạc Mộng Khê rất nhanh đem hộp lấy ra mang đến cạnh bàn mở ra xem, trong hộp nhìn cũng không có vẻ gì là giấu thứ gì quan trọng, mà chỉ là một ấn kí màu đỏ, Lạc Mộng Khê cầm lấy ấn kí, đem hoa văn trên ấn kí nhất nhất vẽ lại trên giấy. Sau đó Lạc Mộng Khê đem ấn kí thu hồi để trở lại chỗ cũ, cũng đem giường tháp khôi phục nguyên vẹn như lúc đầu, đem tờ giấy vẽ lại ấn kí cất kỹ. Lạc Mộng Khê rất nhanh đi tới bên cửa sổ, nhìn xung quanh thấy không có người mới nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy về hướng khác.

Hắc y nhân sau khi đem nội lực cường thế đánh lui bọn thị vệ, rất nhanh chạy về phía trước, đai phu nhân và bọn thị vệ gắt gao đuổi theo phía sau, khi hắc y nhân sắp chạy ra khỏi tướng phủ, thì bị bọn thị vệ tuần tra ngăn lại.

Hắc y nhân võ công cực cao, hắn không chút để ý cùng bọn thị vệ so chiêu, bọn thị vệ kẻ chết kẻ thì bị thương nặng nhưng hắn vẫn lông tóc vô thương, ai cũng không thể lại gần hắn.

Nhìn đầy đất là tử thi cùng người bị thương, ánh mắt đại phu nhân phát lạnh, phi thân đến trước mặt hắc y nam tử, hắc y nam tử võ công cực cao, đại phu nhân sau khi cùng hắn đánh hai mươi chiêu, liền bị hắn chán ghét đánh xa mấy thước, đáy mắt hiện lên nồng đạm khinh thuòng:

“yêu thương nhung nhớ, đáng tiếc, bản…tại hạ không thích lão bà”.

“Ngươi…” đại phu nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngón tay chỉ vào hắc y nhân, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Sắc trời tối đen bỗng hiện lên một đạo hào quang màu đỏ, trong bóng đêm tối đen nở rộ thành một bông hoa mang ánh sáng ngọc, hắc y nhân ánh mắt khẽ chuyển, hướng bọn thị vệ đánh ra mấy chưởng, theo cuồng phong vận khởi, rất nhanh rời đi.


Theo gió truyền tới âm thanh trêu tức của hắc y nhân: “Thừa tướng phu nhân, nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi, có lẽ tại hạ sẽ có hứng thú…”

Lúc này cát bụi mù mịt, ánh mắt đại phu nhân cũng không thể nhìn rõ, sau khi cát bụi tan hết, chỉ lưu lại mấy cỗ thi thể cùng người bị thương, bóng dáng hắc y nhân đã sớm không thấy.

Đại phu nhân đang muốn phát hỏa, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe: không xong, trúng kế!.

Thân ảnh yểu điệu rất nhanh hướng Lạc viên bay đi: Điệu hổ ly sơn, hắc y nhân thật thông minh, nếu bị ta bắt được, tuyệt đối sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.

Trở lại Lạc viên, đại phu nhân đi thẳng đến bên giường, khởi động cơ quan, đem chiếc hộp lấy ra, rất nhanh mở chiếc hộp thấy ấn kí bên trong vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hao gì, đại phu nhân mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Ấn kí vẫn còn, xem ra hắc y nhân cũng không phải vì ấn kí mà đến.

Đại phu nhân đem ấn kí cất cẩn thận, sau đó mới đi tới bàn kiểm tra, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn: Kì quái, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, vậy mục đích thật sự mà hắc y nhân tới đây là gì?

Bên bờ sông, Hạ Hầu Thần vẫn đuổi sát Lạc Mộng Khê, lúc bắt đầu thì khoảng cách hai người rất lớn, dần dần, khoảng cách càng ngày càng ngắn lại, cuối cùng rốt cuộc Hạ Hầu Thần cũng đuổi kịp, thân thủ nắm lấy bả vai Lạc Mộng khê, thanh âm không che dấu được sự đắc ý: “Lạc Mộng Khê, chúng ta lại gặp nhau”.

Lạc Mộng Khê xoay người, ánh vào mí mắt Hạ Hầu Thần lại không phải là dung nhan khuynh thành quen thuộc, mà là một khuôn mặt tàn nhang, xấu đến mức tận cùng, Hạ Hầu Thần đồng tử hơi co lại, không tin trước mắt sắp uống được rượu ngon, lại tuột khỏi tay.

“không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?”, Hạ Hầu Thần tướng mạo tuấn mỹ, nữ tử xem đến hai mắt cũng hiện lên hoa đào, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng ôn nhu, thập phần mê người.

Nhưng nghe vào trong tai Hạ Hầu Thần lại trở nên thập phần ghê tởm, hắn tức giận quát: “Cút”, Hạ Hầu Thần gần như nghiến răng nghiến lợi rống lên.

“Công tử”, đôi mắt nữ tử giống như nai con, ánh mắt trong suốt ẩn chứa nước mắt: “Có phải tiểu nữ tử đã làm sai cái gì hay không?”

“Cút, đừng để cho bản cung gặp lại ngươi lần nữa”, bàn tay to của Hạ Hầu Thần nắm chặt, trong mắt thoáng hiện lệ quang.

“Ô, ô, ô…”, nữ tử hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn khóc chạy xa, trên mặt Hạ Hầu Thần đầy vẻ uể oải: Vốn tưởng rằng có thể bắt được Lạc Mộng Khê, không nghĩ tới lại là một người quái dị…

Đợi chút, người quái dị? không đúng, trúng kế! Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, rất nhanh theo phương hướng mà đạo bóng dáng kia sắp biến mất đuổi theo: Dám thiết kế Hạ Hầu Thần ta, thật không muốn sống nữa mà!

đi phía trước, nữ tử đang muốn cao hứng, thình lình ác phong phía sau đánh úp lại, mâu quang nữ tử hiện lên bất đắc dĩ: không nghĩ tới vẫn là bị hắn phát hiện…

Khi ác phong sắp đánh tới phía sau, nữ tử đột nhiên xoay người hướng Hạ Hầu Thần đối chưởng, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng vang lên, nữ tử bị nội lực mạnh mẽ của Hạ Hầu Thần đánh lùi về phía sau mấy bước, bàn tay run run không thôi: Nội lực thật mạnh, thật sự tương đương Nam Cung Quyết …

Quả nhiên không ngoài dự liệu của bản cung, nữ tử này có gì đó kì quái: “Ngươi là người nào? Vì sao thiết kế bản cung?”

“Đến địa ngục hỏi diêm vương đi”. Nữ tử đột nhiên nâng tay đánh về phía Hạ Hầu Thần, một luồng khí độc bay ra, lợi dụng lúc Hạ Hầu Thần lui về phía sau, nữ tử nhanh chóng rời đi.

Hạ Hầu Thần cũng biết dùng độc, loại độc bình thường độc không đến hắn, nhưng loại độc mà nữ tử đánh ra rất đặc thù, chỉ cần hít vào một chút, sẽ lập tức mất mạng, cho nên Hạ Hầu Thần không có hành động thiếu suy nghĩ, trong mắt thoáng hiện lệ quang: không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi còn ở lại kinh thành, bản cung sẽ tìm ra ngươi. Dám trêu đùa bản cung, không muốn sống nữa mà.

Bên này, Lạc Mộng Khê đi đến địa điểm đã ước định trước cùng Nam Cung Quyết, sau khi phát xong tín hiệu liền tìm một chỗ ẩn nấp, yên lặng chờ đợi Nam Cung Quyết đến, nhàm chán không có việc gì làm, Lạc Mộng Khê liền đem tờ giấy trắng ghi lại ấn kí ra xem: Nam Cung Quyết muốn lấy thứ này làm gì?

“Mộng Khê, Mộng Khê…” Thanh âm lo lắng của Nam Cung Quyết cất lên cách đó không xa, Lạc Mộng Khê rất nhanh từ nơi ẩn nấp đi ra: “Nam Cung Quyết, ta ở trong này…”

Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết đã đi đến bên cạnh Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi chứ”.

“Đương nhiên, chàng đã đem đám người đại phu nhân dẫn đi rồi, không có ai phát hiện ra ta lẻn vào, Lạc Mộng Khê đem trang giấy cầm trong tay đưa cho hắn: “Đây là cái mà chàng muốn!”

Nam Cung Quyết đưa tay tiếp nhận, nhìn ấn kí trên tờ giấy trắng, ánh mắt thâm thúy hiện lên ý cười sâu xa.

“Nam Cung Quyết, chàng muốn mấy thứ này làm gì?” Lạc Mộng Khê vẫn tò mò về mục đích của Nam Cung Quyết.

“Tới ngày mai, nàng sẽ biết” Nam Cung Quyết mỉm cười, bí hiểm đem tờ giấy cẩn thận cất đi, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, hôn lên trán nàng: “Đêm đã khuya, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi”.

“Bổn hoàng tử suýt nữa đã bị Hạ Hầu Thần bắt lấy, chết không toàn thây, hai người các ngươi còn có tâm tình ở đây nói chuyện yêu đương”.

Thanh âm bất mãn báo oán của Bắc Đường Diệp truyền vào trong tai, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê khẽ nghiêng đầu, mặc cẩm y màu lam, sợi tóc có chút hỗn độn, đang không ngừng chà lau hai má, Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê tâm sinh nghi hoặc: “Vừa rồi ngươi đi tìm Hạ Hầu Thần?”

“Đương nhiên, là nghe theo lời Nam Cung Quyết mà đi”. Bắc Đường Diệp ngừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đang ôm nhau, trong mắt ẩn ẩn hiện lên tức giận.

“Hai người các ngươi, sau khi thành sự cũng không biết đi giúp bản hoàng tử, lại ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp”.

“Hạ Hầu Thần phát hiện ra ngươi ngụy trang?” Thuật dịch dung của Bắc Đường Diệp không tồi, hắn dịch dung, có khi Nam Cung Quyết cũng không phát hiện ra sơ hở, thế nhưng Hạ Hầu Thần lại có thể phát hiện ra sơ hở, điều đó cho thấy hắn cũng thật có bản lãnh hơn người.

“Thuật dịch dung của bổn hoàng tử là đứng đầu, Hạ Hầu Thần còn không có phát hiện ra, nhưng hắn đã có hoài nghi, hẳn là hắn cảm thấy có chuyện gì không đúng”. Bởi vì sự tình quá trùng hợp, hắn lại lúc nào cũng có phòng bị, không hoài nghi mới là lạ.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng hồi vương phủ nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần ngày mai còn có trò hay chờ chúng ta đến xem”.

Vì đối phó Hạ Hầu Thần cùng Lạc Hoài Văn, Nam Cung Quyết hợp tác với Lãnh Tuyệt Tình là đúng, ngày hôm sau, khi mặt trời chiều ngả về tây, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đúng giờ đến trà lâu, cùng Lãnh Tuyệt Tình kết minh.

Sau khi kết minh, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa rời đi, ngay khi Lãnh Tuyệt Tình đang nghi hoặc, Nam Cung Quyết liền công bố đáp án:

“Đêm nay, bổn vương cùng Mộng Khê đi xem trò hay, nếu Lãnh cung chủ không ngại, liền cùng chúng ta đi xem”.

Màn đêm buông xuống, trong một ngôi nhà lớn đèn đuốc sáng trưng, từ bốn phía rất nhiều nhân vật mặc hắc y đang hạ xuống, bọn họ tụ tập, cùng nhận thức tín vật chính là thư tín trong tay.

Ở cuối thư tín, có một phần ấn kí đặc thù, ấn kí này Lạc Mộng Khê lại rất quen thuộc, bởi vì ấn kí này là nàng tự tay sao chép lại.

Gần giờ tí, người cũng đến không sai biệt lắm, bọn họ cũng không đi nơi khác, đều đứng trong biệt viện đề phòng, tuyệt đối không buông tha một chút tiếng động nào.

Đám người Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình đang âm thầm quan sát: Những người này đều là cao thủ, ở trong giang hồ chắc chắn có địa vị, tuy rằng bọn họ đều mang khăn che mặt, nhưng cũng không thể giấu đi tinh quang nơi đáy mắt.

một gã hắc y nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, tâm sinh khó hiểu: “Thời điểm không còn sớm, vì sao chủ nhân còn chưa tới?”

“Chủ nhân các ngươi sẽ không đến đây”. một gã hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện trên nóc nhà, tuy rằng hắn che mặt nhưng Lạc Mộng Khê vẫn nhận ra hắn, chính là quản gia Lạc vương phủ, Nhạc Địch.

“Ngươi là người nào?” Nhạc Địch vừa xuất hiện, tất cả hắc y nhân bên trong viện đều tụ tập lại cùng một chỗ, ánh mắt sắc bén đề phòng Nhạc Địch trên nóc nhà.

“Người đến đưa các ngươi đến chỗ chết”, Nhạc Địch lạnh lùng trả lời một tiếng, một ngón tay giơ lên, một tín hiệu màu đỏ thẳng hướng không trung phóng lên, trong phút chốc, rất nhiều hắc y thị vệ từ bốn phương tám hướng tràn ra, đem những người thần bí này vây lại ở giữa.

“Tất cả, giết không tha”. Nhạc Địch ra lệnh một tiếng, tất cả hắc y thị vệ cầm trong tay trường kiếm đánh thẳng hướng hắc y nhân trong viện, những hắc y nhân tự nhiên cũng không chịu ngồi yên chờ chết, huy kiếm đón nhận trường kiếm của bọn thị vệ.

Trong lúc nhất thời, trong tiểu viện vang lên tiếng va chạm binh khí kịch liệt, tiếng la hét, mùi máu tươi từ trong không trung tán ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui