Đông Hải phong ấn được tái tạo, trận diệt quốc chi chiến này mặc dù kết thúc chóng vánh ngoài sức tưởng tượng của chúng nhân nhưng đồng dạng cũng để lại một hồi hậu quả vô cùng to lớn, mà muốn triệt để khắc phục thì trong vòng trăm năm, ngàn năm cơ hồ là không đủ.
Nếu hình dung một cách rõ ràng nhất chỉ có thể dùng đến bốn chữ: " Thiên băng địa toái ".
Bên phía Đại Việt ba mươi vạn tu sĩ bỏ mình vì nghĩa, dân đen chết oan cũng có đến hơn trăm vạn, Bắc Bộ phồn hoa trong phút chốc hóa vùng đất chết, thành thị, tiểu trấn bị san phẳng, sơn phong, sâm lâm biến mất, đại địa đổ sụp, hỏa diễm ngập trời, thời không hôn ám.
Vẫn biết chiến tranh chẳng bao giờ nhân hậu, nhưng những người may mắn sống sót khi nhìn đến tràng cảnh trước mắt đều khó bề nuốt xuống bi ai.
Mười năm sau đó người ta vẫn luôn nhắc về một cái tên quen thuộc, tại biên cảnh Lạng Sơn mọc lên pho tượng, chân đạp đại địa, đầu trấn thương không, pho tượng này tạc một thanh niên tướng mạo khôi ngô, tuấn đỉnh, mắt đăm chiêu nhìn ra Đông Hải, tay nặng nề chỉ hướng bắc thiên.
Trên bầu trời quốc gia Đại Việt còn nguyên vẹn dòng sông hai màu đen tuyền, trắng bạc, ngày đêm cuồn cuộn sóng triều, chúng nhân gọi nó với cái tên " Thiên Long Trường Hà " Dòng sông duy nhất trong Huyền Hoàng Giới chảy vượt hư không, như để gợi nhắc về một thời kỳ ác liệt, một quá khứ hào hùng, một người con trung kiên của đất nước.
Quốc gia Văn Lang từ sau trận diệt quốc chi chiến kia thì phát triển nhanh chóng một cách vượt bậc, lại sau mười năm thuận lợi diễn ra đại sự thay triều đổi vị, Vũ gia trở thành Vương tộc đứng đầu được bá tánh vô cùng ngưỡng vọng, trong lịch sử ghi nhận vị Tổ Đế không ngai của Văn Lang, hắn tên húy Vũ Thiên Long, hiệu Lạc Thiên Tiên Đế, mặc dù là vua trên danh nghĩa nhưng chẳng được một phút trị vì.
Đối với Vũ gia, việc Vũ Thiên Long hy sinh vì đại nghĩa là một sự mất mát quá mức lớn lao, mẫu thân Lý Phi Yến vì ngày đêm tưởng nhớ con trai mà lâm trọng bệnh qua đời, Vũ Thiên Nguyên làm vua đúng ba năm thì nhường ngôi cho nhi tử Vũ Thiên Phong, biệt thế ẩn tu.
Hài tử hôm nào đầu còn ba chỏm tóc mà nay đã là một trung niên đứng tuổi, Vũ Thiên Phong mình bận đế bào, thần sắc đăm chiêu ngồi trên đế vị, bên dưới văn võ bá quan hàng ngũ chỉnh tề, tuyệt nhiên trong bảy năm trị vì, đặc biệt là sau khi thân mẫu Lý Phi Yến qua đời hắn chưa từng mở miệng nói một lời nào, đôi mắt luôn luôn u buồn, chất chứa nặng nề tâm sự, việc nước, việc dân giao cả vào tay bá quan văn võ.
Lại thêm mười năm, đế vị tiếp tục chuyển dời, vào một ngày thiên không hôn ám, mưa gió bão bùng, Vũ Thiên Phong lặng lẽ rời khỏi Văn Lang Quốc, phút chốc khi nhìn đến pho tượng bên bờ Đông Hải hắn nhếch môi cười thảm, sau đó một cái vung mình liền hóa tướng mạo thanh niên, đây mới chính là diện mục thực sự của Vũ Thiên Phong, tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
" Đại ca, ta nhớ huynh! Ta nhớ mẫu thân! Hẳn ở trên trời hai người đã trùng phùng, ba mươi năm, đại ca! Ba mươi năm rồi, tuế nguyệt đúng vô tình quá, huynh vì nghĩa bỏ mình có thể là xứng đáng, nhưng còn ta, còn mẫu thân, còn cả phụ thân nữa! Huynh có bao giờ nghĩ cho chúng ta không? " Vũ Thiên Phong chằm chằm nhìn pho tượng, đôi mắt đỏ đục, nuốt lệ nói.
" Đại ca! Thiên Long Trường Hà huynh để lại chứa đựng Sinh Tử Đạo Nguyên, bây giờ trọng trách quốc gia đã xong, nếu một ngày ta có thể đặt chân đến Hóa Hư, ta cam đoan sẽ cải thiên hoán địa làm cho huynh và thân mẫu phục sinh! Ngày đó không biết là bao lâu nhưng chỉ cần trường hà còn chảy! "Vũ Thiên Phong nặng nề xiết chặt bàn tay, sau đó khẽ động thân Thuấn Di biến mất.
Tại Lạng Sơn Trấn bên này biên cảnh, ngọn núi nhỏ tên gọi Vọng Tiên Sơn thình lình mọc lên ba khối đá, ba khối đá hình thù quái dị, nếu để ý thật kỹ có thể thấy, một gà, một ngựa, một voi, Tam Linh đã thực sự hóa linh, hồn phách dung nhập vào đại kết giới, cùng với chủ nhân của bọn hắn ngàn đời thủ hộ cho lãnh thổ quốc gia.
Vạn Kiếm Phong tận cùng Trung Bộ, bên dòng sông nhỏ mặt nước phẳng lặng như gương, dưới gốc cây anh đào cổ thụ ngồi đó một nữ nhân, nàng dung mạo tuyệt mỹ, khí chất hơn người, cũng như Vũ Thiên Phong, suốt ba mươi năm qua nàng chưa từng mở miệng, mắt đẹp như ngọc, u buồn khó tả.
" Thiên Long, rốt cuộc là năm nao hoa đào mới nở? ".
Tại tam trọng thiên trên đám mây ngũ sắc mờ nhạt một thanh niên tướng người mập mạp, hắn đang ngưng thần tĩnh tọa, giờ phút này vẻ mặt thoáng đỏ hồng, thanh niên mở ra hai mắt, vừa vội vàng bấm đốt ngón tay vừa lớn giọng cười ha hả.
" Thiên Đạo không sai, cái sai duy nhất là Mộng Thiên Tộc ta xưa nay luôn đúng! ".
Tội Ác Chi Thành, trước quan đạo lay lắt bóng dáng một lão giả gầy yếu, đi bên cạnh một nữ nhân trẻ tuổi, y ngày đêm bố trận, sau đó lại miệt mài đào bới lên mặt đất như đang khảo địa, tìm kiếm thứ gì đó quan trọng lắm, thần tình sốt sắng.
" Nội Công! Khi nào thì người dẫn con về gặp cha mẹ? " Nữ nhân chau mày lên tiếng.
Sắc trời ửng đỏ, Tội Ác Chi Thành như cũ hôn ám cực kỳ, chỉ có điều gió thổi mây bay, hôn ám lắm lúc bị u vân che mất, nàng thi thoảng lại hướng mắt nhìn dòng sông chảy ngược trên bầu trời, ở đó nàng cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng quen thuộc, là khí tức của gia đình.
" Ta cùng ngươi vốn ngang tài ngang sức, đôi khi ta tự hỏi bản thân, ông trời đã sinh ra ta tại sao còn sinh ra ngươi làm gì nữa! hôm nay ta Độ Kiếp lần thứ hai nhưng ở ba mươi năm về trước động lực đều mất hết, Thiên Long! Lê Văn Phúc thật sự phục ngươi sát đất! ".
Tại đỉnh núi cô độc nằm tận cùng phương bắc, một thanh niên tử y khí chất lãnh ngạo, thanh niên thoáng nhìn lên bầu trời, thở dài, trầm ngâm nói.
Thời gian thấm thoắt, lại thêm tám mươi cái niên kỷ nhạt nhẽo trôi qua, truyền kỳ về vị Tổ Đế Văn Lang Quốc, truyền thuyết về trận tuyệt thế chiến tranh ngót nghét trăm năm trước rốt cuộc cũng không mấy ai còn nhắc đến, ngoại trừ chúng tu sĩ.
Trăm năm chẳng là bao, có chăng chỉ là một lần dài hạn bế quan thể ngộ, nhưng trăm năm kia với thường nhân là cả cuộc sinh tử bể dâu, lão phụ mất đi, hài tử trưởng thành, như tre già măng mọc ngàn đời vẫn vậy, người có tâm dạy cho con cháu về sự tích Văn Lang Quốc, kẻ vô tình thì lẳng lặng cho qua, cũng không phải ai vong ân phụ nghĩa mà là người ta đang cố gắng quên đi một quá khứ đau buồn.
Lạc Tộc tiếp tục nắm quyền trị vì Văn Lang Quốc, nhưng trong lòng bá tánh thì họ Vũ mới chính là Chân Đế tối cao tồn tại.
Tân Thăng Long Hoàng Thành, chúng nhân dành hẳn ra một cái địa phương lớn nơi long mạch chảy ngang để dựng lên tổ miếu, ngôi miếu này mang hương hỏa Vũ gia.
Vừa bước chân vào, bốn phía tịch mịch ninh tường, nhưng tuyệt đối vô cùng sạch sẽ, thoáng mát, không hề vương chút nào bụi bặm, mười bảy cây cột lớn sơn son thiếp vàng cắm chặt trên đại địa, chống đỡ cho toàn bộ kiến trúc, tổ miếu được những người thợ tài hoa nhất Văn Lang mười năm lao lực dựng nên, nhìn đâu đâu cũng thấy gỗ quý cùng trân bảo của Hải Vân Sơn, trầm hương nghi ngút, mùi nhang khói cay nồng.
Phía chính điện nơi vị trí cao nhất cắm thẳng một cái lư đỉnh màu đỏ đục như máu thân cao chín trượng, mặt trước khắc chạm đồ án Vạn Long Củng Nguyệt, mặt sau ấn ký Song Long Triều Dương, lư đỉnh này thi thoảng lại tản mát ra trận trận huyết quang, từng hồi thanh âm quỷ khiếu, thanh âm kêu gào nức nỡ.
" Vũ Vương Khai Quốc Chí Thánh " Trên tấm bài vị ngọc thạch khắc chìm sáu chữ, như cuộc đời vị Thánh dân xưng vậy, bảy nổi ba chìm.
Phía dưới, tấm bài vị nhỏ hơn viết " Văn Lang Quốc Mẫu Đệ Nhất Phu Nhân ".
Mộng Thiên Tộc, một cổ tộc ẩn thế sống nơi vu dã, nhân khẩu có đến ngàn người, giờ phút này Đại Bảo trầm ngâm đứng ở trung tâm tế đài, xung quanh mấy trăm tộc nhân phủ phục một mảnh, bọn họ miệng lâm râm chú ngữ, cánh tay bắt ra vô số thủ ấn kỳ dị, trên chiếc đỉnh đá cứ qua hơn nửa canh giờ lại có nữ hầu đồng cung kính rót vào một thứ chất lỏng màu đỏ như máu tươi.
Khói xám bốc lên ngập trời khiến cho thiên không đen kịt, lại huyễn hóa ra dị tượng Lưỡng Nghi Thôn Nhật, Lưỡng Nghi chuyển động, đen trắng đổi cực, ngay lúc đó đất trời chao đảo, thương khung chớp giật, Đại Bảo hướng về đông nam vái ra một vái, nặng giọng nói.
" Lại một kỷ kiếp nữa qua đi, giờ phút này đây là thời điểm mà Mộng Thiên Tộc chúng ta mấy vạn năm chờ đợi! Nhìn mà xem, Thái Cực xoay vòng, Lưỡng Nghi biến hóa, tại ngàn năm sau, Huyền Hoàng tất diệt!".
*******
" Đại Bảo, huynh không gạt ta! Thế giới đổi cực, Vũ Thiên Long ta rốt cuộc còn sống! " Tại một địa phương tăm tối, bốn phía hư vô đen dày đặc quánh, tuyệt đối không hề có chút nào ánh sáng dù là nhỏ nhất, hình như nơi này cũng chẳng có sinh mệnh tồn tại, ở đó thình lình vang lên tiếng cười dài đi theo thanh âm phì phò của trận trận hô hấp gấp gáp.
" Đúng một trăm năm, Vũ Thiên Long ta cuối cùng thức tỉnh! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...