Động tác đứng phắt dậy của Trần Tiêu làm những người còn lại giật mình.
Trần lão gia tử, Trần An Minh ngoại trừ giật mình thì không biểu hiện gì nữa, đối với hành động lấy đũa đánh Trần Tiêu của Trần lão thái hai người không ý kiến.
Trần lão thái thấy Trần Tiêu đứng phắt dậy vẻ mặt âm trầm nhìn bà, tay cầm đũa của bà theo bản năng run lên một cái, nhưng giây sau bà đã đập đũa lên bàn mắng to: Trần Tiêu ta đã nói hôm nay ngươi không được ăn cơm, tai ngươi điếc rồi sao
Trần thị ngồi bên cạnh Trần lão thái, lúc thấy bà lấy đũa đánh tay Trần Tiêu, nàng đã rất khó chịu nhưng không thể lên tiếng, nếu không ngay cả nàng cũng phải nhịn đói, dự định của nàng là dành phần bánh bột của nàng lén cho Trần Tiêu, nếu bây giờ lên tiếng giúp Trần Tiêu nàng sẽ không có bánh bột nướng, đành ủy khuất Trần Tiêu một chút vậy.
Ai ngờ Trần Tiêu đứng phắt dậy chấp vấn Trần lão thái làm nàng giật mình, chưa kịp phản ứng đã nghe Trần lão thái mắng Trần Tiêu, tay để dưới bàn của Trần thị nắm chặt lại, nàng cúi đầu nhìn vạt áo trong tay bị vò đến nhăn nhúm, nàng thật vô dụng không giúp được gì cho Trần Tiêu để đệ ấy phải chịu sự đánh mắng của Trần lão thái mỗi ngày, nàng nhìn mà đau xót trong lòng.
Nàng cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua Trần lão thái ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt cay nghiệt của bà Trần thị thoáng run lên nhưng vẫn quyết tâm nói: Mẫu thân, đệ ấy còn nhỏ, không thể nhịn đói được, huống chi hôm nay đệ ấy đã đốn một bó củi, đệ ấy là song nhi không thể có khí lực giống hán tử bình thường được.
Không khí trên bàn đột nhiên im lặng, Trần lão gia tử, Trần An Minh ngạc nhiên nhìn Trần thị nhưng họ vẫn không nói gì, riêng Trần Tiêu rất là kinh ngạc, hắn chớp mắt nhìn bả vai Trần thị thoáng run lên, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn chưa rút đi nhưng ánh mắt rất kiên định, Trần Tiêu cảm thấy rất ấm áp, trong kí ức nguyên chủ Trần thị mặc dù giúp đỡ nguyên chủ nhưng chỉ là lén lút đưa ít đồ ăn, không hề lên tiếng bảo vệ nguyên chủ trước mặt Trần lão thái, nguyên chủ cũng hiểu và rất cảm kích nàng, nhiều lần nguyên chủ định mở miệng nhờ Trần thị giúp đỡ nhưng thấy hoàn cảnh Trần thị cũng không tốt hơn mình là bao, nguyên chủ lại im lặng, nguyên chủ biết được Trần thị không thể giúp đỡ mình thoát ra được vực thẩm tối đen này, nguyên chủ không muốn liên lụy nàng.
Nhận thấy ánh mắt của mọi người trên bàn đều đổ dồn vào người mình, Trần thị đỏ hốc mắt, xiết chặt vạt áo trong tay, nhìn vẻ mặt của mọi người trên bàn, đặc biệt là Trần lão thái, vẻ mặt bà như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, nàng càng sợ hãi hơn, nhìn tới Trần Tiêu, nàng thấy Trần Tiêu nở nụ cười cảm kích nhìn nàng, Trần thị mím chặt môi, hốc mắt còn đỏ nhưng sự quyết tâm trong mắt lại nhiều hơn vài phần.
Trần thị nghĩ: Cùng lắm thì bị đánh bị mắng bị bỏ đói một trận thôi, nàng có thể chịu được, còn Trần Tiêu nhìn xem đệ ấy gầy như vậy lại là song nhi nếu cứ bị đánh bị bỏ đói như vậy cơ thể sẽ suy yếu sau này rất khó thành thân".
Trần thị lấy lại bình tĩnh, cười trấn an nhìn Trần Tiêu rồi quay qua nhìn Trần lão thái, đúng như nàng nghĩ, Trần lão thái sau khi nghe nàng nói đã tức giận đến mức mặt đỏ như gan heo, Trần lão thái tức điên lên, chỉ mặt Trần thị quát: Trần thị ngươi ăn gan hùm mặt gấu hay sao mà dám bênh vực cho tên sao chổi này, ngươi tội nghiệp tên sao chổi này thì nhịn cùng hắn đi, hôm nay ngay cả ngươi cũng không được ăn cơm nói xong Trần lão thái giơ tay lấy đi cái bát đôi đũa của Trần thị, rồi cay nghiệt quát tiếp: Hai tên sao chổi các ngươi một đứa thì khắc phụ mẫu, một đứa thì đã mấy năm không sinh được một cái trứng, Trần gia ta xui xẻo ba đời mới rước hai sao chổi như các ngươi vào ở, còn không mau cút khỏi mắt ta, đợi ta lấy chổi quét các ngươi đi.
Trần lão thái quát to tới mức những nhà lân cận đều nghe thấy nhưng họ chỉ biết lắc đầu, ai làm việc nấy, không quan tâm lắm, đây là việc nhà của Trần gia, người ngoài như họ không can thiệp vào được, miễn sao không xảy ra án mạng là được nhưng họ không biết rằng chính sự thờ ơ của họ đã hại chết một thiếu niên vô tội.
Nghe Trần lão thái mắng mình không sinh được con Trần thị khổ sở cúi đầu, Trần An Minh nhíu mày nhìn Trần thị cúi đầu, hắn ngẩng đầu nhìn Trần lão thái mở miệng: Mẫu thân, Thiên Thiên nói đúng, Trần Tiêu còn nhỏ không thể nhịn đói với lại việc sinh con là chuyện của chúng con người đứng quát mắng Thiên Thiên, Trần thị đang cúi đầu nghe Trần An Minh nói thế, cố gắng nuốt nước mắt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Trần An Minh, Trần An Minh nhìn Trần thị không nói thêm gì nữa.
Trần Tiêu - kẻ đứng xem nãy giờ cười lạnh nghĩ hắn là hổ giấy sao, không đợi Trần lão thái mở mồm nói tiếp, hắn lạnh giọng nói: Thẩm thẩm con gọi người hai tiếng này là thể hiện sự tôn trọng của con dành cho người vì người là trưởng bối nhưng người đừng nhầm lẫn, con không phải người Trần gia, không có nghĩa vụ nghe người mắng, bị người đánh, con là Trần Tiêu, phụ thân là Trần An Đức, mẫu phụ là Triệu Vân, chỉ có họ mới có quyền đánh, mắng con, còn người dù là trưởng bối cũng không có quyền đó, hơn nữa thẩm đã quên khế ước trưởng thôn viết lúc trước sao, trong đó ghi rõ ràng, Trần gia mượn bốn mẫu đất ruộng của nhà con canh tác, không cần tiền thuê nhưng có nghĩa vụ phải nuôi con đến lúc trưởng thành lập gia đình, con năm nay mười tám được xem là trưởng thành nhưng vẫn chưa thành thân vẫn được quyền ăn uống tại Trần gia, người quên rồi sao, có cần đi đến nhà trưởng thôn đối chứng không nói xong Trần Tiêu trào phúng nhìn Trần lão thái, vì không muốn trả đất lại cho nguyên chủ nên Trần lão thái kéo dài thời gian thành thân của nguyên chủ, song nhi trong thôn mười lăm, mười sáu đã định thân thậm chí có người còn sinh cả con nhưng nguyên chủ đã mười tám thời đại này xem như đã lớn tuổi mà vẫn không có gia đình nào chịu cưới nguyên chủ chẳng phải cũng do lão thái bà này tung tin xấu về nguyên chủ sao, nào là khắc cha, khác mẹ, lười nhát, ngỗ nghịch trưởng bối, Trần Tiêu vui vẻ khi người gặp họa, lão thái bà này chẳng phải không cho hắn ăn không cho hắn uống sao hắn cứ thích ăn thích uống của Trần gia đấy xem lão thái bà này làm gì được hắn.
Trần lão thái ngoác mồm nhìn Trần Tiêu, Trần lão gia tử, Trần An Minh, Trần thị cũng đồng loạt nhìn Trần Tiêu.
Trần lão thái chỉ cảm thấy tên sao chổi này hôm nay rất khác nhưng bà không biết là khác ở đâu, nghe Trần Tiêu nói vậy, bà chỉ tay vào Trần Tiêu giận dữ nói: Nếu không có nhà ta thu lưu ngươi, cho ngươi ở nhờ, ngươi nghĩ ngươi còn đứng đây được, bốn mẫu đất kia là phí đền bù cho nhà ta, ngươi ăn uống của nhà ta, ở phòng nhà ta, ta lấy phí đền bù thì có sao, đừng lấy khế ước dọa ta, năm đó cũng chính trưởng thôn ép nhà ta thu lưu ngươi nên mới nuôi ra con sói mắt trắng, vong ân phụ nghĩa, bất kính trưởng bối như ngươi, nếu biết ngươi như vậy ta có chết cũng không thu lưu ngươi, ta thà rằng nuôi con chó nó còn biết giữ nhà trả ơn cho ta.
Trần Tiêu tức giận đến bật cười, hắn không ngờ da mặt bà ta dày như vậy công nhiên chiếm lấy bốn mẫu đất nhà nguyên chủ nói là phí đền bù, nguyên chủ ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu, bà ta chẳng phải rõ ràng lắm sao, còn căn phòng rách nát kia cũng được tính là phòng ở sao: Nói vậy ta đây phải biết ơn thẩm và bốn mẫu đất ruộng của nhà ta phải đưa thẩm làm phí đền bù
Trần lão thái hết cằm, đắc ý nói: Đương nhiên
Ha ha ha Trần Tiêu lần nữa ôm bụng cười ra tiếng, ba người còn lại trên bàn đều nhìn Trần Tiêu cười đến gập người, cảm xúc mỗi người khác nhau, Trần lão gia tử vẫn ngồi yên bất động không nói lời nào, Trần An Minh tuy không nói lời nào nhưng mày vẫn nhíu chặt, chỉ có Trần thị là ngồi không yên, nàng lo lắng cho Trần Tiêu, đệ ấy hôm nay rất khác thường.
Trần lão thái thấy Trần Tiêu cười như điên dại, trong lòng bà ta sinh ra nỗi bất an nhưng nghĩ lại Trần Tiêu cũng chẳng thể làm gì bà ta, bà ta liền mạnh mồm nói: Ngươi cười cái gì, đừng giả điên giả dại, ta nói cho ngươi biết, bốn mẫu ruộng đó là của nhà ta
Nghe Trần lão thái nói vậy, Trần Tiêu không nhịn được nữa, ngẩng phắt dậy nói: Nực cười
Từ năm mười tuổi vào ở Trần gia, ta đã bắt đầu làm việc, lên rừng đốn củi, xuống ruộng cày đất, không ngày mùa thì làm việc nhà, còn phải giặt quần áo cho thẩm và thúc phụ, lượng công việc ta làm nhiều gấp đôi so với độ tuổi của ta, theo giao ước các bên nhà thẩm lấy bốn mẫu ruộng của nhà ta canh tác, tiền kiếm được từ bốn mẫu ruộng có một phần là phí sinh hoạt của ta nhưng thẩm đã chăm sóc ta như thế nào, ta ăn thẩm không cho, ta ở thì thẩm đuổi, đến uống ngụm nước cũng không được, ta tự hỏi ta luôn tôn trọng thẩm và thúc phụ, luôn phụ giúp mọi người làm việc, ta chưa làm sai bất cứ việc gì, tại sao thẩm lại đối xử với ta như vậy, ngày thường ta ăn bao nhiêu, xài bao nhiêu thẩm là người rõ nhất, căn phòng ta ở cũng là phòng củi sửa lại, thẩm có tốn xu nào lên người ta, năm ngày trước ta dầm mưa xuống ruộng tối đến phát sốt thẩm có mời đại phu xem cho ta, ngày đông lạnh buốt ta phải tay trần giặt quần áo đến da tay nứt nẻ thẩm có cho ta thuốc bôi, hiện tại thẩm còn cấm ta ăn uống của Trần gia, đuổi ta ra khỏi phòng, nói bốn mẫu ruộng đó là của nhà thẩm vậy ta thì sao, thời gian trước thẩm đánh mắng ta, thúc phụ bỏ mặc không can thiệp, ta vẫn âm thầm chịu đựng vì nghĩ dù sao ta cũng là cháu ruột của người rồi sẽ có ngày người đối xử tốt với ta...!nói đến đây Trần Tiêu ngừng lại lùi về sau hai bước cười trào phúng nhìn Trần lão gia tử vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn và Trần lão thái đang đứng chống nạnh, hắn tiếp tục nói: Nhưng ta đã sai, ngay từ đầu ta không nên hi vọng vào thứ gọi là tình thân, trong mắt ta nó rất đáng quý nhưng trong mắt thúc phụ và thẩm nó không là gì, ta chỉ muốn có một nơi ở nhỏ thuộc về ta nhưng thẩm đã tàn nhẫn phá nát nó, nếu thúc phụ và thẩm đã chướng mắt ta như vậy hôm nay ta sẽ phân định rõ ràng với thúc phụ và thẩm, ta sẽ đi mời trưởng thôn đến, ta sẽ dọn ra khỏi Trần gia, thúc phụ và thẩm phải trả bốn mẫu ruộng lại cho ta.
Nói xong Trần Tiêu dứt khoát xoay người một bộ quyết tâm đi mời trưởng thôn.
Trần lão thái vẫn chưa lấy lại tinh thần nên đứng ngây ra đấy, thấy Trần Tiêu sắp mở cổng, Trần lão gia tử nhíu mày hướng Trần Tiêu quát: Quay trở lại
Tay đặt lên cửa của Trần Tiêu khựng lại, Trần Tiêu đang quay lưng về phía bốn người nên không ai thấy được vẻ mặt của hắn bây giờ.
Trần Tiêu thỏa mãn câu lên khóe miệng, trong mắt lóe ánh sáng ranh mãnh, diễn xuất của hắn không tệ nha, hù được bọn họ rồi, cổ đại quả nhiên danh dự vẫn hàng đầu, muốn đuổi hắn sao, không dễ vậy đâu, ai bảo họ hành cho nguyên chủ ngủm củ tỏi, tạo cơ hội cho hắn đến đây, nếu là nguyên chủ thì họ đã thành công đuổi được nguyên chủ rồi, còn hắn thì...Trần Tiêu cười lộ hai hàm răng trắng bóc, không nghe câu thỉnh quỷ thì dễ đuổi quỷ thì khó sao, muốn đi cũng phải là Trần Tiêu hắn tự nguyện đi và đương nhiên đồ nào của hắn, hắn sẽ lấy hết, hắn sẽ không khách sáo.
E hèm, Trần Tiêu đưa tay lên miệng hắng giọng, quay lại chính sự nào, Trần Tiêu hít sâu một hơi thu lại ý cười, quay lại nhìn Trần lão gia tử giọng đau khổ hỏi: Thúc phụ gọi con có việc, con còn phải tranh thủ đi mời trưởng thôn nếu không lát nữa trời tối đen mất.
Trần lão gia tử nghe Trần Tiêu còn có ý định đi mời trưởng thôn, ông khó chịu ra mặt, nhưng vẫn hạ giọng nói: Thẩm thẩm ngươi đùa thôi, ngươi biết tính thẩm ngươi vậy mà đừng chấp nhất với bà ấy, qua đây ăn cơm đi.
Đùa a...nói thật hay, phải công nhận vị thúc phụ này không nói còn được vừa nói thì đã cãi trắng thành đen rồi, nếu bây giờ hắn còn cố ý đi mời trưởng thôn dù hắn đúng thì cũng thành sai.
Trong đầu Trần Tiêu đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trần lão gia tử: Có ai đùa vậy không, ác ý mắng chửi rồi còn đuổi người, xxxxooo nhà ngươi.
》□》
Trong đầu mắng chửi hăng say Trần Tiêu ngoài mặt tỏ vẻ đau buồn, khó xử.
Hắn vẫn đứng yên tại cửa, cúi đầu.
Nhìn như đứa trẻ làm sai việc đang nhận lỗi với người lớn vậy.
Trần lão thái từ khi nghe Trần lão gia tử nói đã lấy lại tinh thần, thấy Trần Tiêu dám đi mời trưởng thôn thật lúc đầu bà ta hoảng sợ, sợ mất bốn mẫu ruộng tốt đó là vàng là bạc trắng của bà, nhưng khi thấy Trần Tiêu đã đứng lại, bà ta lập tức bùng nổ lửa giận, bà chạy lại, giơ tay định nhéo Trần Tiêu thì giọng khủng bố của Trần lão gia tử đã vang lên sau lưng: Đủ rồi, bà thấy cái nhà này quá yên ổn phải không.
Ngoại trừ Trần An Minh vẫn bất động thanh sắc, Trần thị và Trần lão thái đều giật mình, hoảng sợ.
Trần lão thái lúc này mới thật sự sợ hãi, bà ta chưa từng thấy Trần lão gia tử tức giận to tiếng với bà như thế, cho nên bà cứng ngắc thu cánh tay về, lui về phía sau nhưng mắt vẫn liếc trừng trừng Trần Tiêu, nếu như ánh mắt có thể giết người Trần Tiêu đã chết không dưới mười lần.
Còn Trần Tiêu muốn hỏi hắn lúc này ra sao, hắn dĩ nhiên không sao rồi, hắn chỉ sợ lão cha nhà hắn thôi nhưng hắn vẫn rất chuyên nghiệp nha, khi Trần lão gia tử gầm lên hắn đã phối hợp run bả vai một cái đấy.
~(^ ^)~
Thấy mọi người đều im lặng, Trần lão gia tử mở miệng: Tất cả ăn cơm
Trần lão thái không cam lòng, hậm hực ngồi lại bàn, Trần Tiêu vẫn đứng tại chỗ.
Thấy Trần Tiêu không ngồi vào bàn, Trần lão gia tử nhíu mày, bực dọc nói: Ngươi còn muốn thế nào.
Chẳng phải nó muốn phân ra...!Trần lão thái không cam tâm nói chen vào nhưng đang nói giữa chừng thì bị Trần lão gia tử quát: Câm mồm, Trần lão thái đành nuốt cục tức không dám nói chuyện nữa, bà ta rất sợ Trần lão gia tử nổi giận.
Còn không lại đây ăn cơm Trần lão gia tử mất kiên nhẫn nói.
Trần Tiêu lấy tay vò vò vạt áo nhìn nhìn Trần lão thái rồi lại nhìn Trần lão gia tử hắn nói: Thúc phụ lần trước ta sốt cao cả đêm không được uống thuốc mặc dù khỏi nhưng để lại di chứng, mỗi khi ta làm việc quá sức hay cúi người nhiều sẽ bị choáng đầu, buồn nôn, ta nghĩ ta không thể xuống ruộng phụ giúp mọi người được, nói xong còn phối hợp biểu cảm buồn tủi, chực khóc.
Nhưng trong lòng thì cười ha ha có lợi không chiếm hắn không phải Trần Tiêu, hắn không muốn làm không công cho Trần lão thái, hắn còn phải nghĩ cách kiếm tiền còn phải thực hiện lời hứa với nguyên chủ nữa, Trần Tiêu tỏ vẻ hắn rất bận.
~ v ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...