Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt FULL


Không có gì, ta chỉ bịa ra một ít chuyện dọa hắn, hắn sợ quá nên chấp nhận khai ra Vu Hoài Minh cười nói.

Nói mau Trần trưởng thôn trầm giọng.

Gã ăn mày hoảng hồn lắp bắp nói:
Chúng ta...chúng ta nhận được bạc, người đó yêu cầu chúng ta xử lý một người, xong chuyện sẽ cho chúng ta thêm bạc, bọn ta quanh năm bẩn thỉu, chịu đói, chịu rét, rất khó khăn mới có người cho số tiền lớn như thế cho nên bọn ta không chần chừ đồng ý ngay
Người đó là ai? Trần trưởng thôn hỏi.

Gã ăn mày ủ rũ lắc đầu: Ta không biết người đó là ai
Các ngươi không biết người đó là ai lại đi nhận bạc giết người giúp người đó, bọn khốn này, các ngươi xem mạng người như cỏ rác sao? Trần đại phu tức giận xông lên lại bị Vu Hoài Minh nhanh tay cản lại.

Buông ra, ta phải dạy cho mấy tên này một bài học, mạng người quý giá khi nào vô tay bọn chúng lại trở nên rẻ mạt như vậy?
Gia gia, người bình tĩnh để Trưởng thôn xét hỏi, con không tin không bắt được kẻ cho bạc bọn chúng Trần Hàn vội vàng khuyên giải, nếu gia gia mà nổi nóng thật ngay cả y cũng khó khuyên ngăn ông.

Tiểu Hàn nói đúng, Trần thúc, thúc bình tĩnh đã Vu Hoài Minh cũng khuyên ngăn.

Trưởng thôn, ngài nhất định phải lôi được kẻ đó ra Trần đại phu nói.

Trần đại phu, trước hết cứ bình tĩnh, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng Trần trưởng thôn nói.

Trần đại phu vẫn còn tức giận nhưng ông biết hiện giờ không phải lúc nháo chuyện.

Các ngươi có nhớ dung mạo kẻ đó không? Trần trưởng thôn hỏi tiếp.

Gã ăn mày gật đầu: Nhớ chứ, khi đi gặp chúng ta người đó không mang mạng che nên ta nhớ rất rõ dung mạo người đó, là một cô nương tầm khoảng mười bảy, rất xinh đẹp, đã vấn tóc
Nếu gặp lại ngươi có nhận ra cô nương đó? Trần trưởng thôn hỏi.

Nhận ra Gã ăn mày trả lời.

Tốt Trần trưởng thôn gật đầu sau đó ông quay qua hỏi đám người Trần đại phu.

Mọi người có gây thù chuốc oán với ai không?
Trưởng thôn, chúng ta ngày thường chỉ ở trong thôn sinh hoạt thì lấy đâu ra kẻ thù Trần đại phu trả lời.

Ta cũng vậy Vu Hoài Minh trả lời.

Vậy phu phu Vương Đại Tĩnh thì sao? Trần trưởng thôn hỏi tiếp.

Trần đại phu hơi nhăn mày, ông đáp: Phu phu Đại Tĩnh ngày thường cũng chỉ loanh quanh trong thôn, thỉnh thoảng lên trấn bán đồ, ta chưa từng nghe hai đứa nhắc đến có kẻ thù bên ngoài.


Vậy thì tại sao có người lại muốn giết các ngươi? Trần trưởng thôn cũng âm trầm suy nghĩ.

Mọi người nơi đây bắt đầu bát quái, vì không bắt được thủ phạm chân chính thì nhóm người Vương Đại Tĩnh rất nguy hiểm, lần này ra tay không thành rất có thể lần sau sẽ lại ác liệt hơn.

Trưởng thôn, con không biết đều này có giúp ích gì cho ngài không nhưng mà ngày đó khi con cùng Trần Tiêu ở trên xe đám người này chỉ một mực nhắm vào Trần Tiêu.

Trần Hàn nói ra băn khoăn của mình, theo y người bọn này nhắm đến là Trần Tiêu.

Thật vậy không? Trần trưởng thôn hỏi.

Dạ thật Trần Hàn gật đầu.

Người các ngươi nhắm đến là Trần Tiêu sao? Trần trưởng thôn quay qua hỏi đám ăn mày.

Ta không biết ai tên Trần Tiêu, ta chỉ biết kẻ cho ta bạc bảo bọn ta phải trừ khử một người, người đó không nói tên chỉ cho bọn ta một bức họa, bức họa còn trong người ta này.

Gã ăn mày nhúc nhích người làm lộ ra một đầu giấy trắng trong áo gã.

Trần Văn Khang đi tới, nhanh tay lấy bức họa ra, quả thật y như lời gã nói, người trên giấy rất giống Trần Tiêu.

Đáng lý bọn ta chỉ định thủ tiêu người trên bức họa nhưng không may là bên cạnh hắn có ba người, thân thủ lại rất tốt.

Gã ăn mày nhăn mặt, bọn họ thật xui xẻo khi nhận chuyện này nếu biết trước bị bắt gã sẽ không nhận bạc, bây giờ hối hận cũng đã muộn, đám người này nhất định không tha cho họ.

Cái tên ác độc này...!Trần Hàn mở miệng định mắng lại bị Vu Hoài Minh cản lại, y hậm hực dậm chân, khó chịu đứng một bên.

Tiểu phu lang của Đại Tĩnh bị động thai, hiện tại không tiện đi đứng, nếu có việc cần hỏi e rằng phải đến nhà Đại Tĩnh.

Trần đại phu nói cho Trần trưởng thôn biết tình trạng của Trần Tiêu.

Việc này là đương nhiên Trần trưởng thôn tán thành ý kiến của ông.

Hai vị tộc thúc, ta cùng một số người đi đến nhà Đại Tĩnh hỏi chuyện, ở đây phiền hai vị lo liệu.

Đi đi, đừng lo.

Hai vị tộc thúc đồng thanh đáp.


Trần trưởng thôn cùng một vài người đi đến nhà Vương Đại Tĩnh, đương nhiên không thiếu hai người Vu Hoài Minh và Trần Hàn, Đô Đô cùng Trần đại phu thì ở lại sân lúa đợi tin.

Vì muốn Vương Đại Tĩnh cùng Trần Tiêu có sự chuẩn bị, hai người Vu Hoài Minh đã chạy đi trước.

Cốc cốc cốc.

Vương đại ca, mở cửa, mở cửa Trần Hàn hô lớn với bên trong.

Két.

Vương Đại Tĩnh nhìn hai người có phần ngạc nhiên.

Sao lại đến đây vào lúc này, đã xong rồi sao?
Mời người vào nhà Vương Đại Tĩnh rót cho hai người tách trà.

Trần Hàn uống một hớp mới lên tiếng giải thích.

Thì ra vậy, nhưng ta và Tiêu Tiêu không gây thù chuốc oán với ai cả, sao lại có người nhắm đến Tiêu Tiêu chứ?
Sau khi nghe chuyện Vương Đại Tĩnh liền tự hỏi, hai người họ chưa từng làm chuyện tổn hại người khác.

Bọn ta cũng thấy vậy, nhưng việc cấp bách hiện tại là phải tóm được kẻ đó nếu không Trần Tiêu sẽ rất nguy hiểm, huynh cũng không thể tùy thời tùy khắc ở cạnh bảo vệ Trần Tiêu.

Hôm nay là dao ai biết được ngày mai sẽ là gì? Huynh thử nghĩ kĩ lại xem, nhất định huynh và Trần Tiêu biết kẻ đó chỉ là nhất thời không nghĩ tới.

Vu Hoài Minh cũng thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của Vương Đại Tĩnh, mặc dù chỉ mới quen biết hai người trong thời gian ngắn nhưng hắn tin tưởng nhân phẩm của hai người.

Vương Đại Tĩnh cẩn thận suy nghĩ nhưng quả thật hắn nghĩ không ra là ai sẽ hận bọn họ như vậy.

Ta biết kẻ đó là ai.

Lúc này Trần Tiêu ở trong lại nói vọng ra.

Ba người nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên.

Trần Tiêu, ngươi tỉnh rồi à.

Ngươi biết kẻ đó là ai thật sao?

Trần Hàn vui vẻ, vì là phòng ngủ của phu phu hai người, y không tiện đi vào nên chỉ có thể hô lớn vào trong.

Ừ, giọng ngươi lớn thế sao ta có thể ngủ được chứ
Bên trong lại truyền ra giọng cười của Trần Tiêu.

Trần Hàn xụ mặt ngồi vẽ vòng tròn.

Bộ giọng mình lớn lắm sao? Rõ ràng rất dịu dàng, nhỏ nhẹ mà
Vu Hoài Minh đang uống trà thì suýt phun luôn trà ra ngoài đổi lấy cái trừng mắt siêu hung dữ của Trần Hàn.

Vu Hoài Minh: ...!Hắn cũng không có chê giọng y lớn mà, ngược lại lại rất dễ thương.

Huynh đang cười nhạo ta? Trần Hàn nắm tay áo Vu Hoài Minh kéo một cái, giọng điệu đầy hung dữ, nhưng vẻ mặt lại là nếu huynh dám gật đầu ta sẽ khóc cho coi.

Vu Hoài Minh đỡ trán, thật không biết nên trả lời thế nào?
Vương Đại Tĩnh đi vào ngồi vào mép giường, chỉnh chăn cho Trần Tiêu.

Chúng ta nói chuyện ồn đến đệ ngủ sao?
Trần Tiêu kéo chăn, lắc đầu: Không có, ta ngủ no giấc nên tự nhiên tỉnh, đúng lúc nghe mọi người nói chuyện về hung thủ.

Ban nãy đệ nói biết hung thủ là ai.

Ừm, ta biết người đó là ai, không chỉ ta huynh cũng biết đấy
Là ai? Vương Đại Tĩnh trầm giọng, vẻ mặt cũng thay đổi, hắn siết chặt nắm đấm.

Trần Tiêu nắm tay Vương Đại Tĩnh, gỡ từng ngón tay hắn ra.

Ta nói ra huynh đừng ngạc nhiên, kẻ đó là Vương Bảo Thoa
Vương Bảo Thoa?
Đúng, theo lời gã ăn mày kẻ đó là cô nương khoảng mười bảy, rất xinh đẹp, đã vấn tóc, huynh thử nghĩ xem thời gian trước vì chuyện Trần Hàn bị vu oan mà chúng ta gây thù với Vương gia, trong Vương gia có tổng cộng năm người, phù hợp với lời mô tả của gã ăn mày lại chỉ có Vương Bảo Thoa, trùng hợp cô ta lại rất hận ta, nếu nói không phải cô ta thì còn là ai đây.

Trần Tiêu chậm rãi phân tích cho Vương Đại Tĩnh nghe.

Huynh đã từng cảnh cáo cô ta, sao cô ta dám.

Có chuyện này rồi cô ta chạy không thoát đâu, huynh không được kích động biết không? Nghéo tay hứa đi.

Trần Tiêu đưa ngón út lên trước mặt Vương Đại Tĩnh, nhìn ngón tay trắng nõn của phu lang Vương Đại Tĩnh thở dài, nghéo tay với y.

Huynh hứa với đệ.

Trần Tiêu hài lòng mỉm cười: Một lát Trưởng thôn đến, huynh cứ nói giống như ta vậy, chuyện còn lại cứ để ông ấy tra, huynh đang bị thương cần được tịnh dưỡng, tiễn xong nhóm người Trưởng thôn huynh ngủ trưa với ta nhe? Ta đợi huynh đấy.

Được Vương Đại Tĩnh cười đồng ý.

Khi nhóm người Trưởng thôn đến, Vương Đại Tĩnh y theo căn dặn của Trần Tiêu mà nói.


Cả nhóm người đều ngạc nhiên trước đáp án của hắn, không phải họ không tin mà là ngày thường trông Vương Bảo Thoa rất hiền thục, không giống hạn người độc ác như vậy.

Vương Bảo Thoa, Đại Tĩnh ngươi chắc chắn? Một vị thôn dân bán tin bán nghi hỏi lại.

Đó chỉ là suy đoán của ta vẫn cần Trưởng thôn làm rõ.

Vương Đại Tĩnh đáp.

Trưởng thôn, con lại thấy Vương đại ca nói rất đúng.

Vương đại ca và Trần Tiêu chỉ là một đôi phu phu bình thường, ngày thường sinh hoạt trong thôn cũng rất bình dị, đối với mọi người thì rất hữu lễ, tính tình như thế thì gây thù oán với ai được chứ?
Dạo trước Trần Tiêu vì giúp con đã bị Vương gia ghi hận, miêu tả của gã ăn mày lại rất phù hợp với Vương Bảo Thoa, con dám chắc chắn cô ta là thủ phạm.

Trần Hàn đứng ra nói.

Lời của y đánh động đến mọi người, quả thật người có động cơ ra tay chỉ có Vương Bảo Thoa, cô nương gã ăn mày miêu tả lại gần giống cô ta.

Để chứng thực chuyện này ta sẽ cho người đi gọi Vương Bảo Thoa đến, gã ăn mày từng nói gã nhớ rõ dung mạo của kẻ đó, vì chuyện này vẫn chưa được chứng thực mọi người không nên có cái nhìn phiến diện với Vương gia.

Trần trưởng thôn lên tiếng.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Phu lang của ta cần người chăm sóc nên ta không thể đi cùng mọi người, Trưởng thôn chuyện này nhờ ngài tra rõ.

Vương Đại Tĩnh nói.

Chuyện này là đương nhiên.

Trần trưởng thôn vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh rồi dẫn nhóm người rời đi.

Vương đại ca ta cũng đi đây, có kết quả ta nhất định sẽ báo với huynh.

Trần Hàn nói xong liền nhanh chân chạy đi, Vu Hoài Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ lại một câu cũng rời đi.

Có kết quả ta sẽ đến báo với huynh, không cần tiễn.

Vương Đại Tĩnh gật đầu, khóa cổng cẩn thận liền về phòng.

****************
Mình đang viết bộ Gả Thay, hi vọng các bạn vào đọc ủng hộ mình.

????????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui