Tinh linh tộc và vài bộ tộc ẩn dật khác đều sống cách biệt trong rừng sâu, cánh rừng này thực sự rất rộng lớn, ngồi trên xe ngựa phải mất gần hai ngày mới có thể ra khỏi nơi này.
Ngựa này cũng không phải ngựa bình thường, toàn thân bạch sắc không nói, trên người còn có một đôi cánh trắng muốt.
Khi ra khỏi cách rừng, hai con ngựa kéo xe giương cánh, bay vút lên cao.
Liên Tư Vũ ngồi trong xe ngựa, tay cầm một quyển sách giới thiệu về Nhuế Lam Đế Quốc.
Thế giới này lấy Tứ đại Đế Quốc - Tây Lâm, Nhuế Lam, Ngôn Hạ,Hoàng Vu đứng đầu, ngoài Tứ đại Đế Quốc còn có vài tiểu quốc phụ thuộc nhỏ, các chủng tộc thì đa dạng.
Từ nhân loại, người lùn, tinh linh, đến nhân ngư, cự nhân ( người khổng lồ) đều có đủ, chỉ là ngoài nhân loại, các tộc khác đều ẩn cư lánh đời, ít dao thiệp với bên ngoài.
Thế giới này tôn sùng Thần linh, lấy Nữ Thần Ánh Sáng đại biểu cho ma pháp và Nữ Thần Trí Tuệ đại biểu cho trí thức.
Tương truyền, hai vị nữ thần này là song sinh.
Ngoài ma pháp sư, các trí thức giả cũng được tôn trọng, tuy rằng bọn họ không có thực lực, nhưng trí tuệ của bọn họ là siêu việt, được người hướng tới.
Ngoài Tứ đại Đế Quốc, còn có ma pháp sư công hội, dong binh đoàn công hội, dược tề sư công hội...
và Quang Minh giáo đình.
Bên ngoài, giáo đình là một tổ chức mang lại ánh sáng cho nhân loại, chỉ là không biết bên trong có thực sự như vậy không...
- Ca ca, đến rồi !
Lần đầu được ra ngoài, Vũ Lam vẫn rất là tò mò hứng thú với những thành thị phồn hoa bên dưới, nhưng nàng cũng rất hiểu chuyện, không đòi xuống dưới chơi đùa, chỉ là khi đến Vương đô của Nhuế Lam, nàng vẫn vui vẻ hét lớn.
Liên Tư Vũ cưng chiều điểm mũi nàng, nhẹ giọng.
- Là nữ tử, cần chú ý một chút.
Thực sự thì thế giới này không quá trọng nam khinh nữ hay trọng nữ khinh nam, nhưng nữ tử vẫn cần rụt rè một chút mới được người ta yêu thích.
- Lè, muội còn mạnh hơn A Lữ ca ca mà!
Vũ Lam lè lưỡi ,nhưng vẫn thành thật điều chỉnh lại tư thế, tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng.
A Lữ là đội trưởng đội hộ vệ của Tinh linh tộc, Vũ Lam ngây thơ, A Lữ nhường nàng mà nàng tưởng mình thực sự mạnh hơn người ta.
Liên Tư Vũ nhẹ lắc đầu, gấp sách lại, để trên bàn nhỏ trong xe ngựa.
- Vương, đến rồi.
Bên ngoài có âm thanh truyền vào, Liên Tư Vũ nâng tay vén mành xe ngựa, cúi đầu bước ra.
Vũ Lam cũng theo chân y ra ngoài.
Xe ngựa dừng ở ngoài Vương Cung, không chỉ xe ngựa của y bị ngăn lại, mà tất cả các xe ngựa khác cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Thấy y bước ra, một đám người ngây ngốc.
Mái tóc mềm mượt không trói buộc rũ xuống eo, vài sợi ngịch ngợm rũ trước ngực, con ngươi lục sắc xinh đẹp tràn đầy ý cười ôn hòa dịu dàng, trên môi là một độ cung tao nhã, nhưng vô tình lại mang ý câu nhân, bạch y thêu hoa văn màu vàng kim, cao quý thánh khiết tựa như tiên nhân trên trời.
Mỹ nữ sau lưng y cũng xinh đẹp không kém, nhưng mà có Liên Tư Vũ đi trước, sắc đẹp của Vũ Lam có chút bị lu mờ.
Mấy vị quý tộc ở đây cũng không phải bần dân,rất nhanh hồi phục tinh thần, lấy lại dáng vẻ đoan trang hiểu lễ nghi trước đó, sau đó hướng y chào hỏi.
Đôi cánh, màu mắt và màu tóc khiến bọn họ biết y đến từ Tinh linh tộc, nhưng lại không biết địa vị của y như thế bào, cho nên xưng hô có chút khó xử.
Liên Tư Vũ cười nhẹ, tự giới thiệu.
...
Đại hoàng tử định trước là người kế thừa Đế vị, vậy nên tiệc đầy thắng của Đại hoàng tử vô cùng long trọng, người đến đều là nhân vật lớn, hoàng tử đế quốc khác, hồng y giáo chủ của giáo đình, phó công hội ,...
Nguyên chủ chưa từng đến các bữa tiệc như thế này, nên Liên Tư Vũ cũng thấy khá mới lạ.
Các khách nhân sẽ nói lời chúc phúc, tặng quà, ban phước...
sau đó là tiết mục ăn uống xem ca múa.
Ban đầu Liên Tư Vũ còn khá hứng thú, nhưng khi gắp miếng thức ăn đầu tiên, hứng thú của y liền mất sạch.
Khó ăn.
Không phải thức ăn nấu tệ như thế nào, mà là nguyên liệu có hạn, cách chế biến cũng bảo thủ, đồ ngọt đa số chỉ thêm mật ong, mấy thứ như kem hay đường thì rất ít.
Liên Tư Vũ lấy ly rượu đỏ bên cạnh, nhấp một ngụm.
Rượu nho tinh thuần, mang theo chút vị ngọt, độ cồn cũng không cao, Liên Tư Vũ vừa uống liền có chút yêu thích vị rượu này.
- Nghe nói Đại hoàng tử của quý quốc đầy tháng, bổn Vương cũng đến chúc mừng, không biết Đại Đế có ghét bỏ?
Một bóng đen ngang nhiên bước vào đại điển, ca vũ nháy mắt đông cứng quên cả động đậy , các khách nhân ngưng động tác, nhất thời ,không gian im lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
- Nếu Huyền Vương nể mặt mà đến, bổn Đế đương nhiên là hoan nghênh.
Đế Vương của Nhuế Lam nở nụ cười, nâng chén.
Một thị nữ bên cạnh hiểu ý, bưng khay rượu đến trước mặt Thương Huyền, khuỵu gối mời y dùng rượu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...