Nháo một đoạn đường, Trần Tiêu liền mệt mỏi, hai mắt đánh lại với nhau, ngáp.
Dựa vào vai huynh nghỉ ngơi một lúc đến cổng thôn huynh gọi đệ dậy Vương Đại Tĩnh nói.
Dụi dụi mắt, Trần Tiêu nhích lại gần Vương Đại Tĩnh, dựa vào đối phương chưa đến một lúc liền ngủ mất.
Nghe hơi thở y đều đều biết Trần Tiêu đã ngủ Vương Đại Tĩnh liền hạ thấp bả vai cho y thoải mái dựa.
Gia gia, cảm tình họ thật tốt
Đừng trách hắn nhìn trộm chỉ là hai ngươi không hề kiêng kị có người ngoài vẫn ân cần chu đáo chăm sóc đối phương, xem gia gia và hắn như không khí vậy, điểm này Trần Hàn vô cùng tán thành nếu tương lai hắn gặp được một người đau hắn như Vương đại ca đau Trần Tiêu, hắn cũng sẽ như vậy quan tâm chăm sóc đối phương, ánh nhìn của người khác hắn không muốn để ý.
Ui da, sao gia gia đánh con Trần Hàn so so trán ủy khuất nhìn Trần đại phu.
Trần đại phu vung tay áo lần nữa, nhẹ giọng răng dạy Trần Hàn:
Con đấy, không được học xấu theo tên nhóc tức phụ nhà Vương Đại Tĩnh, tú ân ái cũng không để ý địa điểm, xem lão già ta đây mắt mờ tai kém à, hừ
Trần Hàn liếc liếc Trần đại phu, ồ, hóa ra là vậy.
Gia gia người bao tuổi rồi, còn ganh tị với bọn họ
Con nói ai ganh tị, gia gia mới không trẻ con như vậy, hừ, lúc còn trẻ gia gia con rất uy vũ, người gặp người thích, đãi ngộ nào ta không được hưởng, chỉ có dựa vai ngủ thôi mà có gì mới lạ
Trần Hàn nghi ngờ nhìn Trần đại phu: Thật không đấy? Vậy nãi nãi con đâu?
Con, đứa nhóc nghịch ngợm này dám trêu ông
Ây da, ây da, gia gia con biết lỗi rồi, người bỏ tay ra mau, tai con sắp biến dạng rồi
Trần Hàn ăn đau nhỏ giọng la oai oái, Trần đại phu hừ lạnh tiếp tục nghiên cứu miếng thịt trong tay.
Trần Hàn bĩu môi, xoa xoa tai, đau chết hắn, gia gia đúng là biệt nữu.
Xe bò lắc lư đi về thôn, rặn mây chiều dần dà lộ dạng, khung cảnh thật yên bình.
Về đến thôn, Trần Tiêu qua thẳng nhà Trần đại phu, Vương Đại Tĩnh mang đồ về nhà.
Để thức ăn lên kệ bếp, Vương Đại Tĩnh nhóm lửa nấu nước luộc trứng gà.
Trứng gà này hắn mua trên đường về nhà, trước khi đi Trần Tiêu dặn hắn nhớ luộc trứng để y về làm thịt kho trứng cho hắn ăn, Vương Đại Tĩnh tâm tình vui sướng, bẻ khúc củi quăng vào bếp lò.
- ---------------
Nhà Trần đại phu.
Sau khi luộc sơ qua nước nóng, cắt thành từng khối vuông, để cho thịt thấm đều gia vị trước khi ướp thì dùng đầu đũa chuốt nhọn đâm chúng, như thế này Trần Tiêu vừa làm vừa nói.
Trần Hàn gật gật đầu ghi nhớ.
Gia vị thì tùy theo khẩu vị của mỗi người, với số thịt này chúng ta sẽ cho hai muỗng đường, nửa muỗng muối, ba muỗng nước mắm, nước mắm sẽ giúp vị thịt thêm đậm đà, hành lá thái nhỏ, quả xanh này giã nát một phần cho vào trộn đều hỗn hợp này lên
Quả xanh này ăn được sao? Trần Hàn cầm một chùm quả xanh đưa lên mũi ngửi, mùi gây quá.
Ắt xì
Ban trưa đi dạo chợ một vòng hắn đã phát hiện ra quả xanh này, mùi của nó rất gây mũi, ăn vào thì tê lưỡi, ngửi sẽ hắt xì liên tục không phải tiêu thì là gì.
Nơi đây mọi người vẫn chưa biết cách dùng, xem nó là một vị thuốc trị cảm cúm.
Trần Tiêu đã mua hết số tiêu xanh đó, không có ớt thì lấy tiêu thay thế.
Trần Hàn quệt quệt mũi, bỏ quả xanh xuống, thật hết cách, sao Trần Tiêu lại muốn ăn thứ khó ngửi này.
Nó ngoài công dụng trị cảm cúm còn có thể dùng nấu ăn, một lát ngươi sẽ biết, vì thời gian gấp nên chúng ta chỉ ướp nửa canh giờ, nếu là bình thường phải ướp tận hai canh giờ, thời gian càng lâu thịt càng thấm gia vị
Ừm Trần Hàn gật đầu cố ghi nhớ.
Trứng gà này bóc sạch vỏ, đợi lát sẽ để vào
Trần đại phu đang thu lại số thuốc trong sân bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm.
Ông khịt khịt mũi đi theo mùi đến phòng bếp.
Vị thế nào? Trần Tiêu hỏi.
Rất ngon, mặn ngọt vừa phải, lưỡi ta lại tê tê, có phải là quả xanh không? Trần Hàn hai mắt sáng rực nhìn những khối vuông vàng óng và trứng gà trong nồi, nước thịt sôi ục ục, hương thơm lan tỏa, lần đầu tiên hắn biết đến cách kho thịt như thế này.
Đúng vậy, là quả xanh, quả này có vị cay, gây tê lưỡi nhưng vô cùng hao cơm, nó có thể kích thích vị giác, tùy vào khẩu vị mà ngươi có thể cho vào ít hay nhiều, còn đây là bột bắp, ngươi cho một muỗng bột bắp vào nước ấm, khuấy đều, cho vào nồi, đảo đều, bột bắp giúp tạo độ sệt, nếu ngươi không thích có thể không cần để, hầm khoảng một nén nhang là có thể ăn được
Trần Tiêu lau tay cười nói với Trần Hàn nào ngờ bắt gặp bóng dáng thấp thó của Trần đại phu sau cánh cửa.
Trần thúc, ngài có muốn nếm thử
Khụ, ta chỉ ngửi được mùi thơm nên vào xem thử hai đứa nấu đến đâu rồi, không quấy rầy hai đứa nữa, ta đi thu dọn thuốc Trần đại phu xấu hổ co giò bỏ chạy.
Ha ha ha
Cả hai bật cười, Trần Hàn mời Trần Tiêu ở lại dùng cơm nhưng Trần Tiêu từ chối, biết trong nhà có Vương Đại Tĩnh đợi nên Trần Hàn không miễn cưỡng, hẹn y bữa khác sẽ mời cơm.
Tĩnh ca, ta về rồi Trần Tiêu mở cửa đi vào nhìn thấy Vương Đại Tĩnh đang đẽo gỗ.
Về rồi à, có đói không, bánh ngọt huynh để trên bàn Vương Đại Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu một cái liền cúi đầu làm việc.
Vào nhà chính nhìn bốn gói điểm tâm trên bàn, Trần Tiêu liền ăn vài miếng lót dạ, lấy hai miếng cho Vương Đại Tĩnh.
Tĩnh ca, ăn đỡ lót dạ, đệ đi nấu cơm cho huynh
Vương Đại Tĩnh há miệng ăn hai miếng bánh, Trần Tiêu liền tung tăng đi nấu cơm.
