"An Đại Bảo, con ra đây nói rõ ràng cho mẹ nghe!" Lâm Nhược đá giày cao gót qua một bên, vùi mình vào ghế sô pha
Trong vườn, An Đại Bảo từ từ kéo miệng túi vải lại, đưa qua
chú mặc, có thể giúp con treo cái này lên tay vịn cửa được không?"
"mẹ con sẽ phạt con!" Mặc Lâm nhận lấy túi vải đầy sâu. Đứa nhỏ này không để cho người làm vườn bắt sâu bỏ đi mà lại tự mình đi bắt để dọa người.
"Phụ nữ mà, họ có quyền không hiểu chuyện." An Đại Bảo phất phất tay ra vẻ không sao "Chú Mặc, chú cứ mặc kệ đi"
An Đại Bảo đứng dậy vỗ vỗ tay, một bé trai hơn hai tuổi, mặc áo sơ mi sọc caro đen, áo khoác trắng và quần jean ngắn.
Nổi bật nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng dễ thương, lại được di truyền đôi mắt linh động của Lâm Nhược, càng làm cho đứa bé này có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp rồi.
An Đại Bảo thừa hưởng gen tốt của An Tiệp và Lâm Nhược, chỉ cần là phụ nữ nhìn thấy cậu ta, thì cái cảm giác "người mẹ" sẽ bộc phát.
Nhưng, Lâm Nhược tính tình có chút gian sảo, tùy tiện, lại có chút lười biếng, kiêu ngạo. An Tiệp thanh lãnh quý phái, bình tĩnh tự tin. Sao cũng không thể sinh ra được đứa trẻ như An Đại Bảo- biểu cảm trên mặt ít đến thảm thương, có thể gọi là thằng nhóc mặt than cũng không quá
"Mẹ" An Đại Bảo vào phòng, thấy Lâm Nhược ngồi gác tay gác chân trên ghế sô pha, mày nhỏ liền nhíu lại "Lâm Nhược, mẹ đang mặc váy, ngồi phải có dáng ngồi chứ"
An Đại Bảo vừa nói, vừa cầm lấy khăn quàng Lâm Nhược ném trên bàn cạnh sô pha, gấp làm đôi, che trên đùi Lâm Nhược.
Lâm Nhược miễng cưỡng nâng mí mắt liếc nhìn con trai mình "Nói đi, sao lại treo tấm bảng kia ngoài cửa?"
"Con bảo vệ mẹ hoàn toàn không cần lý do" An Đại Bảo vừa nói vừa lon ton chân ngắn đi vào bếp
An Đại Bảo mở tủ lạnh lấy một chùm nho, đứng lên một cái ghế nhỏ, tách nho cho vào thố dưới vòi nước.
Tay muốn mở nước, nhưng tay quá ngắn, với không tới.
An Đại Bảo nhíu mày, Lâm Nhược cười tiến tới mở cho cậu, nói "Tối qua nghe trộm mẹ nói chuyện điện thoại à?" Thằng nhóc này, mỗi lần thấy cô nói chuyện với An Tiệp, xác nhận An Tiệp sẽ đến đây thì liền giở trò.
Trước kia An Tiệp nói sinh con trai thì sẽ chia sẻ tình cảm với cha nói, quả nhiên, nói gì ra đó.
Tay An Đại Bảo đang rửa nho, dừng lại một chút, rồi làm như không có chuyện gì tiếp tục rửa, vừa rửa vừa nói "Mẹ, tiếng nước lớn quá con không nghe thấy mẹ nói gì hết"
Lâm Nhược cúi người xuống, niết nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu, cười nói "Đó là ba của con đó, con có thể đừng đối đầu với ba con không?"
An Đại Bảo không để ý tới Lâm Nhược, bưng thố nho nhảy từ trên ghế xuống, đi vào phòng khách.
Lâm Nhược khóa nước rồi đi theo
An Đại Bảo đặt thố nho lên bàn trà, bình thản nói "người đó không phải ba con, dám ôm mẹ, con thả chó cắn!"
An Đại Bảo có nuôi một con chó Rottweiler, rất hung hãn có thể so với chó ngao. chủ yếu, con chó này – Kim chỉ nghe lệnh của An Đại Bảo. Cậu sai nằm sấp nó không dám nằm ngửa, nói ngồi sẽ không dám đứng, nói cắn đông quyết sẽ không cắn tây, chỉ chỗ nào cắn chỗ đó.
"Được rồi" Lâm Nhược nhặt một trái nho ném vào miệng "ba con cọn cho mẹ nói sẽ tới trễ hơn dự tính hai ngày, cho nên con có thể nói chú mặc của con đem túi sâu kia lấy xuống rồi chứ"
"Mẹ, mẹ quá ngây thơ rồi" An Đại Bảo lắc đầu nói "An Tiệp giảo hoạt như vậy, sâu sao có thể đối phó với người này"
"Gọi "Ba", không biết lớn nhỏ" Lâm Nhược búng vào trái An Đại Bảo một cái, rồi nhét quả nho đã lột vỏ vào miệng cậu "Vậy mấy con sâu kia của con... a! không phải là để chỉnh Agnes chứ?"
An Đại Bảo ăn nho hừ hai tiếng
Lâm Nhược bất đắc dĩ nói "Đó là đồng nghiệp của mẹ, con đừng có mà khi dễ người ta"
An Đại Bảo liếc nhìn Lâm Nhược, mặc kệ cô. Mẹ còn không phát hiện, bị một người đàn ông theo dõi còn không biết, chỉ có thể để cậu căn chừng.
"Con đi tập đàn" An Đại Bảo nhảy xuống từ ghế sô pha, đi lên phòng đàn trên lầu
Sáng tập võ, rồi tập thư pháp, buổi chiều tập đàn, sau đó tự học từ điển anh-hán, buổi tối còn lên mạng xem tin tức cổ phiếu linh tinh gì đó. Kế hoạch sinh hoạt của An Đại Bảo một ngày rất đa dạng phong phú
Có một tính tự giác mạnh như vậy, hoàn toàn là một đứa trẻ không cần mẹ bận tâm tới, Lâm Nhược rất nhàn nhã.
Có một đứa con "ngốc" thì như thế nào? Cô thật muốn làm một người mẹ bình thường!
Mặc Lâm đi vào, thấy Lâm Nhược tay chống cằm, mặt đầu vẻ buồn rầu nhìn cầu thang, biết ngay là bệnh cũ tái phát.
Trên lầu truyền đến tiếng dương cầm du dương, Lâm Nhược xoay qua nói "hôm qua không phải vừa tập bản sonat ánh trăng 14 của beethoven hay sao? Sao hôm nay lại đổi sang bài này rồi"
"Học xong bản ánh trăng rồi" Mặc Lâm nói "Tiểu Thần nói nó rất đơn giản, không cần tập nhiều"
Lâm Nhược nghe mà khóe miệng run rẩy, bản nhạc nổi tiếng mà con trai nhà mình học chỉ trong vòng 2 tiếng, còn có vẻ ghét bỏ, vậy có tốt không?
An Đại Bảo có một bản lãnh, đã nhìn thấy sẽ không quên. Chỉ cần cậu nhìn qua một chút, thì đã có thể nhớ mãi. Có thể đây cũng là lý do mà cậu có tính cách có thù tất báo (?)
"Mặc tiểu ngốc, lại đây ngồi" Lâm Nhược vỗ ghế sô pha bên cạnh
Mặc Lâm nâng mi liếc cô "không cần hối lộ tôi"
"Cậu nhìn đâu mà nói tôi muốn hối lộ cậu"
"Nhìn đâu cũng thấy" Mặc Lâm nói "Tự mình đi gỡ túi sâu xuống"
Nói xong, Mặc Lâm cũng lên lầu.
Lâm Nhược giận dữ đứng lên đi ra cổng lớn. hừ hừ, không phải chỉ là một túi sâu thôi à, tưởng tôi sợ à
Mặc Lâm treo túi sâu trên chốt cửa, chỉ cần muốn đi vào cửa, nhất định phải vặn mở miệng túi đựng sâu
Lâm Nhược cố vặn thật chậm rãi, có thể nhìn thấy một túi sâu lúc nhúc, trên cánh tay gảy lên một tầng da gà
An Đại Bảo này thật là một người đáng sợ.
Lâm Nhược hai tay ôm mình, đứng ở ngoài cửa lắc đầu.
"Tiêu Nhược" Agnes đứng cạnh xe trên đường, cười hì hì chạy tới
"Agnes, anh tới rồi" Lâm Nhược cũng nâng khóe miệng
An Đại Bảo từ cửa sổ phòng đàn tầng 2 nhìn Agnes, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không chút biểu tình.
Bên cạnh là con chó đang ngồi dụi vào eo chủ nhân, ô ô kêu hai tiếng.
An Đại Bảo vỗ vỗ đầu Kim nói "Chờ một chút. Nếu tìm mẹ vì công việc thì tạm tha. Nhưng nếu tiếp cận mẹ thì mày cắn mông hắn. Nhưng không được cắn vào người, sẽ gây phiền toái cho mẹ, cắn rách quần là được."
Thân hình to lớn của con chó ngồi trên mặt đất, cọ cọ vào tay chủ nhân, nhìn như con mèo dịu hiền nghe lời
Agnes nhìn cửa sổ phòng đàn tầng 2, lại nhìn túi sâu, mi tâm nhíu vài cái
Lâm Nhược bất giác lui về sau 2 bước, cười đề nghị "Anh có thế nhắm mắt lại, lấy nó xuống dùm em"
Nhắm mắt lại, lỡ đụng vào sâu bên trong không phải còn thảm hơn à.
Agnes nhìn trái nhìn phải, phát hiện gần hàng rảo có một cành cây "Dùng cái này đi"
Agnes lấy cành cây, trong lòng thầm hô may mắn.
Khóe miệng Lâm Nhược thoáng mím, trợn 2 mắt lui nhanh về sau.
An Đại Bảo vỗ vỗ Kim ngồi bên cạnh "Đi xuống, hắn kêu một tiếng thì vồ lấy hắn, nhưng nhớ kỹ, chỉ có thể cắn quần áo tóc, không được cắn vào người. gây phiền phức cho mẹ tôi liền xử cậu"
"Gâu gâu" Kim nhảy nhảy chân sau rồi chạy như điên xuống lầu, đi bằng cửa sau ra khỏi phòng, trốn ở một góc tường.
Lâm Nhược nhìn thấy cơ thể to lớn của Kim lại thu mình thành một đống ở góc tường thì thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Con trai cô bình thường huấn luyện Kim như thế nào vậy
Agnes dùng gậy trong tay chọt chọt cái túi sâu, nhìn vào thấy một đống sâu lúc nhúc, trong lòng thầm hô to may mắn vì có cây gậy này
Agnes tập trung nhìn túi sâu mà ko nhìn thấy sâu đang bò theo cây gậy gỗ tiến về phía anh ta.
Agnes cảm thấy tay mình có thứ gì đó lạnh lạnh mềm mềm cúi đầu nhìn thấy thì sợ đến mức hét ầm lên, ném gậy gỗ sang một bên vẫy vẫy tay xua sâu đi.
Hét! Kim nhận được dấu hiệu "gâu" một tiếng dùng thân thể cao lớn phóng tới bổ nhào đến vật Agnes xuống đất.
Agnes đã biết sự lợi hại của Kim từ lâu nên toàn thân sợ hãi đến cứng đờ, không dám kêu hét nữa
Kim nhếch miệng nhe răng nanh sắc bén
Agnes thật sự muốn khóc. Mỗi lần tìm tiểu nhược muốn để tại chút ấn tượng tốt thì cuối cùng đều biến thành bộ dáng chật vật, mất mặt chết đi được, sao còn có cơ hội tranh thủ tình cảm cơ chứ.
Kim dùng móng vuốt đè lên mặt Agnes rồi chậm rãi từ từ đứng lên. Chỉ cần Agnes hơi động đậy một chút nó liền nhe nanh uy hiếp.
Agnes không dám động đậy chỉ dám dùng mắt cầu cứ Lâm Nhược. Kim cắn một cái vào quần tây của Agnes kéo một cái, quần tây rách, cả quần lót và đùi đầy lông cũng lộ ra ngoài.
"Kim, thả ra" Lâm Nhược ra mặt
Kim mặc dù chỉ nghe lệnh đại bảo nhưng vẫn sợ Lâm Nhược, thấy Lâm Nhược đến, kêu lên 2 tiếng oan uổng rồi đứng sang một bên, xoay người chạy vọt lên lầu hai
"Gâu gâu" Kim chạy quanh đại bảo, nó vừa rồi làm rất tốt đúng không. Nó không cắn vào thịt nha, chỉ cắn rách quần thôi. Nếu không phải bà chủ đi ra thì nó còn muốn cắn cái quần nhỏ kia cơ
An đại bảo vừa lòng vỗ vỗ đầu Kim, ném một cây xúc xích nướng cho nó "Làm tốt lắm!"
Được cậu chủ khen Kim cảm thấy mỹ mãn, ngậm xúc xích qua một bên ăn.
Agnes từ trên mặt đứng lên, quà thì bị vỡ hư rồi, tóc tai rối một cục, quần áo dơ bẩn còn bị rách lộ cả quần lót, bộ dáng không phải đơn giản chỉ là mất mặt nữa.
"Này... Tiêu Nhược, anh đột nhiên nhớ mình còn có chuyện phải làm, vậy... anh đi trước, gặp lại sau nhé" Agnes phất phất tay, một tay ôm chỗ quần rách nhanh chóng chạy đi
Lâm Nhược đóng cửa lại, đi lên lầu hai
Kim vừa thấy bà chủ lên mông liền kẹp chặt
Lâm Nhược chỉ vào góc tường "Qua kia đứng phạt"
"Ô ô" Kim cúi đầu kêu hai tiếng, kết quả phát hiện cậu chủ không nhìn mình, cụp đuôi cụp tai ngoan ngoãn đi ra góc tường đứng phạt
Mội lần làm chuyện xấu đều bị phạt đứng
Kim đứng bằng hai chân sau, hai chân trước thu lại trước ngực, nhưng lỗ tai vẫn nghe ngóng tiếng động chỗ Lâm Nhược
"An Đại Bảo, con không có ý tưởng gì mới mẻ sao?" Lâm Nhược đi đến bên cạnh cây dương cầm ngồi xuống "Lần nào cũng dùng sâu bọ, con không cảm thấy nhàm chán sao?"
"Chỉ cần có tác dụng là được ạ!" An Đại Bảo nhìn Lâm Nhược "Mẹ còn không biết ý định của người đó hay sao? đột ngột quan tâm mình không phải cướp cũng là trộm"
"Phụt, con biết thật nhiều nha, ba trăm câu thơ Đường còn cả một trăm câu Tống từ thuộc hết chưa?"
Đại bảo ghét bỏ nhìn Lâm Nhược "Không cần đánh trống lãng. Mặc kệ trước đó mẹ có biết hay không, dù sao bây giờ con đã nói rồi thì sau này mẹ cách xa người đàn ông đó một chút! Lấm la lấm lét nhìn phát phiền!"
"Con lại đây" Lâm Nhược vỗ chỗ trống bên cạnh
Đại bảo trưng ra bộ mặt lạnh ngồi xuống cạnh Lâm Nhược
"An Thần"
Đại bảo nghe mẹ gọi tên mình vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Khi có chuyện muốn nói mẹ đều gọi tên cậu.
"Đôi khi giữa người với người không nhất định phải rõ ràng bạn hay thù, bởi vì một mối quan hệ có liên quan rất nhiều đến lợi ích mà những lợi ích này còn có thể liên quan đến những người con yêu thương. Mẹ nói như vậy rồi thì con biết phải làm thế nào rồi chứ?" Lâm Nhược nghiên đầu nghiêm túc nhìn con trai.
Đại bảo nghĩ nghĩ rồi mới nói "Lập mưu trước hành động sau! Lúc không thể xử lý đối thủ thì phải nhịn. đợi tất cả đều hoàn hảo, kết quả nắm chắc trong tay thì xông lên, giết chết, diệt cỏ tận gốc"
Tuy rằng tiếng nói còn mang theo vẻ non nớt của đứa trẻ hai tuổi nhưng dáng vẻ thẳng lưng, mắt lạnh không giống một đứa trẻ.
"An Thần thật ngoan!" Lâm Nhược xoa xoa tóc mềm của con trai nói tiếp "Thế nhưng con cũng không thể quên, ở đây con còn có một trái tim, ngoại trừ quyết đoán, ngoan tuyệt đối với kẻ thủ còn phải có lương tâm, có sự thiện lương, có đạo đức, biết yêu thương, biết đau lòng biết sợ hãi. Con người không phải vì sợ hãi mà trở nên mạnh mẽ hơn sao, con hiểu không?" Lâm Nhược chỉ vào trái tim An Đại Bảo
"Mẹ" đại bảo kéo Lâm Nhược xuống, hôn hai má cô nói "Đây là nơi con yêu nhất"
"Tiểu tử, đừng nghĩ nịnh mẹ là có thể tránh hình phạt" Lâm Nhược cười nhéo hai má phấn nộn của đại bảo "Cầm violon đi ra phố đông kiếm đủ một ngàn đô la mới được quay về"
"hừ" Đại Bảo cúi đầu hừ một tiếng, những lúc cần mơ hồ thì chưa bao giờ mơ hồ, rất không đáng yêu.
Dh đeo violon trên lưng, cầm theo mũ rơm, hai chân ngắn lon ton đi ra cửa.
Chờ cậu đi ra khỏi cửa lớn, Mặc Lâm mời từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống "TÔI đi trông"
Đại Bảo thông minh nên trưởng thành lớn, một đứa trẻ hai tuổi nhưng lại hiểu chuyện hơn thanh niên hai mươi mấy tuổi. Dẫu vậy thì vẫn là đứa trẻ hai tuổi thân con không cao quá một mét, gặp mấy tên bắt cóc thì thật nguy hiểm
Cho nên mỗi lần cậu bị phạt đều là Mặc Lâm lặng lẽ đi bảo vệ phía sau. Có khi là Lâm Nhược.
Biểu diễn ngoài phố là cách rất tốt để rèn luyện can đảm, còn có bản lãnh nhìn người.
Đại Bảo đặt mũ rơm xuống phía trước, chậm rãi kẹp violon lên vai.
Bên cạnh có một thanh niên người Ấn Độ thấy đại bảo đến thì cười lớn
Khuôn mặt một màu đen lộ ra hàm răng trắng sáng, dùng tiếng anh không lưu loát nói "Thần, lại bị mẹ cậu phạt hả?"
Đại bảo không biểu cảm gì nhìn thanh niên Ấn Độ, lại nhìn mũ hắn để trước mặt, bên trong có chừng một trăm bốn mười đô.
"Dạ" đại bảo nhàn nhạt gật đầu, vừa quan sát dòng người tới lui vừa dùng tiếng anh ngữ điệu quý tộc lưu loát nói "Hôm nay anh có muốn học tiếng Trung không?"
"Có! có!" thanh niên Ấn Độ có ước mơ đó chính là vượt biên sang trung quốc để tận mắt nhìn thấy đất nước có văn hóa hàng ngàn năm. Lần đầu hắn gặp An Thần, biết cậu là người trung quốc thì đã nói ước mơ này với cậu.
"Tuy ra em rất muốn dạy anh, nhưng hôm nay hẳn là không có thời gian rồi." đại bảo lộ ra vẻ mặt buồn rầu "nhiệm vụ hôm nay là một ngàn đô la. Không hoàn thành không được về nhà"
"Một ngàn đô?" hình phạt rất nặng nha! Thanh niên người Ấn Độ kia cũng lộ ra thần sắc buồn rầu, bọn họ biểu diễn một ngày cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đô la.
"Hôm nay anh thu hoạch tốt ha!" Đại Bảo nhìn qua mũ của người thanh niên, như vô tình phun ra một câu.
"Thần, anh hôm nay giúp chú hoàn thành nhiệm vụ" thanh niên người Ấn Độ nghĩ nghĩ, lến tiền trong mũ của mình ném vào mũ của An Thần
"Lấy lại" Đại Bảo giận tái mặt "em dạy anh tiếng Trung cũng không phải vì tiến"
"Anh biết anh biết" thanh niên kia sợ An Thần không vui sẽ không dạy hắn tiếng Trung nữa, nhanh chóng giải thích "Anh biết chú xem anh là bạn bè, nhưng, người Trung Quốc không phải có câu không tính toán với bạn bè sao, hơn nữa chú hoàn thành nhiệm vụ sớm có thể có nhiều thời gian dạy tiếng Trung cho anh hơn rồi"
Đại Bảo khó xử, cuối cùng sau nhiều lần được người thanh niên kia khuyên bảo mới "không tình nguyện" nhận lấy số tiền kia "Được, vậy chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sớm em sẽ dạy anh nhiều hơn"
Thanh niên người Ấn Độ vui vẻ đồng ý
Người ấn giỏi múa, đại bảo chú ý có hai cô gái trẻ đi tới, cách ăn mặc rất mode, lập tức bảo thanh niên người Ấn Độ "Bắt đầu"
Đại bảo nâng đàn, một khúc nhạc lãng mạng lập tức lan tràn
Đây là một bản độc tấu violon rất thình hành ở châu âu theo chủ nghĩa lãng mạn, duy mỹ, rất được những người nghiên cứu âm nhạc yêu thích. Hơn nữa tiếng đàn violon âm sắc đẹp to rõ, người đàn như một vương tử cao quý ưu nhã dùng cả thân thể để cảm thụ âm nhạc, làm các cô gái mê mẩn.
Hai cô gái kia quả nhiên ngừng lại trước mặt đại bảo. lúc đầu là bị tiếng đàn hấp dẫn, đến khi nhìn thấy người kéo đàn là một đứa trẻ dễ thương tinh tế, thì nhịn không được phát ra tiếng kêu giật mình.
Khúc nhạc kéo xong, đại bảo buông đàn mở đôi mắt to, cặp mắt đen sâu như xoáy vào hai cô gái trẻ
Đại bảo nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười của đứa trẻ hai tuổi nên có
"A, không xong rồi, tim mình muốn ngừng đập rồi" một cô gái bưng mặt thét chói tai, đứa bé này quá đẹp rồi, nụ cười kia làm trái tim cô như ngừng đập, trong tai dường như nghe được tiếng hoa nở
"Tiểu bảo bối, em ở đây kéo đàn cho mọn người xem sao?" cô gái khác hỏi
"Dạ không phải ạ!" đại bảo lắc đầu nói "Em phạm sai lầm, nên phải chịu phạt, phải hoàn thành nhiệm vụ mới được về nhà" khi nói thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra chút đáng thương.
Trẻ con phạm lỗi là việc bình thường mà!
Bảo bối đẹp như vậy, người nào lại nhẫn tâm có thể phạt bé như vậy chứ! quả thật không thể tha thứ! tối ác tày trời! tội chết vạn lần!
Cô gái lập tức từ trong túi xách lấy ví tiền ra "Tiểu bảo bối, nhiệm vụ của em là bao nhiêu thế? Chị gái giúp em hoàn thành nhiệm vụ có được không?"
"Rất nhiều ạ!" đại bảo có chút khó xử, do dự một chút mới nói "Chị gái xinh đẹp giúp em một phần là được rồi, không cần cho em tất cả đâu"
Tiểu bảo bối giỏi như thế, xinh đẹp như thế, hiểu chuyện như thế, quản nhiên là con nhà người ta! thật hâm mộ gia đình họ mà.
"Tiểu bảo bối không cần lo, mau nói nhiệm vụ của em là bao nhiêu đi nào" đến gọi chị gái xinh đẹp cũng gọi rồi, chuyện này nhất định phải làm được.
Nhìn bộ dạng ủy khuất khổ sở của tiểu bảo bối kìa, ai ya, tim các cô sắp tan chảy rồi
Đại bảo giơ 2 ngón tay đầy thịt lên nói "Hai ngàn đô la ạ"
Thanh niên người Ấn Độ đang mua may bên cạnh nháy mắt đứng hình, không phải lúc nãy nói một ngàn đô hay sao? Sao nháy mắt một cái đã thành hai đô la rồi?
Hai ngàn đô la đối với những cô gái bình thường quả thật không phải là con phố nhỏ, nhưng đại bảo nhìn hai cô gái này từ cách trang điểm đến cử chỉ dám khẳng định họ không nằm trong số những cô gái bình thường kia.
Hai ngàn đô với họ mà nói chỉ là số tiền nhỏ!
Quả nhiên cô gái kia mở ví tiền sang quí, không chút do dự rút ra hai ngàn đô la đưa qua "Tiểu bảo bối, cầm lấy"
"Chị gái xinh đẹp, đây là rất nhiều tiến, em không thể lấy của chị nhiều như vậy được. Về nhà nhất định sẽ bị người lớn mắng" Đại Bảo không chịu nhận
Tiểu bảo bối à, em có thể không cần hiểu chuyện như vậy có được không.
Cô gái kéo tay đại bảo, đặt hai trăm đô la vào tay cậu "Yên tâm đi, đây chỉ là chút tiền tiêu vặt của chị thôi, không có vấn đề gì cả"
"Đúng đó Tiểu bảo bối không cần lo cho các chị" cô gái bên cạnh cũng từ trong ví lấy ra hai ngàn năm trăm đô la bỏ vào mũ trước mặt đại bảo "Đây cũng chỉ là một phần nhỏ tiền tiêu vặt hôm này của bọn chị thôi. Dù sao cũng không biết xài như thế nào không bằng giúp tiểu bảo bối hoàn thành nhiệm vụ vậy"
"Thật sao?" Hai ngàn đô đặt trong bàn tay, tay đại bảo nhỏ thiếu chút nữa nắm không hết
"Đương nhiên là thật rồi" cô gái mỉm cười gật đầu "Nếu Tiểu bảo bối ngại thì có thể thơm hai chị một cái để bồi thường là được rồi"
Đại bảo nhăn mũi khó xử nói "Mẹ dặn không thể tùy tiện thơm con gái. Nhưng em có thể kéo cho hai chị một khúc, có được không?"
Đứa bé xinh đẹp như vậy, đôi mắt mở to treo veo như suối, có chút cẩn thận đáng thương nhìn cô, tim gan của cô có phải đều bị tan chảy rồi đúng không?
Người mẹ nào có thể có một đứa con dễ thương hiểu chuyện như vậy chứ, hâm mộ chết đi được!
"Tiểu bảo bối, không cần kéo đàn. Em nói chuyện cùng bọn chị là được rồi"
"Vâng ạ" đại bảo gật đầu, đem tiền trong tay và tiền trong mũ bỏ vào hộp đàn violon, lại đem một trăm bốn mươi đô la bỏ vào trong cái mũ phía trước thanh niên người Ấn Độ.
Hai cô gái hai mắt càng sáng "Tiểu bảo bối, em thật tốt bụng"
Đại bảo có chút ngượng ngùng cười cười "Anh ấy mỗi ngày kiếm tiền không dễ dàng gì"
Thanh niên Ấn Độ đang múa cho mọi người xem thiếu chút nữa gãy eo! Hắn hoài nghi có phải trước kia hắn hiểu lầm Thần chỗ nào đó rồi không?
Mặc Lâm khoanh hai tay đứng cách đó không xa nhìn chăm chú về phía này, yên lặng nghĩ, Tiểu Thần thật lợi hại!
Đại Bảo nói chuyện với hai cô gái kia một lát, làm hai người cười vui vẻ. liên tục muốn ôm ôm cọ cọ thơm thơm, nhưng đều bị đại bảo dùng câu "mẹ dặn..." mà ngăn cản.
"Hai chị gái xinh đẹp, em phải về rồi" Đại Bảo cầm hộp đàng bên cạnh, lễ phép nói "Cám ơn hai chị gái xinh đẹp đã giúp em hoàn thành nhiệm vụ"
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn" hai cô gái nhanh chóng nói "Tiểu bảo bối khi nào em lại đến đây?"
Đại Bảo dễ thương nghiên đầu nghĩ "Dạ không biết ạ, nhưng hai chị gái xinh đẹp có thể cho em số điện thoại, em ở nhà sẽ gọi cho các chị"
"Đúng rồi, được" hai cô gái lấy giấy bút ghi số điện thoại của mình đưa qua "Tiểu bảo bối, nhớ gọi điện thoại cho hai chị nha"
"Vâng, hai chị gái xinh đẹp, hẹn gặp lại" Đại Bảo cầm tờ giấy, đeo hộp đàn, hai chân ngắn lon ton đi
Thanh niên Ấn Độ khua tay muốn nói, hôm nay không dạy anh tiếng Trung sao?
Đại Bảo rời phố đông, tìm thùng rác bên đường ném ticker vào
Mặc Lâm bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nói "Không gọi điện cho họ sao?" cậu thấy Tiểu Thần nói chuyện với hai cô gái đó rất vui vẻ giống như thật thích họ mà
"Họ sẽ tha thứ cho một đứa trẻ hai tuổi vô tình làm mất số điện thoại của họ" đại bảo đương nhiên biết mẹ cậu sẽ không yên tâm để cậu ra ngoài một mình, cho nên chú mặc đột nhiên xuất hiện cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên
Mặc Lâm ngẫm lại cảm thấy Tiểu Thần nói cũng có lý. Gật gật đầu hỏi "Muốn ăn bánh bao không?"
"Bây giờ con không muốn ăn" Đại Bảo lắc đầu
Hai người không nói thêm gì, đi về nhà
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu lớn đuổi theo "Cậu bé kéo đàn violon, làm ơn đợi một chút"
�y��(���
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...