Lạc Vương Phi

     Hạ Hầu Thần nạp sườn phi, lại giống như nạp chính phi, làm thập phần long trọng, cấp Lạc Hoài Văn không ít mặt mũi, cũng để cho văn võ bá quan Thanh Tiêu nhìn đến: Hạ Hầu Thần hắn là thực lòng thực dạ muốn cùng Thanh Tiêu gắn bó suốt đời, không nghĩ muốn khai chiến.

Công phu diễn suất của Hạ Hầu Thần rất tốt, cấp bậc lễ nghĩa lại thập phần chu đáo, vô cùng khách sáo với người ngoài.

Sau khi đón ‘Lạc Thải Vân’ từ trên kiệu hoa xuống, Hạ Hầu Thần vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng ta, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười nho nhã.

Nếu nhìn kĩ lại có thể phát hiện, Hạ Hầu Thần ý cười tràn đầy khuôn mặt, lại không đạt tới đáy mắt, bàn tay to nắm chặt tay nhỏ bé của nữ tử, lại siết thật chặt. Chính xác mà nói, hắn hẳn là đang phát tiết tức giận, bàn tay nhỏ bé của tân nương phỏng chừng cũng bị hắn làm đau.

“Hôm nay Lạc Thải Vân có chút khác lạ so với ngày thường”. Lạc Mộng Khê nhỏ giọng nói thầm, tuy rằng giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng Nam Cung Quyết vẫn nghe được: “Khác thường chỗ nào?”

“Lạc Thải Vân thích chàng, làm sao có thể nghe lời như vậy gả cho Hạ Hầu Thần?” Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất: không có chút ý muốn kháng cự, hơn nữa bộ dáng của nàng ta cũng không giống như là bị điểm huyệt đạo hoặc bị người khác khống chế.

“Có thể nàng ta đã nghĩ thông suốt, dù sao nàng ta cũng đã thất thân cho Hạ Hầu Thần, nếu không lấy hắn, toàn bộ thế gian, sợ rằng không có nam tử nào muốn lấy nàng ta”.

Trừ bỏ Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết cũng lười đi để ý nữ tử khác, trong mắt hắn, Lạc Thải Vân, Lạc Tử Hàm đều như nhau cả: Nữ tử làm cho hắn chán ghét, hắn chưa từng để ý qua người đó.

Huống chi hiện tai Lạc Tử Hàm còn đội khăn voan, thân hình, chiều cao cùng Lạc Thải Vân cũng không khác nhiều lắm, cho nên, Nam Cung Quyết không nhận ra nàng ta là giả mạo.

Cách làm người của Hạ Hầu Thần, thế nhân đều rõ ràng, thứ gì hắn không cần, cũng không cho phép gười khác được nhúng chàm.

Tuy rằng Lạc Thải Vân cùng hắn không có vợ chồng chi thực, nhưng trong mắt người đời, Lạc Thải Vân là người của Hạ Hầu Thần hắn, nếu Lạc Thải Vân dám không lấy hắn, chỉ sợ nàng ta đời này cũng chỉ có thể sống cô độc một mình, còn lúc nào cũng bị người khác cười nhạo, khiêu khích.

Sống cuộc sống như vậy, chẳng bằng thuận theo ý tứ của Lạc Hoài Văn và Hạ Hầu Thần, gả làm vợ Hạ Hầu Thần, làm sườn phi thái tử, tương lai là Tây Lương quý phi, thân phận địa vị đều không thấp, như thế nào so với cuộc sống khổ cực cũng tốt hơn.

Hoặc là Lạc Hoài Văn đáp ứng nàng ta điều kiện gì đó, sau khi nàng ta cùng Hạ Hầu Thần thành thân, quan hệ đặc thù, tựa như Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lúc trước, chính là chỉ có vợ chồng trên danh nghĩa….

thật sự như vậy sao? Đối với lí do của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cảm thấy sức thuyết phục còn chưa đủ lớn:

Khí chất của Lạc Thải Vân giống như thay đổi rất nhiều, đây là điểm đáng ngờ lớn nhất: một người tướng mạo có thể thay đổi, thanh âm cũng có thể thay đổi rất nhanh, nhưng khí chất, muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

Khí chất của một người là do sở thích cùng ham muốn hàng ngày, cùng với công việc của người đó tạo ra. Ví như thư sinh chính là cả người tản ra phong độ của người trí thức, nhìn qua có chút văn văn nhược nhược, tướng quân ở biên quan giết địch, sẽ mang theo uy phong lẫm lẫm, hào khí lãnh ngạo.

Lạc Thải Vân luôn luôn yêu thích trang phục trang sức, không thích đọc sách viết chữ, mặc dù có Liễu Hương Hương dạy nàng ta lễ nghi, nhưng khí chất của nàng ra vẫn có chút tục khí.

Vị tân nương tử trước mặt này, rõ ràng là tiểu thư khuê các, tinh thông thi từ, Lạc Thải Vân chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, có thể đem khí chất tăng lên đến cảnh giới này sao?

Cổ nhân có nói: Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác xưa, cho nên Lạc Mộng Khê tuy có hoài nghi, nhưng cũng không dám tùy tiện kết luận.

“Nhất bái thiên địa”. Người chủ trì hô to một tiếng, đứng trong đại sảnh, Hạ Hầu Thần và Lạc Tử Hàm xoay người đối diện với thiên địa hành lễ.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Thần vẫn như trước mang theo ý cười thản nhiên, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng hắn đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt của Lạc Tử Hàm bị khăn voan đỏ thẫm che khuất, mọi người cũng nhìn không tới biểu tình trên mặt nàng.

Lạc Hoài Văn cho Lạc Mộng Khê cảm giác chính là bí hiểm, giảo hoạt giống con hồ ly, Lạc Thải Vân là nữ nhi của lão, nếu lão sai người huấn luyện Lạc Thải Vân, thời gian hai ngày đem Lạc Thải Vân thay đổi, cũng không phải không có khả năng.

“Nhị bái cao đường”, người chủ trì lại cất tiếng nói, Hạ Hầu Thần, Lạc Tử Hàm đứng thẳng thân, xoay người hành lễ.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sự tình khẳng định không đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy, nhưng là vấn đề đến tột cùng nằm ở nơi nào, trong lúc nhất thời Lạc Mộng Khê thật sự không thể nghĩ ra.

Lạc Mộng Khê đang muốn hỏi ý kiến Nam Cung Quyết, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe: Lạc Tử Hàm, ta như thế nào lại quên mất nàng ta, nàng ta vẫn luôn muốn làm thái tử phi của Hạ Hầu Thần, Lạc Thải Vân xuất giá là cơ hội tốt nhất, nàng ta như thế nào có thể bỏ qua.

Nếu người đang bái đường cùng Hạ Hầu Thần là Lạc Tử Hàm, vậy những nghi vấn đều có thể giải đáp.

Bất quá, nếu Lạc Tử Hàm thay Lạc Thải Vân xuất giá, Lạc Hoài Văn nhất định là không đồng ý, hắn sở dĩ không có ngăn lại, chỉ có một nguyên nhân: Lạc Thải Vân đã xảy ra chuyện không thể xuất giá, vì mặt mũi của tướng phủ cùng Hạ Hầu Thần, chỉ có thể để cho Lạc Tử Hàm thay thế.

“Vương gia”, Lạc Mộng Khê đang muốn đem phát hiện của chính mình nói cho Nam Cung Quyết biết, một gã ám vệ bước nhanh đi vào bên cạnh Nam Cung Quyết, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết càng ngưng càng sâu.

Sau khi ám vệ đem sự tình báo cáo xong, Nam Cung Quyết khoát tay áo cho ám vệ rời đi: “Mộng Khê, Lạc Thải Vân này là giả”

“Ta đã nhận ra, đang muốn nói với chàng”. Trong đại sảnh Hạ Hầu Thần cùng Lạc Thải Vân, không, là Lạc Tử Hàm đang tiến hành bước cuối cùng: “Đưa vào động phòng”.

Kết thúc buổi lễ, Lạc Tử Hàm như nguyện gả cho Hạ Hầu Thần, nhưng Lạc Thải Vân đâu, nàng ta đã bị Lạc Tử Hàm làm gì? Xem ra, giấc mộng của ta là có thật, Lạc Thải Vân thật sự xảy ra chuyện.

“Lạc Thải Vân bị Lạc Tử Hàm thiết kế lừa ra tướng phủ, sau đó, không rõ đi nơi nào”. Đây là tin tức vừa rồi ám vệ báo cho Nam Cung Quyết.

“Ngay cả thị vệ Lạc vương phủ cũng không tra ra nơi nàng ta đi sao?”, là người nào mang Lạc Thải Vân đi, ngay cả thị vệ Lạc vương phủ cũng không thể tra ra.

“Thị vệ vương phủ tạm thời chỉ tra ra được là có một đám hắc y nhân mang Lạc Thải Vân đi, nếu muốn biết kế tiếp Lạc Thải Vân phát sinh chuyện gì, cần có thời gian điều tra”.

Người giang hồ cũng càng lúc càng lớn mật, ngay tại kinh thành Thanh Tiêu mà cũng dám hại người như vậy: Lạc Tử Hàm là tiểu thư quan gia, nàng ta hại người, sẽ không ngốc đến mức dùng thị vệ, chỉ có thể là sai khiến những người giang hồ này ra tay.


“Bảo bọn họ nhanh chóng điều tra”. Lạc Tử Hàm hại nàng ta như vậy, nếu Lạc Thải Vân chưa chết, nhất định sẽ quay về báo thù, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.

Vài ngày gần đây, liên tục có trò hay, ngay trước mắt cũng có, tỷ tỷ thay muội gả đi làm sườn phi, không biết buổi tối khi Hạ Hầu Thần nhìn đến tân nương là Lạc Tử Hàm mà không phải là Lạc Thải Vân, sẽ có phản ứng như thế nào?

Nhưng là, cũng không biết, đêm nay Hạ Hầu Thần sẽ bước vào tân phòng sao? Trong suy nghĩ của hắn, Lạc Thải Vân đã thất thân, nhưng không phải thất thân cho hắn.

Kiêu ngạo như Hạ Hầu Thần, đối với nữ nhân người khác đã dùng qua, hắn khẳng định sẽ không bao giờ đụng tới, hơn nữa Lạc Thải Vân lại là do Lạc Hoài Văn cưỡng bức hắn cưới, không phải là hắn tự nguyện, hắn khẳng định sẽ không đối xử tốt với Lạc Thải Vân.

Lạc Tử Hàm nhìn như chiếm được tiện nghi, kì thực, cuộc sống sẽ không tốt đẹp như nàng ta tưởng tượng, chờ đợi nàng ta không phải là vinh hoa phú quý, mà là địa ngục khôn cùng.

Đại hôn của Hạ Hầu Thần, không chỉ có Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần cùng đến, còn có Hạ Hầu Yên Nhiên cũng đến, nhưng bọn họ lại tới chậm một chút, khi Hạ Hầu Thần bái đường mới đến, cho nên vừa rồi Lạc Mộng Khê không có nhìn thấy ba người bọn họ.

Hạ Hầu Thần cùng Lạc Tử Hàm vào động phòng, các tân khác tự nhiên là ngồi vào vị trí dùng hỉ yến, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vốn định rời đi, bị Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần tiến đến chào hỏi, trì hoãn không ít thời gian, khi hai người muốn đi lại có hạ nhân đến thỉnh họ ngồi vào vị trí.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Yên Nhiên được an bài trong cùng phòng dùng bữa: Nhiều người náo nhiệt thôi!

Trong phòng mọi người đều nhận thức lẫn nhau, trước khi ăn không tránh khỏi khách sáo một phen, hai người Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình mặc dù nói chuyện cùng Nam Cung Quyết, nhưng ánh mắt lại thường xuyên nhìn hướng Lạc Mộng Khê.

Đương nhiên, mọi người nói đều là những chuyện râu ria để mà tiêu khiển, không ai chạm đến vấn đề nhạy cảm cả.

Hạ Hầu Yên Nhiên cùng Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình lại hoàn toàn tương phản, cùng Mộng Khê đàm luận luôn mang theo ngấm ngầm hay công khai đả kích, ánh mắt ái mộ không rời khỏi Nam Cung Quyết.

“Lạc vương phi, tình cảm của ngươi cùng Lạc vương gia thật sự giống như bên ngoài đồn đãi, tốt như vậy sao?” Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê cẩn thận quan tâm làm cho Hạ Hầu Yên Nhiên tâm sinh đố kị, biết rõ quan hệ hai người bọn họ rất tốt, nàng ta còn muốn cố ý hỏi, mang theo ý tứ trào phúng.

“Đương nhiên”. Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh nhạt đáp.

“Nhưng từ khi bản công chúa tiến vào dịch quán đến bây giờ, lại không thấy được Lạc vương gia cùng Lạc vương phi có bao nhiêu thân mật”. Giọng nói Hạ Hầu Yên Nhiên bình tĩnh mang theo trào phúng: “Ngược lại là thái tử ca ca cùng chị dâu Thải Vân, thật sự là ân ái, từ đầu tới cuối thái tử ca ca đều nắm tay Thải Vân tẩu tử…”

Tuy rằng Hạ Hầu Yên Nhiên thực chán ghét Lạc Thải Vân, nhưng hiện tại, Lạc Thải Vân đã gả cho Hạ Hầu Thần, thành tẩu tử của chính mình, tình địch cũng đã qua, cho nên địch ý của Hạ Hầu Yên Nhiên đối với nàng cũng đánh tan không ít.

Băng mỹ nhân Lâm Huyền Sương cũng đã trở về Dược vương cốc, nay Lạc Mộng Khê chính là tình địch lớn nhất của Hạ Hầu Yên Nhiên, chỉ cần đánh bại Lạc Mộng Khê, nàng ta có thể trở thành Lạc vương phi.

Đương nhiên, lấy thái độ trân trọng của Nam Cung Quyết với Lạc Mộng Khê, nếu hiện tại Hạ Hầu Yên Nhiên giết Lạc Mộng Khê là không có khả năng, bất quá, nàng ta lại muốn làm giảm nhuệ khí của Lạc Mộng Khê, đồng thời thể hiện tài năng của chính mình, làm cho Lạc Mộng Khê ở trước mặt Nam Cung Quyết phải mất mặt.

“Ý tứ của Yên Nhiên công chúa, là muốn Mộng Khê cùng vương gia ở trước mặt công chúa ân ái?” Lạc Mộng Khê trong mắt mang theo khinh thường, giọng điệu cao ngạo: “Tình cảm giữa hai người, là thể hiện từ những việc nhỏ lúc bình thường, là dùng tâm để cảm nhận, mà không phải tùy tiện làm cho người khác xem, e sợ người khác không biết tình cảm của mình cùng phu quân có bao nhiêu tốt…”

Ngụ ý là: Hạ Hầu Thần và Lạc Thải Vân trong lúc đó cũng chỉ là giả, chỉ là làm cho người khác xem, tình cảm của Lạc Mộng Khê ta và Nam Cung Quyết mới là thật, không phải để xem, mà là dùng tâm để cảm nhận…

“Ngươi…” Hạ Hầu Yên Nhiên giận đến toàn thân phát giun, trong mắt bao trùm lửa giận, lại không thể phản bác một câu.

Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần với chuyện này đều thấy nhưng không thể trách: Cùng Lạc Mộng Khê giương thương múa kiếm, Hạ Hầu Yên Nhiên là tự rước lấy nhục.

Hương vị đồ ăn nồng đậm truyền vào trong mũi, Lạc Mộng Khê chậm rãi mở miệng: “Yên Nhiên công chúa không thể nói được, có thể thấy được cơn tức quá lớn, đem khí quản bế tắc, nếu để lâu ngày, thân thể Yên Nhiên công chúa sẽ không tốt, tựa như một loại động vật đang nằm úp sấp trong viện này, hữu khí vô lực, nên ăn nhiều một chút rau dưa, hoa quả, trừ hỏa…”

Hạ Hầu Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa, một con chó đang nằm rạp trên mặt đất: “Lạc Mộng Khê, ngươi…” thế nhưng đem bản công chúa so sánh với chó.

Lần này Hạ Hầu Yên Nhiên bị tức đến hoàn toàn nói không ra lời, ngón tay chỉ vào Lạc Mộng Khê run rẩy, rõ ràng là tức không nhẹ.

Hạ Hầu Yên Nhiên tức giận tận trời làm cho Lạc Mộng Khê bừng tỉnh: “thật ngại, Yên Nhiên công chúa, Mộng Khê không nên đem ngươi cùng súc sinh kia đánh đồng, người so với súc sinh kia cao thượng hơn, đem nó cùng với người so sánh với nhau, thật là làm nhục thân phận hoàng gia của ngươi…”

“Phật viết: Chúng sinh ngang hàng, người cùng súc sinh đều là ngang hàng, lời của Mộng Khê cũng không có gì không ổn”. Nam Cung Quyết nâng đũa đem đò ăn gắp đến trong chén của Lạc Mộng Khê, không coi ai ra gì dặn dò: “Mộng Khê, ăn nhiều một chút, nàng rất gầy, mập một chút mới tốt”.

“Ta đã muốn rất mập, không cần lại mập thêm nữa đi”. Lạc Mộng Khê tuy có thai, nhưng mang thai không lâu, dáng người vẫn giống như trước, linh lung xinh đẹp.

“Bổn vương hi vọng nàng có thể mập một chút”. Từ đó cũng chứng minh tiểu bảo bảo thật khỏe mạnh.

Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần chưa nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm, đôi mắt hơi trầm xuống, đều có tâm sự của riêng mình, Hạ Hầu Yên Nhiên cũng là đem lời nói của Nam Cung Quyết ghi nhớ trong lòng, đối với chuyện hắn giúp đỡ Lạc Mộng Khê tổn hại chính mình đã quăng lên chín tầng mây: Chẳng lẽ Quyết thích nữ tử mập?

Nhìn lại Lạc Mộng Khê, xác thực so với mình mập hơn một chút…

“Các vị đều ở đây a, bổn hoàng tử đến chậm, để cho các vị chờ lâu”. Bắc Đường Diệp không biết từ nơi nào đi tới, cùng mọi người chào hỏi vài câu, ngồi vào bên cạnh bàn dùng bữa: “Những đồ ăn này cũng thực phong phú, Hạ Hầu Thần đúng thật là hào phóng, trên đường cái bày trăm bàn yến tiệc….”

“Đó là đương nhiên, thái tử ca ca luôn luôn hào phóng” Hạ Hầu Yên Nhiên dào dạt đắc ý: Hạ Hầu Thần hào phóng, chứng minh Tây Lương quốc giàu có, Hạ Hầu Yên Nhiên tự nhiên đắc ý, nhưng lời nói kế tiếp của Bắc Đường Diệp, lại làm cho Hạ Hầu Yên Nhiên giống như bị đánh từ thiên đường xuống địa ngục.

“Nhưng so sánh với đại hôn của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mấy tháng trước lại kém rất nhiều…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hầu Yên Nhiên nhất thời kéo xuống, không nói tiếng nào cúi đầu ăn cơm…


Đồ ăn thực phong phú, nhưng mọi người ăn vào lại không cảm thấy có vị gì, đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Nam Cung Quyết chỉ đơn giản dùng một chút đồ ăn, trông thấy Mộng Khê ngồi bên cạnh cũng không ăn nhiều lắm: Mộng Khê gần đây thèm ăn nhiều hơn, ăn thứ gì so với bình thường cũng nhiều hơn vài phần, hiện tại thế nhưng lại không ăn bao nhiêu, khẳng định cũng giống với bổn vương, cùng ăn với những người này, đều ăn không thấy ngon…

Mộng Khê đang có thai, nàng phải ăn chút gì, nếu không nàng và cục cưng đều sẽ sinh bệnh, hỉ yến này đồ ăn xác thực không tệ, bất quá nếu đem so sánh, bổn vương vẫn cảm thấy Mộng Khê làm đồ ăn ngon hơn, có lẽ là Mộng Khê có cùng suy nghĩ với bổn vương.

Nam Cung Quyết buông đũa trong tay, đang muốn tìm lí do cùng Mộng Khê hồi vương phủ dùng bữa, khóe mắt dư quang trông thấy ám vệ cách đó không xa, mâu quang hơi trầm xuống, đang muốn tìm một lí do đi ra ngoài, thình lình một đạo bóng đem xuất hiện, bắt ám vệ kia mang đi….

“Đứng lại”. Nam Cung Quyết mâu quang phát lạnh, đồng thời với tiếng quát, bóng dáng thon dài đã ra đến ngoài cửa, vận dụng khinh công rất nhanh hướng hắc y nhân đuổi theo: “Bắc Đường Diệp, Lãnh Tuyệt Tình, chiếu cố Mộng Khê”.

Bắc Đường Diệp võ công không cao, đem Mộng Khê cho hắn chiếu cố, Nam Cung Quyết có chút lo lắng, Lãnh Tuyệt Tình mặc dù có phần tâm tư với Mộng Khê, nhưng có Bắc Đường Diệp xem chừng, hắn cũng không dám làm ra chuyện gì.

Vì hai người bọn họ có thể bảo hộ Mộng Khê bình an, nên Nam Cung Quyết mới có thể yên tâm rời đi, nếu không cho dù trời có sập xuống, hắn cũng sẽ không rời khỏi Lạc Mộng Khê nửa bước.

“Nam Cung Quyết”, Lạc Mộng Khê đuổi tới trong viện, bóng dáng thon dài màu trắng của Nam Cung Quyết đã sắp biến mất ở phía chân trời, khinh công của Lạc Mộng Khê không bằng Nam Cung Quyết, cho dù nàng dùng hết toàn lực cũng không thể đuổi theo kịp hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chỉ mong Nam Cung Quyết không gặp chuyện gì không may mới tốt, vừa rồi hắc y nhân kia rõ ràng là muốn đem Nam Cung Quyết dẫn đi, sau đó giết Nam Cung Quyết hoặc là…

Đợi chút, đây không phải là kế điệu hổ li sơn, dẫn Nam Cung Quyết đi, mục tiêu sẽ là ta…

“Mộng Khê, đừng lo lắng, Nam Cung Quyết võ công cao cường, sẽ không gặp chuyện không may”. Lãnh Tuyệt Tình đi tới bên cạnh Lạc Mộng Khê, nhẹ giọng an ủi, trong lòng không khỏi dâng lên một trận mất mát.

Nam Cung Quyết đã sâm nhập trong lòng Lạc Mộng Khê, ta muốn thay thế Nam Cung Quyết, có khả năng sao…

“Lạc Mộng Khê, Lãnh cung chủ nói đúng, Nam Cung Quyết lợi hại như vậy, sẽ không gặp chuyện không may”. Bắc Đường Diệp nhận thức Nam Cung Quyết năm năm, cùng người so chiêu, hắn chưa bao giờ thua.

Cho nên, Bắc Đường Diệp tin tưởng vững chắc, lúc này đây Nam Cung Quyết sẽ không gặp chuyện không may, huống chi, người nọ bắt đi ám vệ, thoạt nhìn không có ác ý quá lớn.

Lạc Mộng Khê đôi mắt hơi trầm xuống: “Mộng Khê có chút mệt mỏi, muốn hồi vương phủ nghỉ ngơi, Lãnh công tử lần trước nhờ vương gia tìm gì đó đã tìm được rồi, nếu Lãnh công tử không ngại, không bằng cùng hồi Lạc vương phủ lấy đi”.

Nếu thật sự là kế điệu hổ li sơn, mục tiêu của bọn họ chính là Lạc Mộng Khê, đối mặt với địch nhân vẫn không biết là cường đại hay yếu nhược, Lạc Mộng Khê không muốn lấy thân mạo hiểm, đem chính mình đặt vào nơi nguy hiểm.

Nếu Nam Cung Quyết đã nhờ Lãnh Tuyệt Tình, Bắc Đường Diệp chiếu cố nàng, nàng liền thuận theo ý Nam Cung Quyết, làm cho hai người bọn họ đưa nàng hồi vương phủ, Lạc vương phủ là nơi mà không phải ai cũng có thể tùy tiện xông vào.

“Cũng tốt, tại hạ hôm nay không bận việc, cùng đi Lạc vương phủ lấy đồ đi”. Thông minh như Lãnh Tuyệt Tình, tự nhiên hiểu được ý tứ của Lạc Mộng Khê, hắn đang lo không tìm thấy lí do cùng Lạc Mộng Khê ở chung, đương nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của nàng.

“Lăng công tử, Yên Nhiên công chúa, Mộng Khê cùng Lãnh công tử, tứ hoàng tử đi trước một bước”. Sau khi hướng Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Yên Nhiên chào hỏi xong, Lạc Mộng Khê cùng Bắc Đường Diệp, Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh đi ra phía ngoài.

Tuy rằng Lạc Mộng Khê không có quay đầu, nhưng sau khi nàng đi xa một khoảng lớn, vẫn có thể cảm nhận được Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Yên Nhiên mang theo ý vị thâm trường, ánh mắt căm tức dừng ở trên người nàng…

Dịch quán tuy lớn, nhưng lấy tốc độ ba người, chỉ cần một chén trà nhỏ thời gian là có thể đi ra, nhưng không hiểu vì sao, ba người đi đến một nén hương thời gian, còn không nhìn thấy đại môn dịch quán.

Lãnh Tuyệt Tình dẫn đầu dừng lại cước bộ, sắc mặt hơi trầm xuống: “không cần đi nữa, chúng ta đã lạc vào trong trận của người khác, không thể đi ra”.

Hạ Hầu Thần mời Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đến, quả nhiên là không có ý tốt, hắn vẫn đánh chủ ý lên Lạc Mộng Khê, vừa rồi kẻ dẫn đi Nam Cung Quyết, nhất định là người của Hạ Hầu Thần.

“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?”. Bắc Đường Diệp làm việc cùng Nam Cung Quyết, luôn là Nam Cung Quyết phân phó, hắn thực hiện, rất ít khi động não, hắn cũng lười động.

“Chúng ta không thể ngồi chờ chết, hẳn là nên chủ động tìm đường ra”. Nhưng là cửa ra ở nơi nào: Trận thế này rất quen thuộc, giống như phong cách của Phùng Thiên Cương, trận này lại bày ra trong dịch quán của Hạ Hầu Thần, xem ra Phùng Thiên Cương là đang ở tại nơi này.

Bên này Nam Cung Quyết đuổi sát theo hắc y nhân, khinh công của hắc y nhân tương xứng với Nam Cung Quyết, nhưng hắc y nhân mang theo ám vệ, tốc độ rõ ràng chậm lại, rất nhanh bị Nam Cung Quyết đuổi kịp, ngăn trở đường đi: “Lưu lại hắn, ngươi có thể rời đi.”

Lạc Mộng Khê có thai, Nam Cung Quyết không muốn sát nghiệt quá nhiều, nếu tội nghiệp không quá lớn, hắn có thể buông tha họ, xem như vì Mộng Khê và tiểu bảo bảo tích phúc.

“Nam Cung Quyết, mấy ngày không thấy, võ công lại có tiến bộ a”. Hắc y nhân giọng điệu ngạo mạn.

“Nam Cung Dạ ngươi cũng không kém, lần trước bị Mộng Khê đâm trúng yết hầu, thế nhưng không chết”. Nam Cung Quyết trả lời một cách mỉa mai.

Nam Cung Dạ hừ lạnh một tiếng: “Nam Cung Quyết, ngươi cũng biết bổn vương dẫn ngươi đi là vì sao?”

“Vì Mộng Khê”, Nam Cung Quyết không chút nghĩ ngợi, mở miệng trả lời: “Hạ Hầu Thần chán ghét Lạc Thải Vân, thú nàng lại không có chút hờn giận, ngược lại lại vui vẻ đại yến quần thần, khi thiếp mời đưa đến Lạc vương phủ, bổn vương đã đoán được mục đích của hắn”.

“một khi đã như vậy, ngươi vì sao còn rời đi Lạc Mộng Khê?” Chẳng lẽ là…

Nam Cung Dạ còn không kịp kinh ngạc, Nam Cung Quyết đã công bố đáp án: “Bởi vì bổn vương sớm có chuẩn bị, Mộng Khê tuyệt đối sẽ không bị Hạ Hầu Thần bắt được”.


Đương nhiên, cho dù nàng thật sự bị bắt, bổn vương cũng có cách cứu nàng thoát hiểm: “Hạ Hầu Thần hôm này làm như vậy, là tự rước lấy nhục, nếu hắn thật tâm thú Lạc Thải Vân, không đánh chủ ý lên Lạc Mộng Khê, bổn vương cũng sẽ không động đến hắn”.

“hắn không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng cùng bổn vương tranh đoạt Mộng Khê, tất cả hôm nay, đều là hắn tự tìm, không trách được bổn vương…”. Nơi này là Thanh Tiêu, là địa bàn của bổn vương, muốnđộng tới người của bổn vương, bổn vương sao có thể để cho hắn như nguyện.

“Nam Cung Quyết, ngươi đã động tay chân vào?” Chuyện tới nay, Nam Cung Dạ trong lòng không hề nghi ngờ, quyết đấu một năm trước, Nam Cung Dạ cho tới bây giờ đối với Nam Cung Quyết vẫn có kiêng kị.

Nam Cung Quyết cổ tay vừa chuyển, chưởng lực mạnh mẽ đánh hướng Nam Cung Dạ, thừa dịp Nam Cung Dạ trốn tránh tạo ra khe hở, ám vệ nhanh chóng thoát khỏi giam cầm của Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ cảm thấy sự tình không ổn, rất nhanh vận dụng khinh công rời đi.

Ám vệ muốn đuổi theo, lại bị Nam Cung Quyết cản lại: “Đừng đuổi theo, kế hoạch của Hạ Hầu Thần e rằng đã thực hiện rồi, cho dù Nam Cung Dạ tìm được hắn, cũng đã chậm”.

Hạ Hầu Thần, dám đánh chủ ý lên Mộng Khê, này chính là cho ngươi một cái giáo huấn nho nhỏ: Nam Cung Dạ, bổn vương hẳn là nên tìm một chút thời gian, hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, không nên cùng ngoại nhân cấu kết, đối phó quốc gia của chính mình cùng các đường huynh.

Bị nhốt trong trận, đám người Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình đang mọi nơi tìm kiếm cửa ra, thình lình một cánh tay từ không trung vươn tới, ngay lúc nàng còn không kịp phản ứng, bắt lấy cánh tay Lạc Mộng Khê lôi ra ngoài trận.

“A”. Lạc Mộng Khê kinh hô ra tiếng, bóng dáng yểu điệu đã biến mất hơn phân nửa, Lãnh Tuyệt Tình trong lòng cả kinh, thân thủ bắt lấy Lạc Mộng Khê, nhưng lại chỉ có thể nắm lấy không khí: “Mộng Khê”.

Trong tiểu viện trống rỗng chỉ còn lại Lãnh Tuyệt Tình và Bắc Đường Diệp, Lãnh Tuyệt Tình giống như nổi điên ở chung quanh đánh loạn: “Cửa ra đến tột cùng ở nơi nào?”

Nếu đem so sánh, Bắc Đường Diệp coi như trấn định: “Ta nói Lãnh Tuyệt Tình, ngươi không cần mọi nơi tìm lung tung, sẽ có người đến cứu chúng ta”.

“không thấy Mộng Khê”. Lãnh Tuyệt Tình đối với Bắc Đường Diệp rống giận: “Nam Cung Quyết giao cho ta và ngươi chiếu cố nàng, nay nàng biến mất, ta như thế nào giao phó với Nam Cung Quyết?”

Bắc Đường Diệp cùng Nam Cung Quyết là bạn tốt tri kỉ, Lãnh Tuyệt Tình nghĩ rằng nói đến Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp sẽ nghe lời tìm người, nhưng là, hắn lại đánh cái ngáp, duỗi thẳng lưng: “Đừng có gấp, Lạc Mộng Khê không ra ngoài, như thế nào cứu chúng ta”

Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên dừng động tác trong tay: “Ngươi nói cái gì, Mộng Khê bị người bắt đi ra ngoài, có thể cứu chúng ta?”

“Đương nhiên, đây chính là kế hoạch mà Nam Cung Quyết một tay bày ra”. Nam Cung Quyết thật đáng giận, như thế nào lại thông minh như vậy, lợi hại như vậy, loại chuyện như thế này cũng có thể tính ra.

Lười biếng duỗi thẳng thắt lưng, Bắc Đường Diệp tìm nơi thoải mái ngồi xuống: Bổn hoàng tử sẽ không phá trận, đợi người tới cứu.

Mà Lãnh Tuyệt Tình cũng đứng bất động tại chỗ, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lạc Mộng Khê sau khi bị lôi ra khỏi trận, ánh vào mí mắt là phòng ốc toàn những ngọn nến, cùng với Phùng Thiên Cương ngồi trong giữa vòng tròn toàn nến, mâu quang phát lạnh, chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê hướng Phùng Thiên Cương đâm xuống.

Trận này là Phùng Thiên Cương bày bố, chỉ cần Phùng Thiên Cương chết, trận liền tự phá, Bắc Đường Diệp cùng Lãnh Tuyệt Tình cũng sẽ được cứu.

Chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê cách Phùng Thiên Cương ngày càng gần, mắt thấy sẽ đâm trúng trên người Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương vẫn ngồi im tại chỗ, không nhúc nhích.

Phùng Thiên Cương, chớ trách ta giậu đổ bìm leo, là ngươi làm quá nhiều việc ác, chết chưa hết tội, khi chủy thủ sắp đâm trúng Phùng Thiên Cương, ác phong phía sau đánh úp lại, Lạc Mộng Khê biết: Trong Phòng trừ bỏ Phùng Thiên Cương, còn có người khác.

Lạc Mộng Khê không suy nghĩ nhiều, đột nhiên xoay người, chủy thủ trong tay hướng người phía sau đâm xuống, người nọ phản ứng cũng không chậm, ngay khi chủy thủ Lạc Mộng Khê gần đâm tới, rất nhanh lắc mình tránh thoát.

“Nam Cung Phong, thì ra là người, ngươi cùng Phùng Thiên Cương đều đầu nhập làm thủ hạ của Hạ Hầu Thần”. Những hoàng thất Thanh Tiêu này, sau khi cùng Thanh Tiêu đoạn tuyệt đều đầu nhập Tây Lương, là có lí do gì, hay đó là chuyện tất nhiên.

“Lạc Mộng Khê, bớt sàm ngôn, tiếp chiêu”. Nam Cung Phong mâu quang phát lạnh, trường kiếm trong tay hướng Lạc Mộng Khê chém xuống, Lạc Mộng Khê không chút nào yếu thế, huy động chủy thủ trong tay cùng Nam Cung Phong tiếp chiêu.

Khi Nam Cung Phong cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, tuy rằng chiêu chiêu ngoan độc, nhưng lại vẫn chừa lại con đường sống, như là không muốn làm nàng trọng thương, Lạc Mộng Khê vừa so chiêu cùng Nam Cung Phong, một bên vẫn âm thầm quan sát, tìm ra chỗ cơ quan, đối với việc Nam Cung Phong hạ thủ lưu tình, Lạc Mộng Khê vẫn không hề nhận thấy.

“Các ngươi làm gì…bổn cô nương nhưng là sườn phi của Hạ Hầu thái tử, các ngươi dám bất kính đối với ta, cẩn thận ta sẽ làm cho hắn đem tất cả các ngươi giết hết…buông, mau thả ta ra…”

Tiếng ồn ào của Lạc tử Hàm truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Tân nương quả nhiên là Lạc Tử Hàm, nhưng lúc này, nàng không phải là nên ở trong tân phòng sao? Sao lại bị người mang tới đây, chẳng lẽ là bị Hạ Hầu Thần phát hiện ra nàng ta giả mạo…

một cánh cửa mở ra, hai gã thị vệ áp Lạc Tử Hàm một thân giá y đỏ thẫm đi vào, Lạc Tử Hàm liều mạng giãy giụa, nhưng bị thị vệ chế trụ không thể phản kháng.

Sau khi ba người đi vào nhà, cửa nhỏ lập tức bị đóng lại: “Quốc sư”, hai gã thị vệ cung kính hô một tiếng.

Phùng Thiên Cương thản nhiên trả lời một tiếng, nhưng vẫn không có mở mắt: “Đưa nàng ta lên pháp đàn”.

Nghe thanh âm, Phùng Thiên Cương cũng biết người đến là Lạc tử Hàm, trong lòng có hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Đối với Lạc Tử Hàm, Phùng Thiên Cương là có hiểu biết một chút: Lần này, không biết là Lạc Tử Hàm lại dùng phương pháp gì, lại có thể thay Lạc Thải Vân xuất giá.

Cũng không quan hệ, mặc kệ người được gả tới là ai, Hạ Hầu Thần cũng sẽ không thích, bởi vì nữ nhân hắn muốn chỉ có một, chính là Lạc Mộng Khê.

Nhiệm vụ của Phùng Thiên Cương chính là làm cho Lạc Tử Hàm đổi thành Lạc Mộng Khê, cùng Nam Cung Quyết hồi vương phủ, lại làm cho Lạc Mộng Khê giả dạng thành Lạc Tử Hàm, cùng Hạ Hầu Thần động phòng.

“Lạc Mộng Khê, ngươi làm sao lại ở trong này?” Bởi vì vừa rồi giãy giụa, khăn voan bị rơi xuống, tự nhiên có thể nhìn thấy Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong.

“Ta tới tham gia hỉ yến, không cẩn thận bị Phùng Thiên Cương thiết kế đến đây, Lạc Tử Hàm, tân nương hôm nay hẳn là Lạc Thải Vân đi, vì sao ngươi lại xuất hiện ở trong này, còn mặc giá y?” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Lạc Tử Hàm mâu quang hơi lóe lên, đang muốn tùy tiện tìm một lí do phản bác, Phùng Thiên Cương đã lớn tiếng nói: “Canh giờ đã đến, đem Lạc Tử Hàm đưa lên pháp đàn, Cảnh vương gia, động tác của ngươi mau chút, Lạc Mộng Khê không thể trì hoãn trong này”.

“Bổn vương biết”. Nam Cung Phong mâu quang phát lạnh, chút bất chi bất giác nhanh hơn tốc độ trong tay.

“Phùng Thiên Cương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lạc tử Hàm liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn bị hai thị vệ kia áp chế lên đàn, buộc vào cọc gỗ: “Phùng Thiên Cương, nếu Hạ Hầu thái tử biết ngươi đối với ta như vậy, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi”, Lạc Tử Hàm rống to.

Phùng Thiên Cương lạnh lùng cười: “Lạc Tử Hàm, chuyện tới lúc này, ngươi còn mộng tưởng hão huyền, bổn tọa làm những việc này, đều là do Hạ Hầu thái tử chính miệng phân phó, nữ nhân hắn muốn không phải ngươi, cũng không phải Lạc Thải Vân, mà là Lạc Mộng Khê”.


“Cảnh vương gia”. Phùng Thiên Cương quay đầu, mâu quang âm trầm lạnh như băng, Nam Cung Phong cưỡng chế tức giận: “Bổn vương biết”. Ra ngoan chiêu, đồng thời đem Lạc Mộng Khê đánh hướng pháp đàn.

Lạc Mộng Khê thông minh dị thường, tự nhiên biết Nam Cung Phong là muốn làm gì, làm bộ như không chút nào phát hiện thuận theo cú đánh của hắn hướng về phía pháp đàn, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn khắp nơi, tìm kiếm cơ quan mở ra trận pháp.

Sau khi nhắc nhở Nam Cung Phong những chuyên trọng yếu, Phùng Thiên Cương ngồi ở giữa vòng tròn những ngọn nến không nhúc nhích, đôi mắt khép hờ, như là đang ngủ: thế nhân thường nói, thế gian trăm độc, trong vòng bảy bước đều có giải dược, xem ra chốt mở trận pháp của Phùng Thiên Cương, là ở ngay trong vòng bảy bước bên cạnh hắn.

Ánh mắt trong trẻo của Lạc Mộng Khê nhanh chóng quét quanh Phùng Thiên Cương, nhìn thấy một vật trang sức nhỏ, trong lòng đột nhiên vui vẻ: thì ra chốt mở trận pháp là ở nơi đó.

Pháp đàn gần trong gang tấc, nhìn ánh mắt ẩn nhẫn phẫn nộ của Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê lạnh lùng cười, nhấc chân đá một vật hướng Nam Cung Phong, thừa dịp Nam Cung Phong lui về sau tạo ra khe hở, Lạc Mộng Khê đem chủy thủ ném đến trên cơ quan.

Chỉ nghe ‘tạp’ một thanh âm vang lên, pháp đàn và Phùng Thiên Cương đang ngồi trong vòng tròn đều chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đếm làm cho người choáng váng, Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong còn có hai thị vệ suýt nữa đều không thể đứng thẳng, té ngã trên đất.

Nam Cung Phong đang muốn thừa dịp rối loạn ra tay với Lạc Mộng Khê, nhưng hai gã thị vệ đột nhiên đi vào trước người Lạc Mộng Khê, đỡ sát chiêu Nam Cung Phong đánh hướng Lạc Mộng Khê, kết hợp lực đánh Nam Cung Phong vào chỗ của Phùng Thiên Cương đang không ngừng chuyển động.

Lạc Mộng Khê còn chưa phản ứng là chuyện gì xảy ra, hai thị vệ đã xoay người đối với Lạc Mộng Khê thi lễ: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, để Vương phi kinh sợ rồi”.

“Mộng Khê, không có việc gì chứ?” Lạc Mộng Khê ánh mắt trầm ngâm, đang muốn hỏi, mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê nháy mắt rơi vào vòng ôm ấm áp.

Pháp đàn cùng Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong tất cả đều biến mất không thấy, trước mắt cảnh sắc thay đổi, phòng nhỏ biến mất không thấy, trong nháy mắt, là cả sảnh đường tân khách, ăn uống linh đình.

Hạ Hầu Thần tay cầm ly rượu, mang theo nụ cười, cùng người tán gẫu đến vui vẻ, không biết, còn tưởng rằng hắn đối với tân nương Lạc Thải Vân này thực sự vừa lòng.

“Bang, bang phanh”, ba đạo bóng dáng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên bàn của các tân khách, các tân khách hoảng sợ rất nhanh tránh xa mấy bước, nhìn những người từ trên trời giáng xuống không biết là thần thánh phương nào.

Bàn ăn bị đánh vỡ, toàn thân vì thế mà dính đầy đồ ăn chính là ba người Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Lạc Tử Hàm.

Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương đã là bình dân, hai người đã biến mất một đoạn thời gian, nay lại lấy bộ dạng chật vật như vậy xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người trừ bỏ chán ghét chính là khinh bỉ cùng khinh thường: “Đây không phải là Phùng quốc sư cùng Nam Cung Phong sao, như thế nào lại từ trên trời giáng xuống?” một tân khách vẻ mặt kinh ngạc.

“Người ta hẳn là đang tu tiên, từ vị trí vương gia, quốc sư cao quý rơi xuống, dù thế nào cũng phải tu tiên, hướng về phía trước mà đi, bằng không, cuộc sống bình dân, họ làm sao quen được a”. một người mang giọng điệu trào phúng.

“Này tu tiên như thế nào còn mang theo tân nương tử?” một người khó hiểu: “Đó là Lạc phủ nhị tiểu thư a, Lạc Nhị tiểu thư không chê cảnh vương gia nay là bình dân, nguyện ý gả cho hắn…”

“không đúng a, giá y Lạc Nhị tiểu thư mặc, chính là sườn phi Hạ Hầu thái tử mặc vừa rồi, ngươi xem, phía trên còn thêu kí hiệu của Tây Lương quốc, nam nữ Thanh Tiêu thành thân, cũng không thêu loại này đi…” một tân khách khó hiểu.

“Ý của ngươi là Lạc Nhị tiểu thư thay Lạc tứ tiểu thư xuất giá, bị Cảnh vương gia biết, kết hợp với quốc sư đến cướp người, Lạc nhị tiểu thư phản kháng, ba người liền như vậy rơi xuống trước mặt chúng ta…”

“nói đến việc này, trước tiên phải biết vì sao Lạc nhị tiểu thư lại thay Lạc tứ tiểu thư xuất giá…”

Cách đó không xa, ra khỏi trận Lãnh Tuyệt Tình cùng Bắc Đường Diệp rất nhanh đi tới, nhìn Lạc Mộng Khê đang được Nam Cung Quyết ôm trong ngực, Lãnh Tuyệt Tình mâu quang mất tự nhiên lóe lên, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên đám người Lạc Tử Hàm, không ai chú ý tới Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê, cho nên Nam Cung Quyết tìm một chỗ không ai chú ý, ôm lấy Lạc Mộng Khê.

Thân thủ tháo xuống khăn che mặt của Lạc Mộng Khê, nhìn khuôn mặt Lạc Mộng Khê có chút tái nhợt, Nam Cung Quyết phi thường đau lòng, bàn tay to lặng lẽ cầm lấy cổ tay Lạc Mộng Khê, vì nàng bắt mạch, Nam Cung Quyết đối với y thuật không phải tinh thông, nhưng vẫn có biết chút ít.

Ánh mắt Lạc Mộng Khê vẫn chăm chú nhìn vào đám người Lạc Tử Hàm đang bị mọi người vây chung quanh, không chú ý tới động tác nhỏ của Nam Cung Quyết.

Nam Cung Dạ sau khi cùng Nam Cung Quyết tách ra, liền toàn lực chạy tới tìm Hạ Hầu Thần, lại không nghĩ ở giữa đường bị vài tên thị vệ lợi hại cuốn lấy, cùng bọn họ đánh nhau nửa ngày, lại cũng không thể thoát thân, lúc sau, có hai người đột nhiên rời đi, hắn mới có thể thoát ra, chạy tới nơi này thì đã muộn…

“Nam Cung Quyết, hết thảy chuyện này, đều là ngươi an bài tốt đi”, nhìn Lạc Tử Hàm một thân dính đầy canh thịt, chật vật không chịu nổi, cùng với hai người đứng trong đó, cùng bộ dạng chật vật là Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê không tiếng động cười lạnh: Ba người các ngươi cũng có ngày hôm nay.

“Đúng vậy”, Nam Cung Quyết lặng lẽ buông cổ tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, chuyển lại nắm bàn tay nhỏ bé của nàng: May mắn, mẫu tử bình an, hai tên thị vệ khốn kiếp, không thể thay Mộng Khê ứng phó Nam Cung Phong sao, muộn như thế mới ra tay, hại Mộng Khê thiếu chút nữa động thai khí.

“Ta vì Hạ Hầu Thần tặng một vở diễn, chúng ta chậm rãi xem, có vài bí mật sắp được công bố”. Nam Cung Quyết tràn đầy tự tin, đáy mắt hàn quang thoáng hiện: không thể tưởng được Lạc Tử Hàm lại ngoan độc như vậy, Mộng Khê ở tướng phủ nhiều năm như vậy còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì, thật đúng là kì tích.

Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong đều là cao thủ, sự tình bại lộ, hai người tự nhiên là muốn rời đi, một thân chật vật dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, hai người vận dụng khinh công rất nhanh rời đi.

Lạc Tử Hàm cũng định học hai người, muốn nhanh chóng chạy đi, lại bị Hạ Hầu Thần gọi lại: “Lạc nhị tiểu thư, xin dừng bước”.

Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong đem sự tình làm hỏng, Hạ Hầu Thần hết sức tức giận: Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, hai kẻ này thật sự là ngu ngốc, việc nhỏ như vậy đều làm không xong, biết trước bản cung sẽ không thu nạp bọn họ, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Lúc này, sự tình liên quan đến danh dự Hạ Hầu Thần, hắn không thể không ra mặt, tao nhã đẩy ra mọi người, chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Tử Hàm, chậm rãi hỏi: “Bản cung thú là Lạc tứ tiểu thư, vì sao nhị tiểu thư lại mặc giá y bản cung đưa đến Tướng phủ?”

“Bởi vì…ngày hôm qua trời mưa, tứ muội bị nhiễm phong hàn, bệnh không thể đứng dậy, nhưng muội ấy lại không muốn làm cho Hạ Hầu thái tử mất mặt, liền cầu Tử Hàm thay muội ấy xuất giá, sau khi trời tối, thân thể của muội ấy tốt hơn, lại đem đổi với Tử Hàm…”

Lý do này nói ra tuy rằng gượng ép một chút, nhưng cũng là vì tướng phủ coi trọng hôn lễ lần này, nhị tiểu thư thay tứ tiểu thư lập gia đình, cũng là bất đắc dĩ, nếu Lạc Tử Hàm nói Lạc Thải Vân đào hôn, nàng ta gả thay, không chỉ có tướng phủ mất hết mặt mũi, còn đắc tội với Hạ Hầu Thần.

“thật sự là như vậy sao?” Hạ Hầu Thần giống như hỏi, lại giống như lầm bầm lầu bầu, ánh mắt âm lãnh hiện lên một tia ý cười hiểu rõ: Bệnh nặng, gả thay, các ngươi cho bản cung là đứa ngốc, tùy ý các ngươi đùa giỡn.

“Đương nhiên, Tử Hàm không cần thiết phải lừa gạt thái tử, nếu điện hạ không tin, có thể đi tướng phủ nhìn một chút, tứ muội lúc này, hẳn là thân thể đã tốt lên nhiều, có thể xuống giường đi lại…”

Lạc Tử Hàm đúng là chuyên gia nói dối trời sinh, những lời nói dối này từ trong miệng nàng ta nói ra mà mặt không chút đổi sắc, tâm không loạn.

Lạc Thải Vân không ở tướng phủ, nhưng Hạ Hầu Thần lại tới đó, bí mật này cũng chỉ có một mình hắn biết, hắn là người thông minh, tự nhiên sẽ không đem chuyện này nói lung tung, nếu không, người bị hủy danh dự sẽ là chính hắn…

“một khi đã như vậy, vậy bản cung sẽ theo nhị tiểu thư…” hồi tướng phủ một chuyến…

Lời Hạ Hầu Thần còn chưa dứt, một giọng nói bén nhọn mang theo phẫn nộ của nữ tử vang lên: “Lạc Tử Hàm đang nói dối”. Nghe vậy, mọi người theo bản nang hướng về thanh âm truyền đến nhìn lại.

Lạc Tử Hàm nguyên bản là đang vui mừng khi đúng như mình dự tính, sau khi nghe được giọng nữ kia, cả người giật mình, chỉ nghe oanh một tiếng, trong đầu nhất thời trống rỗng: Nàng ta, thế nhưng còn sống, điều này sao có thể…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui