Rầm
Vương Đại Tĩnh quăng khúc cây trên vai xuống đất.
Đi lại giếng nước kéo thùng nước lên uống vài ngụm rồi vóc nước rửa mặt, nước lạnh làm tinh thần luôn căng thẳng của hắn từ lúc gặp thiếu niên đến giờ thả lỏng phần nào.
Vương Đại Tĩnh nhìn gợn nước lăn tăn trong thùng gỗ ngẩn người, dần dần hình ảnh thiếu niên mĩm cười ẩn hiện trong mặt nước, Vương Đại Tĩnh ngốc ngốc cười hắc một tiếng, thiếu niên cười thật đẹp, là song nhi đẹp nhất hắn từng gặp.
Bỗng nhiên lúc này trong sân lại vang lên tiếng cười nói:
Oa nhị tỷ châm cài mới của tỷ đẹp thật, có đính đá đỏ nữa, trong thôn chắc có mỗi nhị tỷ có châm cài đá đỏ thôi Một thiếu niên cỡ mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú, mặc áo lụa vàng nhạt nũng nịu kéo tay áo thiếu nữ kế bên khen ngợi.
Thiếu nữ trông không lớn hơn thiếu niên bao nhiêu, gương mặt giống thiếu niên đến chín phần, mặc áo lụa hồng.
Đương nhiên rồi, đệ nhìn xem trong cái thôn nghèo nàn này còn có nhà ai giàu có như nhà chúng ta.
Vương Bảo Thoa vừa khinh miệt vừa đưa tay chỉnh chỉnh châm cài tóc mới của nàng.
Hôm nay nàng cài châm mới đi dạo một vòng trong thôn quả nhiên như mong đợi của nàng, mọi người trong thôn đều nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, mấy nam nhân chưa thành thân hai mắt đều dán vào nàng, làm nàng rất đắc ý.
Càng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực mà đi.
Nàng tự nhận mình là người đẹp nhất thôn Sơn Hà chắc chắn không ai dám phản đối.
Nhị tỷ ta cũng muốn có trang sức đẹp Vương Siêu lại nũng nịu kéo tay áo Vương Bảo Thoa.
Vương Bảo Thoa búng nhẹ vào trán Vương Siêu, cười nói: Đệ là song nhi không thể giống tỷ cài châm được, ta bảo mẫu thân mua cho đệ vòng tay có đá đỏ được không.
Được a, cảm ơn nhị tỷ, nhị tỷ thương ta nhất Vương Siêu nghe có đá đỏ lập tức nhảy cẳng lên vui mừng, tới lúc đó hắn cũng đi dạo một vòng quanh thôn như nhị tỷ cho đám song nhi trong thôn ghen tỵ đến chết.
Hai người cười nói vui vẻ đi vào nhà chính, nhìn thấy khúc cây to đặt trong sân Vương Siêu quay qua hỏi Vương Bảo Thoa:
Nhị tỷ, sao nhà chúng ta lại có khúc cây này
Tỷ cũng không biết Vương Bảo Thoa nói xong lại nhìn quanh nhà.
Khúc cây này to vậy, ai lại để đây
Là hắn mang về đấy
Hả Vương Siêu nhìn Vương Bảo Thoa.
Vương Bảo Thoa hắc cằm, ý bảo Vương Siêu nhìn về phía giếng nước.
Thì ra là hắn Vương Siêu bĩu môi nói.
Mặc kệ hắn, nắng nóng, vào trong thôi
Nói xong Vương Bảo Thoa nhấc váy đi vào nhà chính, Vương Siêu thấy vậy cũng chạy theo sau.
Vương Đại Tĩnh ngồi cạnh giếng cho đến khi không nghe thấy tiếng cười đùa nữa, hắn mới đứng dậy, vào nhà kho lấy đoàn gánh ra bờ sông gánh nước tưới rau.1
- ---------------
Vương gia hiện tại là hộ giàu có nhất thôn, phụ thân Vương Đại Tĩnh là Vương Đại Tài, mẫu thân là Trần Tuyết Mai, khi Vương Đại Tĩnh lên năm mẫu thân bệnh nặng qua đời, khi đó Vương gia chỉ có một mái nhà tranh và bốn mẫu ruộng đủ sống qua ngày.
Năm Vương Đại Tĩnh tám tuổi Vương Đại Tài rước Thôi Liễu vào nhà.
Thôi Liễu là thứ nữ của nhà phú hộ trấn trên, trong một lần tình cờ gặp Vương Đại Tài lên trấn trên liền đem lòng yêu mến, muốn gả cho Vương Đại Tài làm vợ, nhà phú hộ giàu có, Thôi Liễu lại chỉ là thứ nữ không giúp ích được nhiều cho nên cũng không cấm cản Thôi Liễu gả cho Vương Đại Tài, sau khi Thôi Liễu gả đến Vương gia, nhờ nhạc phụ giúp đỡ Vương Đại Tài một đêm phất lên, xây nhà mái ngói, dựng chuồng heo, mua đất ruộng, mở tiệm bán vải.
Vương Đại Tài rất cưng chiều Thôi Liễu, Thôi Liễu cũng không phụ lòng ông vừa gả vào không bao lâu liền hạ sinh Vương Bảo Thoa, qua hai năm lại đến Vương Siêu, khi Vương Siêu bốn tuổi lại hạ sinh Vương Phúc Đức, vừa có vợ đẹp vừa có con ngoan Vương Đại Tài cười không khép được miệng.
Đáng lý đây là chuyện mừng cho thôn Sơn Hà vì nam nhân trong thôn có thể lấy vợ trấn trên, Vương Đại Tài cũng phải là người được người trong thôn ngưỡng mộ nhưng tất cả đều không có, người trong thôn không những không ngưỡng mộ, không vui mừng mà còn chỉ chỏ, phê bình hành vi của Vương Đại Tài.
Nguyên nhân là do sau khi Thôi Liễu gả vào, Vương Đại Tài chỉ chú tâm vào Thôi Liễu, không quan tâm, chăm sóc Vương Đại Tĩnh như xưa, đến khi Thôi Liễu hạ sinh Vương Phúc Đức thì Vương Đại Tài đã trực tiếp bỏ phế Vương Đại Tĩnh vì điều này Vương Đại Tài bị người phê phán, người trong thôn bấy giờ rất đồng cảm cho Vương Đại Tĩnh nên thỉnh thoảng giúp đỡ hắn, cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Chuyện gì vậy ạ Trần Tiêu mở mắt tròn xoe, tò mò hỏi Trần thị, tính nhiều chuyện của hắn lại tái phát.
Chuyện là vầy, sau khi ra khỏi khu rừng đi vào thôn, lúc đi ngang qua ngôi nhà cuối thôn hắn vẫn thấy hai người phụ nhân lúc sáng ngồi nói chuyện nhưng nhân vật chính hình như đã chuyển từ hắn sang người khác rồi Trần Tiêu loáng thoáng nghe được cái gì mà máu đầu, Tĩnh, hung tợn.
Trần Tiêu cũng không để tâm lắm, tiếp tục đi về nhà.
Về tới nhà Trần Tiêu cất sọt vào phòng chứa đồ, ôm mít và sơn tra về phòng mình.
Cất xong Trần Tiêu ra giếng nước rửa tay, đúng lúc Trần thị trở về nấu cơm trưa cho cả nhà.
Trần Tiêu đi theo giúp đỡ Trần thị rửa rau.
Hai người vừa bận vừa tán gẫu chủ yếu là Trần thị kể một số chuyện thú vị trong thôn cho Trần Tiêu nghe, vô tình nhắc đến chuyện của Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh, là ai vậy đệ chưa nghe nói bao giờ Trần Tiêu tiện tay bỏ thêm củi vào lò..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...