Lạc Thần Tái Sinh

Chờ Trần lão đi khuất, Tạ Lâm mới bĩu môi: “Vừa rồi khi em nói
muốn làm sáng tỏ sự việc trong buổi họp báo, ông ta còn do dự đấy thôi.”

Lâm Nhược cười không mấy bận tâm: “So đo lợi hại là bản chất của con người, chuyện này hết sức bình thường. Đạo diễn Lâu, đã đưa gã kia đến chưa
ạ?”

“Trong garage khách sạn rồi.”

“Vâng. Anh gọi vệ sỹ của anh đưa gã lên hội trường đi.” Nói xong, điện thoại
trong túi Lâm Nhược bỗng vang lên. Màn hình hiển thị tên An Tiệp.

Mi tâm Lâm Nhược hơi giật giật, đột nhiên thấy đầu tê tê đau đau. Chuyện
hôm nay lại quên không báo cho anh ấy biết trước, chắc chắn lại giận dữ
rồi.

“Vết thương có nghiêm trọng không?” Giọng nói của An Tiệp vang lên ở đầu dây bên kia, lạnh băng như kìm nén gì đó.

Quả nhiên nổi giận rồi.

“Em không sao, chỉ là hai vết cắt nhỏ ấy mà. Có điều vì muốn làm to chuyện
lên nên em mới cố tình nhờ bác sĩ băng bó khoa trương hơn một chút
thôi.”

“Ừm. Anh làm rõ chuyện này hay là em?”

“Em làm là được rồi.” Lâm Nhược cũng không muốn để lộ thân phận của An
Tiệp, “Lát nữa họp báo khởi quay , em đã thương lượng với Trần lão rồi, làm rõ mọi chuyện ngay trong buổi họp báo thôi.”

“Ừm, lát nữa anh sẽ gửi cho em bức ảnh.” An Tiệp dừng một chút rồi nói tiếp, “Anh xin lỗi, không thể về ở bên cạnh em được.”

“Thôi đi, anh đừng coi em như mấy cô gái nhỏ lúc nào cũng cần đàn ông bên
cạnh thế chứ? Chỉ chút kỹ xảo nhỏ đó, em có thể giải quyết trong một
phút.” Lâm Nhược hừ hừ khẽ, “Dám hại em thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần
bị em hại chết đi.”

“Đúng rồi.” Rốt cuộc An Tiệp cũng bật cười, “Bà xã của anh là lợi hại nhất, làm cho anh hoàn toàn không
có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.”

“Ha ha ha, anh đừng tự ti, anh cũng không tệ lắm, tiếp tục cố gắng thêm nhé.”

“Đúng là phải cố gắng hơn nữa.” Nếu không thì sao có thể bảo vệ em cả đời bình an được!

“Cứ vậy nhé.” Khóe môi Lâm Nhược vẫn giữ nụ cười, “Sắp bắt đầu buổi họp báo rồi, em còn chưa trang điểm.”

“Ừm, anh nhớ em.”

Lâm Nhược gõ gõ tay vào di động rồi mới cúp điện thoại.

Vừa cúp máy, Lâm Nhược nhận được mms của An Tiệp gửi.

Đó là hai bức ảnh chụp chung 5 anh em của An gia, và một bức ảnh chụp riêng An Tiệp và An Bân.


“An Tiệp có đến không?” Tạ Lâm hỏi.

“Em bảo anh ấy đừng đến.” Lâm Nhược cất điện thoại, “Đi nào, đi trang điểm đã.”

Khi Lâm Nhược chuẩn bị xong thì buổi họp báo cũng sắp bắt đầu.

Dù sao đây cũng là buổi họp báo của đoàn phim , Tạ Lâm
không phải thành viên đoàn phim nên không lên sân khấu được.

Lâu Kiều và Lâm Nhược cùng đi qua.

Nhóm fan Lạc thần tới tim Tạ Lâm trước, đưa ipad ra nói: “Chị A Lâm, bọn em
tìm được địa chỉ IP của người đã bôi nhọ Lạc thần trên mạng rồi, đó là
một công ty đen, giả mạo fan An thần để bêu xấu Lạc thần.”

Tạ Lâm cầm ipad xem địa chỉ IP, nhoẻn miệng cười nói: “Các em giúp chị một việc lớn rồi, cảm ơn các em. Cho chị mượn ipad một chút được không?”

“Được ạ.”

“Em có mang cáp nối không?”

“Có ạ.” Cô gái kia vội vàng lấy dây cáp ra đưa cho Tạ Lâm.

“Cảm ơn các em.”

Có thể giúp được một chút lại còn được khen, mấy cô gái trẻ đều hưng phấn
đỏ bừng mặt, trong lòng còn có cảm giác rất tự hào vì mình sát cánh vượt qua hoạn nạn với Lạc thần nữa.

Tạ Lâm lên sân khấu đưa ipad cho Lâm Nhược: “Đây là địa chỉ IP các fan tra ra được. Chị phải đến địa chỉ này xem thử xem.”

Lâm Nhược còn chưa lên tiếng thì Lâu Kiều đã đứng dậy: “Anh đi cùng em.”

Tạ Lâm nhìn Lâu Kiều khiến anh ta bất giác hơi căng thẳng: “Em là phụ nữ, lỡ bị chèn ép thì đến khóc cũng không có chỗ mà khóc.”

Lâm Nhược cũng nói: “A Lâm, nếu chị không để đạo diễn Lâu đi cùng chị thì
em cũng không đồng ý để chị đi một mình đến cái chỗ công ty đen kia
đâu.”

Tạ Lâm đành thỏa hiệp: “Thôi được, chị sẽ quay lại ngay.”

“Anh sẽ dặn vệ sỹ kỹ càng.” Lâu Kiều tí tởn chạy theo Tạ Lâm đi.

Lâu Kiều đi rồi, biển tên của anh ta cũng được tháo xuống. Nhân viên vội vàng đi lên sắp xếp lại bàn ghế.

Mấy diễn viên chủ chốt của ngồi vào bàn. Trần An ngồi chính giữa, Lâm Nhược ngồi bên cạnh.

“Bắt đầu đi.”

Nhân viên nghe lệnh của Trần An mở cửa hội trường, các phóng viên ùa vào như ong vỡ tổ, nhanh chóng tìm đến vị trí đã được sắp xếp sẵn của mình.


Bọn họ gần như không kiềm chế nổi cảm giác muốn điên cuồng đặt câu hỏi, nhưng vẫn không thể không nể mặt Trần An.

Chờ hội trường im lặng, Trần An mới kéo micro nói: “Hoan nghênh các bạn
phóng viên đến tham gia họp báo khởi quay ngày hôm nay, cảm ơn.”

Dưới hội trường vang lên tiếng vỗ tay chiếu lệ.

Trần An cũng không giận, chậm rãi thông báo tất cả mọi vấn đề xung quanh
việc khởi quay . Đương nhiên, nếu bây giờ mà ông không
nói thêm vài câu, chờ đến lúc phóng viên được đặt câu hỏi, chắc chắn sẽ
chỉ xoay quanh Lâm Nhược, làm gì có đất cho xuất hiện
nữa.

Không thể không nói, gừng càng già càng cay.

Nhân lúc buổi họp báo vừa bắt đầu, Trần An lập tức thông báo hết mọi vấn đề liên quan, cũng giới thiệu một lượt các diễn viên trên
sân khấu, sau đó mới ho khẽ một tiếng: “Hiện giờ nếu ai có vấn đề gì
muốn hỏi thì có thể đặt câu hỏi.”

Ông cố ngoại nhà bọn họ cuối cùng cũng nói xong rồi, cuối cùng cũng được đặt câu hỏi rồi!!!

“Cô Lâm Nhược, xin hỏi chuyện cô và An thiên vương chia tay là thật hay
giả?” Phóng viên giải trí Đông Đô giơ tay đặt câu hỏi đầu tiên.

Giải trí Đông Đô có lai lịch không nhỏ, các phóng viên khác thấy anh ta lên tiếng trước cũng đành phải kìm nén câu hỏi của mình.

Lâm Nhược mỉm cười: “Thực ra, 1 tiếng trước chúng tôi vừa gọi điện thoại cho nhau.”

Lâm Nhược mở nhật ký cuộc gọi ra, có nhân viên đưa cho phóng viên của giải trí Đông Đô xem.

“Cô Lâm Nhược, tôi có thể chụp lại nhật ký điện thoại không?”

“Tất nhiên.” Lâm Nhược gật đầu thoải mái.

Chụp ảnh xong, phóng viên giải trí Đông Đô trả lại điện thoại cho Lâm Nhược rồi ngồi xuống ghế của mình.

Phóng viên của tạp chí khác lập tức đứng dậy: “Cô Lâm Nhược, người đàn ông
tấn công cô lúc sáng là fan An thần phải không? Hơn nữa, người dân đứng
xem lúc đó có nói, cô từng đe dọa anh ta, xin hỏi có việc này thật
không?”

Lúc đó dân chúng xung quanh đã trốn ra xa cả
vạn dặm vì sợ hãi hành vi điên cuồng của gã đàn ông kia, làm sao nghe
được tiếng Lâm Nhược nhỏ giọng đe dọa gã ở trong xe? Vớ vẩn!

Lâm Nhược ngước mắt nhớ kỹ khuôn mặt và đơn vị công tác của tay phóng viên
vừa đặt câu hỏi. Hình như trong đám phóng viên bám theo cô sáng nay cũng có tòa soạn này.


Tạp chí Tân Dư!

“Cô Lâm Nhược, mời cô trả lời câu hỏi của tôi. Hay là vì mọi chuyện đều là
thật nên cô không thể trả lời?” Phóng viên đặt câu hỏi tiếp tục khiêu
khích.

Trần An nhíu mày, tay phóng viên này hơi quá đáng.

Lâm Nhược khẽ cười: “Tôi nghĩ nếu phải trả lời hai vấn đề này, chi bằng để
cho người đã tấn công tôi sáng nay tự trả lời thì hay hơn.”

Đám vệ sỹ đứng sau lập tức dẫn gã đàn ông kia lên sân khâu.

Lâu Kiều làm việc rất đáng tin cậy. Gã đàn ông kia đã thay một bộ quần áo
sạch sẽ, hơn nữa, vết thương trên mặt cũng được hóa trang che khuất hết, không nhìn ra chút dấu vết nào.

Lâm Nhược nhìn về phía gã đàn ông kia: “Anh có biết sinh nhật của An Tiệp là ngày bao nhiêu không?”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược, mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Vậy anh có biết An Tiệp thích màu gì, thích quyển sách nào nhất, thích du lịch nước nào nhất, đã tốt nghiệp trường nào không?”

Mấy câu hỏi này cực kỳ bình thường, vì đối với một fan An thần mà nói, tất
cả họ đều nắm rất rõ, dù là đang ngủ mơ cũng có thể trả lời trôi chảy.

Các câu hỏi liên tiếp đặt ra khiến gã đàn ông choáng váng không trả lời được câu nào.

Lâm Nhược khẽ cười ra hiệu cho vệ sỹ đưa gã đi, rồi quay đầu nhìn về phía
phóng viên tòa soạn Tân Dư: “Bây giờ tôi có cần phải trả lời câu hỏi của vị phóng viên này nữa không?”

Trên mặt phóng viên tòa soạn Tân Dư hiện lên vẻ xấu hổ.

Lâm Nhược lại nói tiếp: “Lúc đó người đàn ông kia cầm gậy sắt, hành vi cực
kỳ điên cuồng hung hãn, đừng nói là người dân xung quanh, ngay cả các
bạn phóng viên vẫn luôn bám sát rất ‘quan tâm’ đến đời tư cá nhân của
tôi cũng đều tránh ra rất xa, như vậy, xin hỏi lúc đó anh nghe người dân nào nói mà hỏi có phải một người bị hại như tôi từng đe dọa người đàn
ông kia hay không?”

Phản kích rất đẹp! Trần An cũng muốn vỗ tay khen Lâm Nhược!

Phóng viên tạp chí Tân Dư á khẩu không trả lời được, đành tức tối ngồi xuống.

Lại có phóng viên đứng lên đặt câu hỏi: “Cô Lâm Nhược, xin hỏi người đàn
ông có vẻ mặt rất thân mật với cô trong bức ảnh bị đăng lên mạng rạng
sáng hôm nay là ai? Có thể cho chúng tôi biết không?”

“Trước hết tôi muốn chỉnh lại từ ngữ của bạn phóng viên này một chút. Vẻ mặt đó là thân thiết, không phải là thân mật.”

Phóng viên đặt câu hỏi càng chú ý đến thân phận của người đàn ông kia hơn:
“Vậy cô Lâm Nhược có tiện tiết lộ cho chúng tôi biết thân phận của người đàn ông đó không?”

Vì góc chụp của bức ảnh đăng trên mạng cực kỳ khéo léo, trong bức ảnh đó có thể nhìn thấy rõ mặt Lâm
Nhược, nhưng lại chỉ nhìn thấy một phần mặt nghiêng không quá rõ ràng
của người đàn ông kia.

“Nói thật là không tiện lắm.”

Lâm Nhược trả lời thẳng thừng như thế ngược lại khiến cho phóng viên đặt câu hỏi ngẩn người, không biết phải nói tiếp thế nào.


Các phóng viên khác cũng hơi sững sờ, nếu lần nào Lâm Nhược cũng thẳng thắn nói ‘không tiện’ thì bọn họ biết hỏi tiếp thế nào đây?

Lâm Nhược nói tiếp: “Có điều, để tránh cho các bạn phóng viên nghi ngờ khó
hiểu, thôi thì tôi giải thích một chút vậy.” Nói xong, Lâm Nhược giao
điện thoại di động cho trợ lý của Trần An.

Trợ lý cầm lấy, cắm vào cáp nối máy chiếu đã được chuẩn bị sẵn. Trên màn chiếu
xuất hiện hai bức ảnh, trong bức ảnh chụp chung, 5 người đều rất trẻ
tuổi, trong đó An Tiệp nhìn có vẻ trẻ nhất. Đây là một bức ảnh chụp khi
tốt nghiệp trung học, lúc đó An Tiệp đã cực kỳ tuấn tú đẹp trai nhưng
ánh mắt vẫn còn vương chút non nớt trẻ con.

Màn hình
lại chuyển sang bức ảnh thứ hai. Cũng là 5 người đó, nhưng cả 5 người
đều có chút thay đổi, trở nên trưởng thành, chín chắn hơn. Lúc này, vẻ
lạnh lùng của An Tiệp đã bắt đầu lộ rõ. Thật ra thời điểm này An Tiệp đã có cả một thế giới riêng trong giới showbiz rồi.

Ảnh lại thay đổi, là ảnh chụp chung hai người.

Trong ảnh, An Bân khoác vai An Tiệp, hai người cao ngang nhau, khuôn mặt tuấn tú có vài nét giống nhau, đều nở nụ cười ấm áp.

Lâm Nhược nói: “Như mọi người đã thấy, người đưa tôi về tối qua chính là
anh cả của An Tiệp. Đây là lý do vì sao tôi không tiện giới thiệu thân
phận của anh ấy.” Lâm Nhược tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Họ không
biết gì về giới giải trí, cũng chẳng có liên quan gì đến giới giải trí.
Thế nên, dù là tôi hay là An Tiệp, thì chúng tôi đều không mong vì
chuyện của chúng tôi mà cuốn cả họ vào theo.”

Có phóng viên tinh mắt vừa nhìn ảnh An Tiệp An Bân chợt hô to một tiếng: “A!”

Mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía anh ta.

Phóng viên kia chỉ vào bức ảnh nói: “Đó là… đó là cậu cả An gia.”

Mọi người đương nhiên đều biết An gia ở thủ đô, nhưng lớp kế cận của An gia hiện giờ rất bận rộn, chỉ có mỗi An Bân và An Hàn là thi thoảng còn
xuất hiện một chút trên tin tức báo chí thôi, thế nên vừa rồi vì An Bân
trong ảnh còn rất trẻ tuổi nên mọi người nhất thời không nhận ra.

Vừa rồi Lâm Nhược nói cậu Cả An gia là anh cả của An thiên vương, vậy chẳng phải An thiên vương cũng là cậu chủ An gia sao?

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, một sợi dây thần kinh nào đó chợt căng lên.

Lâm Nhược là bạn gái duy nhất mà An thiên vương thừa nhận, hơn nữa, dựa vào bức ảnh cậu cả An gia đưa Lâm Nhược về nhà mà xét, thì rất có thể Lâm
Nhược đã gặp mọi người trong An gia rồi.

Mẹ kiếp rốt
cuộc bọn họ trúng tà gì mà lại đi nghĩ có thể tung scandal của Lâm Nhược chứ? Đại đa số phóng viên ở đây đều hối hận đến xanh ruột.

Phóng viên tạp chí Tân Dư vẫn chưa chịu thôi: “Xin hỏi cô Lâm Nhược, có phải cô đã bám được vào đại gia thành công không…”

“Bám vào đại gia à?” Một người đàn ông lịch lãm chậm rãi bước từ trên cầu thang xoắn ốc trên tầng 2 hội trường xuống.

Các nhân viên khách sạn đều cung kính cúi người chào người đàn ông kia: “Cậu Hai.”

Khóe môi người đàn ông vẫn giữ nụ cười nhẹ, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua mọi người ở đây, cuối cùng nhìn về phía Lâm Nhược: “Nghe nói có người
bôi nhọ cô em út bảo bối của nhà chúng tôi ở đây. Sau khi biết chuyện,
ông anh Hai tôi đây cảm thấy vô cùng mất hứng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui