Hai ngày sau, Trình Phi Trì thông qua tổng kết nghiên cứu đã cho ra kết luận, yêu đương là một chuyện không thể nào sử dụng công thức tuỳ tiện được.
Diệp Khâm vừa thu hoạch được một từ mới còn đang định tìm cơ hội thực tiễn, nhưng mấy ngày tiếp theo này lại không thể phát huy được tác dụng, chiếc xe nhỏ của cậu vừa lái đi chính là trở về nhà.
Đến tối thứ Sáu thì quay lại nhưng vẫn mặt nặng mày nhẹ với Trình Phi Trì, sau khi tắm rửa xong liền bò lên giường nằm chơi game, tiếng súng pằng pằng vang vọng khắp cả căn hộ.
Trình Phi Trì ở trong phòng mình làm xong hai đề Toán, nhưng vẫn không nghĩ ra được bản thân lại chọc vào chỗ nào của Diệp Khâm, chỉ biết là vấn đề chắc cũng không lớn, ít nhất nhóc con kia vẫn chịu quay lại.
Anh đi đến gõ cửa phòng Diệp Khâm, nói: “Anh rót cho em một cốc sữa nóng, uống hết đi rồi ngủ sớm một chút.”
Hiệu ứng âm thanh của trò chơi trong phòng lại càng to hơn, chấn động mạnh đến mức sàn nhà cũng run lên.
Trình Phi Trì không thể làm gì khác, ngoài việc đặt cốc sữa trên chiếc tủ bên ngoài cửa phòng, rồi gửi nhắn tin wechat cho Diệp Khâm, bảo cậu chơi game xong thì nhớ uống sữa.
Sau đó anh quay người lại trở về phòng ngủ của mình, bỗng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đèn đóm trên đỉnh đầu cũng tắt ngúm.
Âm thanh ồn ào của trò chơi cũng đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy mấy tiếng lạch cạch, cánh cửa phòng bên được mở ra ngay sau đó là tiếng thủy tinh rơi xuống nền đất vỡ nát vang lên giòn tan, khiến Diệp Khâm giật mình gào lên: “Aaaa cái gì vậy?”
Trình Phi Trì lần mò theo vách tường, đi ra bên ngoài: “Đổ cốc rồi sao?”
Diệp Khâm hít một hơi: “Shh, sao lại có nước thế này?”
Anh đã đoán đúng rồi, lúc lần mò đến trước mặt Diệp Khâm, tầm mắt cũng chậm rãi thích ứng được với bóng đêm, mơ hồ còn có thể phân biệt được đường viền của bóng người.
Trình Phi Trì chuẩn xác kéo lấy cánh tay của Diệp Khâm, rồi đưa cậu đến sopha trong phòng khách ngồi xuống: “Em cứ ngồi ở đây trước đi, anh đi xem có phải là bị đứt cầu dao không.”
Diệp Khâm ngay cả đến tủ điện ở đâu cũng không biết, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sopha không làm phiền thêm.
Cậu lôi điện thoại từ trong túi ra tạo nguồn sáng cho mình, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn ban nãy Trình Phi Trì gửi qua, nhất thời đứng ngồi không yên, bèn chống tay xuống ghế sopha cẩn thận vin vào đó rồi theo tiếng động đi về hướng phòng bếp.
Cậu bật đèn pin trong điện thoại lên, thuận tiện nhìn xung quanh một chút đều là một mảnh tối hù, Diệp Khâm dùng đèn pin của mình chiếu thẳng vào tay Trình Phi Trì, có hơi lo lắng nói: “Hình như là bị mất điện, bên ngoài cũng tối lắm.” Sau đó lại lầu bầu, “Tại sao lại bị mất điện nữa vậy?”
Trình Phi Trì bật tắt mấy lần công tắc tổng, nhưng không có phản ứng gì liền đóng tủ điện lại: “Em bây giờ cứ ở yên đây đừng nhúc nhích, để anh đi dọn đống mảnh vỡ kia đã.”
Diệp Khâm vội vàng kéo áo anh lại “hừ hừ” một tiếng, như tiếng muỗi vo ve nói: “Tôi đi với anh.”
Lúc nhặt những mảnh vỡ kia bỏ vào thùng rác, từ những mảnh thủy tinh sắc nhọn phản xạ ra từng tia từng tia ánh sáng chói mắt, Diệp Khâm nhất thời lo lắng, kéo ống tay áo Trình Phi Trì không dám nhìn: “Hay là đợi có điện rồi mới dọn đi.”
Trình Phi Trì vỗ nhẹ vào tay cậu, tựa như vỗ về động viên: “Không sao đâu, một lát là xong thôi.”
Đợi đến sau khi dọn dẹp xong, Trình Phi Trì lại lấy chối xẻng quét xung quanh một lần, để bảo đảm trên đất không còn mảnh thủy tinh vỡ nào nữa.
Diệp Khâm soi đèn pin cho anh, lúc này mới hiểu được người kia vội vàng thu dọn như vậy, là vì lo lắng mình không cẩn thận lại dẫm vào.
Lúc ngồi lại xuống ghế sopha, Trình Phi Trì còn khom lưng xuống kiểm tra chân của Diệp Khâm: “Giơ lên để anh xem một chút.”
Thật ra cũng không có việc gì, cốc sữa cũng không còn nóng nữa, trời hè nóng thế này Diệp Khâm cũng không đi tất, nước sữa hiện tại đã bốc hơi gần hết chỉ là dép lê còn bị ướt một góc.
Trình Phi Trì chạm nhẹ vào mu bàn chân của Diệp Khâm, khiến cậu run lên lùi về phía sau: “Buồn…”
Trong phòng cũng không có đôi dép nào thừa ra để đổi lại, Trình Phi Trì liền đi dấp nước một cái khăn bông rồi vắt khô, sau đó cầm đôi giày thể thao qua trở lại bên ghế sopha, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, dựa vào ánh sáng phát ra từ điện thoại, cẩn thận lau chân cho Diệp Khâm trước rồi mới giúp cậu đi giày vào.
Bàn chân bị người khác cầm vào như thế, Diệp Khâm thật sự không quen, ngón chân của cậu giật giật, cổ chân cùng đầu gối vô duyên vô cớ trở nên cứng ngắc.
“Vẫn còn thấy buồn sao?” Trình Phi Trì ngẩng đầu lên hỏi Diệp Khâm, động tác đi giày vào cho người kia cũng được đẩy nhanh tốc độ.
Cậu lắc đầu rồi rướn cổ lên nhìn vào chân mình: “Sao anh lại lấy đôi này, có dây giày bất tiện lắm.”
Trình Phi Trì cười cười, ánh đèn mỏng manh chiếu vào khuôn mặt anh, ngũ quan rõ nét nương theo hô hấp phập phồng tỏa ra trong bóng tối: “Không sao mà, có anh ở đây.”
Đang nói như thế, mà trên tay cũng siết một cái, thắt dây giày của Diệp Khâm thành một chiếc nơ xinh đẹp.
Với thời tiết thế này con người căn bản đều phải dựa vào điều hòa để sống, đã mất điện được nửa giờ cho nên khí lạnh trong phòng cũng tan đi khá nhiều.
Diệp Khâm cứ lầu bầu là nóng, uống hết chai nước này đến chai nước nọ trong tủ lạnh, Trình Phi Trì sợ cậu bị đau bụng, mới đóng cửa tủ lại không cho cậu lấy nữa, Diệp Khâm phùng má ra khóc lóc om sòm, làm loạn lên: “Nóng như vậy mà anh cũng không để cho tôi uống là sao, tôi còn muốn uống nữa mà.”
“Ngồi yên không cử động là sẽ không nóng nữa.” Trình Phi Trì trên phương diện này rất có phong thái của phụ huynh, nói không được là không được.
Diệp Khâm nào có thể ngồi yên được, trong phòng thì tối đen sì sì, không xem được TV, điện thoại thì sắp hết pin, hơi nóng hóa thành bàn tay vô hình chặn lại lỗ mũi bóp chặt khí quản, làm người khó thở tựa như sắp thiếu dưỡng khí mà chết đến nơi.
Không cho cậu uống mấy chai kia, cậu liền xin Trình Phi Trì cùng mình ra ngoài chơi.
Anh đối với tốc độ lật mặt của nhóc con này, vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Không giận nữa à?”
Diệp Khâm đứng hình trong thoáng chốc, tự nhiên quên luôn là lúc trước mình vì sao lại giận.
… Sao lại thế ấy nhỉ?
Lúc đi trên đường, cậu vẫn còn suy nghĩ đến câu hỏi này, đồng thời nghĩ thầm lúc mình chuyển đến đây đã bị mẹ mình lải nhải một trận đau cả đầu, lúc này dù có thế nào cũng không thể để bà biết chuyện bên này bị mất điện được.
Trải qua muôn vàn cay đắng, phải đi bộ từ tầng mười chín xuống tầng một, Diệp Khâm mệt mỏi thở hết cả hơi, bước chân liêu xiêu đi xuống hầm đậu xe.
Mà ở bên đó trong đó lại càng không nhìn thấy gì cả, giơ chìa khóa lên bấm bấm vài vòng cũng không tìm được xe của mình, sau đó từ xa xa có một chiếc xe của bảo vệ chạy đến nhắc nhở hai người họ mau đi ra ngoài, bị mất điện mà còn định di chuyển xe cộ là một hành động nguy hiểm.
Chuyện này đối với Diệp Khâm đúng là đả kích mang tính hủy diệt, lúc từ hầm để xe đi ra, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn từ tầng một lên đến tầng mười chín, không dám tưởng tượng tối nay mà còn mất điện nữa thì mình làm sao mà bò về đến nơi được đây.
Ở dưới tầng có không ít các gia đình bởi vì cúp điện mà đứng ở đây hóng mát, trên nền đất trống có không ít các bác trai bác gái đang mở loa nhỏ lên, dưới ánh đèn LED ở trên cao cao xa xa cùng nhau nhảy quảng trường,
Diệp Khâm ngồi ở một bên nhìn một lúc rồi lại cảm thấy thật ra cũng không có nóng đến như vậy, liền đẩy cái tay Trình Phi Trì vẫn luôn cầm sách quạt mát cho mình ra, nói: “Tôi không nóng, anh cũng tự quạt cho mình đi.”
Có bà cô mặc chiếc quần hoa ngồi ở bên cạnh hai người, trong lúc rảnh rỗi cũng bắt chuyện, nói: “Hai anh em cháu ở tòa nào vậy? Trông hai đứa lạ mặt lắm!”
Diệp Khâm nghe thấy hai chữ “anh em” này liền muốn trợn mắt lên, trong khi Trình Phi Trì thì lịch sự trả lời: “Bọn cháu ở tòa số mười, mới chuyển đến đây chưa lâu ạ.”
Bà cô kia cười híp mắt nói: “Đấy biết ngay mà, quanh đây toàn người trung niên với người già ở thôi, chưa từng thấy mấy thanh niên như hai đứa thế này, chắc cả hai vẫn đang đi học hả?”
“Vâng, bọn cháu sắp lên lớp 12.”
“Hai đứa bằng tuổi à? Không phải là anh em ruột?”
“Không phải ạ.”
Bà cô hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Khâm: “Ý, cái anh bạn này mặt còn non lắm nên cô mới nghĩ hai đứa phải cách nhau mấy tuổi lận.”
Ngồi một lúc thấy mỏi người, bọn họ liền đứng dậy đi tản bộ, những lời bà cô kia vừa nói vẫn còn canh cánh trong lòng Diệp Khâm: “Trông tôi có vẻ trẻ con lắm à? Không giống học sinh sắp lên lớp 12, chẳng lẽ giống học sinh cấp hai à?”
Trình Phi Trì không nhịn được cười, nhưng vẫn phải cố giả vờ nghiêm túc: “Không phải tại em trẻ quá đâu, do anh già thôi, đi cùng với nhau lại càng khiến em trông trẻ hơn.”
“Ai nói anh già?” Diệp Khâm trợn mắt lên, “Cao hơn thì già hơn à? Sao không nói là do bọn họ ăn uống không đủ nên mới không cao được đi? Nói cho tôi biết là ai đã nói ra mấy câu đấy, để tôi cho tên đó một bài học.”
Khi đã thành công dời đi sự chú ý, Trình Phi Trì liền kéo nắm đấm đang nắm chặt của Diệp Khâm qua, nói: “Không sao đâu, em không chê là được rồi.”
Tranh thủ không có đèn đường, hai người liền nắm tay nhau đi dạo, Diệp Khâm ban đầu còn thẹn thùng sau đó lại to gan hơn, sự thay đổi của cậu trước sau còn không tốn đến một phút.
Thời điểm đụng phải nhân viên quản lý bất động sản, cậu cũng không hề buông tay ra, ỷ vào việc người ta không nhìn thấy còn hất tay lên hỏi khi nào thì có điện.
“Sắp rồi, hai em về nhà đi, ngoài này tối lắm không an toàn đâu.” Anh nhân viên kia nhìn xuống điện thoại, nói: “Công ty Điện lực nói là khoảng chín giờ sẽ có điện nhé!”
Vì vậy hai người họ liền nắm tay nhau đi về, bởi vì đường đi quá tối, các tòa nhà xung quanh cũng không khác nhau là mấy nên đã đi nhầm đường hai lần, lúc đến được dưới tầng tòa số mười, ở cửa thang máy đã có không ít các hộ gia đình tranh thủ điện tháng máy vẫn còn mà đang chờ đi lên rồi.
Diệp Khâm cũng đứng đợi một lúc rồi lại cảm thấy không chờ đợi được nữa, cậu nhớ đến mấy hộp kem hôm trước mới mua về, liền nói với Trình Phi Trì về ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu mình: “Hay là chúng ta đi thang bộ lên đi?”
Với những chuyện nhỏ nhặt không ảnh hưởng đến đại thể như thế này, Trình Phi Trì từ trước đến này đều nghe lời Diệp Khâm, cho nên dù anh biết suy nghĩ này có không đáng tin đến mức nào thì vẫn để cậu kéo mình đến lối dành cho cầu thang bộ.
Ở những tòa nhà cao tầng cảm giác về sự tồn tại của những dãy cầu thang quả thật rất yếu, bởi vì bình thường cũng hiếm có người đi nên bên trong tích lại không ít bụi bặm, cũng không có cửa sổ hoặc lỗ thông hơi, không khác gì đi trong một mật đạo đen kịt, một chút tiếng động cũng sẽ bị khuếch đại, tiếng bước chân tựa như tiếng sấm rền vang trong khi tiếng hít thở lại như gió lốc cuồn cuộn.
Diệp Khâm cảm thấy rất kích thích, không còn đoái hoài gì đến cái nóng, như chú khỉ hoang vèo vèo trèo lên trên còn giục Trình Phi Trì mau đi nhanh lên nữa.
Trình Phi Tri sợ cậu bước hụt, còn mở đèn pin ở điện thoại ra soi, nhưng lại bị Diệp Khâm quay người lại che đi tia sáng, nói: “Tắt đi tắt đi, phải lần mò mà đi, như thế mới vui.”
Anh không bắt ép được người kia, nên đành phải tùy theo, để Diệp Khâm đi ở phía trước, còn mình thì ở phía sau bảo vệ cậu từ một khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
Cầu thang mỗi tầng có hai mươi mốt bậc, mười chín tầng là ba trăm chín mươi chín bậc, đúng như Trình Phi Trì đã dự liệu, không đến một phần tư quãng đường, Diệp Khâm đã không còn trèo lên được nữa.
Hai tay cậu chống vào eo, thở hồng hộc như trâu: “Cái này cái này cái này sao mà còn mệt hơn cả lúc đi xuống vậy.”
Trình Phi Trì: “Bởi vì lực hút của Trái Đất, lúc đi xuống phương hướng tương đồng, nhưng lúc đi lên thì lại khác vì vậy mới mệt hơn.”
Diệp Khâm dẫm một chân lên bậc cầu thang, không còn một tý sức lực nào nữa, liếc mắt nhìn một cái rồi lại lắp bắp nói: “Bây bây giờ, tôi muốn, là muốn bạn trai, chứ không, không phải là thầy Trình.”
Nghỉ ngơi được năm phút, bò thêm được ba mươi giây, Diệp Khâm lại sắp ngã lăn ra đến nơi, còn hỏi Trình Phi Trì đã đến tầng mấy rồi, sau khi anh trả lời là tầng chín cậu còn không tin, bèn bám vào tường đẩy cánh cửa dẫn ra lối thang máy ra ngó mới biết quả nhiên là đang ở tầng chín.
“Hay là chúng ta xuống dưới chờ thang máy đi.” Trình Phi Trì đề nghị.
Diệp Khâm lúc này chỉ cảm thấy đầu mình thì nặng nề mà chân tay lại nhẹ bẫng, toàn thân không còn chút sức nào, cậu bày ra hai cánh tay mềm nhũn, nói: “Anh xuống dưới trước đi, đợi có điện rồi thì gọi 120 bảo họ mang cáng đến đưa tôi lên.”
Trình Phi Trì không làm theo lời Diệp Khâm, mà đưa lưng về phía cậu, gập chân xuống nửa ngồi nửa quỳ, nói: “Nào!”
Diệp Khâm cả kinh: “Làm gì thế?”
“Bạn trai em cõng em lên.”
Danh xưng này là Diệp Khâm thường dùng, bất thình lình được nói ra từ trong miệng Trình Phi Trì liền mang đến cảm giác như sấm sét ngang tai.
“Không được.” Diệp Khâm dù có không hiểu chuyện đến thế nào đi nữa, cũng biết cõng mình đi lên sẽ vất vả đến thế nào, cậu liền cắn răng nói, “Để tôi ngồi thêm một lát là lại có thể tiếp tục bò lên thôi.”
“Anh cõng được em.” Tư thế của Trình Phi Trì vẫn không thay đổi, chỉ thoáng nghiêng đầu qua, nói: “Em coi anh như cái cáng là được rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...