Lạc Thần Tái Sinh

“Nhược nhi, em nói vậy làm anh đau lòng quá.” Màn của phòng hóa trang bị mở ra, Đổng Luân cầm một bó hoa lily bước vào.

Khuôn mặt của hắn rất góc cạnh, ngũ quan sắc nét. Vì là con lai, nên hai tròng mắt hắn rất sâu, khi nhìn chằm chằm vào người ta, sẽ khiến người ta có ảo giác như hắn rất thâm tình.

Tiểu Lý liếc nhìn Lâm Nhược một cái, Lâm Nhược cười với cô ấy. Tuy vẫn do dự không muốn, nhưng cuối cùng tiểu Lý vẫn đi ra ngoài.

“Nhược nhi, anh rất đau khổ.” Đổng Luân ôm bó hoa lily, từ từ bước tới, “Từ sau khi chúng ta xa nhau, anh không thể tập trung làm việc được, bất tri bất giác lại nhớ đến em, nhớ tới từng li từng tí những hình ảnh khi chúng ta bên nhau.”

Nói xong, Đổng Luân đưa tay ôm lấy vai Lâm Nhược: “Nhược nhi, anh yêu em, hãy tha thứ cho phản ứng chậm chạp của anh, quay về bên anh được không?”

Nếu là Lâm Nhược trước đây mà nghe được những lời này, chắc chắn sẽ lập tức òa khóc rồi nhảy bổ vào lòng Đổng Luân. Mà Đổng Luân mở rộng hai tay ra, cũng thực sự chứng minh hắn tin rằng chỉ như vậy cũng đủ để hắn làm Lâm Nhược động lòng.


Cô gái này yêu hắn đến chết đi được, chỉ cần hắn nói vài câu ngon ngọt, còn không lập tức quay về bên hắn sao?! Khóe môi Đổng Luân cong lên cười, An Tiệp, anh sẽ nhanh chóng cảm nhận được mùi vị bị phụ nữ đá như thế nào!!!

Đổng Luân tràn đầy tự tin, hoàn toàn không chú ý đến vẻ trào phúng trong mắt Lâm Nhược.

Lâm Nhược lật ngược tay khống chế cổ tay của Đổng Luân, dễ dàng bẻ quặt lại một cái. Đổng Luân liền quay tròn như con quay. Đến khi kịp có phản ứng, thì một cánh tay hắn ta đã bị Lâm Nhược bẻ ngược ra sau lưng, gân cốt kéo căng vô cùng đau đớn.

Đổng Luân biến sắc: “Lâm Nhược, cô làm cái gì đấy? Buông ra!”

“Chính anh bảo tôi buông ra đấy nhé!” Lâm Nhược toét miệng cười, thật sự buông tay ra. Có điều, trước khi buông tay, cô còn hơi đẩy Đổng Luân về phía trước một chút, nhân lúc Đổng Luân chưa đứng vững, liền móc gót chân, đạp ‘bốp’ một cái, Đổng Luân mất thăng bằng, hoa hoa lệ lệ ngã cắm đầu xuống như chó liếm phân!

Mấy người lén nấp ở ngoài phòng hóa trang vừa nghe tiếng động này, vội vàng lao vào, thấy ngay Đổng Luân đang úp mặt xuống đất, ngực còn đè nát bó hoa lily xuống. Áo sơ mi trắng bị lấm bẩn, mái tóc dùng keo xịt để giữ kiểu tóc cũng bị vương mấy cánh hoa lên trên, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác thảm hại.

Mọi người vừa xông vào vội đưa tay lên che miệng, kiềm chế để không hét lên, trong lòng thầm hối hận vì đã lao vào đây.

Lâm Nhược đặt hộp phấn xuống, giả vờ giả vịt bước tới hỏi: “Ôi trời, Đổng thiên vương, sao anh lại bất cẩn thế? Ối? Còn chảy máu nữa à? Không phải anh cắn vào lưỡi đấy chứ?” Lâm Nhược trợn trừng mắt ra vẻ kinh ngạc.

Đúng là Đổng Luân cắn vào lưỡi thật, vừa động một chút đã đau đến mức hít khí lạnh, nhưng vì có những người khác lao vào nên hắn vẫn phải giữ phong thái tao nhã của mình.

Đổng Luân cắn chặt răng đứng dậy, lướt mắt nhìn một vòng mấy người đang đứng trong phòng hóa trang, rồi bước nhanh ra ngoài.


Tiểu Lý lè lưỡi, rồi vội vàng vọt tới bên Lâm Nhược, nhỏ giọng hỏi: “Chị Lâm Nhược, sao Đổng thiên vương đang yên đang lành lại bị ngã? Hơn nữa, có vẻ ngã không nhẹ đâu, mặt biến sắc luôn rồi kìa?”

Mấy người kia là nhân viên chạy việc của đoàn làm phim, bình thường quan hệ với Lâm Nhược cũng không tệ. Vừa rồi tiểu Lý ra khỏi phòng hóa trang muốn đi tìm An thiên vương, kết quả là không tìm thấy người, lại lo Lâm Nhược bị Đổng thiên vương ức hiếp gây khó dễ này nọ, nên mới lôi mấy nhân viên của đoàn làm phim tới đây canh chừng bên ngoài, nếu có động tĩnh gì lập tức lao vào cứu Lâm Nhược ngay.

“Ừ.” Lâm Nhược gật đầu, ra vẻ thật thà nói: “Đầu óc không tốt, nên không đứng vững được, tự ngã thôi.”

Mấy người nhân viên của đoàn không hiểu gì cả, tiểu Lý lại phì cười thành tiếng. Cô biết chị Lâm Nhược tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt mà. Đáng đời tên Đổng thiên vương gặp nạn.

“Tiểu Lý tử, cô cười ngây ngô cái gì thế?”

“Ha ha, không có gì không có gì, mọi người ra ngoài làm việc tiếp đi, lát nữa phải xong bối cảnh để quay rồi đấy.” Tiểu Lý đẩy mấy người kia ra khỏi phòng hóa trang, quay đầu nháy mắt với Lâm Nhược: “Chị Lâm Nhược, không cần biết chị làm gì, em sẽ luôn ủng hộ chị!” Nữ thân, hãy chiếu ánh sáng hắc ám của chị lên người em đi!

Lâm Nhược cười, gõ nhẹ vào trán tiểu Lý: “Con nhóc quỷ này, quay về làm việc đi!”


“Ha ha.” Tiểu Lý ôm trán, “Chị Lâm Nhược, chị nghĩ nếu An thiên vương quay về mà biết Đổng thiên vương đến đây thì sẽ phản ứng thế nào ta?!” Ghen tuông cáu kỉnh gì gì đó ấy, chà chà, thật đáng mong chờ!!!

Lâm Nhược cười không đáp.

Sáng sớm nay An Tiệp đã lái xe lên thị trấn, khi quay về lại vừa vặn gặp Đổng Luân đang đứng giữa đường vì xui xẻo bị hỏng xe.

Đổng Luân che miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn An Tiệp.

Mặt An Tiệp cũng không chút thay đổi nhìn lại hắn.

Hết chương 20.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui