Lúc này Lâm Nhiên mới đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Nhược, hơi mất hứng lườm
cô: “Cái gì mà mẹ An? Lúc trước không phải còn bỏ nhà đi vì muốn trốn
hôn ước sao? Giờ sao lại bị người của An gia mua chuộc nhanh thế?”
“Hì hì.” Lâm Nhược chủ động kéo tay Lâm Nhiên, dựa đầu vào vai anh dụi dụi
làm nũng: “Anh Hai, đừng giận mà, đối với em mà nói, dù là ai cũng không quan trọng như người nhà mình. Nhất là anh Hai, đẹp trai nhất, dịu dàng nhất.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Lâm Nhiên ngọt như phết mật, dễ chịu thật.
“Cũng còn chút lương tâm đấy.” Lâm Nhiên nhéo nhéo mặt Lâm Nhược, “Vết thương còn đau không?”
“Chỉ là vài vết cắt nhỏ thôi, vì em muốn kêu khổ nên mới để bác sĩ băng bó
nghiêm trọng thế này.” Lâm Nhược không muốn để Lâm Nhiên lo lắng, nên
chỉ nói rất nhẹ nhàng, “Anh Hai, ba mẹ với anh Ba có khỏe không?”
“Anh Ba em thì không biết, suốt ngày chạy lung tung, lâu lắm rồi không thấy
về nhà. Ba mẹ đều khỏe cả, nhưng rất nhớ em.” Lâm Nhược đưa tay ra ôm
Lâm Nhược vào lòng: “Bao giờ em về nhà thăm ba mẹ đây hả?”
“Gần đây thời gian biểu của em chặt chẽ quá, em sẽ cố gắng dành thời gian để về.” Lâm Nhược ngọ nguậy người rồi nằm xuống ghế salon, gối đầu lên đùi Lâm Nhiên, thở dài thoải mái.
“Em ấy.” Lâm Nhiên vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lâm Nhược, “Có phải vẫn
còn giận vì lúc trước ba không chịu từ hôn với An gia không?”
“Không ạ.” Lâm Nhược lắc đầu nói thật lòng, “Mọi người thương em như vậy, chắc chắn mọi chuyện đều đã cân nhắc cho em cẩn thận rồi, trước kia tại em
bồng bột không chịu hiểu. Sau khi rời khỏi nhà không bao lâu em đã nghĩ
được thông suốt rồi, có điều lúc ấy em nghĩ, đã ra khỏi nhà rồi, không
làm được tích sự gì thì đúng là mất mặt Lâm gia. Sau đó công việc càng
ngày càng bận nên không thể tranh thủ được chút thời gian nào, cứ thế
kéo dài tới tận bây giờ.”
“Không hổ là bảo bối của Lâm gia ta, có chí khí!” Lần này gặp lại, Lâm Nhiên
cũng cảm thấy bé út nhà mình hiểu chuyện hơn rất nhiều, mừng thầm trong
lòng.
“Đúng rồi, anh Hai.” Lâm Nhược hỏi, “Gần đây anh Cả có liên lạc về nhà không?”
“Không.” Lâm Nhiên lắc đầu, “Sao thế?”
“Lúc trước khi em quay phim ở thảo nguyên Ma Nhĩ, anh cả đã tới thăm em.”
Lâm Nhược kể lại hết chuyện đã xảy ra ngày hôm đó khi cô chuẩn bị rời
khỏi thảo nguyên Ma Nhĩ cho Lâm Nhiên nghe, nói tới câu cuối cùng, cô
khẽ nhíu mày, “Em hơi lo cho sự an toàn của anh cả.”
Lâm Nhiên cũng trầm mặc một lúc mới an ủi: “Anh cả đi làm nhiệm vụ cần giữ
bí mật, mấy tháng không liên lạc về nhà cũng là chuyện bình thường, em
đừng lo quá.”
Có lẽ vì khi rời khỏi đó gặp ngay vụ nổ bom nên đối với chuyện của Lâm Thiên, trong lòng Lâm Nhược vẫn cảm thấy rất bất an.
“Bé út, kể cho anh nghe chuyện mấy năm nay của em đi.”
“À, anh Hai, sau này để anh Cả kể cho anh nghe đi.” Lâm Nhược đánh trống
lảng, “Nhưng mà anh í, anh Hai, mau kể cho em nghe chuyện mấy năm nay
của anh đi, em tò mò chết đi được.”
Lâm Nhiên rất hưởng thụ sự sùng bái của bé út bảo bối nhà mình, lập tức
sung sướng kể lại chuyện mấy năm nay của mình, đương nhiên cũng đều chỉ
kể những chuyện tốt, còn những vất vả, khổ sở thì tự động cho qua.
“Anh Hai, anh lợi hại thật. Em thật sự không thể nghĩ được sau này cô gái
như thế nào mới có thể thu phục được anh nữa.” Lâm Nhược gật gù chép
miệng. Người yêu của anh Hai cô à, đúng là hoàn toàn không thể tưởng
tượng được.
“Anh Hai cần gì cô nào.” Lâm Nhiên vừa nói vừa nhéo mặt Lâm Nhược, “Cả đời này anh Hai ở bên cạnh che chở em là được rồi.”
“Anh Hai, cuộc sống hôn nhân trong tương lai của em không cần cái bóng đèn
cao áp như anh chiếu đâu.” Lâm Nhược bĩu môi cười nói: “Nên là anh nhanh nhanh chóng chóng tìm chị dâu cho em đi.”
“Đau lòng quá, bé út có bạn trai là chê anh Hai chướng mắt ngay.” Lâm Nhiên
làm vẻ mặt như vô cùng đau lòng, chỉ thiếu nước ôm mặt giả khóc nữa
thôi.
“Thế thì anh mau mau đi tìm người phụ nữ nào không chê anh chướng mắt đi, ha ha ha.” Nếu không phải vì tay và cổ cô đang bị thương, thì Lâm Nhược
thực sự muốn cười lăn lộn, anh Hai cô giả vờ thương tâm nhìn buồn cười
chết đi được.
“Hừ hừ, em đừng có mừng vội.” Lâm Nhiên nói, “Nếu An Tiệp mà không qua được cửa của ba an hem nhà mình, thì đừng có mơ bọn anh gả em cho cậu ta.”
“Bé út nhà ta là thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị, làm sao để cho thằng
nhóc thối kia được lợi như thế được! Ôi ôi, tức chết tôi mất thôi! Vừa
mới lơ là một cái đã để cho thằng nhóc đó câu em gái đi mất rồi! Nếu
biết trước thế này thì lúc trước thà trói em bên cạnh còn hơn. Gặp cũng
không gặp được, để xem An Tiệp kia làm thế nào mà dụ được em.” Lâm Nhược tức giận oán thán, một lúc lâu cũng không thấy em gái đáp lại câu nào,
cúi đầu mới thấy Lâm Nhược đã gối đầu lên đùi anh, cong cong khóe môi
ngủ quên từ bao giờ rồi.
Sắc mặt Lâm Nhiên dịu hẳn đi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc đen rủ xuống mặt Lâm Nhược, mắt tràn ngập nụ cười. Bảo bối của họ trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, ngủ say rồi! Trong lòng Lâm Nhiên vừa cảm thấy
kiêu ngạo, lại hơi xót xa. Nếu có thể, thì họ thật sự hy vọng bé út nhà
mình vẫn tùy hứng như cũ, vì như vậy tức là bé út cũng chưa từng phải
chịu ấm ức hay khó khăn gì.
Phục vụ phòng gõ cửa đẩy xe đồ ăn vào, Lâm Nhiên ngẩng đầu lãnh đạm nhìn anh ta một cái ý bảo anh ta nhỏ giọng xuống.
Phục vụ phòng nhìn thấy Lâm Nhược gối đầu trên đùi Lâm Nhiên ngủ, cũng hiểu ý cúi người, không đẩy xe đồ ăn nữa mà chậm rãi bê từng món trà, bánh vào trong phòng. Giày da giẫm lên thảm dầy mềm mại không phát ra chút âm
thanh nào, khi rời đi, anh ta còn không kìm được lén nhìn trộm Lâm Nhược một cái. Đó là em gái của Lâm tổng sao?! Cô ấy ngủ say như vậy lại
khiến anh ta cảm nhận được xung quanh người cô như tỏa ra một vầng sáng
màu vàng nhạt, vô cùng ấm áp.
Em gái Lâm tổng xinh đẹp quá!
Lâm Nhược ngủ giấc này đến tận xế chiều mới tỉnh dậy. Tấm rèm trong phòng
hé mở, ánh chiều tà nghiêng nghiêng qua cửa sổ chiếu vào phòng, tạo nên
những vệt bóng dài thật dài trên thảm.
“Anh Hai.” Giọng nói của Lâm Nhược vẫn còn mang vẻ ngai ngái vừa tỉnh ngủ.
“Có đói không? Dậy rửa mặt đi, anh Hai đưa em đi ăn tối.”
“Vâng.” Lâm Nhược đứng dậy, nằm lâu quá nên vết thương trên cổ hơi đau. Cô vào
toilet rửa mặt sạch sẽ đi ra, thấy Lâm Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ liền
hiểu ngay.
“Anh Hai, chân của anh còn dùng được không?” Bị cô gối lên ngủ mấy tiếng đồng hồ, giờ chắc chắn đã tê dại luôn rồi.
“Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ đánh thức em dậy.” Lâm Nhiên day day đùi một lúc lâu mới bớt tê, có thể cử động được.
Lâm Nhược thích chí trong lòng, bước tới ôm cánh tay Lâm Nhiên, tiếp tục làm nũng: “Anh Hai tốt nhất.”
Cả thân và tâm Lâm Nhiên đều sung sướng, mũi sắp vểnh tới tận trời. Chờ
cảm giác tê tê trên đùi mất hẳn, Lâm Nhiên mới đưa Lâm Nhược xuống nhà
hàng dưới tầng 2 của khách sạn để ăn tối.
Khách sạn 5 sao, nên đương nhiên đầu bếp cũng là cấp 5 sao. Hơn nữa, vì đầu
bếp nghe nói tối nay sẽ làm bữa tối cho tổng giám đốc và em gái tổng
giám đốc, nên phô bày toàn bộ tuyệt chiêu của mình, chế biến mấy món cay Tứ Xuyên mà Lâm Nhược điểm danh cũng thành hương vị như Ngự thiện phòng vậy.
“Bé út, ăn cơm tối xong, lát nữa anh sẽ đưa em đi gặp một người.” Lâm Nhược vừa gắp đồ ăn cho Lâm Nhược, vừa nói vu vơ.
Lâm Nhược nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên rồi chợt hiểu ngay: “Chuyện nhỏ ạ. Lặng lẽ đưa tới sao ạ?”
“Anh Hai làm việc mà em còn không yên tâm à.” Bản thân Lâm Nhiên chẳng ăn gì mấy, chỉ chú tâm gắp đồ ăn cho Lâm Nhược. Anh cẩn thận tách xương và
chút mỡ bám trên miếng sườn ra rồi gắp thịt vào đĩa đồ ăn trước mặt Lâm
Nhược.
Tướng mạo của cả hai người đều ở tầng lớp thượng đẳng, hơn nữa khí chất lại
nhã nhặn, vừa nhìn là biết không phải người thường. Mọi người trong nhà
hàng đều lẳng lặng quan sát hai người.
Có cô gái nhìn Lâm Nhiên chăm sóc Lâm Nhược như thế, rất hâm mộ hỏi bạn trai bên cạnh: “Anh biết hai người kia là ai không?”
Người con trai nhỏ giọng nói: “Hình như là Lâm tổng, tổng giám đốc khách sạn Tinh Nhiên.”
“Vậy cô gái trẻ tuổi bên cạnh thì sao? Anh biết không?” Vừa nghe thấy thân
phận của Lâm Nhiên, hai mắt cô gái kia sáng rực lên, vội vàng hỏi.
Người con trai lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết à?” Cô gái kia lặp lại đầy hứng thú rồi đột ngột đặt dao dĩa
xuống, lau miệng, cầm ly rượu vang trước mặt mình lên, uốn éo thân hình
như rắn nước đi về phía bàn của Lâm Nhiên và Lâm Nhược.
Lâm Nhược hứng khởi chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhiên, lại tiếp tục thích thú ăn đồ ăn trong đĩa của mình.
Lâm Nhiên ung dung cười khẽ, thật ra, anh đã trải qua rất nhiều tình huống
khác nhau, cũng gặp rất nhiều cô gái dùng đủ mọi lý do khác nhau để tiếp cận mình, cũng đã dày dạn kinh nghiệm rồi.
Cô gái kia phô diễn phong thái yểu điệu của mình bước tới, mặt nở nụ cười vừa chuẩn, chậm rãi nói: “Lâm tổng, đã lâu không gặp.”
Thực ra, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Lâm Nhiên, mà Lâm Nhiên cũng chưa từng gặp cô ta bao giờ!
“Chào cô.” Khóe môi Lâm Nhiên vẫn giữ nụ cười tươi nhã nhặn, thong thả đẩy
ghế ra, ung dung đứng dậy, cầm cốc trà trước mặt mình cụng cách một cái
vào ly rượu của cô gái kia.
Cốc trà cụng vào ly rượu có chân!!! Cũng chỉ có người đàn ông như Lâm Nhiên mới có thể làm hành động đó một cách tự nhiên thoải mái không có chút
gượng gạo nào như thế.
Lâm Nhược cũng khẽ gật đầu với cô gái kia, coi như chào hỏi.
Môi cô gái kia hơn run lên một chút, nhìn chiếc ly chân dài trong tay mình
và cốc trà trắng trong tay Lâm Nhiên, cô ta chỉ cảm thấy mình ngu kinh
khủng! Vừa rồi sao lại không để ý xem trên bàn họ có rượu hay không
chứ?!
Nụ cười tươi của cô ta thoáng cứng lại, đành phải tìm chủ đề khác nói: “Lâm tổng dùng bữa với bạn gái à?! Anh chu đáo quá.”
“Khụ khụ!” Lâm Nhược bị miếng đậu phụ ma bà làm sặc. Lâm Nhiên lập tức đưa nước cho cô, xót xa nói: “Ăn từ từ thôi.”
Lâm Nhược uống hết cả cốc nước mới giảm được cảm giác khó chịu vì bị sặc
trong cổ họng, không khỏi thầm lườm cô gái kia một cái, mắt mũi kiểu gì
vậy? Như thế mà cũng dám tùy tiện lại đây, dũng cảm quá cơ!
Lâm Nhiên thấy em gái không sao mới quay lại cười vừa khách sáo vừa xa cách với cô gái kia: “Đây là em gái tôi.”
“Ồ?” Cô gái che miệng lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng lại sướng muốn chết. Thì
ra không phải bạn gái Lâm tổng, tốt quá! Cơ hội của cô ta lại nhiều thêm một chút rồi.
Diễn giả gớm, làm cô nhìn cũng mất hết cả khẩu vị!!!
Ôi, rõ ràng là bình thường có thể ăn được tận 3 bát, mà giờ ăn được có 2
bát thôi. Lâm Nhược đặt đũa xuống, lấy khăn ăn bên cạnh sang lau miệng.
Cô gái kia ngạc nhiên xong rồi lại nở nụ cười xinh đẹp: “Lâm tổng, xin lỗi anh.”
“Không sao.” Lâm Nhiên mỉm cười vô cùng khoan dung, độ lượng.
Ánh mắt cô gái kia lại sáng hơn nữa, niềm tin tăng vọt. Cô ta cực kỳ tự tin vào sắc đẹp, khí chất và thân hình của mình, nói không phải khoe chứ,
chỉ cần cô ta tỏ ý muốn săn đón, thì không có người đàn ông nào có thể
kháng cự lại được sự quyến rũ của cô ta.
Cô gái kia dịu dàng dựa vào bàn ăn, ngực cô ta như sắp xé rách chiếc váy đỏ mà lao ra ngoài vậy.
“Lâm tổng, em có thể ngồi đây không?” Cô ta nói, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên cười gật đầu: “Đương nhiên.”
Thái độ của anh khiến cô gái kia lập tức mừng như mở cờ trong bụng.
Lâm Nhiên đẩy chiếc bát trước mặt mình ra xa, hỏi Lâm Nhược: “Bé út, ăn no chưa?”
Lâm Nhược thực sự không tiêu hóa nổi cô nàng này, cũng không còn hứng thú
mà xem kịch của anh hai nữa, cũng phối hợp gật đầu: “Em no rồi.”
Lâm Nhiên đưa tay gọi bồi bàn, hạ giọng nói: “Mau dọn bàn này đi, nhanh chóng lau chùi sạch sẽ, quý cô này muốn dùng cơm ở đây.”
“Vâng, cậu Hai.” Lâm Nhiên đã quy định từ trước, tất cả nhân viên trong công ty của anh đều gọi anh là cậu Hai.
Nụ cười trên mặt cô gái kia cứng đờ. Lâm Nhiên quay sang cười với cô ta:
“Cô có thể gọi món trước, chi phí cho bữa ăn này đặc biệt tính cho cô
88% thôi.” Lâm Nhiên lại quay đầu dặn bồi bàn: “Nhớ chưa?”
“Dạ nhớ rồi.” Bồi bàn cúi người cung kính trả lời.
Lâm Nhược đã đứng dậy trước.
“Chúc cô dùng bữa vui vẻ.”
Lâm Nhiên hơi đưa tay ra, Lâm Nhược mỉm cười bước tới ôm lấy cánh tay anh.
Dường như hơi do dự một chút, Lâm Nhược mới điểm điểm vào khóe môi bên
phải của mình, nhỏ giọng nhắc cô gái kia: “Chỗ này của cô có dính gì
ấy.”
Dứt lời, cô khẽ gật đầu cực kỳ nhã nhặn rồi rời đi cùng Lâm Nhiên.
Cô gái kia cầm giấy ăn trên bàn lau khóe môi bên phải, không ngờ lại dính
chút tiêu đen liền giận dữ và xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn mà
trốn.
Rời khỏi nhà hàng, hai người đều ném luôn chuyện vừa xảy ra ra sau đầu. Bọn họ không muốn giễu cợt người khác, cũng không muốn nhớ những người
chẳng liên quan.
Lâm Nhiên đưa Lâm Nhược lên tầng 5. Vệ sỹ đã sớm chờ sẵn ngoài thang máy,
vừa nhìn thấy hai người liền cung kính chào hỏi rồi đi trước dẫn đường.
Lâm Nhược rút điện thoại di động ra, vừa đi vừa gọi cho Tạ Lâm.
Điện thoại kết nối, giọng nói của Tạ Lâm vang lên: “Tiểu Nhược, về nhà chưa?”
“Em vẫn đang ở chỗ anh Hai.” Lâm Nhược nói: “Mặc ngốc vẫn còn bị ốm, có lẽ
phải tối nay em mới về được, lát nữa chị mua giúp em mấy cái bánh bao
đậu đỏ và cháo qua cho cậu ta được không?”
“Chuyện nhỏ. Việc của chị bên này cũng xong rồi, đang chuẩn bị về đây.” Tạ Lâm
ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vậy bao giờ em về? Có cần chị đón
không?”
“Không cần đâu ạ, anh Hai sẽ đưa em về. Chị qua xem Mặc ngốc thế nào rồi về nhà nghỉ ngơi sớm chút. Hôm nay chị cũng mệt rồi.”
“Nói lung tung gì thế! Đây là việc của chị mà!”
Ở đầu dây bên này Lâm Nhược cũng có thể tưởng tượng được ra chắc chắn Tạ Lâm đang lườm mình một cái.
Tạ Lâm nói: “Chuyện trên mạng cũng ổn rồi.”
“Vâng, em vẫn còn chút việc, cúp máy trước đây.”
Lâm Nhược cất điện thoại, vệ sỹ đi đằng trước đã dừng lại, lấy chìa khóa mở cánh cửa phòng cuối hàng lang.
Tấm rèm dày trong phòng được kéo xuống, cũng không bật đèn, trong phòng cực kỳ u ám.
Vệ sỹ bước vào bật đèn trước, sau đó Lâm Nhiên và Lâm Nhược mới vào.
Người bị trói trên ghế ở trong phòng vừa nhìn thấy Lâm Nhược và Lâm Nhiên,
hai mắt trợn trừng thêm vài phần, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...