Bên trong khu rừng sau núi hai thiếu niên đang cúi người tìm kiếm gì đó sau bụi rậm.
Trần Hàn đứng thẳng dậy, đấm đấm cái lưng nhức mỏi, cúi người gần hai canh giờ, lưng hắn sắp đứt rồi đây.
Nhìn Trần Tiêu bên kia vẫn hào hứng tìm kiếm, Trần Hàn thắc mắc: Trần Tiêu, rốt cuộc ngươi tìm hoa màu để làm gì? Mấy thứ màu mè đó đâu có công dụng gì
Trần Tiêu vẫn cúi người tìm kiếm, thuận miệng trả lời: Ta muốn lấy màu, không có hoa làm sao nhuộng màu châu chấu đây
Sao ngươi không lên trấn trên mua màu nhuộm
Ngươi không phải rất rõ sao, ta nghèo, lấy tiền đâu ra mua màu
Ta thấy ngươi lười thì đúng hơn, hừ, đừng cho rằng ta không biết, mỗi ngày ngươi và Vương đại ca đều ăn thịt, nói ngươi nghèo, có quỷ mới tin Trần Hàn nhặt nhánh cây vén vén cỏ dại tìm hoa màu.
Bị vạch trần Trần Tiêu cũng không có lấy một tia xấu hổ vẫn đương nhiên tố khổ: Ta nghèo mà, sao nói mãi ngươi cũng không tin thế, huynh đệ không phải nên tin tưởng nhau à
Trần Hàn trợn mắt nhìn kẻ không biết xấu hổ kia, thật không hổ Trần Tiêu, bội phục, da mặt cũng luyện đến thật dày.
Sau vài canh giờ tìm kiếm, cũng thu hoạch được chút đỉnh, nhìn nửa giỏ hoa dại trong sọt Trần Tiêu mĩ mãn xuống núi, không uổng công lên núi mà.
Trái dại này rất chua ngươi hái nhiều thế làm gì
Bỏ vào miệng một quả xanh xanh mọng nước, vị chua của nó làm Trần Hàn nhăn cả mặt, ê cả răng.
Đây là nho rừng, vị rất chua, ta muốn thử làm hoa quả khô, nếu thành công đến lúc đó sẽ cho ngươi nếm thử Trần Tiêu quăng một quả vào miệng, y cũng nhăn tít cả mặt.
Hoa quả khô, đó là gì vậy? Ta chưa nghe bao giờ Trần Hàn thắc mắc hỏi.
Đây là một loại quả phơi khô, phụ thân từng cho ta nếm thử, vị chua ngọt rất ngon, ta không biết phụ thân mua ở đâu
Thì ra là quả phơi khô, vậy còn sơn tra này, nó cũng rất chua, còn chát nữa, ngươi cũng định phơi khô luôn sao? chỉ chỉ giỏ sơn tra trước ngực Trần Tiêu, Trần Hàn hỏi.
Nửa giỏ sơn tra đỏ ao trước ngực, nhìn thôi đã muốn ăn.
Sơn tra này ta sẽ làm sơn tra ngào đường, giống như kẹo hồ lô trấn trên bán đấy, chỉ có đều ta làm không ngon bằng Trần Tiêu cười nói.
Trần Tiêu, ta không ngờ ngươi lợi hại thật đấy, gì cũng biết, chẳng giống như ta, chỉ biết hái thuốc, ai Trần Hàn nhìn tay than thở.
Nào như ngươi nói, ngược lại ta thấy ngươi rất lợi hại, có thể bắt mạch, kê thuốc, mấy ai giống như ngươi, mỗi người sẽ có sở trường riêng, không ai giống ai cả thuận tay cho vào miệng một quả nho dại, vị chua thanh thuần này Trần Tiêu rất thích, mặc dù ăn xong lưỡi y đều tê cả lên.
Ngươi nói đúng, là ta kém thông minh, không nghĩ được nhiều như vậy nói rồi Trần Hàn cười phá lên.
Hai người vừa ăn quả dại vừa trò chuyện đi vào thôn.
Từ xa bắt gặp Trần An Minh đi tới, Trần Tiêu liền vẫy tay chào hỏi.
An Minh ca
Trần Tiêu Trần An Minh đang đi đường, nghe có người gọi liền ngẩng đầu, thấy là Trần Tiêu liền đi đến gật đầu chào hỏi.
Trần Hàn không quen Trần An Minh vì phép lịch sự nên cũng gật đầu chào hỏi, đối phương cũng gật đầu lại.
Trần Hàn ôm giỏ vừa ăn nho vừa đứng qua một bên, để không gian cho hai người trò chuyện.
Chỉ chỉ cung tên trong tay Trần An Minh, Trần Tiêu hỏi: Huynh định lên rừng sân thú hoang sao?.
Ra chương nhanh nhất tại ( trùmt ruуện.
VN )
Đúng vậy, ta định ra sau núi bẫy thú rừng nói tới đây vẻ mặt Trần An Minh liền dịu lại, trong lời nói còn mang theo vui mừng: Thiên Thiên có hài tử, ta muốn cấp nàng bồi bổ
Trần Tiêu ban đầu ngạc nhiên, sau đấy lại tươi cười chúc mừng: Chúc mừng đường ca lên chức phụ thân
Đa tạ, nếu có thời gian đệ hãy đến nói chuyện với Thiên Thiên, đệ đến nàng ấy nhất định rất vui
Nhất định Trần Tiêu cười gật đầu rồi lại nói tiếp: Ta không chậm trễ thời gian của đường ca, sau núi phức tạp, huynh cẩn thận
Trần An Minh gật đầu, liền nhấc chân rời đi.
Thấy người đã đi, Trần Hàn liền dán lại tò mò hỏi Trần Tiêu:
Ta thấy ngươi với người nọ không giống có thù oán
Trần Tiêu dùng ánh mắt nhìn người ngu nhìn Trần Hàn.
Đừng tưởng ta không biết ngươi đang mắng ta ngu Trần Hàn hung hăng trừng mắt Trần Tiêu.
Nhún vai Trần Tiêu không thèm để ý tới hắn, thảnh thơi đi về trước.
Ê sao ngươi không nói gì Trần Hàn vội đuổi theo, tỏ vẻ bản thân rất ủy khuất.
Bỏ ngay cái bộ dạng giống như ta thiếu tiền ngươi đi, nhìn ngươi thật thiếu đánh Trần Tiêu nhướng mày nói.
Được rồi, đùa ngươi thôi mà, hì hì, vậy ngươi mau nói ta nghe đi, bình thường ta rất ít rời nhà nhưng nghe được không ít tin vịt, người vừa rồi là đường ca ngươi đi, ngươi với thẩm thẩm ngươi như nước với lửa, đường ca ngươi lại vẫn có thể xem ngươi là biểu đệ sao, ban nãy ta thấy hắn không giống giả vờ
Trần gia mù mịt thế nhưng đường ca với tẩu tẩu lại không giống thế Bỏ vào miệng một quả nho rừng, ăn xong Trần Tiêu lại nói tiếp: Đường ca mặc dù không thích ta nhưng cũng không ghét ta, chưa từng gây khó dễ cho ta khi còn ở Trần gia, tẩu tẩu lại càng không, tẩu đối xử với ta rất tốt, ta xem tẩu như tỷ tỷ ta vậy
Thì ra vậy, nếu ta là ngươi ta cũng sẽ cảm kích nàng, vậy ngươi có định đi Trần gia thăm nàng không? Trần Hàn tò mò hỏi.
Đi chớ, từ khi rời Trần gia ta rất ít có cơ hội gặp tẩu tẩu nhân cơ hội này trò chuyện một chút
Ta nghĩ Trần lão thái sẽ làm khó ngươi, đến lúc đó ngươi phải phản đòn, đừng để bản thân chịu thiệt
Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là phận cháu sao dám bất kính trưởng bối, với lại người còn là thẩm thẩm, sao ta dám Trần Tiêu tặng cho hắn một nụ cười lương thiện.
Trần Hàn mới không tin y, nhìn nụ cười gian xảo của y xem, người này đúng là da mặt dày khác người, một bụng xấu xa thế mà lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt vô hại.
Tự nhiên cảm thấy mình kết nhằm thuyền giặc.
Đến nhà ngươi rồi, đưa sọt nho rừng cho ta, khi nào làm xong ta mời ngươi nếm thử, đúng rồi, nhờ Trần thúc bốc giúp ta một ít thuốc giải nhiệt, dạo này trời nóng Trần Tiêu vươn tay đón sọt nho rừng Trần Hàn đưa tới.
Ta biết rồi, ta sẽ đem qua cho ngươi, khi nào nhuộm châu chấu nhớ gọi ta, ta sẽ giúp ngươi, còn nữa nói tới đây Trần Hàn nhỏ giọng lại: Khi đến Trần gia nếu cần ta đi chung trợ trận ngươi cứ gọi, ta tuy nhỏ gầy nhưng gương mặt rất hung dữ có thể giúp ngươi dọa người
Trần Tiêu: ...!
Về đến nhà Trần Tiêu liền vào bếp hầm canh gà, sáng nay Vương Đại Tĩnh đã lên trấn trên mua gỗ nên hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi y.
Sau núi có nhiều thân cây lâu năm có thể dùng tùy ý nhưng đó không phải cách lâu dài.
Nếu cứ đốn hạ như thế không bao lâu khu rừng sẽ ảnh hưởng, tính toán tới lui hai người cùng chung ý nghĩ lên trấn kiếm nguồn nguyên liệu, cho nên sáng nay Vương Đại Tĩnh liền đi trấn trên, hiện tại đã sắp đến giờ dùng cơm, Trần Tiêu lo lắng không biết Vương Đại Tĩnh có về kịp không.
Rửa sạch gà rừng, Trần Tiêu chặt thành từng cục nhỏ, ướp gia vị.
Nấm rơm rửa sạch ngâm nước muối loãng cho bớt mùi rơm rạ.
Trưa nay Trần Tiêu muốn làm bánh bao.
Lấy bột đổ vào chậu gỗ thêm nước ấm bắt đầu nhào nặn, cổ đại thô sơ không có men giúp bột nở nên Trần Tiêu chỉ có thể dùng bột lúa mạch để làm bánh, tuy hiệu quả không bằng hiện đại nhưng ít ra có còn hơn không.
Lần trước lên trấn y cũng thấy có sạp bán bánh bao, trông rất ngon, không biết cách làm thế nào, y cũng không có yêu cầu quá nhiều, mùi vị, hình dạng không tệ là được.
Thử độ dai, kết dính, sờ mịn tay, Trần Tiêu liền lấy đồ đậy lại, ủ bột nửa canh giờ.
Trong thời gian chờ bột nở, Trần Tiêu bắt đầu làm nhân bánh, vì có ý định làm bánh bao nên trước đó y đã chuẩn bị trước trứng muối, hiện tại chỉ cần băm nhuyễn thịt.
Thịt heo băm nhuyễn, trộn cùng một vài rau củ cũng được băm nhuyễn, bỏ thêm rau thơm, thêm gia vị, trộn đều.
Lấy lòng đỏ trứng muối để ra dĩa, Trần Tiêu bắt đầu làm bánh bao.
Cắt bột thành những phần bằng nhau, ép dẹp, cho nhân và lòng đỏ trứng muối vào, gắp nếp, nặn thành hình tròn, trên đỉnh đầu, Trần Tiêu lấy mũi dao gạch nhẹ hai đường chéo, một chiếc bánh bao nho nhỏ hoàn thành, Trần Tiêu mỉm cười nhìn thành quả.
Để cái bánh vào khay, rửa sạch tay, Trần Tiêu thêm củi định hầm canh gà, canh gà chín thì bánh bao cũng vừa chín tới.
Khử mỡ gà với hành lá, hành vàng thì vớt ra, cho gà vào xào sơ qua, thêm nước, gia vị liền đậy nắp.
Rửa sạch tay, Trần Tiêu quay lại tiếp tục làm bánh bao, một khay bánh bao nhỏ, một khay bánh bao lớn bằng cái bát được y đặt lên chảo hấp.
Canh gà cũng tỏa ra hương thơm, mở nắp gỗ, cho củ cải và nấm rơm vào, lại đậy nắp ninh với lửa nhỏ.
Mở nắp lồng hấp bánh bao, khói trắng bóc lên, Trần Tiêu ngửi thấy hương vị đã lâu không được thấy, trong lòng liền vui vẻ, y lấy đũa xiêng một cái nhỏ ăn thử, ưm, vị vừa ăn, da bánh tuy không mềm bằng hiện đại nhưng cũng tạm được, hai ba miếng đã ăn hết một cái.
Uống vài ngụm canh gà, vị vừa miệng, Trần Tiêu liền lấy chiếc bình vuông bằng sứ ra, cho phân nửa canh gà vào, đậy nắp, bỏ vào sọt, lấy vải vụn quấn quanh như vậy sẽ giữ được độ nóng lâu hơn.
Nhìn thời gian đã sắp qua giờ cơm trưa, Trần Tiêu lại lấy thêm vài cái bánh bao cho vào hai dĩa, lấy vải trùm lên, tranh thủ ăn thêm một cái bánh, uống thêm một ngụm canh lót dạ, liền mang sọt rời nhà.
Ngang qua nhà Trần đại phu, Trần Tiêu gửi bánh bao cho họ nếm thử, từ chối lời mời dùng cơm trưa liền nhanh chân đi đến Trần gia.
Cổ đại có thói quen dùng cơm sớm, thời gian cơm trưa Trần Tiêu ước tính khoảng mười giờ rưỡi, chậc, giờ này hiện đại phỏng chừng hắn vẫn còn nằm trong đống chăn ngái ngủ.
Cốc cốc cốc.
Trần Tiêu vừa gõ cửa, trong sân liền truyền đến tiếng nói đinh tai nhức óc của Trần lão thái.
Ai đấy?
Xoa xoa mặt làm cho bản thân nhìn vô hại chút, Trần Tiêu liền mỉm cười, hướng cửa hô:
Là ta, Trần Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...