Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
“An vương Bắc Đường Dực tính cách có chút nội liễm, không thích nói chuyện, bình thường hắn cũng không có ham muốn gì, mỗi khi nhàm chán, thương tâm, khổ sở hay vui vẻ hắn đều thích luyện công”.
“Có một năm, cánh tay phải của hắn bị gãy xương, trong vòng nửa năm không thể luyện kiếm, trong lòng hắn vô cùng buồn bực liền dùng tay trái luyện kiếm, phát tiết tức giận, âm kém dương sai, lại luyện thành khả năng dùng kiếm tay trái…”
Nam Cung Quyết ở Kì Thiên thời gian không ngắn, đối với những hoàng tử Kì Thiên này cũng là tương đối hiểu biết, còn nhiều hơn là hiểu về Nam Cung Phong và Nam Cung Dạ.
thì ra là thế, Lạc Mộng Khê khẽ thở dài: “Nếu An vương Bắc Đường Dực không phải gian tế, vậy người đáng hiềm nghi cũng chỉ còn lại thái tử Bắc Đường Dục, lục hoàng tử, bát hoàng tử…”
“Thái tử Bắc Đường Dục hẳn cũng không phải là gian tế”. Nam Cung Quyết đột nhiên mở miệng, không chờ Lạc Mộng Khê hỏi nguyên nhân hắn liền công bố đáp án.
“Bắc Đường Dục trời sinh khóa mạch, không thể luyện công…” một người không biết võ công văn nhược thư sinh, sao có thể né qua thị vệ hoàng cung đuổi bắt mà thoát thân.
“Trời sinh khóa mạch?” Lạc Mộng Khê bị lời nói của Nam Cung Quyết làm cho khiếp sợ, nhịn không được kinh hô ra tiếng: “Khi nào thì phát hiện?”
“Ngay tại lúc Bắc Đường Dục mới năm tuổi, khi Kì hoàng mời cao thủ đại nội đến dạy Bắc Đường Dục võ công, phát hiện hắn đúng là trời sinh khóa mạch, căn bản không thể luyện công, trời sinh khóa mạch là từ lúc hắn còn trong bụng mẹ, không thể trị liệu”.
Nếu thật sự là như thế, An vương Bắc Đường Dục không phải là gian tế, thái tử Bắc Đường Dục cũng không phải, vậy người hiềm nghi chỉ còn lại lục hoàng tử và bát hoàng tử, nhưng hai người này cũng không ra khỏi thâm cung, không có khả năng cùng Hạ Hầu Thần cấu kết, mà Hạ Hầu Thần cũng khinh thường giúp bọn hắn.
sự tình thật sự rắc rối phức tạp, trong lúc nhất thời làm cho người ta không thể thấy rõ ràng, ta còn tưởng có thể ở trước mặt Nam Cung Quyết khoe khoang một phen, nhưng hiện tại, kế hoạch lại giống như ngâm trong nước.
“Mộng Khê, đừng nản trí, nếu chúng ta dễ dàng tìm được tên gian tế như vậy, ngược lại lại không bình thường, nàng ngẫm lại xem, hắn có thể giấu giếm được mọi người Kì Thiên âm thầm cùng Hạ Hầu Thần cấu kết, lại thông minh đem bản đồ phân bố binh lực khắc lên ‘trên biển hoa’, để cho người hoàng thất mang ra khỏi Kì Thiên”.
“Người này thông minh lại vô cùng cẩn thận, không phải là người bình thường có thể làm được, cùng người như thế đấu trí chúng ta càng phải cẩn thận nhiều hơn nữa, để tránh bị hắn nắm mũi dắt đi, trúng kế mà hãm hại người tốt”.
Bên ngoài xe gió lạnh thổi qua, Lạc Mộng Khê đem thân thể co rúc vào trong lòng Nam Cung Quyết: “Ta hiểu được”.
Người thông minh như vậy, vô luận là làm chuyện gì cũng vì chính mình mà lưu lại đường lui, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để lộ ra dấu vết có liên quan đến mình, muốn bắt được hắn, tuyệt đối là một chuyện khó khăn, phiền toái.
Bất quá, thường đi lại trên bờ sông, sao có thể không bị ẩm ướt hài, Bắc Đường Diệp và Nam Cung Quyết đã bố trí tốt mọi chuyện, vô luận hắn có bao nhiêu thông minh, bao nhiêu cẩn thận, chỉ cần hắn dám manh động, nhất định khó thoát khỏi vận mệnh bị nắm thóp.
Trở lại biệt viện, sau khi tắm rửa Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết liền lên giường nghỉ ngơi.
“Mộng Khê”. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, Nam Cung Quyết ngủ không được, mùi hoa khương dã thản nhiên bay vào trong mũi, Nam Cung Quyết nhịn không được cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Mộng Khê.
“Nam Cung Quyết, còn nhớ rõ chuyện tối qua chàng đáp ứng ta không, không được lật lọng”. Mười ngày sau chúng ta mới có thể vợ chồng chi lễ.
“Chuyện ta đã đáp ứng với nàng, đương nhiên sẽ tuân thủ”. Cho dù Lạc Mộng Khê không đề cập tới, Nam Cung Quyết cũng sẽ không vọng động, bởi vì hiện tại, thân thể của Lạc Mộng Khê và sự khỏe mạnh của tiểu bảo bảo là quan trọng nhất.
Nam Cung Quyết đang muốn đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vò trong lòng, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ, đột nhiên, ánh mắt Lạc Mộng Khê nhìn về một phướng hướng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập nghi hoặc: “Nó làm sao có thể ở trong này?”
Ai tới, vì sao bổn vương lại không nhận thấy được. Nam Cung Quyết trong lòng cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn lại theo hướng mà Lạc Mộng Khê đang nhìn, lại nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ hồng hồng: “Hỏa hồ ly”.
Lúc này, hỏa hồ ly tinh thần hưng phấn đứng ở trên bàn trong phòng, đôi mắt tròn xoe lóng lánh hết nhìn Lạc Mộng Khê lại nhìn Nam Cung Quyết, giống như muốn nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”
“Hồ ly chết tiệt, trở về phòng của ngươi”. Bàn tay to của Nam Cung Quyết vung lên, bóng dáng lửa đỏ của tiểu hồ ly bị nội lực cường thế của Nam Cung Quyết đánh ra khỏi phòng.
Cửa sổ cách đó không xa, sau khi tiểu hồ ly bị ném ra khỏi phòng, cánh cửa tự động đóng lại, đem thanh âm gào thét của tiểu hồ ly sau khi bị ngã chặn lại bên ngoài.
“Làm sao lại cùng con hồ ly tức giận?” Vừa rồi, Lạc Mộng Khê rõ ràng cảm giác được Nam Cung Quyết tức giận, tiểu hồ ly là giống đực hay giống cái tạm thời không cần nói, nhưng Nam Cung Quyết vì sao lại chán ghét nó như vậy, chẳng lẽ là mượn tiểu hồ ly đến phát tiết tức giận trong lòng.
“Nó không nên từ phía sau xuất hiện ở trong phòng của ta với nàng”. Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê, nhắm mắt lại: “Yên tâm đi, hỏa hồ ly không có việc gì, nhiều nhất là bị ngã toàn thân đau nhứt mà thôi”. Khi ta ra chiêu cũng đã nắm chắc lực đạo.
một lúc sau bên cạnh người truyền đến tiếng hít thở đều đều, hơi thở của Nam Cung Quyết không ngừng phả lên trên tóc Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê suy nghĩ việc gian tế, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của Nam Cung Quyết, không biết lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.
Trong mông lung, một cỗ hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt nàng, Lạc Mộng Khê ngủ mơ mơ màng màng, tưởng hô hấp của Nam Cung Quyết, không hờn giận đưa tay muốn đẩy Nam Cung Quyết ra.
Mà khi nàng vươn tay ra lại chạm đến một đoàn lông mềm mềm, không phải tóc người, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh: Đây là cái gì vậy?
Đầu óc mơ màng trong nháy mắt thanh tỉnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên mở ra, ánh vào mí mắt là bóng dáng hồng hồng nho nhỏ đang mở đôi mắt to tròn đen lánh nhìn về phía nàng.
Lạc Mộng Khê âm thầm nhẹ nhàng thở ra: thì ra là tiểu hồ ly, tối qua không phải nó đã bị Nam Cung Quyết ném ra bên ngoài phòng sao? Như thế nào lại chạy vào?
Bên cạnh nàng giường đã sớm lạnh, tỏ rõ Nam Cung Quyết đã sớm rời đi, Lạc Mộng Khê ngồi dậy, ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, trên mặt đất lưu lại ánh nắng ấm áp.
Thái dương đã lên cao vậy sao, Nam Cung Quyết chắc đã tiến cung rồi, như thế nào lại không kêu nàng dậy?
“Mộng Khê, nàng tỉnh” Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang oán thán, bóng dáng thon dài màu trắng của Nam Cung Quyết đã đi vào phòng ngủ: “Chàng sao lại trở về nhanh như vậy?” Ta còn nghĩ đến Kì hoàng sẽ giữ chàng ở lại dùng bữa tối nha.
Nam Cung Quyết đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức liền phản ứng lại: “Ta còn chưa tiến cung, nàng nhanh chút rời giường rửa mặt chải đầu, trang điểm xinh đẹp một chút, chúng ta liền tiến cung”.
“đã trễ như thế này mới tiến cung, không sợ Kì hoàng nói chàng đối với hắn bất kính?” Lạc Mộng Khê tuy nói như vậy, nhưng vẫn rất nhanh rời giường sửa sang lại.
“hiện tại nàng đang trong thời kì mang thai, Kì hoàng là người thông tình đạt lí, sẽ không trách tội”. Giấc ngủ của nàng rất trọng yếu, Đường lão đã cố ý dặn dò, nhất định phải để cho nàng được ngủ thẳng tới khi nào tự tỉnh dậy, đối với nàng và cục cưng đều tốt.
Ánh mắt chạm đến thân hình nho nhỏ của tiểu hồ ly đang cuộn mình ở đầu giường, đôi mắt mở to cảnh giác nhìn mình. Nam Cung Quyết nhíu mày, nắm cổ tiểu hồ ly lên đem nó quăng ra bên ngoài phòng: Về phòng của mình, đây cũng không phải là chỗ của ngươi, Cầm, Kì, Thư, Họa sao lại như vậy, luôn để cho tiểu hồ ly này chạy vào đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...