Lạc Thần Tái Sinh

Tạ Lâm ngồi bên cạnh nghe Quý Phù Nguyệt nói xong, suýt bật cười thành tiếng.

Lâm Nhược là vợ chưa cưới chính hiệu của An Tiệp còn chưa thèm lên tiếng mà cô ta lại dám đứng ra nói mình và An Tiệp có hôn ước trước rồi.

Quý Phù Nguyệt, bầy khỉ phái cô tới làm trò đấy à?!

Tạ Lâm cầm cốc café lên, ra vẻ nghiêm túc nháy mắt với Lâm Nhược.

Mau nói rõ thân phận đi, vạch mặt cô ta, vạch mặt cô ta!

Lâm Nhược cười gian, bây giờ mà vạch mặt cô ta thì chẳng thú vị gì cả.

Cô cười tủm tỉm lấy điện thoại di động ra, ấn nút ghi âm: “Phù Nguyệt tiểu thư, để sau này cô đỡ nói tôi cố tình giở trò, chúng ta lưu lại bản ghi âm làm chứng cứ nhé.”

Quý Phù Nguyệt hơi hất cằm lên: “Tùy cô.”

“Tốt.” Lâm Nhược gật đầu, “Phù Nguyệt tiểu thư, cô chắc là mình muốn dùng cách trả chi phiếu để khiến tôi rời xa An Tiệp sao?”

“Đúng vậy.” Quý Phù Nguyệt chợt cảnh giác, “Cô định đưa cho An Tiệp nghe bản ghi âm này?”

“Tôi cho anh ấy nghe làm gì.” Lâm Nhược bĩu môi, cúi đầu điền vào tờ chi
phiếu con số một nghìn vạn, “Phù Nguyệt tiểu thư thấy thế này có được
không?”

Một nghìn vạn? Không phải con số nhỏ! Quý Phù Nguyệt khẽ nhíu mày, “Cô đòi thế này có phải hơi nhiều không?”

“Phù Nguyệt tiểu thư có biết hiện giờ catse một bộ phim truyền hình của tôi là bao nhiêu không?” Lâm Nhược không đáp mà hỏi lại.

“Bao nhiêu?”

“95 vạn.” Lâm Nhược cười nói, “Tôi quay một bộ phim truyền hình 80 tập có
thể đạt được con số này. Cô nghĩ tổn thất khi tôi rời khỏi An Tiệp không đáng giá một nghìn vạn sao?”

“Được! Cô cầm tiền rồi
thì lập tức cắt đứt quan hệ với An Tiệp, rồi biến mất khỏi tầm mắt của
An Tiệp ngay đi. Không được nghe điện thoại của An Tiệp, cũng không được gặp An Tiệp nữa, hiểu chưa?” Quý Phù Nguyệt cắn răng đồng ý.

“Được, nhận tiền rồi tôi sẽ không làm bạn gái An Tiệp nữa.” Lâm Nhược ấn nút dừng ghi âm, lưu lại.


Điện thoại gọi tới, trên màn hình hiện lên tên An Tiệp.

Lâm Nhược đưa cho Quý Phù Nguyệt nhìn: “Đây nhé, nói được làm được.” Nói xong cô liền cúp điện thoại.

Cuối cùng mặt Quý Phù Nguyệt cũng nở nụ cười: “Hy vọng cô nói được làm được, nếu không… cô biết thân phận của Quý gia rồi đấy, muốn làm cho cuộc
sống tương lai của cô bấp bênh gập ghềnh thực sự rất dễ dàng.”

Lâm Nhược gật đầu như thật: “Dĩ nhiên, tôi là người biết điều mà.” Lâm
Nhược cất chi phiếu đi rồi đưa tay ra trước mặt Quý Phù Nguyệt, “Hợp tác vui vẻ, chúc hôn sự mà cô muốn thành công.”

“Cảm
ơn.” Quý Phù Nguyệt cười, bắt tay Lâm Nhược, “Tôi cũng chúc sự nghiệp
của cô phát triển không ngừng, tiền đồ suôn sẻ/ bằng phẳng. Tôi về
trước.”

Quý Phù Nguyệt đứng dậy, khoác túi vào tay,
chậm rãi bước ra khỏi phòng VIP bằng phong thái tao nhã, đoan trang.
Lăng Tâm hung dữ trừng mắt lườm Lâm Nhược một cái rồi mới vội chạy theo.

Quý Phù Nguyệt rút di động trong túi ra, ấn dừng ghi âm, lưu lại.

“Chị… Phù Nguyệt tiểu thư.” Lăng Tâm giật mình, lập tức hiểu ngay mục đích
ghi âm của Quý Phù Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng và đắc ý.

Nếu An Tiệp biết Lâm Nhược có thể rời bỏ anh ấy vì tiền, chắc chắn sẽ từ
yêu thành hận, cực kỳ căm ghét Lâm Nhược. Đến lúc đó, không có An Tiệp
che chở nữa, thì với thân phận Tam tiểu thư Quý gia của cô ta hiện giờ,
bóp chết cô ấy thật quá dễ dàng.

Lăng Tâm thầm tính toán đủ cách trừng trị Lâm Nhược sau này, mặt đắc ý đến vặn vẹo.

Quý Phù Nguyệt thản nhiên cất điện thoại vào trong túi, nói: “Bất cứ lúc
nào, làm việc gì cũng phải nắm thế chủ động, như vậy mới có thể giữ thế
mạnh được.”

Lăng Tâm ra vẻ học hỏi: “Phù Nguyệt tiểu
thư đúng là thông minh hơn người, để xem sau này Lâm Nhược còn dám nói
lung tung gì nữa.”


Quý Phù Nguyệt hơi hất mặt cười khẽ.

Chờ hai người đi khuất, Tạ Lâm mới hỏi: “Lâm Tiểu Nhược, em bán An thiên vương lấy một nghìn vạn thật đấy à?”

“Ha ha.” Lâm Nhược thổi thổi tờ chi phiếu, cười nói: “An Tiệp đủ để bán lấy một nghìn triệu triệu ấy chứ, Quý Phù Nguyệt chỉ chi có một nghìn vạn
mà đã muốn mua về, sao thế được?”

“Vậy vừa rồi em nói cầm tiền sẽ rời xa An Tiệp ngay là sao?” Tuy Tạ Lâm biết Lâm Nhược chắc chắn sẽ không bỏ An Tiệp vì tiền, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra chuyện là
thế nào.

“Em nói là dùng thân phận bạn gái rời xa An
Tiệp, chứ đâu nói không thể dùng thân phận vợ chưa cưới để ở lại bên An
Tiệp.” Lâm Nhược cười ha hả, bấm gọi An Tiệp.

Tạ Lâm
lập tức hiểu ra, Lâm Tiểu Nhược, cô giỏi thật đấy!!! Bụng dạ cô có cần
đen tối vậy không?! Nói lung tung vài câu mà lừa luôn của người ta một
nghìn vạn, còn tàn bạo hơn cướp nữa!

Đúng là không sợ cướp dùng đao, chỉ sợ cướp có văn hóa. Hại người ta mà người ta hoàn toàn không biết gì cả, chậc chậc.

“Alo, em vừa bận à?” Điện thoại kết nối xong, tiếng An Tiệp lập tức vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ừm, em bận bán anh lấy tiền.”

Tim Tạ Lâm run lên, Lâm Nhược thản nhiên nói như thế, An thiên vương sẽ không tức giận chứ?

“Ha ha, bán bao nhiêu tiền?”

Tạ Lâm trợn trừng mắt, rõ ràng cô vẫn còn chưa hiểu rõ ‘hình thức’ yêu đương của hai người này nên lo nhiều quá rồi.

“Một nghìn vạn.” Lâm Nhược chép miệng, “Người mua hơi keo kiệt chút, hình
như cũng chẳng giàu có lắm. Nhắc mới nhớ, Quý gia là bạn bè với nhà anh
à?”


“Trước kia quan hệ của hai nhà khá thân thiết, nhưng hai năm gần đây vì chính kiến bất đồng nên không còn gần gũi nữa.”

Lâm Nhược gật đầu: “Quý gia có ai làm thương nhân không?”

“Không.”

“Một gia đình theo chính trị, trong nhà cũng không có ai kinh doanh, mà con
gái có thể sẵn sàng viết chi phiếu một nghìn vạn chỉ để dẹp bỏ tình
địch, việc này nói lên điều gì?” Khóe môi Lâm Nhược nở nụ cười gian xảo
như hồ ly.

“Rất có thể trở thành bằng chứng quan
trọng để chứng minh Quý gia tham ô nhận hối lộ.” An Tiệp chợt cười,
“Ngay từ lúc em bán anh cũng đã nghĩ đến điểm này rồi phải không?”

“Em có nghe ông ngoại nói mấy năm nay Quý gia dần dần bất hòa với An gia,
ngược lại cũng thân cận với Du gia hơn, thế nên mới phòng trừ ‘lỡ như’.”

“Thông minh thật!” An Tiệp khen ngợi không chút keo kiệt.

“Ha ha, không chỉ có chi phiếu, còn có cả ghi âm nữa. Lát nữa em sao ra rồi gửi kèm cả chi phiếu sang cho anh.”

“Có cái này thì dù Quý gia có phản bội An gia, chúng ta cũng có thể dễ dàng kéo Quý gia xuống ngựa, nhưng cũng có thể vì thế mà càng nhiều chuyện
phải làm hơn.”

Tạ Lâm lườm một cái không nói gì, hai
cái tên này, đen tối xấu xa y như nhau, tính kế người khác cũng không
chớp mắt lấy một cái, lại còn suy một ra ba nữa chứ.

Lâm Nhược cũng không hỏi nhiều chuyện hơn là chuyện gì, dù sao mục đích
cuối cùng cũng chỉ đơn giản là đánh ngã Du gia xuống thôi, mà mục đích
của cô, cũng chính là việc đó.

Thân phận hiện giờ của cô không tiện nhúng tay vào chuyện công ty của Tạ gia để trực tiếp đoạt lại cổ phần công ty Tạ gia từ tay Du Sướng, nhưng cô cũng có thể tấn
công Du gia trên những phương diện khác.

Lâm Nhược chuyển chủ đề khác: “Vừa rồi anh gọi cho em có chuyện gì không?”

“Mẹ gọi cho anh, bảo anh nhắn em sang nhà ăn canh.”

“Vai em cũng gần khỏi hẳn rồi, không nghiêm trọng như bác sỹ nói đâu.”

“Ý mẹ là muốn để em xuất hiện ở nhà chính một chút, nhân tiện đảo qua đảo
lại trước mặt ông ngoại, nhân tiện gia tăng cảm tình một chút.” Nói

xong, An Tiệp lại cười, “Nói tới nói lui, cũng tại em xấu tính ấy, đến
bây giờ cũng chưa chịu nói cho mẹ biết thân phận của em, nếu không thì
làm sao mẹ phải vắt óc bày mưu tính kế nghĩ cách để mọi người trong nhà
đều đón nhận em chứ.”

“Căn bản là vì dáng vẻ gượng
gạo của mẹ anh rất đáng yêu, nên em không kìm được muốn trêu mẹ chút
mà.” An phu nhân có thể làm đến mức này, chứng tỏ đã thực sự không cần
quan tâm thân phận của cô là gì nữa, chỉ đơn thuần là vì thích chính bản thân cô mà thôi, “Mẹ hẹn bao giờ ạ?”

“Chủ nhật này,
em nhờ Tạ Lâm điều chỉnh lịch làm việc một chút đi. Còn nữa, ông ngoại
rất thích mẫu phụ nữ có phong cách cổ điển một chút.”

“Ha ha, em biết rồi, không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy đấy, chuẩn bị phải đi chụp hình phục trang cho nữa.”

“Ừm, được rồi, bye bye.”

“Bye bye.” Lâm Nhược cất điện thoại đi, quay đầu nhìn Tạ Lâm đầy ai oán, “A
Lâm nữ vương, chủ nhật có thể sắp xếp cho em nghỉ một buổi không?”

“Ra mắt người lớn là chuyện lớn, dù không có lịch trống cũng phải cố mà xếp ra lịch trống.” Tạ Lâm lấy notepad ra, dò đến lịch công tác của ngày
chủ nhật, sau đó bắt đầu gọi điện thoại điều đình với đối phương để sắp
xếp thời gian làm việc khác.

Hiện giờ danh tiếng của
Lâm Nhược đang nổi như cồn, chỉ cần là những thương hiệu mà cô làm đại
diện thì lượng tiêu thụ đều cao chót vót. Vì vậy, muốn đối phương thu
xếp thêm một hai ngày nghỉ cũng không phải vấn đề gì to tát lắm.

“Vâng, vậy quyết định vào thứ ba đi. Phiền các anh quá.” Tạ Lâm cất điện thoại đi, giơ tay hình chữ V với Lâm Nhược, “Sắp xếp ổn thỏa.”

“A Lâm nữ vương lợi hại quá!” Lâm Nhược giơ ngón tay cái lên.

Tạ Lâm thở dài: “Chẳng qua là vì hiện giờ em đang nổi, nhân khí cao, chứ
nếu là trước kia, đừng nói là hoãn thời gian, ngay cả nhận việc còn phải nhanh nhanh chóng chóng mà chạy qua trước, để tránh cho bên hợp tác
không vui lại đòi đổi người khác. Hơn nữa, trước kia đâu phải chưa từng
gặp tình trạng em đã đi đến nơi rồi nhưng bên đối tác còn cố tình yêu
cầu đổi người, cuối cùng chỉ có thể chán nản bỏ về chứ.” Nhắc đến những
ngày trước, Tạ Lâm lại cảm thấy cay mũi.

Lâm Nhược ôm vai cô ấy, vỗ về an ủi: “Sau này, sẽ chỉ có bọn họ phải chú ý sắc mặt của chúng ta, sẽ không giống trước kia nữa!”

“Hừ hừ, dù cô có muốn sa đọa như trước kia thì chị đây cũng sẽ không để cô thực hiện được!” Tạ Lâm giơ giơ nắm đấm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui