Ngọc cậu nhĩ cách gì đi chứ -Nhung bèn lên tiếng.
Nhung cậu ở đây dạy dỗ tên kia một bài học nhé tớ đuổi theo chị bella cho –suy nghĩ một lúc cuối cùng tôi cũng nảy ra sáng kiến, sau khi dặn dò Nhung và chị Phương xong tôi liền chạy đi.
Chị bella –tôi chạy xung quanh rừng tìm chị Nhưng chẳng thấy đâu, đang lúc tuyệt vọng thì thấy một bóng người đang ngồi dưới gốc cây.
A chị bella –tôi kêu lên vội chạy thật nhanh về bóng người đó.
Ngọc! –quả không sai đó là chị bella.
Chị thật là, tự dưng bỏ đi làm em lo muốn chết –tôi dừng lại thở hồng hộc.
Chị sẽ không quay lại đó đâu em đừng lo –chị bella tức giận lên tiếng.
Chị đừng giận quái vật nữa hắn chỉ lỡ lời thôi mà –tôi thở dài ngồi xuống cạnh chị.
-lỡ lời ư? Lỡ lời mà đuổi chị ư? Lỡ lời mà làm chị bị tổn thương ư? Hắn có hiểu được cảm xúc của chị lúc đó không?!hức… hức.
Chị bella –tôi sững người nhìn những giọt nước mắt đua nhau trào ra từ hốc mắt của chị.
-Em có biết không…chị thự sự rất cô đơn
Hả -tôi ngạc nhiên không tin vào tai mình, một người thông minh xinh đẹp như chị mà không có bạn bè ư? Vô lý!
Bởi vì chị rất lập dị -chị mỉn cười chua chát giải thích, sau đó ngước nhìn lên bầu trời nói tiếp –họ cho rằng cha con chị bị điên, nhưng chị biết cha chị không như vậy ông ấy rất tài giỏi, tuy cha chị rất hậu đậu nhưng ông rất yêu thương chị, vậy mà chị không thể bảo vệ được ông ha ha…
-Chị đừng như vậy, đây đâu phải lỗi của chị.
Nhưng chị không thể tha thứ cho mình được –chị bella đau buồn đá hòn đá ra xa.
“Cộp” một tiếng động vang lên khiến tôi và chị bella giật mình.
Gừ…m –một con sói bước ra với một cục u trên đầu.
Chị bella –tôi kinh hoàng nhìn sang chị, chị cũng đang sững người nhìn thành quả của mình.
Xin…xin lỗi…ta không cố ý…ngươi ở lại đây chơi nhé…ta…ta về trước đây bye –tôi và chị bella nặn ra một nụ cười cực kì “thân thiện” rồi cong đuôi định chạy.
Grừ…grừ -một…hai…ba…bốn, ặc bốn con sói khác xông ra chặn đừng chúng tôi.
Ha ha…đừng ăn thịt chúng ta nhé, thịt ta không ngon đâu! –tôi cười như khóc mếu máo nhìn con sói đang tiến lại gần chúng tôi.
GRỪƯƯ –mặc kệ lời nói của tôi con sói liền lao về phía chúng tôi như một lũ sói đói khát (Nó vốn là sói mà)
AAAAA –tôi và chị bella hét lên chờ bị xơi tái híc…híc.
“Phập” một tiếng động vang lên khiến tôi và chị bella ngạc nhiên mở to mắt.
Quái vật –chị bella kinh ngạc mấp máy môi nhìn “anh em” của ngưu ma vương.
Chạy đi –hắn khẽ gầm nhìn bọn sói.
-Ta sẽ không đi đâu.
-ĐỪNG CÓ CỨNG ĐẦU!
Nhưng ta không thể bỏ mặc ngươi được –chị bella hét lên khiến quái vật khựng lại, rồi sau đó như có thêm sức mạnh hắn đánh hăng máu hơn.Chậc…chậc có nên xếp vào “mĩ nhân kế” không nhỉ?Cuối cùng người thắng cũng là quái vật- người anh cùng cha khác bố của ngưu ma vương.
Ngươi có sao không? –chị bella lo lắng lại gần quái vật.
AU! –tên quái vật khẽ rên lên khiến chị càng ngày càng lo lắng.
Ta về lâu đài băng bó cho quái vật trước đã –tôi lại gần và cùng chị bella đưa quái vật về lâu đài xử lí vết thương.
Đau…au –hắn nhăn mày khẽ kêu lên.
Hừ tôi bảo ông đừng cử động mà –chị bella bực dọc nhìn quái vật.
-Tại cô tự dưng bỏ ra ngoài đó chứ!
-Ai bảo ông đuổi tôi đi.
Thôi! –tôi liền xen vào cản hai người lại.
IM LẶNG! BIẾN! –cả hai bắn ánh nhìn hình viên đạn về phía tôi.
Ha ha hai người hợp nhau lắm đó –Nhung ôm bụng cười sặc sụa còn tôi vẫn còn lạnh sống lưng khi nghĩ tớ đôi mắt “hiền lành” của hai người.
Làm…làm gì có! –cả hai đỏ mặt quay đi.
Và chỉ sau vài ngày tình cảm hai người đã tiến triển nhanh mà không cần chúng tôi giúp, haizz đúng là tình yêu mà!
Chị nghĩ chị nên về chỗ Trang –chị Phương lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tại sao? –tôi quay sang nhìn chị.
Vì ở đây chị cũng chẳng gúp được gì, chị nghĩ chị nên về chỗ của Trang giúp em ấy chăm sóc ki ki và ông lão.
Ừm cũng được –Nhung gật gù đồng ý.
Nếu chị đã nói vậy thì cứ theo ý chi –tôi thở dài cố nặn ra một nụ cười.
Cảm ơn em vậy chị đi trước –chị Phương vui vẻ ôm trầm lấy tôi rồi bước ra ngoài.
“Thình…thịch” tim tôi chợt đập nhanh một cảm giác bất an xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi thường xuyên có nhưng cảm giác này?
Mau mau lên –giọng bà ấm vang lên khiến tôi giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Chuyện gì vây? –tôi ngạc nhiên lên tiếng.
Chủ nhân của chúng tôi chuẩn bị cầu hôn tiểu thư bella đó –anh nến liền nói.
Trời, chuyện ngàn năm có một không thể bỏ lỡ được. Ta mau đi thôi Ngọc –Nhung liền lôi tôi đi không để tôi ú ớ gì hết.
Và chúng tôi cùng nhau chen chúc một khe cửa để xem hai người kia tỉnh tò như thế nào.
Ê xê ra tui chẳng thấy gì hết –bác đồng hồ bức xúc kêu lên.
Này tôi chẳng nhìn thấy gì cả, tránh ra –cô chổi cũng không chịu thua tiếp tục chen lấn xô đẩy.
A hình như chủ nhân quỳ xuống rồi –cô ấm kêu lên.
Đâu đâu con chẳng thấy gì cả -cậu nhóc chén bức xúc nhảy lên liên tục, riêng tôi và Nhung chẳng cần nói riêng chiều cao đã có thể nhìn thấy rồi he he.
“Rầm” một tiếng động vang lên và…cách cửa đổ xuống khiến hai người đang nhìn nhau đắm đuối giật mình.
Sao mọi người… -chị bella ngạc nhiên nhìn chúng tôi vội vàng rút tay ra mặt đỏ ửng.
A em…em quên đồ -tôi liền nhanh trí cầm cái dép chạy đi trước.
Em bị lạc đường au..ai WC đâu nhỉ? –Nhung nhăn mạt chạy theo tôi.
Tôi đi pha trà –bà ấm cũng chạy theo.
Ha ha chúng tôi chỉ vô tình đi qua không hề biết hai người đang định tỏ tình đâu ha ha bye bye –tất cả những người còn lại cười ngây ngô rồi chuồn luôn.
Phù mệt quá –sau khi chạy được một đoạn tất dừng lại thở dốc.
Ta…ta quay lại thôi –bác đồng hồ nói rồi cùng chúng tôi quay lại xem tiếp phim hài.
Bella, em có đồng ý…ý…ý –tên quái vật đỏ mặt quỳ xuống.
Nói đi trời ơi, đang hay mà –anh nến nhăn mặt kêu lên.
Trẻ con không được nhìn –bà ấm liền che mắt nhóc chén lại. Còn chúng tôi vừa ăn bỏng ngô vừa chấm nước mắt.
“Rầm” chợt một tiếng động vang lên khiến tất cả giật mình.
Quái vật đâu rồi! –một giọng nói vang lên là giọng của tên…Tom.
Sao dân làng lại ở đây? –tôi ngạc nhiên ngó xuống tầng, một đám người tay cuốc, tay liềm… hằm hè tiến vào lâu đài.
Không ổn rồi ta phải chiến đấu thôi! –bà ấm lên tiếng liền chỉ huy mọi người chuẩn bị mai phục.
Ơ nhưng –tôi định ngăn mọi người lại rõ ràng có sự hiểu lầm ở đây.
Ngọc –chợt Trang xuất hiện chỵ nhanh về phía chúng tôi.
Trang!chuyện này là sao? –Nhung lo lắng nhìn Trang.
Tớ không biết Phương đi ra đầu làng một chút là mọi người đã như vậy rồi –Trang cũng lo lắng không kém gì chúng tôi.
Vậy ki ki đâu? –tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh tìm con bé.
-Hả không phải ki ki đi cùng các cậu sao?
Mọi người tom và quái vật đang đánh nhau trên tầng đó –chị Phương gấp rút tiến lại gần chúng tôi.
Không ổn, lên xem chị bella và quái vật –Nhung hoảng hốt liền chạy lên tầng chúng tôi cũng chạy theo.
Lúc này quái vật và tom đang đánh nhau dữ dội, còn chị bella run rẩy ở một góc.”phập” mũi dao của tên tom đó đã đâm vào lưng của quái vật, quái vật rống lên một tiếng rồi hất hắn xuông st]f sân thượng.
AAAA –tom kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống biến mất trong làn xương.
Đang đời –không hề có chút thương cảm ngược lại tôi còn bĩu môi khinh bỉ nhìn hắn.Ha ha tôi có nên xếp mình vào hạng vô cảm không nhỉ?
“Tinh” một tiếng động vang liên khiến tôi sững người lại, một cánh cửa màu đen tuyền hiện ra trước mắt chúng tôi.
Vậy là kết thúc rồi ư? –Nhung cứng đờ người nhìn vào cánh cửa.
Chẳng lẽ cuộc hành trình của chúng ta phỉa dừng lại ở đây sao? –Trang cũng ngậm ngùi thở dài.
Vậy còn ki ki và ju ju? –tôi buồn bã nhìn chị Phương.
Không sao có lẽ họ đã về trường rồi, ta mau đi thôi –chị mỉn cười dịu dàng nắm tay tôi dẫn qua cánh cửa.
Khoan đã! –chợt một tiếng hét vang lên.
Ki ki, ju ju –tôi ngạc nhiên quay lại nhìn hai cô nhóc đang chỵ lại gần.
Đây là một cái bẫy! cô ta đã hạ độc chúng em và nhốt trong quả cầu bóng tối đó –ki ki lên tiếng khiến tim tôi nhói đau.
Đó là cánh cửa dẫn tới không gian đe của Obira vào đó chỉ có chết mà thôi –ju ju lo lắng giải thích.
Chết tiệt –chị Phương tức giận rồi khẽ lẩm bẩm đọc thần chú, lậm tức một luồng khói màu đen bao lấy chị sau đó hiện lên một cô gái mái tóc xõa dài mắt màu đỏ rực, móng tay sắc nhọn.
Chị Phương –tôi không tin vào mắt mình, lòng nặng nề nhìn chị.
Chị ư? Kinh tởm! –trái lại với người chị hiền dịu trước kia, chị Phương nở một nụ cười lạnh lẽo không kém phần khing bỉ.
Đúng như tôi đoán, chị chính là người đã tấn công bố chị bella, thôi miên chị Nhung và bóp cổ chị Ngọc –ki ki nhếch môi nhìn chị tôi.
Là ngươi ư? Đồ đọc ác –giọng chị bella yếu ớt vang lên.
Ha ha, ta có khác gì nhau đâu, cố tình tiếp cận quái vật rồi tìm cơ hội giết hắn –chị Phương lạnh lùng liếc măt sang chị bella, tôi và mọi người cũng quay đầu lại nhìn chị bella trong bộ dạng đầu tóc rũ rượi dính toàn máu tay còn cầm con dao giờ đã toàn màu đỏ, đây không phải là máu của chị ấy mà là máu của quái vật.
Chị bella –tôi mở to mắt, còn chị đang bất động nhìn con quái vật bất động trong long mình.
Quái vật…ta…ta –chị bella hốt hoảng đánh rơi con dao nước mắt rơi lã chã.
Ân hận rôi hả? Vậy ta sẽ cho ngươi đi cùng hắn luôn nhé –chị Phương cười ghê rợn rồi bắn một quả cầu màu đen về phía chị nhưng chị không chạy chỉ đứng yên, mặc kệ nó đang tiến về phía chị nhưng chị vẫn nhìn nó bằng ánh mắt vô hồn như chờ đợi cái chết.
CHỊ BELLA!!! –tôi hét lên như muốn cảnh báo chị.
“rầm” một tiếng động vang lên và người trúng quả cầu bóng tối là…
Quái vật! –chị bella sững người nhìn hắn, những giọt nước không biết từ bao giờ đã chảy dài trên khuôn mặt chị.
Đừng khóc…em…không được chết vì người…tôi yêu là…e… -quái vật mỉn cười dơ bàn tay của mình lau những giọt nước mắt và rồi bàn tay đó khẽ chạm đất hắn đã…
QUÁ ĐÁNG! CHI-PA-LA! –ki ki và ju ju hét lên kết hợp sức mạnh tấn công chị Phương.
Hừ nhãi nhép, darkness –chị Phương khinh bỉ đọc thần chú tạo ra quả cầu màu đen tấn công ju ju và ki ki.
AAAA –cả hai hét lên bị đánh bay va vào tường.
Watery –Nhung liền tạo ra quả cầu nước tấn công chị Phương.
dark thunder –chợt một tia sét tấn công Nhung khiến nhỏ bay ra xa.
Nhun, ki ki,ju ju –tôi lo lắng nhìn mọi người đang bị thương.
Ha ha ha, sao nào em gái? Đến lượt em đó dark… -chị Phươg lại gần tôi định đọc thần chú.
Chi-pa-la kết hợp với watery –Nhung ki ki và ju ju cùng đồng thanh lập tức một luồn sáng xuất hiện tấn công thẳng vào chị Phương.
“phụt” màu từ miệng chị chảy ra khiến tim tôi như ai siết chặt.
Ta sẽ quay lại –chị Phương lạnh lùng nói rồi biến mất.
Hức hức –bây giờ trong căn phòng ngập chàn tiếng khóc của chị bella, tất cả mị thứ như nhộm một màu đen của sự u ám.
Hức hức tại ta…ta ngu ngốc tin lời của cô ta, ta sai rồi…xin ngươi hãy mở mắt ra đi hức…hức…thật ra ta…ta YÊU NGƯƠI –chị bella nấc lên rôi đặt một nụ lên môi quái vật. Kì lạ thay đột nhiên một luồn sáng bao lấy hắn và biến hắn trở thành một chàng tải tuấn tú.
Anh…anh là ai? –chị ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt mình.
Ta là quái vật đây, at bị yểm bùa bị thành quái vật chỉ giải được khi có một cô gái yêu ta thật lòng –chàng trai mỉn cười ôm lấy chị.
Vậy là tốt rồi –tôi mỉn cười nhưng tại sao…tại sao nước mắt cứ rơi?
Ngọc –Nhung và Trang đưa buồn bã nhìn tôi.
Tớ không sao chỉ cần đưa tay đặt lên tim rồi nói...Không sao,trái tim này sẽ không còn đau nữa…Nhưng tại sao…nó vẫn đau hức hức –tôi bật khóc, tất cả chỉ là giả dối ư? Từ cái ôm, lời xin lỗi, cái nắm tay cũng là giả sao? Vậy chị còn cho em cái gì ngoài hai từ GIẢ DỐI nữa không?
Chị Ngọc –tất cả lặng người nhìn tôi.Rồi tôi ngất đi mà chẳng biết từ lúc nào chỉ biết rằng trái tim tôi…lại một lần nữa vỡ tan.
Sáng hôm sau cuối cùng cánh cửa thật cũng xuất hiện, tôi cùng mọi người bước vào giờ đây tôi chẳng muốn nói gì nữa cả vì trái tim tôi đnag rất đau.
Này Ngọc, em là ai? –tiếng chị bella vang lên.
Một vị khách nước ngoài –tôi trả lời rồi bước qua cánh cửa cố gắng quên đi bao đau khổ của ngày hôm qua.
Cảm ơn em! Hãy vui lên nhé! –chợt chị bella hét lên khiến tôi sững người trước khi cánh cửa khép lại tôi hét lên một tiếng “vâng ạ” không biết chị có nghe thấy không nhưng tôi chắc chắn rằng chị biết câu trả lời của tôi là gì rồi ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...