Lạc Trần


Cuối cùng Liên Tư Vũ vẫn mềm lòng.


Có lẽ y thực sự nhập diễn quá sâu rồi...


Liên Tư Vũ ngâm chân trong suối nhỏ, ánh mắt trầm lặng.


Nam hài từ xa nhìn bóng lưng của Liên Tư Vũ, ánh mắt lúc sáng lúc tối.


Liên Tư Vũ vô thức đong đưa chân, nước suối mát lạnh, một vài con cá nhỏ cọ cọ chân y, khiến y có chút ngứa.


" Sột soạt "

Đằng sau vang lên tiếng động, Liên Tư Vũ ngước mắt nhìn qua.


Nam hài đang cố chấp gạt bỏ những cành cây vướng víu chắn đường mình, những sinh vật trong khu rừng không mấy ưa nam hài, thấy hắn muốn lại gần y đều ra mặt ngăn cản.


Liên Tư Vũ câu môi đứng lên, xoa xoa cổ thụ cao lớn, cổ thụ mới không tình nguyện thu lại cành cây.
Sau đó còn lấy lá rải rải trên đầu y, cũng không biết muốn làm gì.


Đứng trong lá cây vài phút, Liên Tư Vũ có chút khó hiểu nhìn cổ thụ.


Cổ thụ lén vươn cành nhỏ cọ cọ tay y, biểu đạt sung sướng.


Nam hài bên kia đen mặt.


Biết lý do cổ thụ sung sướng, đáy mắt lướt qua tia tươi cười ấm áp, Liên Tư Vũ thuận tay truyền chút ma lực cho cổ thụ.



Cổ thụ kém chút nhảy lên.


Nếu nó có thể mở miệng, nó đại khái sẽ rên rỉ thế này : A ~ A ~ Thật thoải mái ~ Muốn nữa a~

Nam hài đen mặt nhìn cổ thụ, sau đó đột ngột tiến tới, ôm Liên Tư Vũ vào lòng.


Nhưng mà chênh lệch chiều cao khiến hắn giống như đứa trẻ đang ôm eo phụ huynh.


Liên Tư Vũ bất ngờ bị ôm có chút không phản ứng , nam hài không biết điều, còn cố ý cọ đi cọ lại, hít thở hương thơm thanh mát trên người y, sau đó khiêu khích nhìn cổ thụ.


Cổ thụ : !!!!! Hắn dám dành tiểu Tinh linh của ta!!!!

Liên Tư Vũ : ???? Ôm ta làm gì? Không phải sáng nay vòn đề phòng ta như hồng thủy mãnh thú ư?

- Ngươi là của ta.


Nam hài nhìn chằm chằm Liên Tư Vũ, kiên định nói ra 4 chữ.


Sau đó.


Không có sau đó nữa.


Nam hài bị cổ thụ treo lên đánh.


Liên Tư Vũ bên dưới khoanh tay nhìn.


Thỉnh thoảng còn bảo cổ thụ đánh mạnh chút.


Liên Tư Vũ cười lạnh, chỉ là một con nhóc 13,14 tuổi mà dám nói y là của hắn? Thấy y hiền tưởng y dễ khi dễ à?! Mơ đi!

Nhưng mà nhìn nam hài bị đánh , nhớ đến 4 chữ mà nam hài nói, không hiểu sao Liên Tư Vũ lại nhớ đến một gương mặt.


Y lắc đầu, vội vàng xua đi gương mặt thân quen kia.


Nam hài bị cổ thụ treo lên đánh nửa buổi , sau đó vác cái mông đau đớn nằm trên giường.


Liên Tư Vũ không hiểu sao có chút đau lòng, y vận dụng ma lực chữa thương cho hắn, ai ngờ nam hài nắm lấy tay y, cố chấp lặp lại từng từ.


- Ngươi là của ta.


- Không phải.


Liên Tư Vũ không để tâm, vẫn muốn trị thương cho hắn.


- Ngươi là của ta!


Ngữ khí có chút cao, bên trong từ ngữ đều rất kiên định.


- Không phải, ta không phải của ngươi.


- Ngươi là của ta.


Nam hài vẫn lặp lại,ánh mắt chấp nhất.


Ánh mắt của hắn khiến y cảm thấy có chút quỷ dị ,hệt như ánh mắt xuyên thấu thân thể, nhìn vào linh hồn y,nói linh hồn y là của hắn.


- Không phải.


Từ khi làm Tinh linh Vương, đây là lần đầu tiên y tức giận, Liên Tư Vũ hất tay nam hài ra, cũng không chữa cho hắn nữa.


Ánh mắt nam hài càng chấp nhất, nhìn bóng dáng Liên Tư Vũ dần dần biến mất, ánh mắt hắn cũng dần dần đậm thêm.


Kim sắc trong mắt được thay bằng hắc sắc huyền bí.


...


Liên Tư Vũ hít một hơi thật sâu, ẩn đi rối loạn trong mắt.


Tinh linh Vương sẽ không vì một việc như thế này mà tức giận.


Cho nên người tức giận rõ ràng là chính y!

Y vốn cho rằng mình diễn rất tròn vai, nhưng bây giờ chỉ vì 4 chữ mà khiến y xuất hiện sơ hở!

"Ngươi là của ta"

Liên Tư Vũ nhắm mắt.



Càng nghĩ càng rối, y trực tiếp mở rộng đôi cánh, bay vào sâu trong rừng, bên trong có một hồ nước lạnh, Liên Tư Vũ cũng không quản nhiều, trực tiếp lao xuống nước.


Nước là ấm hay lạnh?

Đã nói lạnh như nước, vậy tại sao còn nói ôn nhu như nước?

Liên Tư Vũ nhắm mắt, dòng nước tràn vào thất khiếu, bao vây lấy y, nhẹ nhàng chạm vào làn da, mặc dù rất lạnh, nhưng lại khiến người ta an tâm đến kỳ lạ.


Dòng nước mát lạnh đem y bao bọc, nhưng lại chẳng thương tổn y mảy may.


Y có thể điều khiển nước, tuy rằng không biết lý do tại sao ,nhưng y chính là có thể làm như vậy.


Hơn nữa đối với nước, y có một sự quen thuộc kỳ lạ ,tựa như y vốn sinh ra và lớn lên trong nó.


Y không có ký ức, từ khi tỉnh lại đã chẳng biết mình là ai.


Nhưng những gì Lan Tước nói làm cho y biết, trong thế giới đó, y không có đồng loại.


Không chỉ bởi vì y có tinh thần lực cực cao lại cực kỳ không ổn định, mà còn là vì...


Liên Tư Vũ nằm trong nước, ánh nước mơ hồ hiện ra chút hồng sắc.


Những con cá nhỏ bị khí tức trên người y thu hút, sôi nổi bơi quanh y, dùng thân cá trơn nhẫy cọ cọ làn da y, tựa như an ủi con người đang rơi vào hoang mang kia.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui