Gì thế?” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm không chớp mắt khiến cho Triển Chiêu bối rối.
“Hiếm thấy nha, sao hôm nay ngươi lại mặc màu lam?”
Triển Chiêu theo thói quen cụp mắt xuống, che giấu tâm tình, nụ cười sâu thêm mấy phần, “Mấy ngày nay trời mưa, y phục chưa kịp giặt nên lấy bộ đồ trước đây ra, may là còn mặc vừa.” Chính mình nói dối rồi. “Khó coi lắm sao? Nếu Bạch huynh cảm thấy khó coi, Triển mỗ đi đổi bộ khác.”
Đổi? Lại đổi sang một thân quan phục đỏ như máu kia sao? Theo phản xạ hơi nhướng mày lên, Bạch Ngọc Đường châm chọc mỉa mai: “Ngươi yêu thích quan phục kia như vậy, nhất định lúc nào cũng phải mặc, chẳng nhẽ là muốn nhắc nhở Bạch Ngọc Đường ta chẳng qua cũng chỉ là một tên thảo dân, không với cao được tới Triển đại nhân ngươi.”
“Xem ra Bạch huynh còn chưa hết say, cứ nói nhảm, vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Dứt lời, Triển Chiêu lui ra ngoài cửa, thoáng trông thấy bát canh giải rượu còn chưa uống, tùy ý nói một tiếng, “Canh giải rượu mặc dù có hơi đắng, nhưng Bạch huynh vẫn nên uống đi.”
Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn y, thấy y nãy giờ luôn cụp mắt, nghĩ cũng biết y còn nhớ chuyện hôm qua, không nhịn được nói: “Miêu Nhi, đây có tính là ‘Vi duyệt kỷ giả dung’ [3] không?” Nghe thấy bước chân ngoài cửa ngừng lại, sau đó lại vội vàng rời đi, Bạch Ngọc Đường ngồi ở mép giường cuồng tiếu.
Tầm mắt di chuyển, chăm chú nhìn vào bát sứ, một lát, vẫn là bưng bát sứ lên, húp một ngụm nhỏ. Canh giải rượu mùi vị không được tốt lắm, khiến hắn không nhịn được mà nhíu đôi mày kiếm hẹp dài, nhưng vẫn uống hết.
Trở lại giường nằm, kéo chăn thật cao, tiết trời cuối xuân đầu hạ như này, thật sự rất thích hợp để ngủ, cũng thật thích hợp để hồi tưởng. Bạch Ngọc Đường ngáp nhẹ một cái, cảm nhận được khí tức quen thuộc xung quanh, sung sướng nhắm mắt, hắn nhớ lại, tháng ba Giang Nam năm đó.
Tháng ba, Giang Nam thảo trường ưng phi, lục liễu như tơ. Du khách qua qua lại lại không ngớt bên bờ đê, thưởng thức cảnh xuân Giang Nam mỗi năm chỉ có một lần.
Bên hồ có tòa Vọng Hồ Lâu, có người nói lầu này đã mở ở đây được mấy đời, Bạch Ngọc Đường không biết là thật hay giả, cũng chẳng buồn quan tâm là thật hay giả. Có điều hắn rất thích ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, uống nữ nhi hồng, lúc nhàn hạ ngồi ngắm cảnh hồ một ngày cũng trở nên bất giác sầu muộn.
Trời mưa, khinh khinh đạm đạm, như mộng như yên.
“Giang nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền. Ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông, ngư hí liên diệp tây, ngư hí liên diệp nam, ngư hí liên diệp bắc. [4] ” Giọng ca vui tươi lanh lảnh từ một chiếc du thuyền trên hồ vọng ra, trong tiếng ca lại xen lẫn với tiếng chơi đùa của nữ tử, Bạch Ngọc Đường nghe tiếng nhìn lại, trên du thuyền có mấy người đang đứng, nhìn không rõ, chỉ thấy y phục sặc sỡ sắc màu chốc chốc lại tung bay, đoán là nữ tử đang đùa giỡn trên thuyền.
“A! Lụa ta mới mua!” Nữ tử kinh hãi thốt lên, có lẽ trong lúc nàng lơ đễnh mải chơi đùa giật mình nhận ra thì vải đã bay mất.
Xa xa một chút, một mảnh tơ lụa trạm lam bay lượn trong không trung, rớt xuống mặt hồ cách du thuyền vài bước.
Một mạt lam sắc đột nhiên từ bờ bên kia bay qua, tốc độ của y rất nhanh, tựa như một chú chim lớn đột nhiên bay tới. Điểm xuống mặt nước một cái, rồi lại bay lên, người đã lướt nước mà tới, tựa như kinh hồng [5].
Thị lực của Bạch Ngọc Đường rất tốt, nhận thấy thân hình kia là một thiếu niên. Thấy y cầm vải trong tay, dụng lực đem tới, mảnh lụa trạm lam phiên phi quyển vũ, trương cuồng phi dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...