“Tiểu tử khôn hồn lên biết điều một chút, tự động rời đi vị trí hộ vệ cho nhị tiểu thư để chánh cho việc phải chịu đau khổ về thể sác”
“Nếu ta nhất quyết không đồng ý thì sao”
Từ trước tới này Lạc Trần thường chỉ ưa mềm, không ưa cứng, lại không bao giờ chịu sự uy hiếp từ người khác, nhất là đối với mấy tên lâu la như Lôi Minh hiện tại.
Chỉ với tu vi luyện khí cảnh nhất trọng của Lạc Trần đối phó với một tên luyện thể cảnh bát trọng còn không cần quá nhiều sức lực cho dù hắn đang ở trong tình huống ẩn dấu tu vi.
Nhưng Lôi Minh đâu biết bản thân đang đối diện với loại người như thế nào, sau khi hắn đe dọa Lạc Trần còn đang hống hách cười với đám tiểu đệ, nhưng khi nghe được câu hỏi ngược lại từ Lạc Trần khiến cho hắn còn tưởng bản thân bị nghe nhầm nhất thời tức giận sì khói quát lên.
“Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì”
Lạc Trần đối với vẻ tức giận của đối phương có vẻ khá thích thủ liền chưng bộ mặt khiêu khích thiếu ăn đòn của mình lên rồi nói với giọng mỉa mai.
“Không ngờ ca thủ thứ bảy Cường Bảng lại không chỉ có đầu óc kém phát triển lại ngay cả thính giác cũng có vẫn đề như vậy, thật là đáng buồn mà”
Lôi Minh bị châm chọc như vậy bị làm cho tức giận đổ đom đóm mắt, như mèo bị dẫm phải đuổi, không nói thêm một câu dư thừa nào liền ra tay tân công Lạc Trần.
“Ngươi muốn chết”
Lắm đấm của Lôi Minh thoắt cái đã đến trước mặt Lạc Trần, đi kèm theo là sự dao động không khí mãnh liệt, cùng lúc đó Lạc Trần cũng động thân, chỉ thấy, tay hắn khẽ vũng một cái, chỉ thấy đĩ đồ ăn trên bàn như bị làm phép.
Bất ngờ lao tới úp thẳng vào mặt Lôi Minh cản lại tầm nhìn của hắn, rồi không để đối phương có cơ hội phản ứng, Trần Phong liền tung ra một quyền Thiên Cương Chấn Sơn đánh thẳng vào bụng Lôi Minh.
Khiến cho hắn như diều bị đứt dây văng ra cả mấy mét rơi lên mặt đất như cho chết.
Sau khi tung ra một quyền đánh bay đối thủ, vẻ mặt Lạc Trần có vẻ hải lòng với việc mình rồi nói với Lôi Minh vẻ coi thường.
“Với bản lĩnh đó của ngươi mà cũng muốn kiếm chuyện với ta đúng là chán sống mà”
Sau đó Lạc Trần tiếp tục ngồi xuống ăn cơm, như chưa có chuyện gì xảy ra, mà trung quanh cũng có mấy tên hộ vệ của Ninh Phủ đúng nhìn xem kịch thấy thực lực của Lạc Trần bày ra kinh khủng như vậy thì khiếp sợ đến mức không ai nói lên lời.
Tuy bọn họ cũng là hộ vệ của Ninh Phủ, còn có thời gian làm việc không ít nhưng trong đám họ không có người nào có tu vi đáng nói cả, vì vậy đối với mấy người đó thì cao thù thứ 7 cường bảng đã là cường giả mà bọn họ không giám trêu vào.
Vậy mà Lạc Trần chỉ dùng một chuyền đem đối phương đánh bay khiên đám đông bị làm cho sợ không kịp phản ứng.
Bên kia sau khi Lôi Minh bị Lạc Trần đánh bay đi cũng từ từ đứng lên vẻ mặt tức giận và oán độc nói.
“Tiểu tử ngươi vây mà chơi trò tiểu nhân như vậy, có giỏi trực diện đối chiến với ta”
Đến lúc này Lạc Trần cũng lời đôi co với đối phương làm gì, dứt khoát đứng lên đồng ý khiêu chiến của đối thủ.
Thế là cả đám người hộ vệ đó lại kéo nhau từ nhà ăn Ninh Phủ tới võ đài, cá đám mấy chục người hô to gọi nhỏ đồng bạn có vẻ rất náo nhiệt, bọn trúng đều là những kẻ rảnh rối đi heo bầy đán thấy có náo nhiệt đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng đứng trên võ đài thì Lạc Trần và Lôi Minh không thèm để ý đến mây việc lặt vặt đó, trên vó đài Lôi Minh nhìn chằm chằm vào Lạc Trần rồi nói.
“Tiểu tử hôn nay ngươi nếu như thua biết điều rời khỏi vị trí hộ vệ của nhị tiểu thư đi”
Đối với lời nói của đối phương, Trần Phong không cho là đúng chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Vậy nếu như ngươi thua thì sao? Ta được lợi lộc gì khi đánh với ngươi”
“Hừ, Lôi Minh ta mà lại thua dưới tay tiểu tử ngươi sao? Không bao giờ có chuyện đó đâu?”
“Ngươi quá nhiều lời dư thừa, trên đời làm gì có chuyện đơn giản như vậy, thế này đi, ngươi muốn đánh với ta, không ngại.
Nhưng nếu như ngươi thắng ta sẽ tự động xin nhị tiểu thư về làm vườn, còn khi ta đánh bại ngươi thì ngươi phải chả ta một ngàn động vàng.
Thế nào?”
Với thực lực hiện tại của Lạc Trần chò dù vết thương có chưa hoàn toàn bình phục nhưng đối phó với Lôi Minh vẫn là dư sài, hắn liền nhân cơ hội kiếm một chút tài lộc cũng không ngại.
Mà Lôi Minh bị Trần Phong thách cược, ban đầu còn chần chừ do số tiền cược quá cao nhưng nghĩ đến bẩn thân có thể đánh bại Trần Phong lại có cơ hội làm thị vệ bên cạnh đại nhân vật như nhị tiểu thư liền đánh liều một phen.
“Được, Lôi Minh ta đồng ý cược với ngươi, có các huynh đệ ở đây làm chứng không ai trong chúng ta dám lật lọng”
“Được rồi, vậy thì bắt đầu đi”
“Tiểu tử ngông cuồng để ta cho ngươi thấy sự lợi hại của cao thủ Cương Bảng đứng thứ bảy là như thế nào”
“U Minh Trảo”
Ngay khi Lạc Trần và Lôi Minh muốn động thủ thì bên dưới mấy người thị vệ trẻ tuổi của Ninh Phủ cũng không nhàn rỗi, chúng túm năm tụm ba lại với nhau tiến hành cá cược xem Lạc Trần hay Lôi Minh ai sẽ là kẻ chiến thắng.
“Này huynh đệ ngươi thấy hai người họ ai có cơ hội thắng cao hơn?”
Một tên thị vệ có tên là Trương Bằng lên tiếng hỏi động bạn của mình, để chuẩn bị đặt cược.
“Ngươi hỏi thừa ta thấy đương nhiên là Lôi Minh kia thắng chắc rồi, hắn là cao thủ Cường Bảng thuộc top bảy đó, còn Lạc Trần kia cũng có bản lĩnh không thấp là cao thủ Cường Bảng top 9 nhưng tu vi vẫn kém Lôi Minh sư huynh kia một đoạn, hắn làm sao có thể là đối thủ được chứ”
“Nhưng vừa rồi ta thấy Lôi Minh bị Lạc Trần dùng một quyền đánh bay đi đây thối”
Trương Bằng tỏ vẻ khó hiểu hỏi thêm tên đồng bạn của mình khiến hắn ta có chút chán mà không biết nói ghì.
“Người là đây lợn hay sao và không thấy tên Lạc Trần đó vừa ra tay là giờ thủ đoạn dùng đồ ăn che tầm nhìn của Lôi Minh, lại chưa kể đến ngươi nhìn trên Võ Đài, so sánh khí tức của hai ngươi mà xem.”
“Lôi Minh đã là Luyện Thể Cảnh Bát trọng đỉnh phong còn Lạc Trần kia mới chỉ là Luyện Thể Cảnh bát trọng sơ kỳ, thân lại bị thương nặng mới bình phục lại không lâu, ngươi nghĩ hắn có thể chiến thắng Lôi Minh hay sao”
“Tốt vậy ta nghe ngươi ta áp Lôi Minh thắng trận này”
Trương Bằng nghe có vẻ thấy được đồng đội nói có lý liền không cần suy nghĩ nhiều đem tiền cá cược Lôi Minh chiến thắng.
Trên võ đài, Lôi Minh vừa vào chận chiến đã trực tiếp dùng công pháp U Minh Trảo thành danh của mình tấn công Lạc Trần hẳn là hắn ta muốn tộc chiến tốc thắng Lạc Trần.
Nhưng Lạc Trần đâu phải đồ ăn hại, thấy trảo của đối phương tới gần hắn liền kéo dãn khoảng cách với đối thủ, rồi tìm sơ hở của đối phương tung ra công kích tấn công.
Hiện tại tuy tu vi của Lạc Trần áp chế ở Luyện Thể Cảnh bát trọng nhưng Thiên Cương Quyền lại được hắn luyện tới cảnh giới rất cao liền tung ra những đòn công kính chí cường đánh cho Lôi Minh chật vật vừa đánh vừa thở.
“Thiên Cương Chấn Sơn”
Nhân lúc đối phương sơ hở Lạc Trần liền tu ra một đòn đánh cho Lôi Minh bị đẩy lùi đi xa rồi hắn tung người lên bồi thêm vài cước.
“Thiên Cương Thoái”
Chỉ thấy Lạc Trần hét lên một tiếng rồi liên tiếp tung ra mấy cước đã cho Lôi Minh bị đánh văng ra khỏi Lôi Đài.
Sau khi đánh bại Lôi Minh, Lạc Trần tỏ vẻ khoái chí đưa tới vẫy vẫy rồi nói.
“Ngươi thua rồi, đem một ngàn đồng vàng ra đây”
Mà bên dưới võ đại, Lôi Minh khó khăn lắm mới đúng lên được, một tay ôm lẫy ngực, chỗ vị trí là Lạc Trần vừa đá, còn một tay khẽ lau vết máu trên miệng, khó khăn lắm mới nói ra được một câu.
“Không ngờ ngươi lài luyện Thiên Cương Quyền đến đệ cửu trọng rồi, ta thua!”
Rồi hắn móc ra trong người một túi tiền vứt cho Lạc Trần với vẻ mặt đau khổ rồi được mấy tên tiểu đệ dìu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...