Lạc Thiên Ký
" Sư phụ... sư phụ ngày yên tâm đi... cái này hai ba tháng sẽ bình phục như cũ... lúc đó ngài lại lag đệ nhất mĩ nhân tu chân giới rồi" Cái danh xưng đệ nhất mĩ nhân tu chân giới này là do Hạ Hầu Uyển Vân tự biên ra, nàng dựa theo điển tích Giang hồ đệ nhất mĩ nữ mà ép uổng môn nhân Càn Khí Môn xưng theo, ngoài trừ danh xưng Công Chúa thì có them danh xưng Tu Chân giới đệ nhất mĩ nhân. Càn Khí Môn giờ đây chướng khí mờ mịt có Tiểu thư, công tử, Long đại gia, Công chúa, Đệ nhất mĩ nhân... nhìn đi nhìn lại môn phái này quả thật rất quái dản khác người.
" Tận ba tháng.... nếu lúc này hoàng tử bạch mã xuất hiện thì ta tính làm sao.... ta đi chết đây... hu.. huu... huu" Tiểu sư thúc vùng vằng rồi ngã lăn ra giường tiếp tục giãy đành đạch ăn vạ.
" Là do người cả thôi... ngay cả việc thi triển chút linh lực hộ thể mà cũng không nhớ a... ta giờ hoài nghi ngài chiến lực là hư không... quên hết cả cách chiến đấu rồi... hắc... hắc hắc" Quái Giao đứng ngoài cửa không mặn không nhạt âm dương quái khí mà đạo. Cái vẻ mặt Giao hình cộng them miệng rắn đang cười đểu nhìn hắn càng thêm gian xảo. Lần này hắn quyết phải rũ bỏ trách nhiệm trong việc làn da của Hạ Hầu Uyển Vân trở nên đen không thể tả.
" Hay nha Tiểu Thiên.... ra là ngươi mưu kế... có bản lãnh nha.... cáo cho ngươi rõ... mặc dù mất đi trí nhớ thế nhưng Kim Đan chân nhân là gì... là khắc hết sở học quan trọng nhất hình thành phù văn trong Kim Đan... Kim đan chưa toái thì chiến lực vẫn dựng lên ở đó...... á.....á.... chớ chay...... mọi người bắt lấy tiểu tặc." Nói rồi Hạ Hầu Uyển Vân than hình như chớp lóe lên rồi biến mất đuổi theo hướng quái giao vừa thi triển độn thuật chạy trốn.
Đúng là Lạc Thiên chạy, hắn không chạy mới là đầu óc có bệnh. Vị tiểu tổ tông này tuy rằng ham chơi, tính như trẻ con, trong đầu toàn những thứ ba linh tinh. Thế nhưng cũng không ít mưu kế thâm hiểm độc ác do Lạc Thiên cài vào trong khi kể chuyện. Nói chung là nàng điển hình là một tiểu ma nữ ham chơi làm việc tùy tiện, thế nhưng có một chữ Ma a. Mà cái chữ này chính là do Lạc Thiên dạy dỗ mà thành, nói một cách khác nếu dựa trên cơ sở đối nhân xử thế thì Lạc Thiên hắn chính là một nửa sự phụ của Hạ Hầu Uyển Vân rồi. Mà có câu không ai hiểu trò bằng thầy cả, vậy nên nghe thấy giọng điệu bất thiện của Hạ Hầu Uyển Vân là Lạc Thiên co giò độn thuật mà trốn.
Vậy nhưng một tinh hạch yêu thú sơ cấp có trốn nổi một Kim Đan chân nhân trung giai không. Đáp án dĩ nhiên là không thể nào, toàn môn nhân và cao tầng Càn Khí Môn trợn mắt há mồm khi chứng kiến một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn xách theo một Quái Giao trở về. Nhưng khi nhìn thảm trạng của quái giao thì ai đấy đều hít một ngụm khí lạnh. Thân thể quái Giao dài đến gần mười một trượng giờ đây như một cuộn dây thừng bị thắt nút hết chỗ này đến chỗ khác. Mặt mũi tím bầm thở ra thì nhiều hít vào thì ít. Hình ảnh một cô gái nhỏ xách theo một quái vật to như tòa nhà quả thaatk rất đả kích thị giác.
Lục Ngạc và Song Ưng linh trí cực cao nên cũng biết đây chỉ là đùa vui chít chít méo méo thôi, vậy nên chúng cũng không xông lên cứu phụ than đại nhân mà lại nháo thêm một phần. Nếu như Hồng Mãng mà bị thắt nút như Lạc Thiên lúc này thì với than thể dẻo quẹo trơn tuột của nàng rất dễ dàng tự mình chui ra, thế nhưng Lạc Thiên có them tứ chi vô hình chung lại là mấy cai gai đâm vào nút thắt bằng thân thể hắn, giờ đây nằm rên hừ hừ trên boong tàu Quái giao chết cứng không thể di chuyển nửa bước. Lục Ngạc bò xung quanh phụ than của nàng sau đó thử vặn vẹo xem có tự thắt nút được như phụ than hay không. Sau một hồi loay hoay không được nàng liền giơ ngón cái lên mà khen phụ than cao minh, mình không thể sánh bằng. Song Ưng thì đáp phi kiếm lượn lờ xung quanh khối " dây thừng " thắt nút ra điều rất là kinh ngạc. Cao tầng và môn nhân nhìn Lạc Thiên muốn cười mà không dám mặt mũi đỏ bừng rất là khốn khổ. Hồng Mãng có ý muốn giúp nhưng nàng không có tứ chi chỉ có miệng thôi thế nên công việc gỡ ra nút thắt rất là khó khăn, trắc trở.
" Sư thúc đại nhân... Tiểu Thiên phục rồi... không ngờ ngươi lại là pháp thể song tu.... nhìn nhầm... nhìn nhầm... bội phục a..." Lạc Thiên thều thào mà đạo, quả thật hắn hận mình vô cùng, chỉ vì muốn thử bản lãnh của vị Tiểu ma nữ này mà than thể bị hành hạ đến mức độ này đây. Hạ Hầu Uyển Vân không biết tu loại công pháp gì mà than thể mạnh như ma thú, không hề kém yêu thú tu luyện than thể cực hạn. Bảo sao nàng không dùng linh bảo, linh khí gì cả, chỉ nguyên nắm đấm đã khiến Lạc Thiên đau đớn không thôi. Phải nói rằng lần này Lạc Thiên được tẩm quất từ đàu đến chân một lượt, xương cốt đúng ra rã rời. Quái Mãng lúc này nghiến răng nghiến lợi " Đúng thật là gian nan mới rõ lòng người, chỉ có Hồng muội ngươi tốt với ta... không khóc...không khóc... ta không sao.... gỡ nhanh điểm... gỡ nhanh điểm" thoạt rồi Quái giao quay đầu chừng mắt vời hai con Ưng ngốc và con Sấu ngố: " Nghịch tử còn không mau đến hỗ trợ.... ngứa xương muốn ăn đòn hả"
" Sư phụ... người bỏ qua cho sư huynh đi... cái này khắc phục không phải dễ sao, nữ tu Thiên Xảo Môn có rất nhiều đồ trang điểm... ngài chỉ cần phủ them một lớp phấn thì lại xinh đẹp như xưa thôi..." Liễu Thu Thủy đứng một bên chịu không nổi mà giải thích giúp Lạc Thiên, vị sư phụ nhặt được này quả thật quá cường đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...