Cầm một ngàn lượng trong tay, Trần Tiêu vô cùng hưng phấn.
Vì để thuận lợi tiêu dùng y yêu cầu bạc trắng, một bọc to tướng, Trần Tiêu ôm vào lòng ra đầu trấn kiếm Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh vẫn chưa trở về y liền ngồi lên xe trâu đợi hắn.
Lại nói Vương Đại Tĩnh sau khi tách ra đi tìm nam nhân đã giúp ông cháu Trần Hàn hôm đó lại không thuận lợi như Trần Tiêu.
Đi vòng vòng cả trấn nhưng lại không thấy bóng dáng người đâu, có hỏi một số người sống tại đây nhưng họ đều lắc đầu nói không biết.
Thấy sắc trời cũng trễ lo lắng Trần Tiêu đợi lâu Vương Đại Tĩnh liền muốn quay lại xe trâu.
Nhưng đi được nửa đường hắn liền nghe thấy thanh âm quen thuộc, nam nhân đang cãi nhau với người khác.
Vô lý, nếu muốn đuổi việc ta thì quản sự cũng phải trả lương cho ta, sao lại vô duyên vô cớ khấu trừ lương của ta Vu Hoài Minh hơi tức giận hỏi quản sự.
Chỉ thấy nam nhân mập lùn trước mặt khinh khỉnh nói: Tại sao khấu trừ lương của ngươi? Ngươi không xem lại đây là đâu, đây là cửa hàng của thân thích Đinh gia, ngươi làm công cho Đinh gia lại ăn cây táo rào cây sung, đối chọi với Đinh gia, tiền công tháng này của ngươi đền bù tiền thuốc men cho Đinh thiếu gia, còn không đi ta sai hạ nhân mời ngươi đi
Khinh người quá đáng Vu Hoài Minh vẻ mặt đầy tức giận tóm cổ áo của hắn, gằng từng chữ: Ta không cần biết cửa hàng này là của ai, tiền công tháng này ta nhất định phải lấy
Quản sự sợ hãi mặt mũi tái mét, ông lắp bắp nói: Bình tĩnh, bình tĩnh, ta trả, ta trả tiền công cho ngươi
Vu Hoài Minh buông cổ áo ông ta ra, ông ta liền run rẩy mở khóa ngăn tủ lấy tiền trả cho Vu Hoài Minh.
Nhận đủ tiền công tháng này Vu Hoài Minh liền rời đi.
Khi ra cửa thì đụng mặt Vương Đại Tĩnh.
Là huynh Vu Hoài Minh chào hỏi.
Vương Đại Tĩnh gật đầu lại nhìn biển hiệu cửa hàng sau đó nói với Vu Hoài Minh:
Trần thúc muốn đa tạ huynh tương cứu lần trước nên bảo ta đi tìm huynh
Đa tạ thì không cần, chỉ là thuận tay giúp đỡ, ta còn có việc đi trước, cáo từ Vu Hoài Minh muốn rời đi.
Khoang đã Vương Đại Tĩnh gọi người lại.
Vu Hoài Minh dừng bước nhìn đối phương: Có việc?
Nhớ đến sự tình Trần Tiêu đã kể với hắn hôm qua, Vương Đại Tĩnh liền thẳng thắng hỏi: Huynh tên gì? Nhà ở đâu? Có gia thất chưa?
Vu Hoài Minh: ...!
Vương Đại Tĩnh không cảm thấy có gì không đúng, hắn vẫn nghiêm túc đứng đấy đợi câu trả lời, nếu Trần Tiêu có đây nhất định sẽ gõ đầu hắn mắng to đại ngốc.
Chỉ là ngẫu nhiên gặp được chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ thôi, không cần cảm tạ Vu Hoài Minh khách sáo nói.
Ta không nói việc đó, huynh tên gì? nhà ở đâu? có gia thất chưa? Vương Đại Tĩnh lặp lại câu hỏi.1
Vu Hoài Minh không biết nên trả lời thế nào, có ai lại thẳng thắng như vị huynh đệ này không, hắn bất đắc dĩ trả lời:
Ta tên Vu Hoài Minh, hiện đang ở nhà trọ Bồng Lai phía đông trấn, ta đã hòa ly
Nhận được đáp án, Vương Đại Tĩnh liền gật đầu cáo từ rời đi.
Vu Hoài Minh: ...!
Khi Vương Đại Tĩnh đến xe trâu Trần Tiêu đã muốn ngủ gật.
Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh nhẹ giọng gọi.
Huynh trở lại rồi sao, về thôi, ta muốn ngủ Trần Tiêu thuận tay giao túi bạc cho Vương Đại Tĩnh, ngã lưng ra xe trâu, không biết tại sao mà tự nhiên y cảm thấy rất mệt rất muốn ngủ.
Vương Đại Tĩnh để túi vào sọt tre, lấy ra một tấm chăn mỏng đắp cho Trần Tiêu liền đánh xe trâu về thôn.
Một giấc ngủ đến hừng tối Trần Tiêu mới dậy, y bò dậy dụi dụi mắt, nhìn phòng đã thắp nến y liền mang giày ra ngoài.
Tỉnh rồi sao? Qua đây ăn cơm, huynh nấu xong rồi Vương Đại Tĩnh đặt dĩa thức ăn lên bàn.
Trứng xào cà chua, canh thịt đậu phụ, măng tây chua, woa huynh tự nấu đấy ư Trần Tiêu ngửi mùi thức ăn liền cảm thấy rất đói bụng.
Ừ, mau rửa tay Vương Đại Tĩnh giục y đi rửa tay.
Trần Tiêu ngoan ngoãn chạy đi rửa tay, Vương Đại Tĩnh xới cho y một bát cơm trắng liền ngồi vào bàn đợi y.
Trần Tiêu quay lại cả hai liền dùng bữa.
Vì quá đói đũa của Trần Tiêu không ngừng gắp thức ăn.
Đói lắm sao? Vương Đại Tĩnh gắp cho y một miếng đậu phụ.
Trần Tiêu ăn miếng đậu phụ, miệng phồng lên gật đầu.
Vương Đại Tĩnh lại gắp cho y vài miếng trứng cùng cà chua, Trần Tiêu ăn no đến mức bụng tròn vo.
Trần Tiêu ợ một cái, cùng Vương Đại Tĩnh tản bộ trong sân thuận tiện nói về chuyện lúc sáng.
Hiện tại chúng ta có rất nhiều bạc, Tĩnh ca, huynh có muốn thứ gì không? Trần Tiêu vui vẻ hỏi.
Không có, huynh cảm thấy hiện tại như vậy là đủ rồi Vương Đại Tĩnh nắm tay y vân vê.
Không sao, tạm thời không có nhưng sao này sẽ có, đến lúc đó mua cũng không muộn, đúng rồi không phải ban sáng huynh đi tìm hiểu chuyện của người đó sao? Thế nào rồi? Có tìm được không? Trần Tiêu tò mò nhìn Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh nắm tay y đi một vòng kể lại chuyện lúc sáng.
Trần Tiêu nghe xong liền không biết tính sao.
Vậy là Vu Hoài Minh đó là người từng có gia thất, không biết là thê tử hay phu lang, lỡ như là thê tử thì sao? huynh nghĩ xem người đó có thích song nhi không?
Huynh không rõ Vương Đại Tĩnh thành thật trả lời.
Trần Tiêu thở dài: Nếu Vu Hoài Minh không thích song nhi thì sao? Xem ra phải tùy vào duyên phận của Trần Hàn rồi
Đừng lo lắng, Trần Hàn tốt tính, Vu Hoài Minh nhất định sẽ thích Vương Đại Tĩnh vỗ đầu y an ủi.
Trần Tiêu gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, y cười nhẹ giơ tay chỉ vì sao sáng nhất.
Tĩnh ca, huynh xem, ngôi sao đó thật đẹp
Ừ, rất đẹp Vương Đại Tĩnh cũng ngẩng đầu nhìn.
Mệt sao? Thấy Trần Tiêu ngáp một cái, Vương Đại Tĩnh liền hỏi.
Trần Tiêu gật đầu: Muốn ngủ nhưng mà ta lại lười đi vào
Vương Đại Tĩnh không nói hai lời liền bế ngang y lên đi vào phòng, Trần Tiêu cười tủm tỉm, câu vai hắn, hai chân đung đưa.
Ba ngày rất nhanh liền đến, hôm đó mọi người tụ lại tại sân lúa đầu thôn, đa số là đến hóng chuyện.
Chuyện ông cháu Trần đại phu bị Vương Bảo Thoa sai người đánh đã lan tràn khắp thôn, thôn dân có phần bất bình thay Trần Hàn và chỉ trích Vương Bảo Thoa ác độc, ngay cả người cùng thôn cũng ra tay tàn nhẫn như vậy.
Trần trưởng thôn ổn định thôn dân sau đó quay sang nói với Trần đại phu: Trần đại phu có thể bắt đầu rồi
Đa tạ Trưởng thôn đã giúp ta triệu tập thôn dân Trần đại phu cảm kích.
Trần trưởng thôn cười khoát tay:
Là người cùng thôn, không cần khách khí, huống chi đây là việc liên quan đến danh dự toàn thôn, thân là Trưởng thôn sao ta có thể đứng nhìn
Trưởng thôn khách khí Trần đại phu lại đa tạ.
Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng xe ngựa, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, một cổ xe ngựa sang trọng chạy đến, dừng lại cạnh bọn họ.
Màn xe vén lên, Đinh phu nhân dẫn đầu bước xuống, tiếp theo là Đinh Vũ Hàn với gương mặt sưng vù bầm tím đủ thấy Vương Đại Tĩnh ra tay không lưu tình, cuối cùng là Vương Bảo Thoa mang mạng che mặt, phần trán lộ ra có dấu vết ứ máu bầm, thôn dân lại được một phen bàn tán.
Thoa nhi
Nhị tỷ
Phu thê Vương Đại Tài cùng Vương Siêu chạy đến cạnh Vương Bảo Thoa.
Nhìn thấy họ Vương Bảo Thoa liền khóc lên, uất ức gọi: Mẫu thân, phụ thân
Để ta xem xem mặt con Tay Vương thị run lên, vén một góc mạng che mặt của Vương Bảo Thoa, sau khi thấy làn da trắng như tuyết của Vương Bảo Thoa phủ đầy xanh tím thậm chí còn sưng lên, mắt Vương thị liền đỏ lên, Vương Siêu đứng cạnh bà cũng nhìn thấy, hắn trực tiếp rơi nước mắt.
Là ai đánh con ra nông nỗi này? Vương thị nghẹn giọng hỏi.
Vương Bảo Thoa rơi nước mắt, tàn nhẫn nói: Là tên họ Vương cùng Trần Tiêu
Vương Đại Tĩnh cùng Trần Tiêu Giọng Vương thị có mấy phần lạnh lẽo.
Vương Bảo Thoa gật đầu, Vương Siêu đứng cạnh không dám tin mà nhìn Vương Bảo Thoa, sao đại ca và đại tẩu lại đánh nhị tỷ chứ?
Tên nghịch tử, ngay cả muội muội cũng đánh, đúng là thứ trời đánh Vương Đại Tài tức giận mắng.
Vương thị mặt âm trầm, bà an ủi Vương Bảo Thoa, trong lòng lại là một mạt tàn nhẫn.
Còn lề mề làm gì, nhanh chân lên Đinh phu nhân bất mãn gọi Vương Bảo Thoa.
Qua đó đi Vương thị vỗ vỗ lưng Vương Bảo Thoa, bảo nàng an tâm qua đó.
Đinh phu nhân, quả nhiên đúng hẹn Trần đại phu dẫn Trần Hàn đứng giữa đám người.
Trần Hàn đội mũ che trên đầu, đây là Trần Tiêu sợ y bị người trong thôn bàn tán nên chuẩn bị cho y.
Mặt y đã bớt sưng nhưng bầm tím vẫn không bớt chút nào thậm chí có vết còn thâm đen.
Là Đinh gia hồ đồ, có lỗi với ông cháu Trần đại phu, đây là việc nên làm Đinh phu nhân nói.
.
||||| Truyện đề cử: Ép Gả Cho Cố Tổng |||||
Trần đại phu không nói gì, ông cùng Trần Hàn im lặng đứng đấy.
Đinh phu nhân hiểu ý, bà cũng không muốn ở lại đây lâu nên ra hiệu cho hai người Đinh Vũ Hàn.
Đinh Vũ Hàn cùng Vương Bảo Thoa không tình nguyện bước ra, ngay cả cúi người cũng không có, chỉ qua loa nói vài câu xin lỗi.
Chuyện trên trấn lần trước là do ta hiểu lầm nên đã làm Trần đại phu cùng Trần Hàn bị thương, là lỗi của ta, chúng ta xin lỗi
Trần trưởng thôn đứng một bên nhíu mày nhưng đây không phải việc của thôn ông không tiện ra mặt.
Thấy Trần đại phu cùng Trần Hàn đều im lặng không lên tiếng, Vương Bảo Thoa liền bất mãn nói:
Ta và Vũ Hàn đã xin lỗi, ông còn muốn gì?
Đinh Vũ Hàn thì không cảm thấy gì, gã vẫn thản nhiên đứng đấy như người phạm lỗi không phải gã vậy.
Đinh phu nhân đứng cạnh cũng nhíu mày, nhìn Trần đại phu.
Trần đại phu vẫn đứng đấy không lên tiếng, ông không lên tiếng Trần Hàn đương nhiên cũng không lên tiếng.
Trần đại phu, chúng ta là người cùng thôn, Bảo Thoa cũng đã xin lỗi, đây cũng chỉ là hiểu lầm ông hà tất làm khó Vương Đại Tài bất mãn lớn tiếng.
Lão đây không làm khó người khác, đúng là hai người họ đã nói xin lỗi nhưng lão không cảm nhận được thành ý hối lỗi Trần đại phu lên tiếng.
Xin lỗi còn cần cảm nhận thành ý, không phải nghe là được rồi sao, huống hồ ta đây rất thành ý, ông lại nói không cảm nhận được, đây vốn là do ông cố ý gây khó dễ cho chúng ta Vương Bảo Thoa hơi tức giận nói.
Trần đại phu nghiêm mặt nhìn ả ta: Nếu xin lỗi chỉ là một lời nói suông, lão không cần thiết bắt hai người đến đây xin lỗi
Dù sao xin lỗi cũng đã nói, Bảo Thoa qua đây, không cần phải nhiều lời với ông ta, chúng ta về nhà Vương Đại Tài đi lên muốn kéo Vương Bảo Thoa đi.
Lễ nghĩa của Vương gia đúng thật là làm người ta mở mang tầm mắt
Trần Tiêu không nhìn được nữa cùng Vương Đại Tĩnh chen lên phía trước.
Y cùng Vương Đại Tĩnh đến rất sớm nhưng vẫn đứng phía ngoài, dù sao hôm nay chỉ cần Đinh gia xin lỗi, đính chính tin đồn là xong, Trần Tiêu nghĩ hôm nay bản thân không cần can thiệp vào, Trần đại phu giải quyết là được.
Nhưng mà có những chuyện không thể tính trước, chẳng hạn như độ mặt dày, vô liêm sỉ của Vương gia.
Trần Tiêu, ngươi có ý gì? Đây là chuyện nhà ta không liên quan đến ngươi, ngươi câm miệng cút qua bên đi, chuyện ngươi đánh Bảo Thoa, ta sẽ tính sổ với ngươi sau Vương Đại Tài thấy Trần Tiêu liền mắng.
Đúng thật ta không liên quan gì đến chuyện này nhưng mà ta lại chướng mắt với hành động của Vương gia, sao nào dám làm mà không dám cho người khác nói à Trần Tiêu không thua kém nói lại.
Ngươi, Vương gia ta thì làm sao? Cái thứ sao chổi như ngươi có tư cách gì nói chuyện Vương gia, cút Vương Đại Tài quát lên.
Tư cách? Ta khinh, nếu ta không có tư cách chẳng lẽ Vương đại thúc đây có tư cách sao? Chuyện này vốn dĩ là do Vương Bảo Thoa gây ra, đại thúc đây không liên quan thì lấy tư cách gì lên tiếng bảo ta cút, bảo ta câm miệng, mắng ta sao chổi, bộ sao chổi thì ăn hết của cải nhà ông sao? Hay khắc chết ông? Trần Tiêu hung dữ quát trở lại.
Tưởng ta sợ, nằm mơ đi.
Ngươi, cái thứ mất dạy này, dám hỗn láo với ta như vậy, Vương Đại Tĩnh...!Vương Đại Tài tức muốn nổ phổi.
Tĩnh ca không còn là người Vương gia, Vương đại thúc đây mau quên nhỉ Trần Tiêu châm biến Vương Đại Tài sau đó quay sang nói với Đinh phu nhân: Đinh phu nhân, ta nghĩ phu nhân hiểu lầm ý của ta, xin lỗi của ta không phải là xin lỗi theo cách của hai người họ
Đinh phu nhân trầm mặt sau đó lại nhìn Đinh Vũ Hàn nói: Nghiêm túc
Đinh Vũ Hàn thản nhiên đứng thẳng người, không quan tâm Vương Bảo Thoa bên kia, cúi đầu nói: Chuyện trên trấn ngày đó là lỗi của ta, do ta không quản được thê tử, biết rõ là hiểu lầm nhưng vẫn không lên tiếng can ngăn hại hai người bị thương nặng, tại đây ta xin nhận lỗi mong hai người khoan dung bỏ qua
Trần đại phu nhìn Đinh Vũ Hàn, im lặng một hồi liền gật đầu: Lão hi vọng Đinh chưởng quầy cũng giống như lời mình nói, thật tâm hối lỗi
Sẽ Đinh Vũ Hàn bâng quơ nói, sau đó đi đến đứng cạnh Đinh phu nhân.
Đinh phu nhân nhìn Trần đại phu:
Trần đại phu, Vũ Hàn đã biết lỗi, cũng đã thành tâm thành ý giải thích cùng nhận lỗi, thay mặt Vũ Hàn mong Trần đại phu bỏ qua, đây là năm mươi lượng bạc, Đinh gia bồi thường cho Trần đại phu cùng Trần Hàn, mong Trần đại phu nhận lấy
Nha hoàn đưa qua năm mươi lượng bạc, Trần đại phu liền nhận lấy, đây là thứ cháu ông vốn được nhận, ông sẽ mua đồ bổ bồi dưỡng cho Hàn nhi.
Được Trần đại phu nói.
Trần đại phu đã bỏ qua cho Đinh Vũ Hàn, Đinh phu nhân gật đầu với ông một cái rồi nói: Nếu sự việc đã hoàn thành ta cùng Vũ Hàn rời đi trước, cáo từ
Nói rồi bà cùng Đinh Vũ Hàn xoay người đi về xe ngựa, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Vương Bảo Thoa cùng người Vương gia.
Vương Bảo Thoa chạy theo: Mẫu thân, Vũ Hàn, đợi ta với
Đinh phu nhân yên vị trên xe ngựa, nhìn dáng vẻ thất thố của nàng ta, bà lạnh giọng nói: Vương Bảo Thoa, ngươi không cần cùng chúng ta quay về trấn, thời gian này ngươi ở lại Vương gia đi
Gì? Vương Bảo Thoa hoảng sợ trừng mắt nhìn Đinh phu nhân, thân thể hơi loạng choạng.
Vương thị chạy lại đỡ nàng, nhìn Đinh phu nhân trên xe ngựa, bà nói: Thông gia, ý bà là sao? Sao Bảo Thoa không thể cùng về trấn?
Thôn dân vây xem lại một phen nhốn nháo, bàn tán.
Trần Tiêu cũng vểnh tai hóng chuyện, còn kéo theo Vương Đại Tĩnh.
Đinh phu nhân cười lạnh: Ý trên mặt chữ, Vương phu nhân đừng để ta nói trắng ra chứ.
Thời gian sắp tới ta hi vọng Vương phu nhân nghiêm túc quản giáo, dạy dỗ nữ nhi nhà mình để nàng biết thế nào là tam tòng tứ đức, gia giáo, lễ nghĩa, còn về việc để nàng về Đinh gia, ta sẽ suy nghĩ lại, đi thôi.
Phu xe giá một tiếng, người Đinh gia liền rời đi, mà đáng nói là từ đầu đến cuối Đinh Vũ Hàn chỉ lo ăn vải, ngay cả ánh mắt cũng không liếc đến Vương Bảo Thoa.
Mẫu thân, Vũ Hàn
Vương Bảo Thoa gần như chết đứng, mắt trừng lớn đầy nước mắt, nhìn xe ngựa Đinh gia rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...