Lạc Thần Tái Sinh

Ngày hôm sau.

Vì chiều nay có buổi thông báo bấm máy của đoàn phim , Lâm Nhược cố tình đặt đồng hồ
báo thức lúc 10h. Có điều, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, liên hoàn call đoạt mệnh của Tạ Lâm đã tới trước.

Lâm Nhược mơ mơ màng màng nghe điện thoại: “Alo, A Lâm.”

“Lâm Tiểu Nhược, cô có biết lúc cô còn đang ngủ thì bên ngoài đã xảy ra
chuyện lớn thế nào không hả?” Giọng nói của Tạ Lâm vang lên như sấm giật ở đầu dây bên kia.

“Chuyện gì?” Lâm Nhược khẽ nhíu mày ngồi dậy tựa vào đầu giường. Cô rất dễ bực tức khi bị dựng dậy giữa chừng.

“Hôm qua em đi gặp ba mẹ An Tiệp đúng không?”

“Đúng thế.” Lâm Nhược day day mi tâm, “Có phải đám phóng viên lại tung ra ảnh gì không?”

Nổi tiếng thì nhiều tin đồn, Lâm Nhược thừa hiểu đạo lý này.

“Còn không nữa à.” Tạ Lâm nói: “Có phóng viên chụp được ảnh một người đàn
ông xa lạ đi Porsche đưa em về nhà trọ, hơn nữa còn là ảnh hai người
cười cười nói nói cực kỳ thân mật. Trên mạng ầm ĩ đến phát điên rồi! Nói là An thiên vương chỉ vừa rời khỏi giới giải trí em đã chân trước chân
sau phủi mông đi bám đại gia, fan An thần sắp điên rồi.”

“Nói bậy.” Lâm Nhược vén chăn xuống giường, “Đó là anh cả của An Tiệp, ăn
cơm tối xong, ông ngoại bảo anh ấy đưa em về.” Lâm Nhược rót cốc nước
uống ừng ực.

“Tất nhiên là chị biết em bị oan, nhưng
fan An thần ầm ĩ như phát điên ấy. Hơn nữa, An thiên vương vừa rời khỏi
giới giải trí, đang là thời điểm fan An thần bất ổn, nhạy cảm nhất.” Tạ
Lâm bình tĩnh nói: “Với cả, chuyện này hình như cũng không đơn giản như
vậy. Góc chụp của tay phóng viên kia rất tiểu xảo, nhìn trong ảnh, hai
người như đang hôn nhau ấy. Cả mấy tin tức và bình luận ở trên mạng,
hình như cũng có người cố tình bôi nhọ em, thậm chí còn có người lôi ra
một số ảnh và clip trước kia của em nữa.”

“Đã có
người muốn danh tiếng của em nổi thêm chút nữa, thì cứ để họ làm đi.”
Lâm Nhược đặt cốc xuống, thản nhiên nói: “Chiều nay vừa vặn có buổi
thông báo bấm máy của , đến lúc đó giải quyết chuyện này
luôn.”

“Cũng được.” Tạ Lâm nói: “Ban quan hệ xã hội của công ty đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể ra tay được.”

“Ừm, cứ vậy đã. Chờ đến buổi chiều rồi nói.”

“Chắc chắn ngoài cửa nhà em có phóng viên cắm chốt, trước khi chị đến thì em đừng ra ngoài, biết chưa?”

“Em biết rồi. Chắc chắn đám phóng viên cũng sẽ vây chị, chị cũng cẩn thận chút.”

Lâm Nhược cúp điện thoại cười lạnh rồi đi đến phòng Mặc Lâm.

Đứa trẻ ngoan Mặc ngốc luôn ngủ sớm dậy sớm hôm nay lại chưa rời giường,
xem ra cuộc thử nghiệm tối qua hơn phân nửa là thành công.

Lâm Nhược đẩy cửa phòng của khách, thật ra Mặc Lâm đã dậy rồi, nhưng lại cúi đầu im lặng ngồi bên cạnh giường.

Lâm Nhược nén cười, đi sang phòng ngủ lấy thuốc cảm, rót một cốc nước ấm rồi quay lại.


“Giờ đã tin lời tôi nói tối hôm qua chưa? Uống thuốc đi.”

Mặc Lâm nghe vậy liền ngẩng đầu, hai mắt vẫn hơi đỏ đỏ, giọng nói cũng trở
nên nghẹn ngào như hờn dỗi: “Cô cố tình chơi xấu.” Giọng điệu vừa ấm ức, vừa mất hứng.

“Tại cậu không tin lời tôi nên chúng
ta mới làm thử nghiệm này đấy chứ. Uống thuốc rồi nằm xuống giường nghỉ
đi, một lát nữa toát mồ hôi ra là thoải mái thôi.”

Mặc Lâm nhận lấy thuốc nhìn một lúc mới nhíu mày đặt vào miệng. Không phải
cậu ta thấy thuốc đắng, mà là trừ bánh bao đậu đỏ và nước ra thì cậu ta
không muốn cho gì vào miệng hết.

Nhìn dáng vẻ bị ốm
đáng thương như một đứa trẻ của Mặc ngốc, Lâm Nhược cũng hơi mềm lòng:
“Tôi biết cậu không thích ăn những thứ khác, nhưng sau này cũng phải tập ăn một chút, ăn ít cũng không sao. Nếu không, tôi sẽ không thuê cậu
nữa, cậu cũng không có bánh bao đậu để ăn thoải mái nữa đâu.”

Bánh bao đậu đỏ tới tay rồi sao có thể để bay đi được!

Mặc Lâm nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, không thể để bánh bao đậu bay
được, không thể để bánh bao đậu bay được, không thể để bánh bao đậu bay
được, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

“Chỉ ăn thứ cô
đưa thôi.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Mặc ngốc. Nếu những người
khác cũng tới ép cậu ta ăn thứ khác ngoài bánh bao đậu, cậu ta sẽ
trốn!!!

“Được.” Lâm Nhược cười gật đầu, “Cậu ngủ thêm một giấc đi, trùm kín chăn vào cho đổ mồ hôi.”

Mặc ngốc nghe lời nằm lại xuống giường, Lâm Nhược điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút rồi mới ra khỏi phòng cho khách.

Mặc ngốc đã đồng ý sau này sẽ ăn thêm những món khác, nhưng hiện giờ cậu ta bị cảm thì ăn gì mới được nhỉ?

Lâm Nhược đi đến bên cửa sổ vén một góc rèm lên, quả nhiên có đám phóng
viên đã ngồi xổm chầu chực ở con đường bên ngoài tiểu khu. Không thể ra
ngoài mua cháo được, chẳng lẽ lại tự nấu?

Lâm Nhược nhìn vào bếp, đồ làm bếp thì có, nhưng liệu cô có làm nổ phòng bếp không đây?

Đối với một kẻ ngu về nấu nướng như cô, cuối cùng Lâm Nhược vẫn bỏ qua ý
định tự lực cánh sinh, gọi điện thoại nhờ Tạ Lâm mua thêm một phần cháo
thịt nạc trứng muối, với thêm 20 cái bánh bao đậu đỏ nữa.

Tạ Lâm biết bánh bao đậu đỏ là mua cho Mặc Lâm, vội vội vàng vàng mua hẳn 25 cái, thêm hai phần cháo thịt nạc trứng muối đến.

Khi cô ấy cắt đuôi được đám phóng viên chạy vào nhà, không nhìn thấy Mặc
ngốc còn thấy hơi lạ: “Mặc Lâm đâu? Bánh bao đậu đến rồi mà còn không
xuất hiện, lạ thật.”

“Bị cảm rồi, đang nằm trên giường cho ra mồ hôi.”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Lâm là: “Sao em hành hạ người ta dã man thế?”

“Chị đừng có nói như em xấu xa lắm vậy chứ.” Lâm Nhược cầm hộp cháo thịt nạc trứng muối đi vào bếp múc ra bát rồi lấy thìa bê vào phòng cho khách.


Tạ Lâm rất ngạc nhiên bước vào theo.

Mặc Lâm vẫn nằm im không nhúc nhích ở trên giường cho đổ mồ hôi, mấy sợi
tóc trên trán đều bị mồ hôi ướt đẫm dính bết vào mặt, thoạt nhìn rất
đáng thương.

“Ôi trời đất ơi, Lâm tiểu Nhược, cô giày vò một tên ngốc đáng yêu như vậy, quần chúng nhân dân sẽ phẫn nộ đấy!”

“Chị tránh ra đi.” Lâm Nhược cười lườm cô ấy một cái rồi đặt bát cháo thịt
nạc trứng muối lên tủ đầu giường, sờ trán Mặc ngốc, cơn sốt đã hạ đi rất nhiều, “Được rồi, dậy ăn gì đi.”

Mặc Lâm ngồi dậy,
thấy cháo thịt nạc trứng muối mà không thấy bánh bao đậu đỏ đâu thì
thoáng sững người một chút, sau đó khẽ nhíu mày.

“Đừng quên cậu vừa hứa với tôi cái gì.”

“Cô quá tùy hứng.” Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược, nói một câu rồi mới quay đi bê bát cháo lên húp.

Dù tạm thời cậu ta không thích mùi vị của cháo lắm, nhưng động tác múc
từng thìa từng thìa vẫn rất nhã nhặn, hơn nữa, còn hoàn toàn không để
thìa chạm vào thành bát phát ra tiếng động gì cả.

Tạ Lâm cảm thán: “Chắc chắn trước kia Mặc Lâm đã được dạy dỗ nghi lễ rất cao.”

Lâm Nhược cũng nhận ra, dù bất cứ lúc nào Mặc ngốc đều rất bình tĩnh. Phản
ứng kiểu này, nếu không phải do được bồi dưỡng từ nhỏ thì sẽ rất khó
hình thành.

Đương nhiên, vì Mặc ngốc cực kỳ yêu thích bánh bao đậu đỏ, trong mắt cậu ta trừ bánh bao đậu ra thì không còn gì
khác nữa, nên vẻ bình tĩnh này ngược lại nhìn lại có chút ngây ngô, mà
ngây ngô đến một mức độ nào đó sẽ thành ngốc ngây thơ.

Mặc Lâm chậm rãi ăn hết bát cháo, khi đặt bát xuống cũng không tạo ra âm thanh gì: “Bánh bao, 5 cái.”

“À không, tôi muốn đổi ý, 6 cái.”

Lâm Nhược buồn cười: “Sao lại phải nhiều hơn một cái? Cậu còn chưa khỏi ốm đâu, ăn nhiều mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe.”

“Tâm trạng của tôi không tốt.” Mặc Lâm đáp, mặt không chút cảm xúc.

Thế nên, tâm trạng tốt hay xấu của Mặc ngốc chỉ trị giá 1 cái bánh bao đậu đỏ thôi à?

Tạ Lâm đứng bên cạnh đẩy gọng kính: “Không biết Mặc Lâm có hứng thú bước
vào giới giải trí không nhỉ? Hiện giờ mấy hình tượng ngốc nghếch ngây
thơ cực kỳ có đất diễn.”

“Chị quên cái ý định đó đi.” Lâm Nhược bê bát cháo lên ra khỏi phòng khách lấy bánh bao cho Mặc ngốc.

“Cậu nằm nghỉ trên giường là được, không cần phải đi theo tôi!” Lâm Nhược
vừa mở túi to ra, vừa nói với Mặc ngốc đang đi theo ra ngoài.

“Đề phòng cô lén lút ăn mất.”

Có tin chị đây đánh cho mặt cậu sưng như bánh bao đậu không?


“Giờ chỉ cho cậu 6 cái thôi. Lát nữa tôi ra ngoài làm việc, mấy cái còn lại để dành cho cậu ăn trưa nhé.”

Mặc Lâm nghĩ một chút thấy cũng được, dù sao lát nữa toàn bộ số bánh bao
này đều là của cậu ta, nên lập tức thoải mái chấp nhận sự sắp đặt của
Lâm Nhược.

Dặn dò Mặc ngốc xong, Lâm Nhược mới cùng Tạ Lâm ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa tiểu khu, âm thanh ‘tách tách’ không ngừng vang lên.

Có phóng viên cầm micro lao tới: “Cô Lâm Nhược, xin hỏi có phải cô và An
thiên vương đã chia tay không? Người đàn ông hôm qua là bạn trai mới của cô à?”

Tạ Lâm mở rộng hai tay bảo vệ Lâm Nhược, ngăn đám phóng viên lại. Lúc này cô ấy mới chợt giật mình nhận ra, lẽ ra nên thuê vệ sỹ mở đường trước cho Lâm Nhược ra ngoài mới đúng.

Lâm Nhược đưa tay kéo Tạ Lâm về phía mình, bước tới lách người che chở cô
ấy. Cô đeo một chiếc kính râm rất to, khóe môi cong lên: “Nếu mọi người
muốn biết như vậy chi bằng chờ đến buổi thông báo bấm máy của chiều nay đi. Đến lúc đó tôi sẽ giải thích tất cả.

“Cô Lâm Nhược, cô cảm thấy thế nào với sự công kích điên cuồng của fan An thần ở trên mạng?”

Lâm Nhược bình tĩnh mỉm cười: “Chỉ có thể nói là rõ ràng họ yêu thương An
thiên vương rất thật lòng. Nếu như tôi là một fan hâm mộ, thấy thần
tượng mình yêu quý bị người khác tổn thương, có khi tôi còn giận dữ hơn
họ ấy chứ.”

“Cô Lâm Nhược, nói vậy là cô đã thực sự chia tay với An thiên vương rồi sao?” Phóng viên kiên quyết đuổi theo không chịu thôi.

Lâm Nhược cười không đáp, lên xe rời đi cùng Tạ Lâm.

Tiểu khu cô đang ở khá nhỏ, xe không vào thẳng bên trong được, nếu không Tạ
Lâm đánh thẳng xe vào trong tiểu khu thì cũng sẽ không phiền phức như
hiện giờ.

Hai người lên xe, phóng viên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục gõ mạnh vào cửa kính xe.

“Cô Lâm Nhược! Xin hỏi cô quen bạn trai mới sau khi chia tay với An thiên
vương? Hay là khi đang qua lại với An thiên vương cũng đã qua lại với
bạn trai mới này rồi?”

Phóng viên luôn biết cách cắt
câu lấy nghĩa, câu trả lời mơ hồ vừa rồi của Lâm Nhược qua miệng bọn họ
đã thành Lâm Nhược phụ tình, chia tay với An thiên vương.

“Đám phóng viên này phiền thật!” Sắc mặt Tạ Lâm rất xấu, không ngờ cô chỉ
vừa lên nhà một lát mà đã có thêm nhiều phóng viên thế này.

Đám phóng viên chặn kín lối đi, xe không đi ra ngoài được.

“Không đi được, nếu cố tình lái xe ra sẽ đâm người ta mất, lúc đó sẽ càng phiền hơn.” Tạ Lâm nhíu mày.

Điện thoại của Lâm Nhược vang lên, trên màn hình hiện tên Lâu Kiều…

“Hai người đang ở đâu?”

“Ở ngay dưới nhà em, bị phóng viên chặn đường, không đi được.”

“10’ sau tôi đến.”

Nói xong Lâu Kiều lập tức cúp điện thoại.

Đám phóng viên vẫn bám chặt lấy cửa kính xe, gào lên hỏi han. Tình hình náo động lớn thế này khiến rất nhiều người qua đường vây lấy xem.

Điện thoại lại vang lên, lần này là Sa sư đệ.

Lâm Nhược nhấc máy, uể oải hỏi: “Alo, Sa sư đệ, không phải hôm nay cậu sẽ đi quay MV sao?”


“Ừ, hiện giờ mình đang trong phòng chờ ở sân bay.” Giọng Miểu Âm vang lên ở đầu dây bên kia, “Mình cho người điều tra địa chỉ IP của mấy người đăng ảnh kia, tất cả đều là địa chỉ ảo. Bé Nhược, có người cố tình nhằm vào
cậu! Mình cũng cho người phân tích ảnh chụp rồi, không giống trình độ
phóng viên có thể chụp được mà giống với trình độ của thám tử tư hơn.”

Lâm Nhược khẽ cười không mấy bận tâm.

Miểu Âm nói tiếp: “Liệu có phải là cái gì tiểu Hoa lần trước đứng sau lưng gây chuyện ở studio không?”

“Không đâu.” Lâm Nhược khẳng định: “Nếu tiểu Hoa gì gì đó mà có năng lwujc như vậy thì sẽ không để cho người quen của mình hay thậm chí là người thân
của mình đến tạt acid mình đâu. Có người khác nữa.”

“Bé Nhược, mình có thể dời ngày quay MV lại…”

“Sa sư đệ, cậu cảm thấy mình không thể xử lý tốt một chút chuyện nhỏ này
sao?” Lâm Nhược cười, vì muốn Miểu Âm yên tâm, cô lại giải thích thêm,
“Người đàn ông trong bức ảnh bị phát tán đó là anh cả của An Tiệp, thế
nên, cậu đừng lo lắng.”

Thời gian quay MV này của
Miểu Âm rất gấp gap, nên còn không tham gia được buổi thông báo bấm máy
của chiều nay, Lâm Nhược làm sao có thể để cô ấy bị lỡ
thời gian chỉ vì chút chuyện vớ vẩn này được.

Miểu Âm khẽ thở phào: “Mình đã nói chắc chắn cậu không phải dạng rác rưởi một
chân đạp hai thuyền mà.” Tuy hiểu rõ, nhưng vì quan tâm quá nên vẫn rối
loạn, vẫn không thể ngừng lo lắng được.

“Cậu cứ yên tâm đi quay MV đi, xem mình xoay chuyển tình thế thế nào, mình sẽ khiến cái tên giấu mặt kia không thể chịu nổi.”

“Có chuyện gì thì gọi điện cho mình.”

“Mình cúp máy trước đây, phải đến buổi họp báo của .”

“Ừ.”

Lâm Nhược cất điện thoại đi, xe vẫn đứng im tại chỗ như cũ, không thể di chuyển được.

“Để chị gọi điện thoại cho công ty phái người đến đây, bịt kín thế này thì hôm nay chúng ta khỏi làm được gì hết.”

“Không cần đâu, Lâu Kiều nói sẽ đến ngay.”

Như vậy cú điện thoại đầu tiên mà Lâm Nhược nghe là của Lâu Kiều sao? Tạ
Lâm hừ khẽ: “Xung quanh anh ta cũng nhiều vệ sỹ lắm, có thể giải quyết
ngay tình trạng bế tắc hiện giờ của chúng ta.”

“Cô Lâm Nhược! Cô Lâm Nhược!” Phóng viên vẫn tiếp tục đập cửa kính xe.

Lâm Nhược rất bình tĩnh, Tạ Lâm lại không kìm được giận dữ, đây là lần đầu
tiên cô ấy cảm thấy đám phóng viên này đáng ghét như vậy!

“A Lâm, nhớ rõ tên tòa soạn của mấy tay phóng viên liên tục bám riết này, họ cố tình cắt nghĩa câu nói của em.”

“Được.” Tạ Lâm mở túi tìm notepad.

Lâm Nhược mở di động, bắt đầu vào mạng xem bình luận.

“Choang! Xoảng xoảng!” Tiếng vỡ chát chúa vang lên, cửa kính xe bên trái bị một cây gậy sắt đập vỡ nát.

Lâm Nhược nhanh chóng phản ứng đè Tạ Lâm xuống, toàn bộ mạt thủy tinh vỡ đều rơi hết xuống người cô.

Những mảnh thủy tinh nhỏ bị bắn ra do va chạm mạnh, có mấy mảnh ghim cả vào cánh tay Lâm Nhược.

Sau khi đập vỡ cửa kính xe, chiếc gậy sắt kia cũng không dừng lại, mà tiếp tục nhấc ra, đập về phía mu bàn tay của Lâm Nhược.

Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai của người dân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui