Sau khi mọi người thu dọn ổn thỏa những thứ có thể dọn dẹp được hôm nay thì trời cũng đã tối.
Họ chuẩn bị một khoảng đất trống rộng lớn, đốt ba đống lửa, mỗi cái nướng một con dê, những món đã nướng chín từ trước thì được bày hết ra bàn trước mặt mọi người, mùi thơm xộc vào mũi khiến ai cũng có cảm giác thèm thuồng.
Lâu Kiều nâng cốc: “Thời gian vừa rồi mọi người vất vả quá. Lát nữa tôi sẽ tặng mỗi người một cái bao lì xì, coi như cá nhân tôi tặng mọi người chút phí vất vả.”
“Tốt quá!!! Cụng ly vì đạo diễn Lâu bị băng huyết nào!!!” Từ trước tới nay, bao lì xì của Lâu Kiều chưa bao giờ là mỏng nên mọi người đương nhiên cũng rất vui sướng vì có thêm một khoản, đều nâng cốc chúc mừng, không khí khá hài hòa, náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều là những tay lão làng trong giới nghệ sỹ, chỉ cụng vài ly đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Hơn nữa, những buổi tiệc đóng máy như thế này cũng là thời cơ tốt để tạo dựng mối quan hệ tốt với đoàn phim.
Mọi người cùng đồng loạt nâng ly ba lần, sau đó bắt đầu có người đi mời rượu, mà người được mời rượu nhiều nhất đương nhiên là An Tiệp, Lâu Kiều và Lâm Nhược. Cũng có một số nữ diễn viên to gan mời rượu Lâm Thiên, có điều, chắc là do e ngại địa vị của An thiên vương, nên mọi người không dám mời anh dồn dập, ngược lại lại vây lấy Lâm Nhược.
Tửu lượng của Lâm Nhược cũng không tồi, uống liền bốn năm cốc bia mà mặt cũng không biến sắc.
An Tiệp kín đáo nghiêng người gắp thịt dê cho Lâm Nhược, ngăn cản mấy người tới mời rượu. Lâm Thiên thì trực tiếp hơn, toàn thân tỏa khí lạnh, mặt không chút cảm xúc trừng mắt nhìn mấy người vẫn còn đang muốn mời Lâm Nhược.
Mọi người đều khá biết điều, vừa nhìn là biết đêm nay không chuốc Lâm Nhược quá chén được, liền quay sang mời Tạ Lâm. Không chuốc say được Lâm Nhược, thì chuốc say người đại diện của cô ấy cũng không tệ.
An Tiệp ngước mắt nhìn Lâu Kiều một cái, không nói gì.
Lâm Thiên đón lấy cốc rượu một nữ diễn viên mời, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt dịu hơn một chút.
Đối diện với những người tới cụng ly, hiển nhiên Tạ Lâm không dễ từ chối, hơn nữa còn có ý muốn xây dựng quan hệ tốt với những người này thay Lâm Nhược, sau này hoạt động trong giới có gặp mặt nhau thì cộng tác cũng thuận lợi hơn.
Tạ Lâm không từ chối bất cứ ai, tửu lượng rất cao, uống liên tục ba bốn chai bia mà mắt vẫn tỉnh táo như thường. Trước kia, vì muốn làm tốt công việc đại diện này, nên cô cũng chú ý nâng cao tửu lượng của mình.
Sau khi uống mấy ly rượu mọi người mời, có người khác đến nữa là Lâu Kiều lập tức xua tay từ chối khéo, mọi người không dám chuốc say anh ta, nên cũng đành bỏ qua.
Cô gái này không chỉ bạo lực mà còn là thùng rượu nữa sao? Lâu Kiều cầm cốc rượu ra vẻ đang uống nhưng thực ra khóe mắt lại luôn quan sát tình hình chiến sự bên phía Tạ Lâm.
Hẳn cũng phải uống đến bảy tám chai rồi chứ ít à?! Sao mấy người này cứ đến suốt vậy? Lấy đâu ra mà lắm lý do vớ vẩn để mời rượu thế?
Lâm Nhược dùng khuỷu tay huých nhẹ An Tiệp: “Phản ứng của đạo diễn Lâu có phải quá chậm chạp không, còn không bùng nổ nữa là em ra tay trước đấy. A Lâm cứ uống tiếp nữa dạ dày sẽ không chịu nổi.”
An Tiệp liếc nhìn Lâu Kiều, nói: “Cậu ta đã ngồi không yên rồi, nhiều nhất là hai phút nữa sẽ đi qua thôi.”
“Anh nói đấy nhé. Nếu hai phút nữa anh ta còn không có động thái gì, em sẽ ra mặt đấy. Bỏ qua một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tốt như vậy chính là tổn thất của anh ta.” Lâm Nhược bĩu môi, xem trò vui thì cũng được thôi, nhưng không thể thật sự khiến A Lâm nữ vương nhà cô chịu thiệt thòi được.
Vừa dứt lời đã thấy Lâu Kiều ở bên kia đứng vụt dậy, cầm một cốc rượu đi nhanh về phía Tạ Lâm. Mọi người còn chưa hiểu ra sao thì Lâu Kiều đã nâng cốc trong tay nói: “Các vị xấu bụng thật đấy, sau bộ phim này còn muốn hợp tác với nhau nữa không mà không ai uống rượu với tôi thế hả?”
Mọi người đều là rất tinh ý, thoáng ngẩn người ra một chút rồi lập tức chuyển đối tượng, quay sang chúc tụng Lâu kiều.
“Thủ đoạn quá kém.” Lâm Nhược bĩu môi, “Vào thời điểm này thì phải nhanh chóng bước tới, giành lấy cốc bia của A Lâm rồi uống cạn một hơi chứ.”
An Tiệp vừa đút thịt dê cho Lâm Nhược, vừa nói: “Em không thể kỳ vọng một tên ngốc nghếch hơn hai mươi năm chưa bao giờ biết yêu có thể hạ thấp cái tôi xông lên tranh đấu trong chớp mắt được. Chuyện gì cũng cần có thời gian.”
“Thật ra anh cố tình không nói để chờ xem A Lâm và đạo diễn Lâu cấu véo nhau đúng không?”
“Ừ.” An Tiệp thản nhiên gật đầu, “Hai người họ chiếm quá nhiều thời gian của em.”
Khóe môi Lâm Nhược run lên, An thiên vương, bụng dạ anh đen tối như vậy là do bố mẹ anh tạo ra sao?!
Lâm Thiên cầm cốc bia, mặt u ám trừng mắt nhìn An Tiệp. Thằng nhóc thối, chỉ biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bé út.
“Bé út, xong việc ở đây em sẽ về thành phố B à?”
“Tạm thời sắp xếp như thế ạ. Có điều ngày hôm sau chắc là sẽ bay đến thành phố C để ghi hình.”
Công tác hậu kỳ của phim truyền hình rất nhiều, phải cắt ghép biên tập lại rồi gửi đi thẩm định, có thể xong kịp để post vào lễ Giáng sinh tháng 12 cũng là nhanh lắm rồi. Đến lúc đó bọn họ mới cần phải ghi hình để tuyên truyền cho phim, thế nên hiện giờ đài Hồ Nam mời Lâm Nhược ghi hình, hoàn toàn chỉ là muốn phỏng vấn bản thân Lâm Nhược thôi.
“Chỉ có một ngày thôi à?” Lâm Thiên nhíu mày, anh ta thật sự không ngờ thời gian làm việc của bé út lại sít sao như thế.
“Em sẽ sắp xếp thời gian về thăm bố mẹ, đại ca cứ yên tâm.” Lâm Nhược biết Lâm Thiên nghĩ gì, liền cười nói.
“Bà rất nhớ em, ông cũng xuôi xuôi rồi, chỉ cần em lên tiếng, lập tức có thể đá bay tên chồng chưa cưới kia.” Nói xong, Lâm Thiên còn trừng mắt lườm An Tiệp một cái.
An Tiệp ngước mắt lên, khẽ cười với anh ta.
Ái chà, tên nhóc thối này, còn ra vẻ bình tĩnh thản nhiên như là thắng chắc nữa chứ, đáng ghét chết đi được!
“Chồng chưa cưới ạ?” Lâm Nhược suýt nữa quên chuyện này. Hơn nữa, nếu cô là con gái của Lâm gia ở thủ đô, thì e rằng thẻ căn cước cô nhìn thấy khi mới tỉnh lại là giả, “Đại ca có biết chồng chưa cưới mà em chưa từng gặp đó là ai không?”
“Biết.” Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi cười như sói thấy mồi, “Đê tiện, vô sỉ, đen tối, nham hiểm, đáng ghét, giả vờ giả vịt, dù sao từ đầu đến chân cậu ta chỉ toàn là khuyết điểm, dù cầm kính hiển vi cũng không soi ra được một đầu mũi kim ưu điểm nào.”
“Nếu vậy, sao ngày xưa mọi người lại định đoạt cho em một hôn ước như thế chứ?” Mí mắt Lâm Nhược giật mạnh lên, “Em thật sự là ruột thịt của mọi người sao?”
“Hả? Bé út, em tuyệt đối đừng hiểu lầm mà.” Lâm Thiên vội giải thích, “Vì anh khó chịu tên nhóc đó nên mới nói vậy thôi. Thật ra… thật ra cậu ta rất xuất sắc, hơn nữa, Lâm gia chúng ta theo quân đội, còn An gia nhà họ theo chính trị, hai gia đình coi như cũng môn đăng hộ đối.”
Càng nói Lâm Thiên càng khó chịu, khóe miệng An Tiệp lại hơi cong lên.
“Đại ca, anh vừa nói là An gia ạ?” Lâm Nhược nhìn Lâm Thiên chằm chằm, nhìn đến tận khi Lâm Thiên khó chịu hừ hừ hai tiếng rồi quay đầu đi, cô mới quay lại nhìn về phía An Tiệp.
An thiên vương không những không tức giận, mà còn đang nhoẻn miệng cười, tâm trạng có vẻ không tệ!
An thiên vương có thân thế thần bí, nghe nói địa vị khá cao, nhưng chưa từng có người điều tra được ra một chút gì…
An thiên vương tên là An Tiệp, cũng họ An!
“Anh?!”
An Tiệp cầm một miếng dưa hấu đút vào miệng Lâm Nhược, sau đó mới gật đầu cười nói: “Đây gọi là duyên phận!”
Ôi trời ơi! Một bãi ‘cứt vượn’ to thật ấy chứ!!! (*) Hai người là bạn tình, quan hệ bất minh đã đành, giờ lại còn biến thành vợ chồng chưa cưới có danh có phận đàng hoàng!!! Thảo nào đại ca cứ cố tình gây sự với An Tiệp!
(*) Từ duyên phận và từ cứt vượn có cách đọc giống nhau, nhưng chữ viết khác nhau và nghĩa khác nhau, nên bạn Lâm Nhược chơi chữ :D
Lâm Nhược chợt hiểu hết, mặt cười nhưng lòng không cười nhìn An Tiệp: “Có nghĩa là, muốn từ hôn có vẻ hơi khó nhỉ.”
Hết chương 43
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...