Nam Cung Tước cười "Long Hội đang dần tẩy trắng, mấy ám tuyển này sau này không phải hủy thì cũng bán đi, sao cô không thuận nước giong thuyền mà tặng cho tôi đi!"
"Vậy anh lấy tự tin gì mà có thể chắc chắn đoạt lại được Long Hội cho Mặc Lâm?" Lâm Nhược nói "Mặc Lão nhị đã lên kế hoạch mười mấy năm, không có chuẩn bị kỹ càng hắn dám tùy tiện ra tay sao? Huống chi, Mặc Nham Long đang bị thương, tình hình nội bộ Long Hội bây giờ thế nào ta cũng không nắm rõ. Có lẽ, không chỉ có một mình Mặc lão nhị muốn thôn tính Long Hội? Anh là muốn để Mặc Lâm và Long lão nhị tranh qua đoạt lại, còn mình làm ngư ông đắc lợi sao?"
Ngữ khí Lâm Nhược hoàn toàn bình thản, giống như việc cô đang nói chỉ là việc nhà bình thường thôi, căn bản không có xíu liên quan gì đến chuyến tồn vong của một bang phái lớn của Hắc đạo.
Nam Cung Tước liếc nhìn An Tiệp "Lão bà của cậu muốn thành tinh rồi, cậu còn lo cô ấy bị tôi tính kế à?"
Với địa vị hiện tại của Nam Cung Tước, thì dù có là hội trưởng của Long Hội cũng phải khách khách khí khí mà kêu một tiếng Tước Gia. Còn đổi là là người khác, khi nghe hắn nói chuyện hợp tác thì bất chấp điều kiện gì đều vui lòng mà đồng ý. Huống chi là lúc khó khăn.
Nhưng Lâm Nhược này thì sao, một chút biểu tình kích động cũng không có, bình tĩnh đến làm người ta giận sôi máu.
An Tiệp kiêu ngạo nâng cằm nói "Lão bà của tôi đương nhiên là thông minh nhất! Cậu tốt nhất là nói thẳng đi, đừng có dùng mấy tiểu xảo kia!"
Lâm Nhược nhướng mày tỏ ý tán thành. Nếu anh còn có lợi thế gì thì nhanh nói ra đi, chứ không là lần hợp tác này không thành rồi!
Nam Cung Tước thở dài, hắn quả thật đúng là không lợi không làm. Nếu không phải có mục đích riêng thì đã không chạy đến nước M này.
"Nói thẳng ra thì tôi cần mấy ám tuyến kia để chèn ép đối thủ của mình, vì nghe nói bọn họ có hợp tác với Long Hội"
Nam Cung Tước nói tới đây cũng xem như là có thành ý rồi. Nếu không phải hắn và An Tiệp có quen biết, lại thêm mối quan hệ từ Miểu Âm thì với cái danh Hắc Hồ Ly Nam Tước Gia thì không biết đã dùng thủ đoạn gì để bắt đối phương không thể không hợp tác.
"Được, nhưng chuyện này tôi không thể đơn phương đồng ý, cần bàn bạc lại với Mặc Lâm!"
"Không thành vấn đề, tôi chờ tin tốt của cô!" Nam Cung Tước đứng lên nói "Thế nào, cùng ăn tối chứ?"
"Hôm nay không tiện, để sau đi. Về thành phố B, tôi mời!" An Tiệp nói
"Được rồi, vậy tôi đi đây!" Nam Cung Tước cầm áo khoác của mình, gật gật đầu đi về phía cửa, đi đến cửa phòng khách lại quay đầu lại nói "À, đúng rồi! Bây giờ đối với bên ngoài thì Lâm Nhược là vị hôn thê của tôi, cho nên, sau này tôi sẽ thường tới chơi. Bái bai!"
Nam Cung Tước thành công đánh trả An Tiệp một chiêu, khoái trá rời đi!
An Tiệp mặt không đổi sắc, cầm điện thoại ở trên bàn, lần này thực sự gọi cho Miểu Âm
Điện thoại kêu hai tiếng thì có người bắt máy, bên kia có vẻ đang bận rộn.
"alo"
"Miểu Âm, Nam Cung Tước tuyên bố muốn tăng cường theo đuổi cô, cô tốt nhất đừng đồng ý hẹn hò với hắn!"
Miểu Âm thản nhiên nói "Anh không nói tôi cũng không muốn gặp anh ta!"
"Vậy tốt rồi, Tiểu Nhược cũng nói Nam Cung Tước quá giảo hoạt, không hợp với cô!"
Lâm Nhược ngồi bên uống trà, nghe thấy, thiếu chút nữa phun trà ra
"Tôi hiểu rồi!"
"Vậy cô làm việc đi, tạm biệt!" An Tiệp thỏa mãn cúp điện thoại. Nam Cung Tước bị bọn họ nắm nhược điểm này trong tay mà còn dám kiêu ngạo, quả thực muốn chết mà!
Lâm Nhược hắc hắc cười "Anh ác như thế, mốt gặp lại, anh ta chắc sẽ dùng bình rượu đánh anh!"
"Không đâu!" An Tiệp nhẹ cười "Cậu ta quen rồi!" Vẫn luôn bị An Tiệp chơi khăm, nhưng vẫn kiên trì không ngừng khiêu chiến An Tiệp. Về điểm này thì Tước Gia quả thực rất kiên nhẫn nha.
Lâm Nhược cũng nhìn ra được, cách hai người này ở chung rất nhẹ nhàng. Bọn họ một lang bạt chính đàn, một chém giết hắc đạo, có chỗ nào không phải tiếu ý giấu tàng đao, lơ là một chút là chết người không cần đền mạng.
Vừa rồi tranh đấu lại thể hiện rõ ràng như vậy, chắc chỉ là một phương thức ở chung của họ.
Giống như, An Tiệp cũng thường xuyên kích thích Lâu Kiều vậy.
Lâm Nhược nói "Nãy em nghe nói là bạn cùng phòng, các anh là bạn học sao?"
"Bạn học đại học!" An Tiệp gật đầu "Bạn cùng phòng ba năm, năm thứ tư chỉ ở hơn một tháng, Nam Cung Tước tốt nghiệp trước!"
"Sau này các anh không có liên lạc gì sao?"
"Có, nhưng đa số đều qua thư tay, rất ít khi gọi điện!" An Tiệp ôm bả vai Lâm Nhược nói "Bởi vì cả ba đều bay tới bay lui, không có ở một nơi nhất định, đôi khi lệch nhau mười hai tiếng, ai cũng đều bận rộn, gọi điện thì không tiện lắm, cho nên thống nhất dùng thư từ. Không gấp, khi nhận được thì hồi âm!"
Lâm Nhược tưởng tưởng, Nam Cung Tước đang cùng người khác bàn bạc buôn bán vũ khí, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bạn học gọi đến tán gẫu, có chút điên cuồng a!
"Em yên tâm, Nam Cung Tước không dùng dã tâm với em đâu!" An Tiệp nói "Gia tộc của cậu ấy cũng không thái bình gì, nhà có có ba anh em, còn có hai chú, ai cũng đều muốn tiếp quản gia tộc, còn đều là nhân vật lợi hại. Cậu ấy muốn mấy ám tuyến kia cũng chỉ để đánh phủ đầu đối thủ. Theo anh biết thì trước giờ cậu ấy không dính tới mấy đường dây buôn bán thuốc phiện!"
"Thuốc phiện quả thật hại thân!" Lâm Nhược gật đầu đồng ý "Em đi kiếm tiểu Mặc ngốc, anh đi không?"
An Tiệp đương nhiên là muốn đi cùng rồi, anh còn có dã tâm, bẻ đi đôi cánh của cô, đem cô buộc vào bên người mình.
Nhưng anh không thể, nếu bẻ đi đôi cánh của cô, Lâm Nhược sẽ không còn là Lâm Nhược mà anh yêu! Anh chỉ có thể nhìn cô bay trên con đường mình muốn, khi cô mệt mỏi muốn dừng lại, hay té ngã, anh có thể dang hay tay mà vững chắc đỡ cô
An Tiệp mỉm cười, hôn lên má Lâm Nhược một cái "Anh có chút chuyện cần xử lý, em tự đi nha. Chú ý an toàn!"
"Ông xã, cảm ơn anh!" Lâm Nhược hôn môi An Tiệp "Trưa em không quay về ăn cơm, anh tự lo nha!"
"Được, khi nào về gọi trước cho anh" An Tiệp đưa Lâm Nhược ra cửa "Buổi tối em muốn ăn gì? Anh đi mua về"
"Cá khó tiêu được không anh?" Lâm Nhược vừa mang giày vừa nói
"Còn gì nữa?" An Tiệp gật đầu
"An thích gì thì làm đi, chúng ta chỉ có hai người, hai món là được rồi!" Lâm Nhược mang giày xong, hôn má An Tiệp một cái rồi mới cầm túi mở cửa "Em đi đây!"
Lâm Nhược nhìn xe của mình còn chưa có rửa, cô không muốn để An Tiệp biết xe bị nhuộm máu, nên trực tiếp đi ra cổng đón taxi
An Tiệp thay quần áo, mang bao tay plastic, từ trong hoa viên kéo ra vòi nước, rửa xe cho Lâm Nhược
Khứu giác của anh trước giờ khá nhạy, hôm qua khi đến, anh thấy Kim thường hay chạy về phía xe của Lâm Nhược. Đi qua thì thấy sau xe đều bị nhuộm đỏ.
Mặc lão nhị, đụng đến vợ và con trai anh, cho rằng có thể dễ dàng cho qua vậy sao?
An Tiệp lạnh lùng cười, mở cửa xe, chuyên tâm rửa
Lâm Nhược bắt xe đi đến Hồng Miểu Tử phố, nơi Mặc Lâm đang ở, trên đường còn cố ý dừng lại mua mười mấy cái bánh bao đậu
Hồng Miểu Tử phố là một con phố nhỏ, đa số đều là hộ gia đình, không cho thuê nên tình hình không tính là phức tạp
Lâm Nhược cầm bánh bao lên tầng 3, vừa chuẩn bị ấn chuông cửa thì cửa mở ra
Mặc Lâm thấy Lâm Nhược đến có chút sửng sốt
Lâm Nhược lui về sau hai bước hỏi "Cậu muốn ra ngoài sao?"
Mặc Lâm nói "Vừa có tin tức truyền ra nói, ông tôi mất rồi!"
hết chương 89!!! >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...