Làm thịt kho trứng, trứng rán, canh củ cải, hai người liền dùng bữa.
Vương Đại Tĩnh ăn đến trán đổ mồ hôi, hít hà nhưng vẫn không ngừng đũa.
Uống nước đi, ta để rất nhiều quả xanh, cay lắm phải không? Trần Tiêu buồn cười, rót cho đối phương ly nước.
Lưỡi rất tê nhưng rất ngon, đệ bỏ gì vào thế?
Là quả xanh hôm nay mua được trên trấn, bỏ vào đồ ăn ngoài việc làm đồ ăn thơm ngon hơn mà nó còn tốt cho tiêu hóa, còn rất nhiều đệ sẽ đem chúng đi phơi khô, bảo quản được lâu hơn
Huynh làm một bình gỗ cho đệ
Được, mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi
Đệ cũng ăn này, quá gầy
Ánh nến phát họa hình dáng hai người lên vách tường, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Sáng hôm sau, Vương Đại Tĩnh ôm hai khúc vải định ra cửa thì bị Trần Tiêu gọi lại.
Tĩnh ca, huynh đi đâu đấy?
Huynh đến nhà Nhị lão phu lang, nhờ thúc ấy may giúp hỷ phục
Kiểu dáng thế nào?
Vương Đại Tĩnh khó hiểu nhìn hai khúc vải, hắn không nghĩ đến vấn đề này, không phải hỷ phục đều cùng một kiểu sao?
Xem phản ứng của Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu nào không hiểu.
Huynh theo ta vào đây
Trần Tiêu đi vào nhà chính tìm giấy rồi chạy qua nhà bếp lấy một que than, đừng hỏi vì sao hắn không có viết, nhà cũ có một bộ bút mực nhưng hắn không biết cách sử dụng bút lông T_T.
Nhị lão phu lang tay nghề tốt chớ, có thể may những kiểu phức tạp không? Trần Tiêu hỏi.
Vương Đại Tĩnh gật đầu: Tay nghề thúc ấy tốt nhất trong thôn, đồ thêu cũng bán nhanh nhất, huynh từng xem qua kiểu dáng nào cũng có
Vậy được, đệ sẽ phát họa kiểu dáng cho hỷ phục, huynh đưa cho nhị lão phu lang, nhờ thúc làm theo mẫu
Chặn tốt giấy trên bàn, Trần Tiêu cúi người bắt đầu vẽ, thật ra cũng không phải kiểu dáng cao siêu gì, hỷ phục nơi đây chỉ có một kiểu, rất truyền thống, hắn muốn thiết kế cho cả hai một bộ hỷ phục có nét riêng, lụa đỏ có giới hạn, nên sẽ làm áo khoác ngoài, tay áo rộng hơn, viền tay áo, viền áo thêu vân mây, vai thêu họa tiết chim hạc cỡi mây, tượng trưng cho sự may mắn.
Đai lưng không có họa tiết nhưng đính kèm ngọc bội xanh ngọc, áo trong thì đơn gian hơn nhiều, Trần Tiêu không có ý định sửa đổi, chỉ điều chỉnh độ dài, rộng của áo, dây buộc tóc thêu vân mây kết hợp châm cài tóc, giày đen không họa tiết.
Xong rồi, huynh đưa nhị lão phu lang, nhờ thúc ấy may theo mẫu này, của ta không cần lấy số đo, huynh bảo thúc ấy may nhỏ hơn hai số là được
Ừm, huynh biết số đo của đệ
Làm sao huynh biết được Trần Tiêu nghi hoặc hỏi.
Huynh đi đây
Vương Đại Tĩnh không trả lời liền ra ngoài.
Trần Tiêu:???
Hôm sau đồ vật thành thân cũng được đưa đến, Vương Đại Tĩnh đến nhà Trưởng thôn nhờ ông xem giúp ngày, định ra mùng 10 tháng sau, Vương Đại Tĩnh còn nhờ Trưởng thôn chủ trì giúp hôn lễ, ông cười ha ha đồng ý.
Cũng trong thời gian này Vương gia đang tất bật chuẩn bị hôn lễ cho Vương Bảo Thoa, đều là mùng 10 thành thân.
Tỷ bỏ cuộc sao Vương Bảo Thoa uống ngụm trà hỏi Thái Hồng Ngọc đối diện.
Thái Hồng Ngọc ủ rũ trả lời: Đã lâu ta không gặp Vương đại ca, ta lại không dám đến Trần gia hỏi
Đừng trách ta không nhắc nhở tỷ, ta nghe mẫu thân nói Vương Đại Tĩnh đang chuẩn bị thành thân
Sao cơ, Vương đại ca thành thân Thái Hồng Ngọc không dám tin nhìn Vương Bảo Thoa.
Vương Bảo Thoa thở dài gật đầu: Ta không gạt tỷ, đó là sự thật, mấy hôm trước mẫu thân lên trấn trên vô tình bắt gặp Vương Đại Tĩnh đi mua vải đỏ, tỷ nghĩ xem, chỉ thành thân cần may hỷ phục mới mua vải đỏ ngày thường ai lại mua chúng, mẫu thân đoán rất có thể Vương Đại Tĩnh sắp thành thân
Thái Hồng Ngọc kích động đến đỏ hốc mắt: Ta không tin
Tỷ đừng tự lừa gạt bản thân, chúng ta đã quá rõ ràng
Bảo Thoa ngươi nói xem, huynh ấy sẽ thành thân với ai Thái Hồng Ngọc lau nước mắt hỏi.
Vương Bảo Thoa than thở nói: Còn ai ngoài Trần Tiêu
Ta có điểm nào không bằng Trần Tiêu, sao Vương đại ca không chọn ta mà chọn hắn Thái Hồng Ngọc kích động lớn tiếng chất vấn.
Tỷ hỏi ta cũng vô dụng, ta không phải Vương Đại Tĩnh Vương Bảo Thoa rót ly trà nhấp một ngụm nhìn Thái Hồng Ngọc đối diện âm hiểm mĩm cười.
Tỷ đừng buồn, không phải vẫn chưa thành thân sao, chưa thành thân tỷ vẫn còn cơ hội
Thái Hồng Ngọc mê man nhìn Vương Bảo Thoa: Ta vẫn còn cơ hội sao? Nhưng Vương đại ca không thích ta, huynh ấy thích tên Trần Tiêu kia, không chịu nhìn ta
Nói rồi Thái Hồng Ngọc nức nở, Vương Bảo Thoa tỏ vẻ lo lắng, khuyên nhủ nhưng khóe miệng lúc nào cũng giương lên.
Tỷ nghe ta nói, Vương Đại Tĩnh hiện giờ vẫn chưa thành thân, tỷ vẫn còn cơ hội, tỷ không tin vào bản thân mình sao, ta tin chỉ cần Vương Đại Tĩnh nhìn thấy quyết tâm của tỷ, tỷ sẽ thành công, đến lúc đó hôn lễ hiện tại sẽ là của tỷ
Nhưng
Đừng chừng chừ nếu không tỷ sẽ mất Vương Đại Tĩnh
Ta biết rồi, Bảo Thoa cảm ơn muội, muội thật tốt
Chúng ta là tỷ muội với nhau đừng khách khí, tỷ mau trang điểm thật đẹp đi gặp Vương Đại Tĩnh Vương Bảo Thoa mĩm cười nói.
Ừm, tỷ về đây, đúng rồi, quên chúc mừng muội
Đa tạ tỷ, tỷ mau về đi
Ngu ngốc, Vương Bảo Thoa phất tay đi vào nhà, dựa vào cô ta không nhấc lên sóng gió gì nhưng có thể gây phiền phức cho cả hai, nàng đã vui vẻ.
- ---------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...