Vì muốn ngăn cản An phu nhân và Lâm Nhược chạy trốn nên đám người mai phục bắt đầu nổ sung vào gần chân hai người.
“Chíu chíu chíu!” Viên đạn ghim xuống lòng đường ngay phía trước mũi chân, làm bắn lên một đống bụi đất và đá vụn.
Lâm Nhược nhấc một cái thùng rác ném về phía gã đàn ông bám theo không chịu ngừng ở đằng sau, đồng thời kéo An phu nhân chui vào trong một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà cao tầng. Con ngõ này rất nhỏ, chỉ đủ cho người phụ nữ có dáng người mảnh mai hoặc trẻ con đi qua.
Rất may là dáng người của An phu nhân và Lâm Nhược đều rất chuẩn, dù cử động hơi khó khăn một chút, nhưng cố gắng cũng vẫn đi qua được.
Sắc mặt An phu nhân trắng bệch, tuy bà vẫn rất bình tĩnh, nhưng dù sao cũng là phu nhân sống trong nhung lụa, chạy trốn kịch liệt thế này khiến cho thể lực của bà dần dần không chịu nổi.
“Bác ổn không?” Lâm Nhược nhìn gã đàn ông đã bắt đầu nghiêng người đi chầm chậm vào trong con hẻm, cất tiếng hỏi An phu nhân ở phía trước.
Bàn tay chống vách tường của An phu nhân đã bắt đầu run rẩy vì vận động quá mạnh: “Ừm, không sao.”
“Bác cố gắng một chút, ra khỏi con hẻm này là đường cái rồi.” Vì muốn tránh né các tay súng bắn tỉa nên họ phải chui vào con hẻm này, có điều cũng vì như thế mà càng cách xa đám vệ sỹ đang chờ ngoài cửa nhà hàng Tây kia hơn.
Bước chân An phu nhân chậm lại rõ rệt, nhưng vẫn gắng sức như cũ.
Gã đàn ông phía sau dù phải nghiêng người để di chuyển nhưng cũng đã sắp đuổi kịp họ rồi.
Lâm Nhược nhíu đôi mày thanh tú, đưa hai tay ra xuyên qua nách An phu nhân, nhấc cả người bà lên rồi vội vàng tăng tốc chạy nhanh hơn.
Xương bả vai bị rạn vỡ truyền đến cảm giác đau đớn tận xương tủy, sắc mặt Lâm Nhược lập tức tái nhợt, trán cũng dần tiết ra mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp! Sau khi trốn được, thế nào cô cũng phải đòi lại những gì phải chịu đựng ngày hôm nay gấp trăm lần!!!
Cửa ra ở ngay phía trước, hai người đã bắt đầu có thể nhìn thấy ô tô và dòng người qua lại trên đường.
Đám người kia muốn bắt cóc An phu nhân, dù có chuẩn bị chu đáo đến mấy chắc cũng sẽ không dám to gan xuống tay ở ngay trên đường phố đông người qua lại.
Ánh mặt trời len lỏi qua đầu con hem nho nhỏ chiếu vào trong, Lâm Nhược và An phu nhân đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, ánh mặt trời vàng rực bị một bóng người cao lớn chặn lại. Người vừa tới đưa lưng về phía ánh sáng nên hai người cũng không nhìn thấy rõ lắm khuôn mặt của anh ta, chỉ có thể lờ mờ nhờ vào cái bóng mà quan sát được hình dáng khuôn mặt người này.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Nhược liên tưởng tới bức họa chân dung được hình thành từ những nét phác họa mềm mại.
Người này chắn ở đầu hẻm vào lúc này cũng không phải là tình cờ.
Sau lưng có gã đàn ông to lớn bám theo không thôi, phía trước có người lai lịch bất minh chặn mất lối thoát duy nhất.
Lâm Nhược khiêng An phu nhân, dần bước chầm chậm lại. Cô đang cân nhắc xem có nên lùi lại không. Không biết vẻ ngoài thế nào, nhưng thoạt nhìn gã đàn ông sau lưng có vẻ dễ đối phó hơn người đang chặn đầu hẻm rất nhiều.
Lâm Nhược còn đang mải tính toán thì một viên gì đó tròn tròn lăn lẹt xẹt lẹt xẹt từ đầu hẻm vào sát chân cô. Cô còn đang phải khiêng An phu nhân, nên cũng không thể nào cúi đầu nhìn xem bên cạnh chân mình là thứ gì.
An phu nhân cúi đầu nhìn rồi nói: “Là một cái bánh bao!”
Vào thời điểm như thế này, thứ kêu lẹt xẹt lẹt xẹt lăn vào lẽ ra phải là bom hay gì đó mới đúng chứ nhỉ? Sao lại là một cái bánh bao?
Lâm Nhược đặt An phu nhân xuống để bà bước lên trước mấy bước. Lúc này cô mới nhìn thấy rõ chiếc bánh bao dừng lại ở đầu mũi chân mình. Từ một miếng khuyết nhỏ vì bị cắn, cô còn có thể thấy được nhân đậu đỏ bên trong!
Bánh bao đậu đỏ!
Khóe môi Lâm Nhược giật mạnh mấy cái, chợt nghe thấy người ở đầu hẻm khẽ a lên một tiếng, giọng nói không có chút trầm bổng nào, hoàn toàn chỉ như là một câu trần thuật đều đều: “Bánh bao của tôi!”
Dứt lời, hình như người đó muốn vào nhặt bánh bao, sau đó phát hiện ra cơ thể hơi cao lớn quá, nên chỉ lách vào được một chút đã bị… bị kẹt lại!
Bị kẹt đã đành, anh ta còn cố gắng giật giật, cuối cùng đã khẳng định rõ ràng rồi, anh ta lại cất giọng nói không hề có chút trầm bổng, trần thuật tiếp tình huống hiện tại: “Kẹt rồi!”
Người vừa tới này không phải là đám bắt cóc, không phải sát thủ, mà là một tên ngốc sao? Hơn nữa còn là một tên ngốc hồn nhiên?!
“Kẹt rồi, bánh bao!” Người kia ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Nhược một cái rồi lại một lần nữa chuyển mắt về phía chiếc bánh bao đậu đỏ trên mặt đất.
Đã không còn bị ánh mặt trời hắt ngược lại, rốt cuộc Lâm Nhược cũng nhìn thấy rõ diện mạo của người kia.
Nếu như diện mạo của An Tiệp là tao nhã ấn tượng, Lâu Kiều là vẻ uể oải cao quý, diện mạo của Lâm Thiên là dạng sắc bén như thanh đao, vậy thì diện mạo của người trước mặt này là dạng trong trẻo đến thoát tục.
Trên mặt và trong mắt của anh ta không có chút tính toán âm mưu nào, trong sáng như một đứa trẻ vừa chào đời. Dù hiện giờ, ánh mắt anh ta vẫn tập trung vào chiếc bánh bao đậu đỏ kia, cứ như chỉ cần không lấy lại được chiếc bánh bao đó, thì những chuyện khác đều không phải là chuyện quan trọng với anh ta vậy.
Trong đầu Lâm Nhược đột nhiên hiện lên một ý đồ táo bạo: “Tôi nhặt giúp cậu chiếc bánh bao này, cậu thả chúng tôi đi, được không?”
Người kia hoàn toàn không cần phải nghĩ ngợi gì, lập tức gật đầu: “Được.”
Gã đàn ông đuổi theo phía sau vừa nghe vậy liền tức giận suýt nôn ra máu: “Mặc Lâm, mẹ nó chứ, mày đừng quên nhiệm vụ của mày!”
“Nhiệm vụ?” Ánh mắt Mặc Lâm rõ ràng hơi mơ hồ không hiểu.
“Mày đã nhận tiền công, đồng ý sẽ giúp bọn tao bắt người rồi!” Gã đàn ông kia nổi trận lôi đình! Tên khốn này rõ ràng là thằng ngốc mà, nếu không phải vì bản lĩnh của hắn tốt đến mức kỳ quái khó lường thì bọn họ còn lâu mới liên lạc với hắn!
“Tiền công à?” Rốt cuộc Mặc Lâm cũng nhớ ra, thành thật gật đầu, “Mười cái bánh bao đậu đỏ, giúp các người bắt…” Anh ta đảo mắt nhìn An phu nhân và Lâm Nhược một lượt, cuối cùng dừng lại ở người An phu nhân, “Bắt bà ấy.”
Mười cái bánh bao đậu đỏ mà đã giúp bắt người rồi, sát thủ này thuê dễ quá nhỉ?!!!
Gã đàn ông khẽ thở phào: “Vậy sao mày còn không hành động đi? Bắt lấy bà ta!”
Mặc Lâm giật giật bả vai, lại nói rất thành thật tiếp: “Kẹt rồi.”
Phụt! Gã đàn ông nội thương hộc máu.
Lâm Nhược nhếch môi hỏi: “Tôi có thể nhặt giúp cậu cái bánh bao đậu đỏ này, còn có thể cho cậu hai mươi cái bánh bao đậu đỏ nữa, cậu thả chúng tôi đi nhé.”
Mặc Lâm cũng nghiêm túc cân nhắc một chút, cuối cùng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn quá lớn của hai mươi cái bánh bao đậu đỏ, liền gật đầu đồng ý: “Được.”
“Vậy cậu lùi ra ngoài đi, chúng tôi mới đi ra được.” Vừa nói, Lâm Nhược vừa cúi xuống nhặt cái bánh bao đậu đỏ ở dưới đất lên, còn giả vờ giả vịt thổi bụi đi nữa.
Mặc Lâm lùi ra ngoài, An phu nhân quay đầu liếc nhìn Lâm Nhược một cái rồi mới bước chân đi ra. Lâm Nhược theo sát phía sau.
An phu nhân vốn mang trạng thái cảnh giác và đề phòng, không ngờ từ đầu đến cuối Mặc Lâm lại thật sự chỉ đứng bên cạnh, hoàn toàn không có ý định bắt bà. Lúc này bà mới khe khẽ thở phào.
Lâm Nhược cũng đi ra khỏi con hẻm nhỏ, thấy gã đàn ông sau lưng vẫn đang nghiêng người lách ra, cô mỉm cười đi sang hàng trà sữa bên cạnh, mua một cốc trà sữa nóng rẫy cỡ đại mang về.
Gã đàn ông đã ra gần đến đầu hẻm cảnh giác nhìn Lâm Nhược đang tươi cười, linh cảm thấy có chuyện không hay.
Lâm Nhược mở nắp cốc trà sữa, thẳng tay hắt mạnh cốc trà sữa vào đầu gã đàn ông kia, trong nụ cười không có chút hơi ấm nào: “Mời mày uống trà sữa ấy mà. Không cần phải cảm ơn.”
Mặt gã đàn ông kia đỏ ửng vì bị bỏng, mắt không mở ra được, lại không dám kêu ầm ĩ, chỉ có thể cắn răng chịu đau.
An phu nhân lại nhìn Lâm Nhược một cái nữa, nhưng không nói gì.
Mặc Lâm thì lại tự động bỏ qua hết mọi chuyện vừa xảy ra, chỉ nhìn Lâm Nhược nói: “Bánh bao! Hai mươi cái! Không đưa là tôi giết cô!”
Hết chương 56.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...