Tiếng bát đũa va chạm làm tâm Trần thị một mảnh lạnh lẽo.
Đau đớn trên người không bằng đau đớn từ tâm nàng.
Hưu nàng sao? Cưới Thái Hồng Ngọc? Sao có thể? Nuốt xuống nước mắt, Trần thị chỉ biết thu người co ro một góc.
An Minh sẽ không đối xử với nàng như thế nhưng mẫu thân sẽ không bỏ qua cho nàng.
Chỉ tại nàng vô dụng đã nhiều năm bụng vẫn không động tĩnh.
Nếu,...nếu An Minh nghe theo mẫu thân vậy nàng sẽ thế nào? Nàng không còn người thân, không có nơi ở, nghĩ đến đây Trần thị mới sực tỉnh nàng là người tứ cố vô thân.
Mờ mịt nghĩ lung tung, không chú ý bụng đang âm ĩ quặn đau, đợi đến lúc lấy lại tinh thần cũng là lúc cơn đau gia tăng, nàng ôm bụng trán đổ mồ hôi lạnh.
Ban nãy Trần lão thái đánh theo bản năng nàng liền lùi về sau, nơi nàng đang dựa là vách tường nhà chính, ngẩng đầu nhìn bóng lưng ba người đang thoải mái dùng cơm, nàng cắn môi chịu đựng bụng đang quặn đau, biết rõ lên tiếng là vô ích nàng liền cố gắng điều chỉnh tư thế cho thoải mái chút, tự cổ vũ chính mình, An Minh sẽ nhanh chóng quay lại, không sao.
Thời khắc mở cửa nhìn thấy ba người đang thoải mái dùng cơm, Trần lão thái thậm chí còn cười nói chuyện với Thái Hồng Ngọc, còn thê tử của hắn lại ôm bụng dựa tường yếu ớt nhìn hắn, Trần An Minh không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình là gì, tức giận hay đúng hơn chính là phẫn nộ.
Trước ánh mắt giận dữ của Trần lão thái, hắn nhanh chân đỡ Trần thị, để nàng dựa vào người hắn.
Nhìn sắc mặt của nàng trắng bệch, cơ thể run bần bật, hắn hận không thể tát mình một tát.
Thế nào, Thiên Thiên nàng cố chịu đựng, ta đưa nàng vào trong
Nói rồi Trần An Minh bế Trần thị vào phòng, nhẹ nhàng đặt người xuống giường, lau mồ hôi trên trán Trần thị.
Chỗ nào khó chịu, để đại phu xem Trần An Minh lo lắng hỏi.
Trần thị đau đến khó nhịn, khó khăn mở miệng: Bụng đang rất đau
Nhịn chút, đại phu xem sẽ hết ngay, ta ra ngoài xem đại phu đến chưa sẽ vào ngay an ủi thê tử, Trần An Minh xoay người ra ngoài.
Trần đại phu vuốt râu híp mắt nhìn không khí hòa thuận của ba người trên bàn cơm.
Chậc chậc lưỡi, ông cũng hiểu vì sao tên tiểu tử Trần An Minh phải thiếu tiền thuốc của lão.
Lúc mời ông đến xem cho Trần thị, thấy thần sắc hắn không yên nên bảo hắn cứ về trước ông sẽ nhanh chóng đuổi kịp, đến nơi người chẳng thấy đâu, ông lại bị xem như người tàng hình, từ lúc bước chân vào cửa ba người trên bàn cơm chưa hề đoái hoài gì đến ông, nên ăn thì ăn nên nói thì nói, Trần An Minh lại không thấy đâu, nhìn trời Trần đại phu than thở, làm đại phu cũng không dễ a.
Đúng lúc này Trần An Minh từ trong chạy ra, gấp gáp nói:
Trần thúc, thê tử ta trong phòng, ngài mau vào xem cho nàng, nàng bảo đau bụng
Trần đại phu nghe vậy liền nhíu mày, không nói một lời, nhấc hòm thuốc đi vào trong.
Trần An Minh lo lắng đứng cạnh, nhìn Trần đại phu nghiêm mặt xem mạch cho Trần thị, Trần thị thì đau đớn ôm bụng, cắn răng chịu đựng.
Trần thúc, thê tử ta thế nào?
Buông tay Trần thị, Trần đại phu ra hiệu cho Trần An Minh giữ im lặng, từ hòm thuốc lấy ra ngân châm, ngân châm tỏa ánh sáng bạc lạnh lẽo, từng châm từng châm ghim lên ***** ** trên người Trần thị.
Châm cuối cùng hạ xuống, Trần thị cảm thấy mình như được vớt từ trong nước ra, y phục bị mồ hôi thấm ướt, nhưng bụng không còn đau như vừa rồi, thả lỏng người nàng liền mê mang ngủ.
Thấy sắc mặt thê tử tốt lên, không còn đau đớn như vừa rồi, Trần An Minh liền thở phào, cảm kích Trần đại phu.
Đa tạ Trần thúc, tiền thuốc ta sẽ cố gắng trả thúc nhanh nhất có thể, thê tử ta bị sao thế?
Trần đại phu nghiêm mặt nhìn Trần An Minh: Tiểu tử ngươi có biết nếu ta đến trễ một chút, hài tử của ngươi đã không còn
Trần An Minh ngẩn ra, không dám tin nhìn Trần đại phu, rồi lại nhìn xuống bụng Trần thị, tay hắn run rẩy, Trần thúc vừa nói gì thế, hắn không nghe lầm đi, Thiên Thiên có thai, có thai, hài tử, hài tử.
Hài tử của ngươi xém chút không còn, ngươi không cảm thấy vui mừng hơi sớm sao? Trần đại phu quái khí nói.
Sắc mặt Trần An Minh trong nháy mắt liền thay đổi, từ vui mừng chuyển sang hoảng sợ, hắn kinh hoảng bắt lấy tay Trần đại phu.
Trần thúc sao lại như thế? Thiên Thiên, hài tử của chúng ta, hài tử, sao lại như thế, Trần thúc ta cầu xin ngài mau cứu hài tử của chúng ta, bao nhiêu tiền cũng được, ta sẽ cố gắng làm công, sẽ mau chóng trả cho ngài, cầu ngài cứu hài tử của ta
Mắt Trần An Minh đỏ lên, lắp bắp khẩn cầu Trần đại phu.
Hài tử mong đợi của họ cuối cùng cũng đến, hắn sắp được làm phụ thân, Thiên Thiên sắp làm mẫu thân, hài tử của bọn họ sẽ cười khúc khích với họ, sẽ quấy khóc thật to khi đói, chu môi, phun bóng nước khi giận dỗi, bặp bẹ gọi mẫu thân, phụ thân, thật tốt đẹp biết bao, hắn cũng đã nghĩ đến tên của hài tử, khi hắn còn đắm chìm trong niềm vui đột ngột đến này, một câu nói của Trần thúc liền đánh tan viễn cảnh tươi đẹp đấy.
Hài tử, hài tử của bọn họ sắp rời bọn họ, hắn và Thiên Thiên còn chưa gặp mặt hài tử, còn chưa nghe hài tử gọi hai tiếng phụ thân, mẫu thân.
Hắn không cho phép chuyện đó xảy ra, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân, Thiên Thiên cũng sẽ ân hận cả đời.
Ngươi bình tĩnh, ta đã nói nếu ta đến trễ, còn hiện tại không phải ta đã ở đây sao Trần đại phu vỗ vỗ vai Trần An Minh.
Có nghĩa là,...hài tử,...hài tử không sao phải không? Trần An Minh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, run giọng hỏi, tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh, hắn đang cố gắng khống chế bản thân bình tĩnh.
Xem ra tên tiểu tử này không biết tình trạng của thê tử hắn rồi.
Trần đại phu cũng không định dọa hắn tiếp, ông tin tưởng nếu ông nói hài tử hắn không còn, hắn nhất định sẽ phát điên đến lúc đó ông lại bận rộn, thôi thôi làm người tốt một lần vậy.
Thu lại ngân châm, Trần đại phu chậm rãi nói: Cứ yên tâm, hài tử của ngươi vẫn bình yên
Nhận được đáp án chắc chắn từ Trần đại phu, lúc này tâm Trần An Minh mới có thể thả lỏng, may mắn hài tử không rời bỏ bọn họ.
Nhìn thê tử sắc mặt nhạt nhợt nằm trên giường lại chuyển tầm nhìn xuống bụng nàng, hài tử của họ.
Lão phu không biết tình cảnh nhà ngươi thế nào, thế nhưng lão phu cần nhắc nhở ngươi, thai nhi chỉ mới hai tháng, ba tháng đầu là thời kì thai nhi yếu ớt nhất cần được chăm sóc, bảo vệ, hiện tại sức khỏe thê tử ngươi rất yếu, mạch đập không ổn định, khí huyết tắt nghẽn, vừa rồi thê tử ngươi đau đớn như thế là do động thai, ta đã châm cứu giúp khí huyết lưu thông, ổn định thai nhi, thời gian sắp tới cần được tĩnh dưỡng nếu không thai nhi có thể sinh non hoặc khó giữ
Dừng bút, thổi thổi giấy trong tay, Trần đại phu đưa cho Trần An Minh, dặn dò:
Đây là phương thuốc dưỡng thai, sáng, chiều hai lần, ta sẽ bảo người đưa thuốc đến sau, nếu ngươi có dịp lên trấn cứ mua theo phương thuốc này, hai tháng tiếp theo không được tự ý xuống giường, cách ba ngày lão phu lại đến xem mạch
Trần đại phu lại lấy ra ba bình thuốc nhỏ: Đây là thuốc trị thương, thoa ngoài da, thê tử ngươi đang mang thai không thể tùy tiện uống thuốc biết không, ban nãy ta bắt mạch thấy được không ít vết thương, sau khi ta về ngươi giúp thê tử ngươi thoa thuốc, vùng bụng có thể còn đau nhẹ, lấy khăn nóng đắp lên vài ngày sẽ ổn, kị cay, lạnh, không tốt cho thai nhi
Đều cần nói lão phu đã nói hết, có chuyện cứ đến tìm ta, tiền thuốc không cần gấp, cứ lo cho thê tử và hài tử ngươi trước
Đeo hòm thuốc lên vai, Trần đại phu từ chối hắn tiễn ra cửa, ra hiệu hắn cứ ở lại trông thê tử nhưng Trần An Minh kiên quyết tiễn Trần đại phu.
Đa tạ Trần thúc, đại ơn này An Minh xin ghi nhớ trong lòng, ngày sau có việc An Minh không từ, Trần thúc cứ mở miệng
Ha ha ha, tiểu tử nhà ngươi, được rồi mau vào trong cùng thê tử ngươi đi, ta phải mau chóng trở về bốc thuốc
Trần An Minh gật đầu, đợi Trần đại phu ra cửa liền đóng cửa, nhanh chóng đi vào phòng, hắn đang rất lo cho thê tử và hài tử.
An Minh, lại đây ăn cơm, ngươi còn chưa ăn được miếng nào Trần lão thái gọi người.
Mụ không quan tâm Trần thị bị gì, chết cũng tốt rãnh mắt mụ.
Trần An Minh trầm mặt, đi thẳng vào phòng bỏ lại tiếng mắng chửi của Trần lão thái.
Đóng cửa phòng, ngồi xuống cạnh giường, Trần An Minh nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp nàng, nhận thấy y phục nàng thấm mồ hôi, hắn liền đi lấy nước nóng giúp nàng lau người, thay y phục, thoa thuốc.
Bây giờ hắn mới hiểu có không ít vết thương mà Trần thúc nói là ý gì.
Giúp Thiên Thiên thay y phục hắn mới thấy trên vai, lưng nàng vết bầm to, nhỏ rải rác khắp nơi.
Hôm qua nàng vẫn bình thường, nói rõ vết thương này chỉ mới xuất hiện, nhớ lại tiếng gào thét của mẫu thân lúc hắn rời đi, Trần An Minh mím môi, nhìn thê tử yếu ớt, hai mắt nhắm chặt, ngủ không an ổn.
Chạm nhẹ vào má nàng, Trần An Minh dịu giọng an ủi:
Có ta ở đây, đừng sợ
Như nghe thấy lời của Trần An Minh, Trần thị thoáng nhíu nhíu mày rồi lại thả lỏng, hô hấp cũng dần yên ổn.
Xin lỗi đã để nàng cùng hài tử chịu khổ, về sau sẽ không như thế
Đóng cửa phòng, Trần An Minh đi ngang qua bàn cơm, xuống bếp.
Hỗn láo, ta còn chưa có chết đâu Trần lão thái đập đũa xuống bàn, giơ tay mắng, nước canh văng ra bàn, rơi vào váy Thái Hồng Ngọc, nàng ta vội vã né tránh.
Dừng lại bước chân, Trần An Minh xoay người nhìn Trần lão thái, âm trầm nói:
Người có thể đối xử với con thế nào cũng được, vì người là mẫu thân nên con không chấp nhất với người, trước kia người có thể khắt khe với Thiên Thiên nhưng sau này con mong người có thể đối xử tốt với nàng, con không nghĩ sẽ lại nhìn thấy vết bầm trên người nàng
Ta đánh thì thế nào, dạy bảo con dâu cũng không được, có người mẫu thân nào vô dụng như ta không, nói ra không sợ người cười chê, ngươi chỉ biết lo lắng, đau xót cho ả, mẫu thân thì sao, ngươi có bao giờ lo lắng, đau xót cho mẫu thân, chỉ biết đứng về phía người ngoài chọc tức ta, trời ơi sao số tôi khổ vậy nè, sinh phải thằng con trời đánh, nếu biết vậy ta thà sinh cây nấm, trứng gà có phải tốt hơn không, tôi khổ quá vậy nè
Trần lão thái đập bàn gào khóc, nước canh lại văng ra bàn, Thái Hồng Ngọc nhíu mày né tránh.
Nếu người cảm thấy con đáng bị trời đánh chi bằng người cứ một gậy lấy lại những gì mà người cảm thấy con nợ người, mẫu thân Trần An Minh nhìn Trần lão thái nói.
Cái gì? Trần lão thái không dám tin nhìn Trần An Minh, mụ quên cả gào khóc.
Thái Hồng Ngọc cũng mở trừng mắt nhìn Trần An Minh, nàng không ngờ An Minh ca lại có thể nói vậy.
Riêng Trần lão gia tử, ông chỉ thản nhiên nhìn Trần An Minh.
Không đợi mọi người có phản ứng khác, Trần An Minh lại nhẹ giọng nói:
Thiên Thiên có thai
Rầm, Trần lão thái đứng bật dậy, ba người đều kinh ngạc nhìn Trần An Minh.
Ngay cả Trần lão gia tử không có nhiều biểu cảm cũng nhíu mày.
Thiên Thiên có thai nhưng cũng xém xảy thai, mẫu thân con không muốn nhiều lời, con hi vọng sau này người đừng khắt khe với nàng như thế, Trần thúc nói thân thể Thiên Thiên còn yếu, thai nhi không ổn định, thời gian tới cần tịnh dưỡng, tạm thời con sẽ không để nàng làm việc, việc nhà phiền mẫu thân hỗ trợ, còn nữa, dù không có Thiên Thiên con cũng không định thành thân với người khác.
Nói rồi Trần An Minh liền đi thẳng vào bếp, bỏ lại không gian tĩnh lặng phía sau.
Cô cô Thái Hồng Ngọc run giọng gọi.
Ảo tưởng gả cho An Minh ca đều tan vỡ, sao số nàng lại khổ thế này.1
Trần lão thái vẫn chưa lấy lại tinh thần, ả ta có thai, mụ sắp có cháu trai, nghĩ đến sắp được bế cháu tâm tình mụ liền vui sướng thế nhưng nghĩ đến mẫu thân của cháu mụ là Trần thị, mụ lại bất mãn.1
Cô cô Thái Hồng Ngọc lại gọi một tiếng.
Được rồi, hôn sự của cháu, cô cô sao có thể bỏ mặc, cứ yên tâm, mau ăn cơm đi Biết cháu gái đang thương tâm vì Trần thị có thai, Trần lão thái hiếm khi ôn tồn khuyên nhủ.
Hồng Ngọc là đứa trẻ mụ nhìn tới lớn, sao có thể nhìn nàng chịu ủy khuất.
Nói như vậy nhưng mụ cũng không nắm chắc, mụ hiểu tính Trần An Minh nếu hắn đã quyết không ai có thể thay đổi, trước mắt cứ như vậy, mụ sẽ nghĩ cách sau.
Cô cô cũng ăn Thái Hồng Ngọc mặc dù còn thương tâm nhưng tâm tình không tệ như vừa rồi, có cô cô giúp đỡ nàng tin nhất định sẽ được.
- ---------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...