Đã là vợ chồng với nhau, sớm muộn gì thì cũng phải có con thôi, nhưng An An là người hiện đại, ở tuổi này mà có chồng đối với cô là còn quá sớm, cộng thêm việc thái tử muốn còn con thì lại càng tạo thêm áp lực cho cô, mà lại là giống rồng nữa, muốn bao nhiêu áp lực là có bấy nhiêu, An An chẳng muốn có con, nên mọi lúc phát sinh quan hệ cô đều không cho y bắn vào trong, thái tử biết ý định của cô nên đã tốn rất nhiều công sức để làm cho hưởng tử gần như bị dục hỏa thiêu đốt mới bắn được vài lần.
Chỉ có nương tử nhà hắn mới có suy nghĩ lạ đời như vậy mà thôi.
không muốn có con với thái tử cơ đấy! Sao hắn có thể để cô đạt được tâm nguyện này chứ.
Đang ôm tiểu nương tử nầm trong lòng, thì bên ngoài có tiếng báo:
- Bẩm thái tử, trong cung có khẩu dụ khẩn, Lưu công công cầu kiến!
Thái tử ôm An An nhẹ nhàng ngồi lên sợ làm cô thức, khoác lên chiếc áo ngoài đang định rời đi thì vạt bị nắm lại, An An nhập nhèm nói:
- Chàng đi đâu?
Thái tử hôn nhẹ lên tráng rồi nói:
- Ngủ đi, ta vào cung xem có việc gì rồi về!
Đang ngu ngơ buồn ngủ thì nghe nói thái tử vào cung giờ này, cô chợt bừng tỉnh, nhớ lại: hình như trong tiểu thuyết lúc này hoàng thượng mất bệnh lạ rồi băng hà.
An An ngồi lên, thái tử chụm vội cái áo mặc vào cho cô, An An nói:
- Cho thiếp theo chàng, thiếp muốn đi.
Thái tử chỉ sợ cô mệt, nhưng nhìn ánh mắt kiên Qà1 của An An, thái tử phụ cô mặc thêm áo, hai người nhanh chóng cùng Lưu công công vào cung, trời bắt đầu nổi gió, mưa rớt không ngừng, giông rất mạnh, cũng may họ đến nơi thì trời mới bắt đầu giông lớn, khi vào đến cung hoàng thượng mấy thái y đã quì kín bên ngoài, bên trong thì có hoàng hậu và 1 người thái y già đang bắt mạch, hoàng thượng thì mặt mày xanh xao, không tý huyết sắc, một hai phi tần đứng khóc sục sùi, hoàng hậu 2 mắt cũng đỏ au, An An khẽ nhúng người thì hoàng hậu phất tay miễn hết, rồi nói với thái tử trong nước mắt giọng uất nghẹn:
- Long nhi, phụ hoàng của con đang rất yếu!
Thái tử nhìn cảnh trước mắt, rồi chau mày, nói:
- Chuyện gì đang xảy ra, phụ hoàng của ta …
Người thái y già đang quì, giọng rung rẩy nói:
- Bầm thái tử, hoàng thượng bị trúng độc sợ không qua khỏi!
Thái tử đập mạnh xuống bàn, giọng nói lớn:
- Trúng độc, nuôi lũ nô tài các ngươi làm gì!
Tất cả mọi người đều quì xuống ngoại trừ cô vẫn còn đang đứng ở đầu giường hoàng thượng, An An cũng bất ngờ trước sự nóng giận của thái tử! Cũng phải người nằm đây là cha ruột của y, không kích động mới là lạ.
Cô bước đến kéo tay áo thái tử, ánh mắt đầy sát khí, quay sang nhìn An An trở nên dịu dàng hẳn, rồi nắm tay cô kéo lại đứng cạnh y, nói:
- Ta đã nói nàng ở phủ đi không nghe.
Cô gắt nhẹ:
- Chàng bị cái gì ạ, phụ hoàng đang ốm mà bảo ta ở phủ à.
Ta cũng là con dâu của ngài đó.
Ai cũng trố mắt nhìn cô, lần đầu tiên có người dám đứng cải tay đôi với thái tử, vị thái tử phi này không phải tầm thường a.
An An là biết hoàng thượng do dùng sâm kèm với một loại rượu được tiến cống từ Thổ Phồn sẽ làm cho con người trở nên mê man, mạch tượng rối loạn, nếu không xúc ra kịp thời sẽ chết, cô nhanh chóng phân phó cho các cung nữ đi tìm dấm hay chanh đem vào cho cô một chén.
An An nhớ kĩ từng chi tiết trong tiểu thuyết, cô quay sang nói với thái tử rồi đưa chén nước cốt chanh cho y đúc cho phụ hoàng uống, chỉ lát sau hoàng thượng bất đầu có phản ứng người nôn ẹo khắp nơi, đến khi không còn gì để nôn nữa thì nằm vặt ra, An An cho người đi nấu chút cháo trắng cho hoàng thượng, gần sáng hoàng thượng tỉnh lại, cô và thái tử, hoàng hậu vẫn túc trực ở cạnh, người thái ý già lúc nãy vẫn còn đang đợi ở bên ngoài.
Hoàng thượng ăn được một ít cháo trắng và uống tý trà gừng do chính An An pha, người tỉnh hẳn lên.
Thái y được triệu đến bắt mạch lại cho hoàng thượng, đến ông cũng còn không tin vào chính mình, mạch tượng ổn định, tuy có hơi yếu nhưng vẫn ổn hơn lúc nãy rất nhiều, nhìn sắc mặt của thái y, An An chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Ông ta ở quê có dạy khi gặp người trúng độc có thể thử dùng cách đó.
Nhưng người đó phải mới trúng, chứ lâu quá ta không đảm bảo.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu nhìn cô mỉm cười rồi sai Lưu công công đưa thái tử và cô đi sang cung khác nghĩ ngơi, vừa vào tới phòng An An đã ngã thẳng lên trên giường, thái tử bước đến xoa đầu cô nói:
- Quần áo đi đường là không được mặc trên giường, nhanh ta giúp nàng đổi xiêm y rồi ngủ, ta biết nàng mệt, ngoan nào!
An An bò dậy cho thái tử muốn làm gì thì làm, mấy cung nữ được thái tử cho lui ra để tự tay y làm cho thái tử phi.
Bọn họ không nghĩ tới thái tử của họ lại còn có mặt này, một thái tử mà khi nhắc đến người người khiếp sợ giờ lại sủng vợ lên tận trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...