Lạc Vào Tận Thế Một Mình Thành Tiên
Có lẽ là do thân thể này vốn đã đẹp trai, hoặc là do Vương Cơ Huyền lúc này chỉ đang ngồi trên ghế, nữ bác sĩ dần dần bình tĩnh lại.
Nàng hít sâu vài hơi, cúi đầu nhìn thiết bị điện tử bên cạnh.
Trên cạnh bên của chiếc hộp sắt đó vẫn còn dính một chút máu của nàng.
"Cô nương...!Ừm, bác sĩ Vi Na," Vương Cơ Huyền nghiêm mặt nói, "Chúng ta nên phân rõ phải trái đúng sai trong chuyện này, rõ ràng là ngươi muốn làm nhục ta trước, ta bất đắc dĩ phải phản kháng, ngươi có thừa nhận không?"
Nữ bác sĩ Vi Na cau mày.
Cô ta cũng tự biết mình sai, có hơi không dám nhìn thẳng vào Vương Cơ Huyền, khẽ gật đầu.
Vương Cơ Huyền nói tiếp: "Ta sẽ không báo cáo chuyện này cho đội chấp pháp và đội an ninh, còn ngươi cũng không cần truy cứu việc ta đánh ngươi, ngươi thấy được không?"
"Tốt...!tốt, không vấn đề gì."
Giọng Vi Na run run, cúi đầu nhìn xuống chân Vương Cơ Huyền.
"Vậy thì hãy viết cho ta một tờ giấy chứng nhận."
Vương Cơ Huyền chớp mắt:
"Ngươi biết ta muốn giấy chứng nhận gì mà, ta không muốn đầu của mình bị thiếu một mảng."
"Ta biết!" Vi Na vội vàng gật đầu:
"Ta đã giúp rất nhiều người viết giấy chứng nhận! Hôm nay chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, sau này nước sông không phạm nước giếng! Được không...!ta...!ta xin lỗi ngươi, ta chỉ là lâu rồi không gặp đàn ông...!Kỳ thực trước đây ta cũng được coi là người theo chủ nghĩa bảo thủ..."
Cô ta càng nói càng lí nhí.
Vương Cơ Huyền nhìn cô ta, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Ta không muốn nhiều chuyện, cũng chẳng hứng thú gì với cuộc sống của ngươi."
Vương Cơ Huyền nhấc cây búa sửa chữa dài một thước bên chân lên, xoay xoay trong tay rồi đứng dậy, cất vào túi dụng cụ sửa chữa ở góc phòng.
Nữ bác sĩ Vi Na thở phào một hơi dài.
Cô ta đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn hơi đau nhức trên trán, lúc đứng dậy khỏi chiếc giường bệnh chật hẹp, cô ta nhìn thấy đôi bốt Dr.
Martens được đặt ngay ngắn của mình.
“Làm giấy chứng nhận có phiền phức không?”
Vương Cơ Huyền đứng ở cửa, theo thói quen chắp hai tay sau lưng, cố gắng hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Vi Na cúi đầu loay hoay với đôi bốt, miệng lẩm bẩm, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
“Cũng không phiền phức lắm, chỉ là phải thao tác trên thiết bị đầu cuối thôi.
Ta phải đến văn phòng một chuyến, hôm nay ta vừa mới bắt đầu ca trực đã nhận được tin báo có người tự tử và được cứu sống ở khu phố này đang cần được điều trị.
Vừa đến đây… ta có uống chút rượu, nên hành động có phần hơi nóng vội… Mọi người ở đây đều chịu áp lực rất lớn, ngươi cũng có thể hiểu được tình cảnh sinh tồn tồi tệ này mà… ha ha…”
Tiếng cười gượng gạo của cô ta chất chứa đầy cay đắng.
Vương Cơ Huyền không đáp lại.
Vi Na khoác áo blouse trắng lên, hít sâu vài hơi, nhanh chóng cầm lấy thẻ ra vào và thẻ căn cước của mình rồi nói nhỏ:
“Phải thao tác trên thiết bị y tế đầu cuối.
Đi theo ta, phòng khám chính của ta cách đây chỉ vài chục mét, rẽ phải là tới.”
Vương Cơ Huyền kéo cánh cửa kim loại của phòng y tế ra, bên ngoài là hành lang [Mao mạch] chỉ đủ cho ba người đi song song.
Đèn ống tiết kiệm năng lượng được bật ở độ sáng thấp nhất khiến hành lang trở nên tối tăm ảm đạm.
Nơi này tĩnh lặng đến lạ thường.
Hiện tại là buổi chiều, là giờ làm việc bình thường, nhưng sau mỗi cánh cửa kim loại cách nhau ba mét lại không thấy bóng dáng hoạt động của con người, các căn phòng đều tắt đèn.
Ít nhất cũng phải hai tiếng nữa nơi này mới trở nên náo nhiệt.
“Dẫn đường đi."
“Được.” Vi Na cúi đầu rảo bước ra khỏi phòng y tế, vẻ mặt có hơi hối hận.
Cùng với đó là một nỗi thất bại sâu sắc.
Không ngờ cô ta lại bị đánh.
Hơn nữa lại còn bị một người đàn ông trẻ tuổi từ chối bằng cách đánh cho bất tỉnh khi cô ta đang cố gắng toát ra sức hấp dẫn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...