Lạc Trần đứng một bên cũng lén đánh giá nam tử áo tím trước mặt, hắn thầm sử dụng bí pháp quan sát vậy mà phát hiện tên nam tử nhìn mới hơn hai mươi hai mốt tuổi như vậy mà lại có tu vi Luyện Khí Cảnh tam trọng.
Xét với độ tuổi đó của y mà có thành tựu như vậy đúng là bất phàm, chưa kể tới Lạc Trần quan sát thấy khí độ của y cũng không tồi, đúng là một phương thiên kiêu.
“Ha ha, chúng ta mau vào nhập tiệc thôi, ở đây cũng vô vị.
Hôm nay ta phải cùng ba vị uống một chầu thật sảng khoái mới được”
Tử Thiên Nam hào sảng vui vẻ cùng ba người Ninh Thiên Hạo vào trong chính điện nhập tiệc.
khi mấy người họ vào trong theo đó cũng có vài thanh niên tài tuấn của các thế lực khác nhau trong Phú Xuân Thành tiến tới bắt chuyện vui vẻ.
Còn Lạc Trần, Nhạc nhi và mấy tên thuộc hạ của các thế lực khác cũng được dẫn tới một khu biệt viện riêng.
Ở đó cũng được bày biện tiệc rượu đầy đủ, tuy không có linh đình, hào hoa như trính tiệc ở điện lớn nhưng cũng coi như đầy đủ.
Lạc Trần cũng không có câu nệ mà cùng đám người Nhạc Nhi và một số người khác vui vẻ cùng ngồi ăn uống nói chuyên với nhau.
Rượu qua ba tuần, Lạc Trần cũng uống khá nhiều, tuy nhiên hắn cũng không có say, với tu vi luyện thể tần bảy hiện tại của hắn uống chút đó đúng là chưa nhằm nhò gì.
Nhưng bên cạnh hắn Nhạc Nhi không biết khuôn mặt nàng cũng đã đỏ nên từ lúc nào, tuy nhiên nàng cũng không hể tỏ vẻ như bản thân đã say mà vẫn hăng hái nói chuyện một cách vui vẻ như một hiệp nữ với mấy người bên cạnh.
Cùng lúc đó bên bàn rượu phía đối diện với Lạc Trần bỗng có một tên nam tử nhìn khoảng mười chín đến hai mươi tuổi lảo đảo đứng dậy tiến tới chỗ Lạc Trần và nhìn hắn khiêu khích nói.
“Ngươi, ngươi có phải là cái tên Lạc Trầm gì đó là hạ nhân của Ninh Gia”
Lạc Trần thấy thái độ khiêu khích đó của tên nam tử trước mặt trong lòng cũng không thoải mái gì mà cũng tỏ vẻ khó chịu đáp.
“Đúng là tại hạ, không biết vị huynh đài này có việc chi?”
“Hừ, ngươi chỉ là một tên ăn mày thối may mắn được Ninh Gia nhị tiểu thư đem về, có tư cách gì ngồi ở đây, còn không mau xéo khỏi đây”
Lạc Trần thấy làm lạ, hắn nhìn kỹ lại khuôn mặt tên nam tử trước mặt này thầm nghĩ lại.
“Ta với tên này vốn không có quen biết nhau, thâm chí từ trước tới nay cũng chưa từng thấy hắn ta.
Không hiệu tại sao hắn lại tìm ta kiếm chuyện vô cơ vậy”
“Huynh đài, xin ăn nói cho cẩn thận, ta nhớ ta với huynh cũng không quen biết mà cũng không có đắc tội huynh đi”
Lạc Trần thầm tức giận trong lòng mà nhìn tên nam tử đang có bộ dạng say xỉn nói với giọng điều cảnh cáo.
Mà bên cạnh Nhạc nhi thấy tên nam tử đó tới kiếm chuyện với Lạc Trần, nàng cũng ngừng việc uống rượu và nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.
Còn Lạc Trần cũng hiệu và nhận thấy ánh mắt đó của nàng cũng chỉ đành cười khổ lắc đầu biểu thị không biết.
“Ngươi có thật không có đắc tội qua ta? Vậy ta hỏi ngươi vào khoảng bốn tháng trước, ngươi tại trong một con ngõ vắng vẻ đã làm gì?”
Lạc Trần rơi vào trầm tư, hắn vốn không có hay ra khỏi Ninh Phủ vì vậy khả năng đắc tội người khác là rất thấp.
Mà bốn tháng trước hắn cũng có một lần duy nhất ra ngoài, mà lần đó đúng là lần hắn lần đầu ra tay giết người.
Như nhơ ra điều gì đó, Lạc Trần nhìn về phía nam tử trước mắt đó nói.
“Ngươi có quan hệ thế nào với Đại Hoàng”
“Hừ ngươi cũng biết tên hắn, vậy ngươi có biết hắn có thân phận gì hay không”
“Ta quản hắn có thân phận gì, giám có ý đồ sấu với ta, vốn ta chỉ định dạy cho hắn một bài học.
không ngờ hắn lại nham hiểm định ám toán ta, chết cũng đáng”
“Hừ tên khốn, ta nói cho ngươi biết Đại Hoàng là biểu đệ của ta, tuy tên đó không ra gì nhưng hắn vẫn là biểu đệ của bổn đại gia.
Ngươi đã giết hắn thì đừng có mong yên ổn”
“Ngươi nếu là là một nam tử hán, có bản lãnh thì tới đánh với ta một chận”
Lạc Trần thầm đánh giá lại tên nam tử trước mặt, phát hiên tu vi của hắn mới chỉ là Luyện Thể Cảnh ngũ trọng, còn kém Lạc Trần hắn tới hai trọng cảnh giới thì không thèm đẻ ý nói.
“Đánh với ngươi, ngươi có tư cách gì mà đòi quyết đâu với ta hừ”
“Ta mà không có tư cách đó sao, hừ.
Hay ngươi nhát gan không giám đánh, vậy thì cũng được vậy quỳ xuống chui qua háng ta rồi ta sẽ tha cho”
Tên nam tử đó thấy Lạc Trần không đồng ý khiêu chiến thì trong lòng tức giận sau đó hắn lại dùng chiêu khích tướng, cố ý ép Lạc Trần phải bị sỉ nhục.
hắn biết hiện tại là đại tiệc sinh nhật của Nhạc Hùng đại thiếu gia hắn không thể giết người báo thù cho biểu đệ nhưng cũng có thể khiến cho Lạc Trần mất mặt một hồi.
Nhưng hắn lại không hề hay biết bản thân đang dần rơi vào bẫy của Lạc Trần bày ra.
“Ngươi không cần dùng kế khích tướng thấp kém đó đối với ta, chiêu đó vô dụng.
Có điều ngươi muốn đánh với ta cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi bỏ ra một ngàn đồng vàng, ta sẽ cùng ngươi đánh một hồi”
Nghe được Lạc Trần muốn một ngàn đồng vàng, tên đó tỏng lòng cũng co cắp một trận, hắn chỉ là hạ nhân của Nhạc Gia, tuy hắn cũng đi theo hầu hạ cho một vị thiên kiêu Nhạc Gia nhưng bổng lộc hắn được cũng không được bao nhiêu, một ngàn đồng vàng thì đã tương đương với toàn bộ tích lũy mấy năm nay của hắn rồi.
Tên nam tử đó do dự một hồi, rồi kết hợp với quan sát của hắn về Lạc Trần thấy hắn mới có tu vi Luyện Thể Cảnh tam trọng đỉnh phong còn xa với bằng bản thân hắn vì vậy khá an tâm mà quyết định liều một lần.
“Được một ngàn thì một ngàn, chỉ cần ngươi thắng được ta, một ngàn đồng vàng này sẽ là của ngươi.”
Nói rồi tên nam tử đó lấy trên mình ra một túi tiền lớn vứt xuống bàn rượu gần đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...