Người tới là một nữ tử ngồi trên xe lăn, được thị vệ trợ giúp chậm rãi tiến vào trước mắt mọi người: Khuôn mặt tiều tụy, môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc, hai mắt đỏ đậm, trong mắt hiện lên lửa giận, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Lạc Tử Hàm bị nàng ta nhìn chằm chằm, sợ là đã phải chết đến ngàn lần.
Nàng không phải người khác, đúng là người đã bị Lạc Tử Hàm thuê người giết, Lạc Thải Vân: “Lạc Tử Hàm, ta còn sống, ngươi không thể tưởng tượng nổi đi”.
Lạc Tử Hàm xác thực da mặt đủ dày, chỉ ngắn ngủi khiếp sợ qua đi đã khôi phục bình tĩnh: “Tứ muội, nơi này tân khách rất đông, tỷ muội chúng ta không nên nói chuyện như vậy, tứ muội bệnh nặng, tỷ tỷ bất đắc dĩ thay ngươi xuất giá, nay tứ muội bệnh nặng đã khỏi, nhị tỷ ta cũng có thể yên tâm lui thân…”
Lạc Tử Hàm xoay người muốn đi, thị vệ phụ giúp Lạc Thải Vân nháy mắt đi đến trước mặt nàng ta, chặn đường đi của nàng ta: “Lạc Tử Hàm, ngươi muốn nhân cơ hội đào thoát sao?”
Lạc Tử Hàm mâu quang hơi trầm xuống, làm bộ như không hiểu: “Tứ muội có ý gì?”
Lạc Thải Vân trong mắt lửa giận thiêu đốt: “Lạc Tử Hàm, dám làm phải dám nhận, lúc trước ngươi đem ta lừa ra khỏi Tướng phủ, cũng sai người đuổi giết ta, nếu đã dám làm, sao không dám thừa nhận?”
“Nếu ngươi muốn làm sườn phi của Hạ Hầu Thần, cũng có thể nói thẳng với tứ muội, tứ muội nhất định thành toàn cho ngươi, nhưng là, ngươi vì sao lại gạt ta, phái người giết ta…”
một câu cuối cùng, Lạc Thải Vân đề cao âm lượng, thanh âm bén nhọn thật sâu làm màng nhĩ mọi người run lên, mọi người không nhịn được nghị luận:
“Sao lại thế này? Lạc nhị tiểu thư vì vị trí sườn phi, đem Lạc tứ tiểu thư lừa ra Tướng phủ, lại phái người đuổi giết nàng ấy, ta không có nghe lầm đi…”
một người tỏ vẻ nghi hoặc: Lạc nhị tiểu thư nhìn qua giống như người thông hiểu lễ nghĩa, ôn nhu thiện lương, tiểu thư khuê các, sao có thể làm ra việc ti bỉ âm hiểm này.
“không có nghe sai a, Lạc tứ tiểu thư đúng là nói như vậy…” Tên còn lại trả lời.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, mỹ nhân như rắn rết, mặt ngoài là ôn nhu thiện lương, về phần đến tột cùng nàng ta đánh chủ ý gì, chỉ có trong lòng nàng ta mới rõ …
Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt một cái, không nói gì, nhưng lại đều có suy nghĩ giống nhau: Lạc Tử Hàm tâm xác thực đủ độc ác, vì vị trí sườn phi, đối với muội muội cùng cha khác mẹ của chính mình cũng không có chút thủ hạ lưu tình….
“Tứ muội, ngươi nói cái gì, hôm qua ngươi trúng phong hàn, không thể lên kiệu hoa cùng Hạ hầu thái tử thành thân, gần tới giờ lành, là ngươi cầu nhị tỷ tạm thời thay ngươi gả qua, chẳng lẽ tứ muội bị bệnh đến hồ đồ, đem tất cả mọi chuyện đều quên hết rồi?”
Nhìn đôi mắt Lạc Tử Hàm chân thành, mang theo ủy khuất, Lạc Mộng Khê khinh thường cười nhạo một tiếng: Lạc Tử Hàm diễn trò thật đúng là thiên hạ đệ nhất, nàng ta không sinh ra ở hiện đại làm diễn viên, thật đúng là đáng tiếc…
Lạc Tử Hàm mồm miệng lanh lợi, tâm tư kín đáo, nếu đem so sánh, Lạc Thải Vân thật đúng là rất ngu ngốc, mồm miệng cũng không đủ lanh lợi, không thể nói lại Lạc Tử Hàm, cho nên trong lòng mọi người đều có chút thiên vị, nghiêng về phía Lạc Tử Hàm.
Nếu là Lạc Thải Vân trước đây, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, chỉ vào Lạc Tử Hàm, không để ý hình tượng mà mắng chửi, như vậy những lời nói của Lạc Thải Vân cũng sẽ không có người tin tưởng.
Lạc Tử Hàm là hiểu rõ cách làm người của Lạc Thải Vân, mới dám dùng loại phương pháp này, chọc Lạc Thải Vân tức giận, đảo lộn trắng đen, làm cho Lạc Thải Vân có lí nhưng không thể nói, có oan không thể kêu.
Nhưng phản ứng hôm nay của Lạc Thải Vân lại nằm ngoài dự liệu của Lạc Tử Hàm: “Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân ta không cùng ngươi đấu võ mồm, ngươi có bản lĩnh thuê người giết ta, tự nhiên có bản lĩnh đem trắng đen đảo lộn chúng ta cứ tìm bằng chứng mà nói đi”.
‘Tê!’ mọi người còn chưa phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của Lạc Thải Vân là có ý gì, Lạc Thải Vân đã động thủ kéo áo của mình xuống, hai đạo vết thương trí mạng hiện lên trong mắt mọi người.
Là nhờ dùng thuốc trị thương tốt nhất nên miệng vết thương mới vừa khép lại, bị Lạc Thải Vân kéo như vậy, miệng vết thương nứt ra, máu tươi bắt đầu chảy ra.
“Hai vết thương này, đều là nhờ Lạc Tử Hàm ban cho, nơi này hẳn là có đại phu đi, có thể phán đoán miệng vết thương là có từ khi nào chứ?”. Lạc Thải Vân ta cũng không còn giống như dĩ vãng, dùng vết thương cũ lừa gạt người.
“Lạc tứ tiểu thư, ngươi làm gì? Ngươi còn muốn…” Gả cho Hạ Hầu thái tử làm sườn phi. một người kinh hô, lại nhìn đến Hạ Hầu Thần, đem lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Thanh Tiêu quốc thập phần phong kiến, chỉ cần Nam tử nhìn thấy nữ tử lộ ra da thịt sẽ phải cưới nàng làm vợ.
Nay, Lạc Thải Vân vì để cho mọi người thấy miệng vết thương của nàng, lại đem da thịt lộ ra trước mặt mọi người, hành vi như vậy, là đồi phong bại tục, Hạ Hầu Thần sợ là sẽ không lấy nàng ta.
Lập gia đình, Lạc Thải Vân không tiếng động cười khổ: Ta đã là tàn hoa bại liễu, còn có nam tử nào muốn lấy ta, Quyết, kiếp này trừ chàng ra, ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào, nhưng ta hiện tại đã không còn xứng với chàng.
Da thịt Lạc Thải Vân bị nhiều người thấy như vậy, cho nên, những nam tử ở đây là đều không cần phải vì thế chịu trách nhiệm, vài tên biết y thuật bước nhanh đến trước mặt Lạc Thải Vân, cẩn thận quan sát một lát:
“Lạc tứ tiểu thư, đúng là bị thương ngày hôm qua…” một người đưa ra kết luận.
“Bị thương nặng như vậy, Lạc tứ tiểu thư còn có thể sống sót, thật đúng là kì quái…” Lại một người đưa ra kết quả.
“Đúng vậy, người nọ khi hạ sát tứ tiểu thư, căn bản là không cho tứ tiểu thư con đường sống, thật sự là ngoan độc…”
một đoạn thời gian trước, Lạc Tử Hàm bám sát Hạ Hầu Thần toàn bộ Thanh Tiêu ai cũng biết, nay nàng đố kị muội muội của mình được làm sườn phi, không tiếc thuê người giết nàng ấy, sau đó gả thay, đúng là có thể hiểu được.
Vì thế, mấy trăm ánh mắt trào phúng, khinh thường, căm tức, trách cứ đều dồn đến trên người Lạc Tử Hàm, khiển trách hành vi phạm tội của nàng:
“Lạc nhị tiểu thư này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt…”
“Đúng vậy, muội muội của mình, cũng có thể ra tay nặng như vậy…”
“Muốn làm sườn phi của Hạ Hầu Thần đến điên rồi…”
“Nàng ấy không phải tiểu thư tướng phủ sao? Vì sao còn phải coi trọng quyền thế như vậy…”
“Vấn đề này phải hỏi nàng ta, chúng ta làm sao biết được…”
“Lạc Tử Hàm sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy!”. Thanh âm khiển trách nổi lên bốn phía, Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ nhếch lên một ý cười quỷ dị: Lạc Tử Hàm là một tay đại phu nhân dạy dỗ, như thế nào nhanh như vậy liền đã nhận thua, quá không có ý nghĩa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, giữa chứng cớ xác thực như vậy, Lạc Tử Hàm vẫn trước sau như một trấn định:
“Tứ muội, tuy rằng, vết thương trên người ngươi là có vào ngày hôm qua, nhưng ngươi cũng không thể một mực chắc chắn là do nhị tỷ âm thầm phái người đi giết ngươi, có lẽ là do người nào đó muốn âm thầm hãm hại nhị tỷ…”
“Lạc Tử Hàm, ngươi thật đúng là chưa tới phút cuối chưa chịu thua, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi muốn chứng cớ phải không? Ta đưa cho ngươi”.
Lạc Thải Vân khóe miệng giơ lên một tia cười quỷ dị, ngay khi Lạc Tử Hàm cảm giác được không ổn, hai gã nam tử xấu xí đáng khinh bị thị vệ áp lại đây:
“Nhị tỷ, hai người này đối với tỷ chắc không hề xa lạ đi, mấy tháng trước, bọn họ nhận của ngươi năm mươi lượng bạc, ở Thập Lí đình vũ nhục đại tỷ, lại phụng mệnh của ngươi, ở khu vực săn bắn của hoàng gia đẩy đại tỷ xuống nước…”
“A! không thể tưởng tượng được, chuyện của Lạc đại tiểu thư cũng là do Lạc nhị tiểu thư một tay gây ra…”
“Đúng vậy, Lạc nhị tiểu thư này, tâm thực độc…”
“Đúng là mỹ nhân rắn rết, làm thân nhân của nàng ta, đúng thật là không có gì hay ho…” mọi người đều chỉ trích.
“Lần này ngươi càng quá mức, thế nhưng thuê bọn họ tới giết ta, không phải ngươi muốn ở trong tướng phủ trừ ngươi ra mọi người đều chết sạch ngươi mới cam tâm”.
một câu cuối cùng, Lạc Thải Vân cơ hồ là rống lên, trong thanh âm, khó nén khỏi nồng đậm tức giận.
Lạc Tử Hàm trong lòng cả kinh: Ta rõ ràng đã cho bọn họ một túi bạc, để cho bọn họ rời khỏi kinh thành, không thể tưởng được nàng ta thế nhưng lại tìm được hai người bọn họ trở về, Lạc Thải Vân, ta thật sự là đã coi thường ngươi…
Bất quá, bổn cô nương cũng không có mua hai người này giết ngươi, huống chi, chỉ bằng hai người này, ngay cả đao cũng cầm không vững, làm sao giết được ngươi! Đương nhiên, những lời này Lạc Tử Hàm chỉ dám oán thầm, cũng không dám nói ra.
“Tứ tiểu thư, tha mạng, tha mạng a, chúng ta chỉ là nhận bạc làm việc mà thôi, người làm chủ phía sau là nhị tiểu thư a…”. E sợ Lạc Thải Vân sẽ giết bọn hắn, hai gã nam tử đáng khinh quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
thì ra khi ta xuyên tới đây, Lạc đại tiểu thư là bị hai người này đẩy vào trong nước, Lạc Tử Hàm là người đứng phía sau…
Bên hông căng thẳng, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật sâu thâm nhập vào lòng Nam Cung Quyết: “Mộng Khê, tất cả đều đã có bổn vương”.
Mọi việc, nàng không cần lo lắng, người khác dám khi dễ nàng, bổn vương nhất định sẽ giúp nàng lấy lại công đạo.
“Hai người kia, là ngươi sai người bắt tới đi” Cho dù Lạc Thải Vân không có bị thương, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Nam Cung Quyết mỉm cười: “Hiểu bổn vương, không ai ngoài Mộng Khê”.
sự tình chân tướng rõ ràng, Lạc Tử Hàm tâm địa ngoan độc, mọi người đều khinh bỉ coi thường, còn chưa kịp nói lời khiển trách, thanh âm chất vấn lãnh liệt của Lạc Hoài Văn đã vang lên:
“Tử Hàm, Thải Vân nói đều là sự thật?” Trước ngươi phái người giết Mộng Khê, nay lại sai người giết Thải Vân: “Ngươi là không phải muốn nữ nhi của vi phụ chế sạch ngươi mới cam tâm?”
Lạc Hoài Văn nghênh diện đi tới, đáy mắt lóe lên nồng đạm khiếp sợ cùng khó có thể tin: “Lạc Tử Hàm, những thứ này là ai dạy ngươi?” Vì địa vị, không cùng ngoại nhân tranh đấu, lại cố tình giết hại tỷ muội của chính mình.
Chuyện tới nay, mọi chuyện đều bị vạch trần, Lạc Tử Hàm cũng không muốn giấu giếm: “Cha, việc này đều là ngài dạy nữ nhi, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn”.
Lạc Hoài Văn, ông không cần ở trước mặt ta giả mù sa mưa, ông chưa bao giờ quan tâm ta, vốn không xem ta là nữ nhi của ông.
Lúc này đây, ông lại vì muốn biểu hiện chính mình trí công vô tư, muốn quân pháp bất vị thân, đáng tiếc, ta sẽ không cho ông như nguyện, nếu ta đã thân bại danh liệt, ông cũng đừng mơ tưởng có được ngày lành, cho dù chết, ta cũng muốn có ngụy quân tử như ông làm đệm lưng.
Cha và con gái, tỷ muội, đều chỉ là bàn đạp cho ta đi lên địa vị cao nhất, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, chết vài người thì tính cái gì.
“Ngươi…” lời nói của Lạc Tử Hàm khiến cho Lạc Hoài Văn tức đến choáng váng, chưa kịp suy nghĩ gì khác, vung chưởng hướng khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Tử Hàm đánh xuống.
Lạc Hoài Văn ra tay rất nhanh, Lạc Tử Hàm căn bản không kịp né tránh, vốn tưởng rằng một chưởng này chắc chắn sẽ đánh tới trên mặt nàng ta, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đánh thũng.
Cũng không nghĩ là cánh tay Lạc Hoài Văn khi cách mặt Lạc Tử Hàm không đến một li liền bị ngăn lại, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt tức giận của đại phu nhân: “Lạc Hoài Văn, ngươi không xứng đánh nữ nhi của ta”. Huy chưởng đánh cánh tay của Lạc Hoài Văn sang một bên.
“Thừa tướng phu nhân, sao bà ta lại đến đây? Hơn nữa, xem bộ dáng của bà ta, hình như còn có võ công”.
“Thừa tướng phu nhân là tiểu thư Vân phủ, có võ công cũng không có gì kì quái…”
“Xem phản ứng của thừa tướng cùng thừa tướng phu nhân, hai người đối với chuyện của nhị tiểu thư là không cùng ý kiến…”
“Này còn cần ngươi nói sao, thừa tướng phu nhân là mẫu thân của nhị tiểu thư, mẫu thân đều là bênh vực nữ nhi, đối với nữ nhi luôn bao che mọi khuyết điểm…”
Mọi người lại xôn xao nghị luận, Lạc Mộng Khê lặng lẽ hỏi Nam Cung Quyết: “Lạc Hoài Văn và Vân Bích Lạc đều là chàng phái người gọi tới?”
“Trò hay, một lần phải diễn cho hết, để cho tất cả mọi người đều có thể xem”. Lạc Hoài Văn và Vân Bích Lạc đều là nhân vật trọng yếu trong vở diễn này, nếu thiếu bọn họ, vở diễn này sẽ không đủ náo nhiệt.
Nam Cung Quyết xác thực lợi hại, thế lực của hắn không thể coi thường, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể làm ra nhiều chuyện như thế, may mắn ta không phải địch nhân của hắn, nếu không, sợ là, ngay cả chính mình chết như thế nào còn không biết.
“Vân Bích Lạc, bà cũng biết Lạc Tử Hàm phạm nhiều lỗi lầm, bà nói nàng là nữ nhi của bà, vậy mười nấy năm qua, bà dạy nàng như thế nào, thế nhưng trở thành người tâm ngoan thủ lạt như vậy….” Lạc Hoài Văn tức giận vô cùng.
“Lạc Hoài Văn, nữ nhi là do Vân Bích Lạc ta sinh dưỡng, mười mấy năm qua, ông chưa bao giờ quan tâm nàng, cho tới bây giờ cũng chưa làm tròn trách nhiệm của một phụ thân, trừ bỏ huyết thống, ông cùng với nàng không có chút quan hệ nào, vô luận nàng học được cái gì, cũng không có quan hệ với ông…”
Vân Bích Lạc ngôn từ khẳng khái làm cho mọi người ở đây không khỏi ồ lên, đều nhìn nhau liếc mắt một cái: Đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Lạc thừa tướng cùng thừa tướng phu nhân vì sao lại giống như kẻ thù?
Lạc Mộng Khê liễm mâu trầm tư: thì ra mười mấy năm qua, Lạc Hoài Văn cũng chưa bao giờ quan tâm Lạc Tử Hàm, hắn đối với nữ nhi của mình giống như không hề có cảm tình, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Vân Bích Lạc”, Lạc Hoài Văn rống giận đang muốn răn dạy, đại phu nhân đã giành trước mở miệng: “Lạc Hoài Văn, từ nay về sau ta với ông ân đoạn nghĩa tuyệt, Vân Bích Lạc ta sẽ không bao giờ hồi tướng phủ nữa, Tử Hàm cùng Tử Quận, ta cũng đều mang đi…”
“Tử Quận lưu lại, hắn là chủ nhân tương lai của Lạc phủ”. Lạc Hoài Văn giọng điệu lãnh liệt, đối với Vân Bích Lạc và Lạc Tử Hàm rời đi cũng không hề quan tâm.
Đại phu nhân vốn định đem chân tướng nói ra, nhưng lại nghĩ, lại cải biến chủ ý: “Tử Quận ở lại với ông hay theo ta đều không do Lạc Hoài Văn ông quyết định”.
“Cha, ta ở lại”. Đại phu nhân vừa dứt lời, Lạc Tử Quận được thị vệ tướng phủ nâng vào, chậm rãi đi vào trước mặt mọi người, ánh mắt kiên định: Tướng phủ là nhà phú quý, ở trong này ăn ngon mặc đẹp, ra ngoài cuộc sống màn trời chiếu đất, không thích hợp với Lạc Tử Quận hắn.
“Tử Quận”. Đại phu nhân kinh hô một tiếng, đáy mắt léo lên một tầng ưu thương, đang muốn đi ra khuyên giải, lại bị thị vệ ngăn trở đường đi: “Vân Bích Lạc, Tử Quận là chủ nhân tương lai của Lạc phủ, hắn không thể rời đi Lạc phủ, hắn cũng sẽ không rời đi Lạc phủ, về phần bà cùng Tử Hàm, đã làm chuyện sai trái, phải chịu trừng phạt”.
Lạc Hoài Văn mâu quang phát lạnh: “Người đâu, bắt Vân Bích Lạc, Lạc Tử Hàm”.
Vân Bích Lạc lạnh lùng cười: “Muốn bắt chúng ta, không dễ dàng như vậy”. Nâng tay đối với bọn thị vệ đang xông tới đánh ra một chưởng, Lạc Tử Hàm hướng đám người ném ra hai viên đạn dược.
“Bang bang phanh”, vài tiếng nổ qua đi, trên mặt đất từng trận khói trắng, Vân Bích Lạc và Lạc Tử Hàm nương theo khói trắng, rất nhanh phi thân rời đi…
Sau khi khói trắng tan hết, trên đất một mảnh hỗn loạn, sớm đã không thấy bóng dáng của đại phu nhân và Lạc Tử Hàm…
“Mộng Khê, không có việc gì chứ?”, ngay khi Lạc Tử Hàm ném ra hai viên đạn dược, Nam Cung Quyết đã mang theo Lạc Mộng Khê rời xa phạm vi khói thuốc, khói trắng tan hết, Nam Cung Quyết vẫn là có chút lo lắng.
“không có việc gì, đáng tiếc là để cho đại phu nhân cùng Lạc Tử Hàm chạy thoát…” nói tới đây Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm: “Nam Cung Quyết, cho dù là không hề phòng bị, lấy năng lực thủ hạ của chàng, bắt lấy hai người họ là chuyện vô cùng dễ dàng, chàng là cố ý để hai người họ chạy thoát?”
Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười, đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực, ánh mắt nhìn phía đám người Hạ Hầu Thần, Lạc Thải Vân: “Xem diễn”.
“Thải Vân”. Lạc Hoài Văn đi tới trước người Lạc Thải Vâm, đáy mắt hiện lên đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Lạc Thải Vân khoát tay áo, ý bảo Lạc Hoài Văn trước hết nghe nàng nói: “Cha, trải qua chuyện này, nữ nhi đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc, trước kia là vì ta rất tùy hứng mới gây ra nhiều việc rắc rối, hại chính mình lầm vào hoàn cảnh như vậy, về sau ta sẽ ở nhà hết lòng niệm phật, vì lỗi lầm trước kia của mình mà sám hối…”
“Tứ tiểu thư có chuyển biến như vậy, bản cung thật cao hứng, hôm nay là ngày mừng của bản cung và tứ tiểu thư…”
Đổi tới đổi lui vẫn là lấy Lạc Thải Vân, trọng thươg, bệnh tật đều không quan hệ, bản cung sẽ cho ngươi một chút mặt mũi.
“Hạ Hầu thái tử, Thải Vân hiện tại chỉ muốn về nhà niện phật, không nghĩ lại tái giá”. Tối hôm đó ta và ngươi chuyện gì cũng chưa có phát sinh, người ta yêu không phải ngươi, ngươi không cần vì thế phụ trách.
Khi những tên cầm thú kia chà đạp ta, ta đã biết, ở trong mọi chuyện, ta chỉ là một quân cờ, một quân cờ không hề có sức phản kháng, mặc cho người ta bài bố.
Quyết chưa bao giờ yêu ta, ngươi cũng không, không thương ta vì sao còn muốn lấy ta, là muốn sau khi lấy ta, hung hăng tra tấn ta sao?
Ta không muốn lại làm quân cờ trong tay người khác, ta muốn nắm giữ vận mệnh chính mình, lúc trước Lạc Mộng Khê sau khi rơi xuống nước hồi phủ, chuyển biến rất lớn, lúc ấy ta còn cảm thấy kì quái, hiện tại ngẫm lại, một người đã theo quỷ môn quan dạo một vòng trở về, hoàn toàn chuyển biến, là chuyện bình thường.
Lúc trước là Lạc Mộng Khê thoát thai hoán cốt, nay là Lạc Thải Vân ta, Lạc Mộng Khê sau khi chuyển biến thông minh dị thường, đem mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lạc Thải Vân là muội muội cùng cha với nàng, máu chảy trên người chúng ta là giống nhau, ta sẽ không thua kém nàng.
Lạc Mộng Khê may mắn hơn ta bởi vì ta chuyển biến sau nàng, nàng một thân xử nữ, có tư cách đến bên cạnh Nam Cung Quyết, nhưng ta hiện tại chỉ là một tàn hoa bại liễu, Quyết sẽ không lại để ý đến ta.
Hạ Hầu Thần thân là Tây Lương thái tử, là một trong tuyệt thế tứ công tử, cho tới bây giờ đều là hắn cự tuyệt người khác, chưa từng bị người khác cự tuyệt hắn.
Lần này bị Lạc Thải Vân cự tuyệt trước mặt mọi người, làm hắn rất mất mặt, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm.
“Hạ Hầu thái tử, tiểu nữ vừa chịu qua khiếp sợ, trong lòng hẳn vẫn còn sợ hãi, hơn nữa Thải Vân cũng đang trọng thương trong người, thật sự không thích hợp để thành thân, bổn tướng muốn đưa Thải Vân hồi tướng phủ, chờ nàng dưỡng tốt thân thể, lại chọn ngày tốt cùng thái tử điện hạ thành thân”.
Lạc Hoài Văn dù sao cũng là người từng trải, đi ra hòa giải, cấp Hạ Hầu Thần một cái bậc thang.
Có thể vãn hồi mặt mũi, Hạ Hầu Thần tức giận cũng đánh tan hơn phân nửa: “Lạc Thừa tướng sốt ruột vì ái nữ, bản cung có thể hiểu, nếu tứ tiểu thư đã có thương tích trong người, bản cung cũng không miễn cưỡng, người đâu, hộ tống Lạc thừa tướng, tứ tiểu thư hồi Tướng phủ”.
Lần này đại hôn, là Hạ hầu Thần hai tay chuẩn bị, mong là Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong có thể đem Lạc Mộng Khê cùng Lạc Thải Vân tráo đổi, để hắn cùng Lạc Mộng Khê động phòng.
Lại không nghĩ tới, kế hoạch bị Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong làm thất bại, vẫn là Lạc Thải Vân gả cho hắn, hắn đã chuẩn bị thật nhiều thứ tiếp đón Lạc Thải Vân.
Nay xảy ra loại chuyện này, Lạc Thải Vân cũng muốn hồi tướng phủ, không gả cho hắn, tự nhiên cũng không được nếm chải tư vị những thứ mà hắn chuẩn bị, trong lòng cảm thấy tiếc nuối một chút.
Trong phút chốc xoay người rời đi, Lạc Thải Vân trông thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cách đó không xa, ý bảo thị vệ đem nàng đi qua đó, đi vào trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Lạc Thải Vân muốn nở một nục cười lễ phép, lại không biết tươi cười của nàng so với khóc còn khó coi hơn.
“Đại tỷ, trước kia, thật xin lỗi, là ta quá tùy hứng, về sau ta sẽ không tìm ngươi phiền toái, chúc ngươi và Lạc vương gia trăm năm hạnh phúc”.
Lời nói này, là Lạc Thải Vân đã dùng hết khí lực để mà nói ra, sau khi nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê trả lời, nàng đã mệnh lệnh thị vệ mang nàng rời đi”.
Rất xa, Lạc Mộng Khê nhìn thấy Lạc Thải Vân lau đi nước mắt: “Nam Cung Quyết, thị vệ vương phủ làm sao tìm được Lạc Thải Vân?”
Lạc Thải Vân rời đi, Lạc Mộng Khê thấy được trong lòng nàng là không cam lòng, trong lòng liền sáng tỏ: Lạc Thải Vân vốn không dễ dàng nhận thua như vậy, lời nói vừa rồi, bất quá chỉ là trấn an Lạc Mộng Khê, làm cho nàng lơi lỏng cảnh giác mà thôi.
không thể tưởng được, Lạc Thải Vân sau khi trải qua chuyện này, thế nhưng lại trở nên thông minh nội liễm như vậy, xem ra, Lạc Tử Hàm đã bản thân mà tạo cho Lạc Mộng Khê thêm một kình địch.
Trước kia Lạc Thải Vân rất tùy tiện, suy nghĩ đơn giản, không hề có tâm cơ, mỗi lời nói cử chỉ đều thể hiện trên nét mặt, nhưng nay, nàng ta lại trở nên âm trầm rất nhiều, làm cho người ta không thể coi thường.
“Lạc Thải Vân không phải là thị vệ của ta tìm được, mà là có người đem nàng ta đến cửa của Lạc vương phủ, lúc đó nàng ta vẫn là hôn mê, sau khi đại phu cứu giúp nàng tâ tỉnh lại, nàng ta cũng không biết ai cứu nàng, biết được hôm nay là đại hôn của Hạ Hầu Thần và Lạc Tử Hàm, nàng ta liền thúc giục thị vệ đưa nàng ta tới đây…”
Lạc Thải Vân bị thương rất nặng, hai vết thương kia đều là vết thương trí mạng, người cứu nàng nhất định là biết y thuật, hơn nữa y thuật còn rất cao.
Hôn lễ hủy bỏ, mọi người cùng Hạ Hầu Thần khách sáo vài câu rồi đều rời đi, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cũng giống như mọi người, cùng Hạ Hầu Thần cáo từ liền trở về Lạc vương phủ.
Lúc gần đi, Hạ Hầu Thần trong mắt là không cam lòng, tuy đã che dấu, nhưng vẫn bị Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nhìn ra, giống như cố ý khiêu khích hắn, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng phía ngoài đi đến, đi ra một khoảng rất xa, Lạc Mộng Khê còn có thể cảm giác được tầm mắt Hạ hầu Thần đang dừng trên người nàng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Lạc Mộng Khê ở hỉ yến không ăn được bao nhiêu, sau khi trở lại Lạc vương phủ thời gian đã không còn sớm, đơn giản ăn một vài món, sau đó Lạc Mộng Khê không có việc gì nằm ở trên ghế trong viện phơi nắng, Nam Cung Quyết đi thư phòng xử lí chính sự.
Lần này gặp Lăng Khinh Trần, khí tức hắc ám trên người hắn tựa hồ càng ngày càng đậm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là hắn đang tu luyện tà công gì đó.
Còn có Lãnh Tuyệt Tình, hắn như thế nào còn không trở về Tuyệt Tình cung, ta cũng không muốn làm cái gì thánh nữ, hắn nói trong vòng một năm tìm ra biện pháp cắt đứt quan hệ giữa ta và Tuyệt Tình cung, chẳng lẽ hắn ở nơi này có thể tìm ra biện pháp.
Việc hôm nay, thành công làm cho đại phu nhân cùng Lạc Hoài Văn trở mặt, không biết kế tiếp Nam Cung Quyết có tính toán gì không, hai người bọn họ trở mặt, đem bức đại phu nhân phải hạ đài hoặc là đem cơ sở ngầm của Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương loại bỏ, Nam Cung Quyết cũng thật thông minh…
“Tiểu thư, em đi mua điểm tâm người thích ăn nhất, người còn có muốn mua thứ gì khác hay không?”
Đầu bếp vương phủ làm điểm tâm ăn rất ngon,nhưng ăn thời gian dài cũng sẽ cảm thấy ngán, ở kinh thành có một nhà làm điểm tâm ăn rất ngon, thật lâu trước kia Lạc Mộng Khê có từng ăn qua một lần, nay lại muốn ăn.
“Mấy ngày nay ta có chút mệt mỏi, có thể là do đàn hương an thần hơi nhiều, Băng Lam, em mua thêm chút thuốc nâng cao tinh thần về”. Có dược liệu nâng cao tinh thần, sẽ không còn uể oải như trước nữa.
“Được”. Băng Lam đáp ứng một tiếng, đem chuyện tình Lạc Mộng Khê giao cho ghi nhớ, bước nhanh hướng ngoài phủ đi đến, Lạc Mộng Khê trở mình, liền thấy buồn ngủ: Gần đây tại sao ta ngủ nhiều như vậy, càng ngủ càng muốn ngủ.
Huân hương ở Lạc vương phủ lấy đàn hương làm chủ, an thần chiếm đa số, nâng cao tinh thần thiếu lại càng thiếu, cho nên Lạc Mộng Khê mới muốn Băng Lam ra phủ mua dược liệu nâng cao tinh thần, lại không nghĩ đến, người muốn hại nàng lại lợi dụng tốt cơ hội này…
Lạc vương phủ các loại dược liệu quý đều đầy đủ, nhưng vẫn có một số dược liệu vẫn cần trực tiếp đi hái, dược tính mới tốt nhất.
Đường đại phu là người của Dược Vương cốc, được Nam Cung Quyết mang đến Lạc vương phủ là vì bệnh tình của Nam Cung Quyết, nay bệnh của Nam Cung Quyết đã khỏi hẳn, Đường đại phu nghiễm nhiên trở thành đại phu chuyên dụng của Lạc vương phủ, trong phủ có ai sinh bệnh đều sẽ tím hắn.
Ở lại Lạc vương phủ ăn ngon mặc đẹp, lại ở nơi kinh thành phồn hoa, so với Dược Vương cốc người ở thưa thớt tốt hơn rất nhiều lần, Đường đại phu ở lại thành quen, cũng không muốn rời đi, liềm đảm đương trách nhiệm là đại phu chuyên dụng của vương phủ, hái thuốc, bốc thuốc đều tự mình làm.
Huống chi, Lạc Mộng Khê lại có thai, Nam Cung Quyết ba ngày hai bữa đến tìm ông thỉnh giáo, để cho ông âm thầm lưu ý biến hóa của Lạc Mộng Khê, ông lại càng không thể rời đi.
Ngày hôm qua trời mưa, vương phủ có vài người bị nhiễm phong hàn, phong hàn không phải bệnh nặng, dược liệu sử dụng cũng không trân quý, lại cần là dược liệu mới nhất, tính năng tốt nhất.
Sáng sớm, Đường đại phu liền ra vương phủ, đi lên núi hái thuốc, khi thái dương bắt đầu lặn về hướng tây, ông mới trở về, mang theo một giỏ lớn thảo dược, nhìn kinh thành phồn hoa, cùng với người đi trên đường cái, Đường đại phu tâm tình vui sướng, chậm rãi bước đi.
“Đường lão”. một tiếng gọi truyền vào trong tai, Đường đại phu dừng lại cước bộ, nhìn phương hướng thanh âm truyền tới, gương mặt xinh đẹp của Lâm Huyền Sương ánh vào mi mắt: “Đại tiểu thư, người như thế nào lại ở nơi này?” Ngươi không phải đã hồi Dược vương cốc rồi sao?
Lâm Huyền Sương rất thông minh, làm việc cũng vô cùng kín đáo, hơn nữa tính tình lại lạnh lùng, không thích cùng người thân cận, cho nên, chuyện nàng ta thích Nam Cung Quyết, ngoài Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê có rất ít người biết.
Đương nhiên, những người đi theo Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, một số ít hiểu cách quan sát sắc mặt người khác vẫn có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng bọn họ là người thông minh, sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài.
Đường lão suốt ngày đều ở hiệu thuốc chế dược, không để ý đến chuyện bên ngoài, đối với chuyện Lâm Huyền Sương thích Nam Cung Quyết, thật sự không biết.
Nhìn đường cái người đến người đi náo nhiệt: “Đường lão, chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút đi”. Nam Cung Quyết là Lạc vương của Thanh Tiêu, thế lực không hề kém, nói không chừng người đi trên đường cũng là cơ sở ngầm của hắn.
Lâm cốc chủ dùng bồ câu đưa tin triệu Lâm Huyền Sương hồi Dược Vương cốc, Lâm Huyền Sương tự nhiên hiểu được đó là ý tứ của Nam Cung Quyết.
Nàng vì Nam Cung Quyết, qua loa cho xong, chứ không có thực sự trở về Dược Vương cốc, Nam Cung Quyết nghĩ rằng nàng đã trở về, cho nên chuyện nàng ở lại kinh thành Thanh Tiêu, không thể để cho Nam Cung Quyết biết.
đi vào một chỗ yên tĩnh, xung quanh không có người, Lâm Huyền Sương dừng lại cước bộ: “Phụ thân có việc mệnh ta âm thầm ở lại kinh thành Thanh Tiêu, Đường lão, chuyện hôm nay gặp ta, không nên nói cho bất luận kẻ nào biết”.
Đường lão đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức khôi phục bình thường: “Lão hủ hiểu được, không biết đại tiểu thư tìm lão hủ đến là có chuyện gì?”
Lâm Huyền Sương là do các đại phu trong Dược Vương cốc nhìn lớn lên, đối với nhất cử nhất động của nàng, đều hiểu biết thập phần rõ ràng, Lâm Huyền Sương đối với mọi người đều rất lạnh lùng, vô duyên vô cớ sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, cho nên, Đường lão kết luận, Lâm Huyền Sương tìm lão, khẳng định là có chuyện.
Lâm Huyền Sương do dự một lát: “Đường lão, ông ở Lạc vương phủ thời gian không ngắn, phụ trách ốm đau thương thế của toàn bộ người trong vương phủ, ông có từng vì Lạc Mộng Khê chẩn mạch qua hay không?”
“Lạc Mộng Khê là vương phi, nhưng cũng là người thường, cũng có sinh bệnh, lão hủ tự nhiên là có xem qua mạch…”. Đường lão ẩn ẩn đã nhận ra dụng ý của Lâm Huyền Sương.
“Vậy…Lạc Mộng Khê có thật sự có thai hay không?”. Đây mới là mục đích chân chính của Lâm Huyền Sương: Ngày đó ở trên vách núi đen, Lạc Mộng Khê đối với Lâm Huyền Sương nói mình có thai, nhưng Lâm Huyền Sương cũng không thật sự tin tưởng.
Bởi vì nàng ta cũng là nữ nhân, biết được một nữ nhân vì giữ lại người âu yếm của chính mình, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Lâm Huyền Sương nàng ta có thể quỳ xuống, xin Lạc Mộng Khê thành toàn cho mình cùng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cũng có thể vì Nam Cung Quyết, nói dối với nàng ta.
“Này…”. Đường lão muốn nói lại thôi: Nếu nói thật, Nam Cung Quyết từng phân phó lão, chuyện Lạc Mộng Khê có thai, không thể tiết lộ với bất kì ai.
Nếu như không nói thật, Lâm Huyền Sương lại là nữ nhi của cốc chủ, tương lai chính là cốc chủ Dược Vương cốc, là người lãnh đạo trực tiếp của mình, chính mình không thể lừa nàng…
Rốt cuộc là nói hay không nói? Đường lão lâm vào hoàn cảnh lưỡng lự.
Xem thần sắc khó sử của Đường lão, trong lòng Lâm Huyền Sương dâng lên một loại dự cảm không tốt: Nếu Lạc Mộng Khê không có thai, Đường lão nhất định sẽ nói thẳng, nhưng nhìn bộ dáng của ông ta…
Chẳng lẽ Lạc Mộng Khê thật sự mang thai…
“Đường lão, chuyện này quan hệ trọng đại, ông nhất định phải ăn ngay nói thật”. Lâm Huyền Sương giọng điệu thận trọng, trong mắt ngưng trọng, Đường lão do dự một lát, rốt cục thỏa hiệp: “Được rồi, vậy lão hủ nói thật, Lạc vương phi, xác thực có thai…”
Nghe vậy, Lâm Huyền Sương mâu quang phát lạnh: không thể tưởng được Lạc Mộng Khê thế nhưng thật sự có mang, lúc trước ta còn nghĩ là nàng gạt ta…
Cẩn thận suy nghĩ cũng không có gì là không đúng, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê thâm tình như vậy, hàng đêm ân ái, không có thai mới là lạ.
“Bất quá, đại tiểu thư, chuyện này người không cần nói cho người khác biết, bởi vì Lạc vương gia có dặn dò qua, trừ khi vương phi chính mình biết bản thân mang thai, việc này không thể nói ra…”
“Ông nói cái gì, Lạc Mộng Khê không biết nàng ta đã mang thai?” Chẳng lẽ ngày đó ở vách núi đen, là nàng gạt ta, lại chó ngáp phải ruồi, nói đúng tình hình thực tế.
“Đúng vậy, theo lão phu quan sát, Lạc vương gia muốn đứa nhỏ, nhưng Lạc vương phi tựa hồ không quá muốn, cho nên chuyện vương phi có thai, Lạc vương gia tạm thời gạt nàng, chờ đứa nhỏ lớn, không giấu giếm được, sẽ để cho nàng biết…”
Đứa nhỏ lớn, phá thai đối với thân thể không tốt, cho dù Lạc Mộng Khê không muốn đứa nhỏ, vì thân thể của chính cũng phải muốn.
thì ra là thế! Lâm Huyền Sương cảm thấy hiểu rõ, trong mắt lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị: “Đường lão không có việc gì, ông trước về Lạc vương phủ đi, việc hôm nay gặp ta, nhớ không được nói với bất kì kẻ nào”.
“Lão hủ hiểu được” cho dù Lâm huyền Sương không dặn dò, Đường đại phu cũng không đem chuyện này nói ra, bởi vì ông đã tiết lộ chuyện Lạc Mộng Khê có thai với Lâm Huyền Sương.
Nếu để cho Nam Cung Quyết biết được, hoặc là để cho Lạc Mộng Khê sớm biết được chân tướng, đứa nhỏ có nguy cơ không được bảo đảm, đến lúc đó, thảm nhất chính là lão.
Lạc Mộng Khê thích Nam Cung Quyết, nhưng lại không muốn cùng hắn sinh hài tử, đây là vì sao? Vì người âu yếm của chính mình sinh con nối dòng, đây là chuyện tình hạnh phúc nhất trên đời a.
Đường đại phu đi rồi, Lâm Huyền Sương một mình một người đi trên đường cái, trăm mối nghi ngờ không lời giải đáp.
“Tiểu nhị, cho hai cân hương bạc hà”. Giọng nữ quen thuộc truyền vào trong tai, Lâm Huyền Sương đang suy nghĩ bị kéo trở lại, nhìn thấy Băng Lam đang đứng ở cửa hàng hương liệu mua hương liệu.
Bạc hà hương, dùng để nâng cao tinh thần, theo như Đường lão nói, Lạc Mộng Khê là đang đến thời kì ngủ rất nhiều, nàng không biết chính mình mang thai, khi Đường lão chẩn trị cũng nói là do tinh thần không tốt, cho nên nàng mới lệnh cho Băng Lam đi mua hương liệu nâng cao tinh thần.
nói đến hương liệu nâng cao tinh thần, Lâm Huyền Sương trong đầu linh quanh chợt lóe, mâu quang lạnh lùng hiện lên ý cười quỷ dị, trong lòng quyết định chủ ý, bóng dáng yểu điệu trong nháy mắt biến mất không thấy.
Băng Lam nhận lấy hương liệu cầm ở trong tay, bước nhanh đến nơi bán điểm tâm xếp hàng, cửa hàng điểm tâm này hương vị rất ngon, rất đắt hàng, nếu không xếp hàng căn bản là không mua được.
Ước chừng qua một nén hương thời gian, rốt cục cũng đến lượt Băng Lam, ngay tại lúc Băng Lam đưa bạc qua, chuẩn bị lấy điểm tâm, từ sau đội ngũ không biết vì sao đột nhiên loạn cả lên, một phụ nhân trung niên không cẩn thận đụng vào Băng Lam, làm gói bạc hà hường trong tay nàng rời ra, gói hương liệu trong tay phụ nhân cũng bị rơi xuống.
Hai bao hương liệu đều mua cùng một cửa hàng, đóng gói giống nhau như đúc, chỉ nhìn mặt ngoài, không thể nhận ra gói nào là của Băng Lam, gói nào là của phụ nhân kia.
“thật ngại, cô nương, làm rơi hương liệu của ngươi”. Phụ nhân vội vàng đem hai gói hương liệu nhặt lên, đưa tới trên mũi ngửi ngửi, đem một gói đưa cho Băng Lam: “Của cô nương là bạc hà hương, đây là của cô nương, của ta là hoa nhài hương, đây là của ta”.
Băng Lam đem gói thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi bạc hà hương thoang thoảng bay ra, hơn nữa người ta lại xin lỗi mình rồi, nàng cũng không phải là người hay truy cứu đến cùng: “Đại nương, về sau phải cẩn thân một chút”.
Đụng ta không sao, vạn nhất đụng phải người có quyền thế nào đó, ngươi có thể sẽ rất thảm.
Nhận lấy điểm tâm, Băng Lam lại tùy tiện mua vài thứ, liền trở về Lạc vương phủ, nhìn bóng dáng Băng Lam rời đi, nguyên bản đã đi mất phụ nhân lúc nãy không biết từ đâu đi ra: Lạc Mộng Khê, ngươi không muốn đứa nhỏ phải không? Ta liền thành toàn cho ngươi.
Băng Lam mua điểm tâm và hương liêu trở lại vương phu, mặt trời đã ngả về tây, nơi Lạc Mộng Khê ngủ, còn rải rác một ít ánh mặt trời: “Tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào nhà nghỉ ngơi”.
“Em mang điểm tâm đến đây trước đi”. Vào nhà lại là đàn hương, làm cho ta rất buồn ngủ, không biết là do ăn trưa quá muộn hay là còn có nguyên nhân nào khác, Lạc Mộng Khê cảm thấy vẫn có chút no.
“Được, tiểu thư, em đi châm hương, đây là điểm tâm người muốn, thừa dịp còn nóng mau ăn đi”. Băng Lam đem điểm tâm mở ra, mùi thơm nồng đậm quanh quản chóp mũi, làm cho người ta thèm ăn.
Nhưng Lạc Mộng Khê sau khi ngửi thấy mùi này lại không muốn ăn, trong bụng một trận cuồn cuộn khó chịu, nàng đột nhiên mở mắt, sắc mặt có chút khó coi, rất nhanh chạy đến một bên không ngừng nôn mửa.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lạc Mộng Khê đem những gì trong bụng ói ra không sót lại thứ gì, thân thể dễ chịu không ít, cả người mềm xuống không có chút khí lực: “Có thể là do lúc trưa ăn nhiều cá, không tiêu hóa được, giúp ta rót chén trà đi”.
Băng Lam đỡ Mộng Khê đi đến bên cạnh bàn, phân phó hạ nhân đem lên một bình trà mới, chính mình chạy về phòng đem bạc hà hương đốt lên, đem giường chuẩn bị tốt, chờ Lạc Mộng Khê trở về nghỉ ngơi.
Lạc Mộng Khê dạ dày khó chịu, không muốn ăn gì, Băng Lam phân phó hạ nhân dọn điểm tâm đi, bưng một chén trà nóng đến, hương trà nồng đậm quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê cảm giác cả người thoải mái không ít.
Sắc trời bắt đầu tối, Nam Cung Quyết xử lí xong sự tình, trở lại Khê viên cùng Mộng Khê dùng bữa tối, khi hắn ôm lấy Lạc Mộng Khê vào phòng, thấy mùi bạc hà thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê cảm thấy có chút khó chịu, không lâu trước đó nàng đã nôn một lần, nghĩ rằng do dạ dày có vấn đề nên không chút nào để ý.
Bữa tối thực phong phú, nhưng Lạc Mộng Khê lại không có khẩu vị, chỉ uống một chút canh liền lên giường nghỉ ngơi, người sợ nhất chính là thượng thổ hạ tả, khi đó cả người tinh thần đều rất mệt mỏi.
“Mộng Khê, hôm nay như thế nào lại ăn ít như vậy?” Sáng sớm hôm nay, Mộng Khê còn ăn hai chén cơm, giữa trưa dùng bữa hơi muộn một chút, vì sao buổi tối lại không có khẩu vị như vậy.
“Có chút khó chịu, không có khẩu vị”. Lạc Mộng Khê nhắm mắt nằm ở trên giường, đáp cho có lệ, nàng đúng là thật không có tình thần cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, không phải cố ý không để ý tới hắn.
“một khi đã như vậy, vậy nàng nghỉ ngơi đi”.
Nôn mửa một hồi, giữa trưa những gì ăn được đều đã nôn ra hết, còn hại nàng mệt mỏi, bạc hà hương nầng cao tinh thần, nhưng Lạc Mộng Khê rất khó chịu, nằm ở trên giường không lâu, liền tiến vào mộng đẹp.
Sau khi xác nhận Lạc Mộng Khê đã ngủ, Nam Cung Quyết chậm rãi đi tới bên giường, nâng tay điểm huyệt ngủ của Lạc Mộng Khê, cũng sai người đi mời Đường lão đến: Mộng Khê nôn mửa, có phải hay không đã đến thời kì nôn nghén, nếu thật sự là như thế, vậy chuyệ của nàng có bầu, giấu giếm không được.
“Khởi bẩm vương gia, Đường đại phu tới…”
“Mau mời hắn tiến vào”, thị vệ còn chưa dứt lời, Nam Cung Quyết liền thúc giục: hiện tại Mộng Khê cùng cục cưng quan trọng hơn, những lễ nghi phiền phức này có thể miễn liền miễn.
Đường lão đẩy cửa tiến vào, ngay khi bước vào nội thất, Đường đại phu sắc mặt đại biến: “Xạ hương, trong phòng thế nhưng có xạ hương, là ai đốt?”
Xạ hương mang tính hàn, nữ tử đều đặt vào trong túi hương tùy thân mang theo, có tính năng mỹ dung dưỡng nhan, nhưng đối với người có thai lại cực kì không tốt, nếu phụ nữ có thải ngửi phải xạ hương trong một đoạn thời gian, thai nhi sẽ khó mà giữ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...