Lạc Thần Tái Sinh

Đợi Đại Bảo hong khô tay, Lâm Nhược mới dẫn cậu vào phòng tập nhảy.

“Bảo Bảo, đã về rồi!” Helen không biết lấy ở đâu kiếm được một con búp bê Iron Man, vừa thấy Đại Bảo về thì đưa đến trước mặt cậu “Thích không?”

Đại Bảo đối với những thứ đồ chơi của trẻ con đều không có hứng thú, đưa cậu đồ chơi chi bằng đưa cậu một cuốn từ điện cậu còn thích hơn.

Đại Bảo bày ra khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đầy sự hưng phấn vui vẻ “Thích ạ, cám ơn chị gái xinh đẹp”

Cái thứ loạn thất bát tao này, nhìn thế nào cũng như một tên ngốc, rốt cuộc nó là gì vậy?

“Bảo Bảo thích là tốt” Helen tặng quà còn vui vẻ nỏi “Đây chỉ là bản phổ thông thôi, chị còn có Iron Man bản giới hạn nữa, lần sau đưa cho Bảo Bảo nha”

Đại Bảo vui vẻ gật gật đầu “Thật không ạ? Cám ơn chị gái xinh đẹp, Bảo Bảo thích nhất là Iron Man”

Lâm Nhược đứng bên cạnh âm thầm run run khoé miệng. An Đại đúng thật biết nịnh hót. Cái gì Iron Man, sợ rằng trước đây nó còn không biết có thứ này tồn tại.

Chỉ có thể nói, không ai hiểu con bằng mẹ!

“Vòng thứ hai thử vai sắp bắt đầu, đề nghị mọi người chuẩn bị sẵn sàng”

Bởi vì diễn viên chính sẽ tuyển chọn nội bộ nên catting lần này là tuyển diễn viên cho vài vai phụ có vài cảnh quay, thế nên đến thử vai đa phần là sinh viên đại học điện ảnh hoặc vài người đã lăn lộn trong giới giải trí vài năm nhưng vần không nổi được.

Mọi người đều tự tìm chỗ đứng cho mình, Helen đứng bên cạnh Lâm Nhược cười nói “Cố lên!”

Lâm Nhược cười gật đầu “Chúng ta cùng cố gắng!”

“Cô Tiêu Nhược, vòng hai này có thể con cô phải chờ một bên. Không sao chứ?” Nhân viên của đoàn tiến lên lễ phép hỏi.


“Không có vấn đề gì” Lâm Nhược xoa xoa mái tóc mềm “Con trai, con qua bên kia ngồi đợi mẹ nha”

“Dạ” Đại Bảo tự mình ôm tự điển, đi qua ghế được đặt bên cạnh ngồi xuống, im lặng đọc sách.

Các cô gái ở đây ai nhìn tiểu hài tử đáng yêu cũng đều đỏ mắt thèm thuồm.

Nhân viên công tác cũng nhịn không được mà mang bánh kẹo tới “Bảo Bảo, đói bụng thì tự mình lấy ăn nha!”

“Cám ơn chị!” Đại Bảo lộ ra nụ cười khả ái vô địch, nhân viên kia suýt nữa thì hôn mê.

Cậu bé đáng yêu như vậy, có thể mang về nhà nuôi không?

“Ăn hết thì gọi chị nha!” Cô nhân viên luyến tiếc, đi được ba bước lại quay lại nói.

Cửa phòng tập nhảy mở ra, ba nam hai nữ đi vào.

Một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy nóng bỏng đi vào, vỗ tay gây chú ý rồi nói “Ok! Vòng hai thử vai chính thức bắt đầu, mời mọi người đi từ bên này qua bên kia theo thứ tự”

Thử vai diễn viên chứ không phải catting người mẫu, sao lại bảo bọn họ đi catwalk.

Không ít người nghi họăc nhưng vẫn xếp thành hàng đi từ bên này sang bên kia phòng tập.

Lâm Nhược đứng cuối hàng, Helen phía trên cô.

“Tiêu Nhược, cứ xem như sàn catwalk mà đi!” Helen cúi thấp đầu nhắc nhở Lâm Nhược

Phía trước Helen là An Lệ, cô ấy nghe Helen nói thế thì mắt sáng lên, lưng cũng thẳng hơn hai phân.

Lâm Nhược cảm kích cười cười “Cám ơn” Con cô nhìn người quả nhiên không sai, Helen thực sự là một người có bối cảnh không thường.

Chung quy đây cũng là vòng thử vai thứ hai. Phía trước còn có đạo diễn và biên kịch đang quan sát, dù người tham dự có nghi hoặc thì cũng nhanh chóng nghiêm túc trở lại.

Lâm Nhược quan sát một lượt nhận ra, đạo diễn nhìn không chỉ riêng thân hình mà còn khí chất khi đi.

Lâm Nhược đại khái cũng biết được đạo diễn đang chọn vai nào, cô cười nhẹ khẽ nói với Helen “Cố gắng đi quyến rũ một chút!”

Helen và Lâm Nhược nhìn nhau cười.

Một hàng dài đi hết, cuối cùng cũng đến phiên các cô.

An Lệ nâng cằm, nghiên mắt nhìn Helen và Lâm Nhược, tự tin bước ra.

Dáng người cô ta nóng bỏng, lại còn cố ý mặc một cái sơ mi trắng, thả ba cúc trên, Catwalk mềm mại, quả thực là quyễn rũ chết người

Đạo diễn và những người xem đều gật đầu ưng ý.


“Cô tên gì?” Đạo diễn hỏi.

An Lệ cười “Tôi tên An Lệ” Một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh

“Rất tốt!” Đạo diễn vừa lòng gật đầu “Cô thông qua vòng hai”

Trước đó đều không có trường hợp nào công bố kết quả ngay chỉ có An Lệ đạo diễn cho qua ngay.

An Lệ đắc ý quét mắt về phía Helen và Lâm Nhược đang đứng phía bên kia.

Những người khác không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn về phía An Lệ

“Ok, người tiếp theo!”

Rốt cuộc cũng đến Helen, sau đó sẽ là Lâm Nhược.

Người phụ nữ tóc vàng vừa nãy ghé tai đạo diễn nói vài câu, đạo diễn nâng mắt nhìn Helen gật gật đầu.

Những người khác lại chuyển ánh mắt vừa ghen tị vừa hâm mộ về phía Helen.

Bất kể là ở đất nước nào, người có bối cảnh đều bị người khác ghen ghét nhưng cũng là cái mà họ mơ ước.

Helen không thèm để ý những ánh mắt kia, cứ tuỳ ý mà cất bước.

Mỗi bước đi của cô, mỗi cái nhấc chân đặt chân đều được tính toán, nhìn như đi thong dong nhưng lại không có tinh thần.

Hơn nữa Helen còn có một đôi mắt hơi nhướng lên, không cần làm gì, chỉ cần một cái liếc mắt, một nụ cười nửa miệng là đủ mị hoặc phong tình

Cô giống như một hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, cuối cùng cũng được xuống núi mê hoặc nhân sinh.

Gương mặt đạo diễn hiện lên tiếu ý, rất tốt nha, căn bản không cần chăm sóc đặc biệt.

Helen đi hết đường băng quay lại nhìn đội giám khảo, không chờ đạo diễn hỏi cô đã tự giới thiệu “Tôi tên Helen”


“Tốt, Helen cũng ở lại!”

An Lệ nhìn Helen mà ánh mắt đầy sự ghen tị.

Những người khác ít nhiều đều biết quan hệ của Helen, tuy hâm mộ nhưng đa số đều ghen tị và khinh thường. Nhưng xem phần trình diễn của Helen vừa xong mọi người đều tin tưởng, với thần thái và thân hình kia, dù không có những mối quan hệ phía sau thì cô cũng dễ dàng vượt qua vòng 2 này.

“Tiếp theo!” Đạo diễn gật đầu với Lâm Nhược, cô gái phương Đông này có gương mặt rất đẹp, cô vừa vào phòng tập ông đã chú ý tới.

Lâm Nhược hôm nay mặc quần short áo ngắn tay thoải mái năng động, là loại trang phục thường được dùng khi đi thử vai, nhưng với buổi thử vai này, để tạo ra sự quyễn rũ, không ai nghĩ là cô có thể làm được.

Lâm Nhược cười, gỡ xuống dây buộc tóc, một mái tóc dài đen óng đổ xuống như thác nước, dài tới tận hông.

Bởi vì khi nãy cột đuôi ngựa nên khi xả xuống tóc có độ phồng tự nhiên, buông lơi tuỳ ý, mang đến cảm giác lười biếng

Lâm Nhược vuốt tóc qua một bên vai, khoé miệng cười mỉm nhẹ nhàng tự nhiên chân từ từ di chuyển ra bên ngoài đường băng

Bước đi của cô nhỏ hơn Helen vì thế nhìn thong dong thoải mái lại biếng nhác.

Khoé miệng nâng lên, mỗi bước đi phô diễn từng đường cong cơ thể, quyến rũ phóng khoáng.

Nếu nói Helen là hồ ly tinh mị hoặc thế nhân, vậy Lâm Nhược chính là một con mèo quý tộc nhấc cử nhấc động đều nhẹ nhàng trêu chọc nhân tâm.

“Rất đẹp! Rất đẹp” Đạo diễn đứng lên vỗ tay tán thưởng, bốn người còn lại trong ban giám khảo cũng vỗ tay, gương mặt thể hiện rõ sự vui vẻ.

Editor: mọi người có đọc được chương sau chương này không vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui